Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên

Chương 14-7: Thứ An Cách Nhĩ theo đuổi



Sau khi kiên nhẫn chờ đợi theo sự bày bố của An Cách Nhĩ, mọi người rốt cuộc cũng chờ được tới thời cơ bắt “chó dữ”.

Trải qua hai ngày, sáu lần thử, chó dữ rốt cuộc cũng ra tay, lấy đi một “thứ” đã giấu trong tài liệu liên quan đến vụ án Trịnh Vân năm đó.

Mà vật này, có thể là do chó dữ để lại, là manh mối duy nhất truy tìm tung tích của chó dữ.

Oss, Tôn Kỳ bọn họ đã sớm chuẩn bị xong, vấn đề là bắt bằng cách nào.

An Cách Nhĩ vốn cũng chỉ để Oss sắp xếp hai cảnh viên đáng tin nhất, lại có vóc dáng to khỏe, khôi ngô tuấn tú âm thầm đi mai phục.

Chờ nhân viên vệ sinh đi ra, hai cảnh viên nhận được chỉ lệnh của An Cách Nhĩ — Kéo người kia ra hành lang, sau đó dùng thuốc làm hôn mê, rồi đưa về phòng tranh.

Hai cảnh viên lập tức nghe theo, 15 phút sau, nhân viên vệ sinh vẫn còn ở trạng thái hôn mê, bị đặt nằm trên ghế sô pha trong nhà An Cách Nhĩ.

Chúng cảnh viên kể cả An Cách Nhĩ đều nhìn chằm chằm “nhân viên vệ sinh”.

Oss thấy lạ, “Hắn và người đi vào hai lần đầu không phải cùng một người hả?”

An Cách Nhĩ lắc đầu. jongwookislove.wordpress.com

Nhân viên vệ sinh nằm trước mặt là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, hơi béo, từ cánh tay và màu da có thể thấy là người không có thể lực tốt.

An Cách Nhĩ ngồi đối diện hắn, dùng quả đấm nâng cằm, cứ ngồi nhìn như vậy.

Ngay cả Mạc Tần cũng thấy vô cùng hứng thú, hỏi An Cách Nhĩ, “Đây chính là chó dữ trong truyền thuyết?”

An Cách Nhĩ lắc đầu, “Không phải.”

“Vậy hắn là kí chủ?” Mạc Tiếu hỏi.

An Cách Nhĩ lại lắc đầu, “Trông hắn có giống một sát thủ liên hoàn không?”

Mọi người đều thấy không giống.

“Người điên cũng đã bắt được, hắn cũng không giống thế thân của kí chủ, trên người cũng không có vết thương.” Mạc Phi không hiểu được, “An Cách Nhĩ, hắn là ai vậy?”

“Là thân tín của chó dữ.” An Cách Nhĩ đáp.

“Có thể lấy được tung tích của chó dữ từ miệng hắn?” Oss hưng phấn, “Thằng kia quả nhiên quá cẩn thận, mình không tới, kêu bạn tới.”

“Cứu tỉnh hắn?” Tôn Kỳ hỏi.

An Cách Nhĩ cũng lắc đầu, “Cứ để hắn giữ trạng thái này ngày mai mới cứu hắn tỉnh lại.”

“Hả?” Mọi người kinh hãi.

Thân Nghị không hiểu, “An Cách Nhĩ…”

An Cách Nhĩ nói với Cửu Dật đang ngồi xem náo nhiệt, “Gọi Hạ Tề qua đây, kêu hắn chuẩn bị thuốc mê này nọ, đánh thuốc thằng nhóc này, bảo đảm hắn ngủ tới trưa mai.”

Rồi xoay qua nói với Tôn Kỳ, “Lấy mấy thứ hắn giấu trong túi ra nữa.”

“À, đúng!” Tôn Kỳ vội vàng sờ túi của người nọ, cũng muốn nhìn xem rốt cuộc lấy thứ gì đi.

Ngoài dự đoán của mọi người, Tôn Kỳ móc trong túi người nọ ra một chai thuốc mỡ nhỏ, nói chính xác là là loại dùng để thoa nứt da.

Tôn Kỳ thiếu chút nữa tưởng đây là của người nọ, rồi lại tìm túi bên kia, cũng không thấy gì, vì vậy cầm chai thuốc mỡ, mờ mịt xoay lại nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ nhìn chằm chằm chai thuốc.

“Đây là di vật của Trịnh Vân.”

Đối với trong rương có cái gì, Oss đã nắm rõ như lòng bàn tay, “Tôi đã thấy cái này rồi! Là vật Trịnh Vân vẫn luôn mang theo người.”

Emma cũng nhớ lại một vài chuyện cũ, “Tiểu Vân bị nứt da vào mùa xuân hạ, bình thường đều mang theo chai này bên mình, rửa tay xong sẽ bôi lên.”

An Cách Nhĩ cầm chai thuốc xem kỹ.

Chai này đã dùng hết một nửa, hạn sử dụng đã sớm hết từ lâu.

An Cách Nhĩ mở nắp ra ngửi, thuốc mỡ màu vàng gần như không có mùi vị.

Lúc này, hai anh em nhà họ Hạ đã đến.

An Cách Nhĩ cầm chai thuốc hỏi Hạ Tề, có cái gì đặc biệt không.

Hạ Tề cầm lên nghiên cứu tỉ mỉ, còn nặn ra một chút ngửi thử, lắc đầu, “Là loại kem bôi nứt da rất bình thường, rất nhiều người dùng, tiện nghi hữu hiệu, thuộc về thuốc thường dùng.”

“Người này sao cả điện thoại cũng không mang theo người?” Oss lục soát toàn thân người nọ trông vô cùng uể oải.

“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi ngồi trên ghế sô pha, nhìn An Cách Nhĩ đang chăm chú xem chai thuốc mỡ, “Có khi nào là thứ ngụy trang không? Đối phương cẩn thận như vậy, cũng không có hạ thủ gì chứ?” jongwookislove.wordpress.com

An Cách Nhĩ chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Vương Hiểu hỏi, “Hay là chúng ta tiếp tục quan sát?”

An Cách Nhĩ nói, “Lát nữa hẳn sẽ còn người tới, vẫn là vài con cá nhỏ thôi.”

“Còn có người tới sao?” Tôn Kỳ không tin.

“Bởi vì cá lớn còn chưa về?” Mạc Tần hỏi, “Cho nên phái cá nhỏ tới lấy thứ khác, làm lẫn lộn đường nhìn?”

“À…” Mọi người gật đầu, thì ra là vậy!

“Hung thủ này thật quá cẩn thận.” Tôn Kỳ tỏ ra ghét bỏ, “Cẩn thận là một chuyện, nhưng mà đi tới đi về nhiều vậy có phải hơi lố rồi không?”

An Cách Nhĩ khẽ mỉm cười, “Giờ có cứu tỉnh người này, hỏi hắn cũng không hỏi được gì.”

“Cũng đúng.” Oss dù sao cũng có kinh nghiệm phá án, “Có chết cũng không nhận trộm đồ, cho dù có thừa nhận thì cũng nhẹ tội hơn là cấu kết với kẻ giết người liên hoàn, tới lúc đó cũng dễ giải vây.”

“Còn những người kia sao?” Oss hỏi An Cách Nhĩ, “Mặc kệ?”

An Cách Nhĩ lắc đầu, “Không cần để ý đến, khóa phòng hồ sơ lại, trong vòng một tuần không ai được tới đó, người muốn vào phải xin phép Thân Nghị.”

Oss phân phó người đi làm.

Mọi người thấy An Cách Nhĩ sắp xếp không giống bình thường, không biết bước kế tiếp hắn sẽ làm gì.

An Cách Nhĩ đặt chai thuốc lên bàn trà, cầm tách trà lên chậm rãi uống.

Tôn Kỳ hỏi, “Có phải hung thủ bị khô tay, lúc hành hung thấy chai thuốc nên lấy dùng? Có thể giữ dấu vân tay không?”

An Cách Nhĩ cười cười.

Oss lắc đầu, “Không thể nào! Tất cả vật phẩm trên người Trịnh Vân chúng tôi đã kiểm tra qua hết rồi…”

“Mỗi lần chó dữ đều sẽ không đích thân đến hiện trường, làm gì có thể để lại dấu vân tay.” An Cách Nhĩ ý bảo mọi người không cần phải vội suy đoán lung tung, kiên nhẫn một chút, ngồi xuống uống trà.

… jongwookislove.wordpress.com

Màn đêm buông xuống, mọi người đều tụ tập trong phòng tranh, cũng không có mục đích gì đặc biệt, chỉ đợi chỉ thị tiếp theo của An Cách Nhĩ.

“Nhân viên vệ sinh” bị bắt vẫn còn nằm ngủ.

Mà An Cách Nhĩ thì nhìn chai thuốc mỡ chừng một tiếng, sau đó lên lầu đi ngủ.

Trước khi An Cách Nhĩ lên lầu, đã bảo mọi người về nghỉ ngơi, nhưng ai cũng không đi, đều ở lại đắp chăn nằm dưới đất, tùy tiện ngủ qua một đêm.

Lúc đêm khuya vắng người, trong phòng khách, chỉ còn lại Thân Nghị, Oss và Cửu Dật thay phiên nhau trực đêm.

Cửu Dật từ trước tới nay đều là ngủ giờ giấc lung tung, Oss và Thân Nghị thì chính xác là không ngủ được.

Oss nhìn “kẻ tình nghi” nằm trên ghế sô pha, lẩm bẩm, “An Cách Nhĩ rốt cuộc tính toán cái gì? Mệt mỏi ghê, phải chờ tới sáng mới biết được.”

Thân Nghị không nói gì, một lúc lâu thấp giọng nói, “An Cách Nhĩ đã có quyết định của mình, hy vọng không phải kế hoạch quá nguy hiểm.”

Tâm của Oss rất rộng rãi, xua tay với Thân Nghị, “Yên tâm, trong lòng An Cách Nhĩ đã biết.”

Trên lầu, tặng phòng cho khách cho Tôn Kỳ, Mạc Tần và Mạc Tiếu ở trong một phòng đợi, Mạc Tần đang xem tư liệu, Mạc Tiếu cũng không ngủ được, “An Cách Nhĩ tại sao muốn làm người đó hôn mê, rồi mang về đây? Có rất nhiều cách có thể thông qua hắn tìm được chó dữ mà?”

Mạc Tần vẫn xem tư liệu, một lúc lâu, mới đáp Mạc Tiếu, “An Cách Nhĩ có lẽ cũng không muốn tìm chó dữ.”

“Hả?” Mạc Tiếu ngồi dậy, “Chó dữ định làm Mạc Phi bị thương mà! An Cách Nhĩ sẽ bỏ qua cho hắn sao?”

“Cũng là vì chó dữ muốn làm Mạc Phi bị thương, mà An Cách Nhĩ lại không muốn buông tha cho hắn, cho nên không đi tìm, cũng không để cảnh sát tìm hắn.” Mạc Tần cười lạnh, “Bắt chó dữ thì có thể thế nào?”

“Người này tội ác tày trời mà!” Mạc Tiếu nhíu mày, “Bắt được thì bắn chết hắn!”

“Con cũng nghe chuyện lý luận người qua đường của An Cách Nhĩ khi nãy rồi.” Mạc Tần lật xem tư liệu khác, “Dùng thủ đoạn bình thường, cho dù là bắt được hắn, cũng không có cách nào định tội, hắn hại chết nhiều người như vậy nhưng chưa từng tự hành sự, tốt đa cũng chỉ bắt được kí chủ, hắn vẫn sẽ là virus ký sinh mà thôi.”

“Vậy phải làm sao?” Mạc Tiếu gãi đầu.

Mạc Tần bỏ tài liệu xuống, nâng cằm nói, “An Cách Nhĩ vẫn có một mặt nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng cũng đúng, ai cũng có hai mặt.”

“Có ý gì?” Mạc Tiếu leo xuống giường, chạy tới ngồi đối diện với Mạc Tần, “Cái gì hai mặt?”

“Chú chỉ biết là, trên đời này đôi khi ưu điểm cũng giống như khuyết điểm.” Mạc Tần nhìn cảnh đêm của thành phố S ngoài cửa sổ, “Một người nếu quá cẩn thận dè dặt, sẽ trở nên bất an đa nghi. Mà một người nếu quá thông minh, đồng dạng cũng có nghĩa là vô cùng nguy hiểm. An Cách Nhĩ vẫn dùng trí tuệ của mình để cứu người, chưa từng hại người… Con có từng nghĩ, nếu có một ngày An Cách Nhĩ dùng trí tuệ để hại người, kết quả sẽ như thế nào?”

Mạc Tiếu không nói lời nào, nhìn chằm chằm Mạc Tần.

Mạc Tần cười, “Không đúng, An Cách Nhĩ sẽ chính là tội phạm hoàn mỹ nhất… Ưm!”

Mạc Tần còn chưa dứt lời đã bị Mạc Tiếu ném gối vào mặt.

Mạc Tần lấy gối đầu ra, Mạc Tiếu lần thứ hai ném qua.

“Phản phúc!” Lông ngỗng rơi dính đầy mặt Mạc Tần, bản thân cũng không hiểu được, Mạc Tiếu đã đóng sầm cửa ra ngoài, để lại một câu, “Không để ý tới chú nữa!”

Mạc Tần nhíu mày, lắc đầu, “Tính tình trẻ con!”

Bị tiếng động phòng kế bên làm kinh động, Mạc Phi mở cửa ra xem.

Chỉ thấy Mạc Tiếu ngồi ở hành lang lầu hai, bĩu môi mất hứng.

“Sao vậy?” Mạc Phi đi tới, vươn tay sờ đầu Mạc Tiếu, thằng nhóc này vô tâm vô phế, sức chiến đấu lại mạnh mẽ, lần đầu tiên thấy nó phát hỏa.

Mạc Tiếu lầm bầm, “Mạc Tần nói An Cách Nhĩ nói bậy!”

Mạc Tiếu thiếu chút nữa bị Mạc Tiếu chọc cười, “Chẳng phải ngày nào Mạc Tần cũng nói vậy sao?”

Mạc Tiếu nhìn Mạc Phi, hỏi, “An Cách Nhĩ biết dùng trí thông minh để đi hại người sao?”

Mạc Phi nghe hắn nói xong thì sửng sốt, sau đó lắc đầu, “Đương nhiên sẽ không, tối đa cũng chỉ đùa dai thôi.” jongwookislove.wordpress.com

“Em nói rồi mà!” Mạc Tiếu đứng lên, ôm gối đầu xuống lầu.

Dưới lầu, Oss ngáp một cái.

Thân Nghị thật có chút lo lắng — An Cách Nhĩ tuyệt đối sẽ không buông tha cho chó dữ, nhưng bây giờ theo pháp luật đều không thể bắt được chó dữ, vậy thì, hắn biết dùng trí tuệ để chó dữ lọt vào vòng báo ứng sao? Là lấy bạo chế bạo hay ăn miếng trả miếng?

Thân Nghị hỏi Oss, “Cậu và An Cách Nhĩ quen biết bao lâu rồi?”

Oss suy nghĩ, “Rất nhiều năm.”

“Cậu nghĩ…” Thân Nghị hỏi, “An Cách Nhĩ sẽ vì giữ gìn chính nghĩa mà không từ thủ đoạn không?”

Oss đột nhiên mỉm cười.

Thân Nghị có chút không hiểu nhìn hắn.

Oss bĩu môi, “An Cách Nhĩ sẽ cảm thấy cách nói giữ gìn chính nghĩa này là rất ngu.”

Mạc Tiếu vừa ôm gối đầu xuống thì nghe thấy, ngẩng đầu nhìn Oss.

Oss cười, xoay người, vỗ vỗ gối đầu có chút mệt nhọc, trước khi ngủ lại nói thêm một câu, “Nói chính nghĩa với An Cách Nhĩ sẽ bị hắn đùa cợt, hắn cả đời ghét nhất là ỷ vào sự thông minh đi hại người, làm sao có thể theo chân bọn họ làm chuyện đó, mọi người phải có lòng tin với hắn.”

Trong phòng trên lầu hai.

Mạc Phi đi tới bên giường ngồi xuống, vươn tay sờ tóc An Cách Nhĩ, “Mạc Tiếu lại vì em cãi nhau với Mạc Tần, em rất có duyên với con nít.”

An Cách Nhĩ nhô đầu ra nhìn Mạc Phi, “Anh cảm thấy thế nào?”

“Hử?” Mạc Phi nằm xuống nhìn hắn, “Anh nghĩ cái gì?”

“Anh nghĩ tôi sẽ làm gì để đối phó chó dữ?” An Cách Nhĩ chọt mũi hắn, “Tôi và Mạc Tần lại có thể ăn ý với nhau, tạo thành liên kết tiêu diệt chó dữ.”

Mạc Phi nở nụ cười, “Anh nghĩ, Mạc Tần có thể đã hiểu sai ý em.”

An Cách Nhĩ nheo mắt, “A?” jongwookislove.wordpress.com

Mạc Phi kéo chăn cho hắn, “Có lẽ là em cố ý gạt Mạc Tần… À mà em với chú ta tại sao bát tự không hợp, em cứ nhất định tìm cơ hội để chỉnh vậy?”

An Cách Nhĩ bọc chăn, lăn qua ôm Mạc Phi.

Mạc Phi nằm xuống, “Mạc Tần chỉ thấy trí tuệ của em, không nhìn thấy cái em theo đuổi.”

“Cái tôi theo đuổi…” An Cách Nhĩ nhắm mắt lại, khóe miệng mang nụ cười.

Trước khi tắt đèn, Mạc Phi hỏi, “Em đã có đáp án từ tuýp kem bôi tay phải không?”

Độ cong khóe miệng của An Cách Nhĩ còn rõ ràng hơn.

Mạc Phi cũng cười, tắt đèn đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.