Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên

Chương 7-6: Kẻ bắt chước



Tuy rằng vụ án không có manh mối, nhưng lại có vẻ đã được sáng tỏ — Lý do hung thủ giết người đều có chút liên quan tới Mạc Phi.

Thân Nghị và Oss giật giây để An Cách Nhĩ và Mạc Phi tham gia buổi họp lớp, thật ra chỉ muốn đánh cược với vận may, hai người cũng thật sự không nghĩ sẽ gặp vụ án, chỉ muốn An Cách Nhĩ và Mạc Phi đi ngang qua đường hầm, nói một câu về vụ án ngày xưa, dựa vào cái đầu của An Cách Nhĩ, nói không chừng có thể sẽ phá được án.

Nhưng mà, việc đời thường chỉ đoán trúng mở đầu chứ không đoán trúng kết cục, thế mà lại xảy ra hung án y chang như thế, điều này cũng khiến cho Oss và Thân Nghị khiếp sợ.

Vương cảnh quan rất thẳng thắn, bày tỏ những vụ án mấy năm gần đây đều không thể phá, cho nên rất kỳ vọng An Cách Nhĩ có thể giúp bọn họ phá án.

Mặt khác, Thân Nghị và Oss cũng có chút lo lắng, bọn họ có khi nào lại… đánh thức một ác ma không?

Vụ án mưu sát năm đó là vì Mạc Phi mà bắt đầu, lại bởi vì Mạc Phi mà kết thúc. Nhưng hôm nay Mạc Phi quay trở về, vụ án lại quay lại! Cho nên việc cấp bách là An Cách Nhĩ phải mau chóng giúp phá án, bắt được tên hung thủ.

Vương cảnh quan thấy An Cách Nhĩ sờ cằm không lên tiếng, liền hỏi Thân Nghịở đầu dây bên kia, “Có đáng tin không? Ngoại trừ nhìn trẻ với đẹp ra thì không có gì đặc biệt.”

Thân Nghị cười cười, “Qua hỏi hắn thử xem hắn biết ai là hung thủ chưa?”

Vương cảnh quan cả kinh, “Còn chưa bắt đầu tra án mà, sao hắn lại biết?”

Thân Nghị nhìn Oss.

Oss vuốt cằm, “Nếu hung thủ hành hung ở đó nghĩa là đã giở trò trước mặt An Cách Nhĩ, căn cứ theo những vụ án trước, hắn chắc chắn đã biết hung thủ là ai.”

Vương cảnh quan liếc nhìn Mạc Phi và An Cách Nhĩ, cuối cùng chạy lại, hỏi An Cách Nhĩ, “À ừ… Cậu có biết ai là hung thủ không?”

An Cách Nhĩ nhìn ông, gật đầu, “Biết.”

Vương cảnh quan hít một hơi, vì Mạc Phi đã sống với An Cách Nhĩ lâu lắm rồi, cho nên An Cách Nhĩ biết hung thủ là ai từ lúc nào hắn cũng không cảm thấy kì lạ. Điều hắn tò mò nhất bây giờ chính là — Hung thủ rốt cuộc đưa thi thể đi bằng cách nào.

“Hung thủ là ai?” Vương cảnh quan cũng không bình tĩnh như Mạc Phi bọn họ, ngược lại còn rất kích động.

Tuy rằng An Cách Nhĩ hoạt động ở thành phố S là chủ yếu, nhưng tiếng tăm của hắn thì toàn bộ giới cảnh sát gần như là biết hết, muốn phá án, tìm tới hắn là được! Sự tồn tại giống như thần côn, ngoại trừ tính cách có hơi xấu một tí thì hắn quả thật hoàn mỹtới không tì vết.

An Cách Nhĩ nhún vai, “Thứ mọi người cần tìm bây giờ không phải là hung thủ.”

“Tôi biết, phải tìm chứng cớ, đúng không?” Vương cảnh quan cố gắng giữ bản thân bình tĩnh.

“Là tìm thi thể.” An Cách Nhĩ nói, “Không có thi thể thì bây giờ cho dù có chứng cứ và bắt được hung thủ thì cũng như không.”

Vương cảnh quan vỗ đầu, “Đúng ha! Mà thi thểở đâu?”

Nói tới đây, An Cách Nhĩ bỗng nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng sờ cằm, “Ừm, đó là một vấn đề, chúng ta đi tìm đi.”

Nói xong liền kéo Mạc Phi ra ngoài.

“Tìm?” Vương cảnh quan chạy theo, trong lòng nghĩ, đất trời bao la biết đi đâu mà tìm?

Mạc Phi đi theo An Cách Nhĩ, tò mò hỏi, “Thi thể không ở trong trường?”

An Cách Nhĩ gật đầu, xoay đầu lại nói với Vương cảnh quan, “Coi chừng mấy người bạn của Mạc Phi, một người cũng không được thả.”

Mọi người nhìn nhau.

Vương cảnh quan phân phó cấp dưới đi làm việc, chạy tới hỏi An Cách Nhĩ, “Hung thủ là bạn học cũ của Mạc Phi?”

An Cách Nhĩ không trả lời mà là nói, “Anh giúp tôi tìm vài thứ.”

“Cái gì vậy?” Vương cảnh quan phấn chấn, “Chứng cứ hả?”

“Có thể nói vậy.” An Cách Nhĩ gật đầu.

“Là chứng cứ gì?” Vương cảnh quan kích động.

“Kiểm tra thành tích và điểm chuyên cần của đám bạn học cũ của Mạc Phi.” An Cách Nhĩ nói, vỗ bà vai Vương cảnh quan, “Đây chính là chứng cứ.”

Nói xong liền cùng Mạc Phi ra ngoài.

Vương cảnh quan đứng phía sau gọi điện bảo cấp dưới đi kiểm tra, trong lòng lại cảm thấy thật quái lạ — Chứng cứ là thành tích và điểm chuyên cần?

Bước ra khỏi trường học, Mạc Phi thấy An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn dãy lầu rồi lại cúi đầu nhìn mặt đất, sau đó đi lại tiếp tục bước đi, trông hắn như đang tính toán gì đó, vừa đi vừa tính góc độ.

Mạc Phi và Vương cảnh quan liếc nhìn nhau, không rõ An Cách Nhĩ muốn làm gì.

Lại đi trong chốc lát, phía trước xuất hiện một con hẻm, An Cách Nhĩ bước vào nhưng lại lui ra rất nhanh, lùi lại vài bước, nhìn về phía dãy lầu rồi tiếp tục bước đi.

Vương cảnh quan khó hiểu nhìn Mạc Phi, nhỏ giọng hỏi, “Hắn đang phá án hay đang làm nghi thức gì vậy?”

Mạc Phi dở khóc dở cười, nhưng chỉ thấp giọng nói với Vương cảnh quan một câu, “Kiên nhẫn một chút.”

Vương cảnh quan mang theo hai cảnh viên, đi theo Mạc Phi cùng nhìn An Cách Nhĩ lẩm bẩm, năm người đi hết một đoạn đường. Cuối cùng, An Cách Nhĩ dừng lại, nói một câu, “Xem ra thí nghiệm đã thành công.”

Vương cảnh quan chạy tới, “Thành công?”

An Cách Nhĩ chỉ về phía mặt đất ở trước mặt, “Ở đó.”

Vương cảnh quan nhìn theo hướng ngón tay của An Cách Nhĩ, ở phía trước là một nắp giếng thông với ống nước ngầm đã bị mở ra, nắp giếng đặt ở bên cạnh.

Nắp giếng này nằm ở vị trí rất khuất, xung quanh không có đèn đường cũng không có người qua lại, nhưng khoảng cách từ đó tới trường không xa.

Vương cảnh quan bước nhanh tới, ngồi xổm nhìn xuống dưới, không có chút ánh sáng.

Cảnh viên lập tức chạy tới, lấy đèn pin rọi vào trong.

“Oa!” Vương cảnh quan kêu lên… Ở bên dưới là thi thể đã bị biến hình. Mạc Phi bước tới xem, đó chính là thầy chủ nhiệm của hắn, bên trong máu me văng tứ tung, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trên cổ thi thể có quấn dây thừng.

Vương cảnh quan há miệng, nhìn An Cách Nhĩ, “Thi thể… tại sao lại ở đây?”

An Cách Nhĩ nhún vai, “Các anh cũng đã nói, nhân chứng đều nói nạn nhân bị treo cổ.”

Vương cảnh quan gật đầu.

“Mà ở hiện trường lại không thấy thi thể, cũng không có dấu vết nào.” An Cách Nhĩ nói tiếp.

Vương cảnh quan tiếp tục gật đầu.

“Muốn đưa thi thể đi mà không để lại bất cứ dấu vết nào, chỉ có một cách.” An Cách Nhĩ vươn tay chỉ lên trời, “Bay.”

Vương cảnh qua mở to mắt, Mạc Phi đứng phía sau cũng kinh ngạc, “An Cách Nhĩ, ý em là, thi thể bị kéo bay tới đường ống ngầm này?”

Vương cảnh quan vẫn há miệng, xoay đầu nhìn dãy lầu cao cao, rồi lại nhìn đường ống ngầm bên chân, thật lâu sau mới hỏi, “Sao có thể làm được?”

“Cũng không đến nỗi quá khó.” An Cách Nhĩ nói, “Chỉ tính theo đường parabola thôi, đó cũng chính là lý do tại sao hung thủ chỉ có thể gây án ở thành phố K.”

Vương cảnh quan vỗ tay một cái, “Bởi vì quen thuộc đường phố?”

An Cách Nhĩ lắc đầu.

“Bởi vì hung thủ có số liệu tỉ mỉ.” Mạc Phi nói, “Quen thuộc và chính xác là hai thứ khác nhau, muốn đưa thi thể đi một cách hoàn hảo như vậy, hung thủ cần phải có số liệu rất chính xác, ví dụ như trọng lượng của người chết, chiều cao của người chết và chiều dài của đường ống ngầm.”

Những cảnh viên này tuy không phải bác học, nhưng dù sao cũng đã từng học qua trường lớp, trong đầu bắt đầu hiện ra đường cong parabola, vừa khít!

“Khoảng cách này không thể nào đo đạc dễ dàng, bởi vì không thể có kết quả chính xác.” Mạc Phi nhướn mày, “Trừ khi có số liệu chính thức.”

“Hung thủ lại có được số liệu này, rốt cuộc hắn là ai?” Vương cảnh quan vò đầu.

Nói tới đây, An Cách Nhĩ nhẹ nhàng sờ cằm, “Hung thủ có thể không chỉ có một người.”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, vẫn chưa tiêu hóa xong tin thứ nhất đã bị dập thêm một tin khác.

“Còn có đồng bọn?” Vương cảnh quan nhíu mày, cảm giác rất phức tạp.

“Không phải đồng bọn.” An Cách Nhĩ lắc đầu, “Phong cách không giống nhau.”

“Phong cách?” Mọi người càng nghe càng mơ hồ.

“Chỉ có vụ án đầu tiên là bị Mạc Phi nhìn thấy, còn mấy vụ án sau, nhân chứng mục kích cũng không phải Mạc Phi, thậm chí anh ấy còn không biết về hai vụ án đó.” An Cách Nhĩ nói.

“Nếu hung thủ chỉ đơn giản là giết người vì Mạc Phi, cách tốt nhất đương nhiên là giống như vụ án đầu tiên, để cho Mạc Phi nhìn thấy, giống như vụ lần này.” An Cách Nhĩ cười, “Mặt khác… thân phận của nạn nhân đầu tiên lại rất thần bí, tuy cô mặc đồng phục trường Mạc Phi, chào hỏi Mạc Phi nhưng cô không phải học sinh của trường này.”

Vương cảnh quan nhíu mày, “Cho nên…”

“Cho nên, thông qua manh mối trước mắt tôi chỉ có thể giúp các anh bắt được hung thủ thứ hai.” An Cách Nhĩ nói, “Cũng chỉ là một tên bắt chước.”

“Bắt chước?” Mạc Phi kinh ngạc, “An Cách Nhĩ, ý em là, hung thủ giết chết nữ sinh đó với hung thủ của ba vụ án sau không phải một người? Mà hung thủ của ba vụ án sau là bắt chước hung thủ của vụ án thứ nhất?”

An Cách Nhĩ gật đầu.

“Cậu chắc không?” Vương cảnh quan đã bỏ cuộc việc nắm bắt lối suy nghĩ của An Cách Nhĩ, chỉ muốn biết chân tướng.

“Ừ, vụ án đầu tiên rõ ràng khó khăn hơn nhiều.” An Cách Nhĩ nói.

“Khó?” Vương cảnh quan không hiểu.

“Vụ án đầu tiên mang tính bí ẩn cao, còn có tính phiêu lưu mạo hiểm.” An Cách Nhĩ vuốt cằm, “Nếu nói theo cách nghệ thuật thì vụ án đầu tiên mang cảm giác rất sáng tạo, cho dù là thiết kế hay hành động, đều có nét sáng tạo ngang ngửa với thiên tài, còn những vụ sau đó chỉ bắt chước lại một cách chính xác, thiếu sáng tạo.”

Nghe An Cách Nhĩ nói xong, biểu tình của ba vị cảnh sát chỉ có thể dùng mơ hồ để hình dung.

Mạc Phi cũng có chút khó hiểu, nhưng hình như đã hiểu được chút ít, khẽ cau mày.

“Nói thật nha.” Vương cảnh quan hỏi An Cách Nhĩ, “Nó khác nhau chỗ nào?”

“Khác nhau chính là hung thủ của vụ án đầu tiên chỉ nhất thời nảy ra ý xấu, ý nghĩ thiên tài đột phát, còn những vụ án sau phải trải qua tính toán tỉ mỉ.” An Cách Nhĩ đang nói chuyện thì có một cảnh viên từ xa chạy tới, trong tay cầm bản sao thành tích và bản kiểm tra chuyên cần của nhóm người kia, đưa cho Vương cảnh quan, “Không có bản ghi chép thành tích những kì kiểm tra nhỏ, chỉ có bản ghi chép điểm thi học kì. Còn điểm chuyên cần thì rất chuẩn xác, trường này rất nghiêm khắc, kể cả bảo vệ cũng phải làm bản thống kê, ai đi trễ cũng phải ghi vào, hình như có liên quan tới việc chọn học sinh xuất xắc.”

“Không tệ.” An Cách Nhĩ lật xem phiếu điểm, gật đầu tỏ vẻ vừa lòng.

Trong phiếu điểm có hơi phức tạp, số liệu rất nhiều, nhưng bản kiểm tra chuyên cần thì vừa xem đã hiểu, bởi vì trong một học kì không có nhiều học sinh đi trễ về sớm, huống chi là chỉ kiểm tra một lớp, quả thật nhìn một cái đã thấy.

Vương cảnh quan có chút linh cảm, lại gần hỏi, “An Cách Nhĩ, cậu đang tìm thiên tài sao? Hung thủ của vụ án này có thể là một thiên tài, thành tích chắc là tốt nhỉ?”

“Hoàn toàn ngược lại.” An Cách Nhĩ cười ảm đạm, “Người tôi tìm không phải là thiên tài.”

Vương cảnh quan thật sự không hiểu An Cách Nhĩ muốn nói gì, ngoại trừ thiên tài thì những người khác chẳng phải đều là không phải thiên tài sao? Vậy có bao nhiêu người lận?

An Cách Nhĩ tùy ý lật xem bảng điểm, Mạc Phi hỏi tiếp nghi vấn trong lòng, “An Cách Nhĩ, tại sao hung thủ thứ nhất lại đột nhiên nảy ra ý xấu?”

An Cách Nhĩ ngẩng đầu, trả lời Mạc Phi, “Đầu tiên, ai cũng không ngờ được anh sẽ nằm trên ghế công viên ngủ qua đêm, đúng không?”

Mạc Phi gật đầu.

“Tiếp theo, cũng không có ai biết chừng nào anh mới tỉnh, có trời mới biết hôm đó anh đi trễ, đúng không?”

“Đúng…” Mạc Phi gật đầu, “Còn vừa lúc nhìn thấy thi thểở đường hầm.”

“Trong mắt của tôi.” An Cách Nhĩ lắc đầu, “Vụ án đầu tiên và ba vụ án sau có sự khác biệt rất lớn. Đầu tiên, sau khi anh nhìn thấy thi thể liền báo cảnh sát rồi từ từ tới gần, cái này cần phải có một khoảng thời gian.”

Mạc Phi gật đầu.

“Mà khoảng thời gian này thì không thể khống chế, có lẽ hung thủ không tính anh vào kế hoạch, bởi vì hành động và thời gian của anh chỉ anh mới có thể nắm rõ.” An Cách Nhĩ nói, “Nói cách khác, tôi nghĩ hung thủ đầu tiên ngay từ đầu đã không biết anh sẽ đi ngang qua đường hầm vào khoảng thời gian đó.”

Mạc Phi nghĩ nghĩ, tuy có hơi rối nhưng đúng là như vậy.

“Nhưng người chết lại có thể biết.” An Cách Nhĩ cười, “Tôi cảm thấy cô gái đó xuất hiện ở đường hầm mới kì lạ.”

Mạc Phi nghĩ nghĩ, “An Cách Nhĩ, em nghĩ cô gái đó theo dõi anh?”

“Anh cũng đã nói, đây không phải lần đầu anh ngủở đó. Mà cô gái kia nếu không phải học sinh trường anh, tại sao lại giả trang còn thường xuyên xuất hiện ở cạnh anh, còn tặng chocolate cho anh trong ngày lễ tình nhân? Có hai lý do để giải thích.”

“Tôi biết.” Vương cảnh quan nói, “Cô gái đó thầm yêu Mạc Phi!”

Mạc Phi nhíu mày.

An Cách Nhĩ gật đầu, “Còn lý do thứ hai?”

“Ách…” Vương cảnh quan nghĩ nghĩ, nhìn Mạc Phi, hỏi An Cách Nhĩ, “Không có ý tốt?”

An Cách Nhĩ nở nụ cười, gật đầu.

Mạc Phi cảm thấy hoang mang, “Nhưng mà cô gái đó cũng chưa từng làm gì xấu với anh…”

“Cho nên mới có hai lý do để lựa chọn, còn mục đích thật sự là gì thì chỉ có người chết biết.” An Cách Nhĩ hiển nhiên không hề quan tâm tới vấn đề này.

“Nếu hôm đó anh không làm việc quá khuya rồi ngủ lại công viên, ngày hôm đó nếu không tỉnh dậy vào giờ đó… Có lẽ sẽ không nhìn thấy.” Mạc Phi nói, “Nếu hung thủ cố tình muốn anh nhìn thấy, vậy thì ngoại trừ hắn phải ở đó trước ba giờ sáng thì còn phải dụ cô ta tới đường hầm rồi giết chết, treo lên trên… Bây giờ không tính tới việc treo thi thể lên từ  lúc nào, nhưng hắn làm sao có thể đảm bảo anh sẽ tỉnh lại ngay lúc đó? Hoặc là có người vừa lúc đi ngang.”

“Cho nên mới nói tất cả đều không phải cố ý tính toán, chỉ là trùng hợp thôi?” Vương cảnh quan hỏi.

“Là trùng hợp.” Mạc Phi đột nhiên hiểu ra gì đó, gật đầu, “Hung thủ giết chết nữ sinh đó, nhưng tôi lại xuất hiện, báo cảnh sát, có thể lúc đó hắn đang ở phía trên hoặc đâu đó gần đường hầm. Sau khi biết tôi đã báo cảnh sát, hắn sợ hành tung bị bại lộ, cái khó ló cái khôn, nghĩ ra cách giấu thi thể đi.”

“Vậy phải tính toán tỉ mỉ…” Vương cảnh quan nói.

“Không cần thiết phải tính toán tỉ mỉ, chỉ cần phỏng chừng thôi.” Mạc Phi lắc đầu, “Bởi vì ở phía sau là con sông nhỏ! Với lại đường hầm cũng không cao bằng tòa nhà! Độ cao không đủ thì vật thể bị tung đi cũng không đủ mạnh, có thể sẽ không rơi vào đường ống ngầm chuẩn xác như vậy, rơi xuống sông có vẻ hợp lý hơn. Hắn chờ cảnh sát kiểm tra xong liền đem thi thể đi!”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Tôi cũng nghĩ như vậy.”

Mạc Phi gật đầu, “Cái này vẻ hợp lý.”

Vương cảnh quan tiếp lời, “Nói cách khác, hung thủ của vụ án đầu là cái khó ló cái khôn, vì không muốn Mạc Phi phát hiện nên đưa thi thể đi… Nhưng hung thủ sau lại bắt chước cách giết người của hắn, nghĩa là…”

“Hung thủ đó đã nhìn thấy toàn bộ quá trình!” Mạc Phi nhíu mày, “Lúc đó có thể hắn đang ở gần đường hầm!”

“An Cách Nhĩ, em chắc chắn hung thủ là bạn học của anh?” Mạc Phi hỏi.

An Cách Nhĩ cười cười.

“Cho nên!” Vương cảnh quan lật xem bản kiểm tra chuyên cần, hiển nhiên đã nắm được trọng điểm, “Học sinh nào đi trễ hôm đó cũng chính là hung thủ của vụ án?”

Trải qua tìm kiếm, Vương cảnh quan và Mạc Phi cũng tìm được một cái tên đi trễ ngay hôm đó.

Hai người cùng ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ quơ quơ phiếu điểm, “Chứng cứ rất ăn khớp, một tên ăn cắp ý tưởng chứ không phải thiên tài, một kẻ khốn nạn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.