Tố Hào hôn đến cực kỳ dùng sức, Lục Sơ cũng không kịp hoàn hồn, có điều đến khi hắn phản ứng được, cũng không đẩy cậu ra.
Lục Sơ lần đầu cảm nhận được hơi thở của Tố Hào gần như vậy. Đầu lưỡi trơn trượt vói vào miệng hắn, khiêu khích đầu lưỡi trúc trắc của hắn, ôm lấy môi trên, gặm cắn, mút vào. Sau khi hôn một lúc Lục Sơ rốt cuộc như học xong bài học vỡ lòng, cũng bắt đầu cuốn lấy đầu lưỡi của Tố Hào, hai tay cũng chặt chẽ ôm siết lấy eo cậu không để lọt một khe hở, như tố, như kể cho hết tình yêu dữ dội này.
Nụ hôn này hắn đã đợi rất lâu, rất lâu.
Đối với Tố Hào, đây chắc chắn không phải nụ hôn đầu tiên, nhưng so với nụ hôn đầu tiên càng động lòng người.
Đến khi nụ hôn kết thúc, hai người đều có chút thở không xong.
Tố Hào vẫn ôm chặt lấy Lục Sơ, vùi đầu vào cổ hắn.
"Xin lỗi, bắt anh đợi lâu như vậy."
Không đợi Lục Sơ nói gì, Tố Hào lại nói tiếp.
"Hãy để em bù đắp cho anh. Em yêu anh."
Lục Sơ vẫn còn có chút như chưa tỉnh, cũng không kịp nghĩ làm thế nào Tố Hào biết được, nhưng trong lòng hắn là vui sướng trước nay chưa từng có, như từng chùm pháo hoa không được dự báo, lại bất ngờ sáng bừng rực rỡ giữa đêm đen.
Khổ tận cam lai.
Tận cùng của khổ đau là nơi bắt đầu của hạnh phúc.
Lục Sơ giờ phút này muôn vàn điều muốn nói, lại không biết phải bắt đầu từ đâu, cũng không biết phải nói thế nào để đủ tỏ bày tình yêu của hắn, cuối cùng, tất cả gom lại thành một cái ôm siết thật chặt.
Hốc mắt Lục Sơ đỏ lên, từ nhỏ đến lớn hắn đều không khóc, chẳng sợ bị đánh bị mắng bị thiệt thòi thế nào, hắn cũng chưa từng khóc, nhưng chẳng hiểu sao khi đã ôm được người này trong vòng tay, hắn chợt muốn rơi lệ.
Một khi hắn đã ôm được rồi, nhất quyết sẽ không buông tay.
"Làm sao mà em biết được?" Mất một lúc lâu Lục Sơ mới tìm về giọng nói của mình.
"Anh quên khóa cửa "phòng kho"" Vòng tay ôm Lục Sơ của Tố Hào lập tức cảm nhận được sóng lưng hắn bỗng dưng thẳng tắp, cậu cười trộm "Tố My đã nói hết với em rồi."
Thì ra đây là lý do lúc nãy hắn nhận được hai cuộc gọi nhỡ của Tố My khi đang lái xe, giờ phút này hắn cũng không trách Tố My vì đã nói với Tố Hào, ngược lại hắn muốn cảm ơn cô, chính là Tố My đã giúp đẩy bức màn xám, để hai người lòng mang nhiều trốn tránh lo âu có thể nhìn thấy tấm chân tình của nhau.
Nhưng có lẽ hạnh phúc đến quá mức đột nhiên, Lục Sơ vẫn có chút hồn chưa kịp về xác.
Hắn nắm vai Tố Hào, ép cậu nhìn thẳng vào mắt hắn "Em biết em đang làm gì đúng không?"
Giọng nói cứng rắn nhưng trong mắt là hỗn hợp hi vọng và nơm nớp lo sợ.
Mà đối diện hắn, đôi mắt hắn đang nhìn vào, là lấp lánh ý cười, là đong đầy tình yêu chưa kịp tỏ thành lời.
Lục Sơ nghĩ dù cho hắn có phải chết ngay lúc này thì cuộc sống này cũng đã xem như không còn gì hối tiếc.
Rồi không biết ai bắt đầu trước, hai đôi môi lại quấn lấy nhau.
Dần dần, một nụ hôn răng môi giao triền đã không đủ để thỏa mãn Lục Sơ. Tay hắn men theo hông rồi trượt vào vạt áo ngủ của Tố Hào, động tác trúc trắc vuốt ve cơ thể cậu.
Tố Hào bị kích thích xa lạ này làm cho thoải mái tới mức thở nhẹ một tiếng, bàn tay Lục Hào không hề có chút kĩ thuật nào nhưng lại khiến Tố Hào rất hưởng thụ, vuốt ve xa lạ, xúc cảm xa lạ, khiến cậu cảm thấy mới mẻ, đồng thời còn có vô hạn khoái cảm. Lục Sơ ngồi xuống thành ghế sofa, để đầu của hắn ngang tầm ngực của cậu hai tay vẫn chặt chẽ ôm lấy Tố Hào, ngậm lấy một khỏa anh đào của cậu, một tay nhẹ nhàng xoa nắn bên còn lại.
Theo động tác của Lục Sơ, Tố Hào biết hắn là gà mờ, đột nhiên rất có cảm giác thành tựu, Tố Hào nhịn không được rên khẽ một tiếng, đồng thời càng ép đầu hắn vào sát ngực mình hơn, lại cẩn thận chỉ dẫn hắn: "Đánh lưỡi theo vòng tròn, đừng đá lưỡi lung tung... Ư... Cả bên dưới nữa..."
Lục Sơ nghe lời cởi quần cho cậu, cầm lấy hạ thân của cậu, cẩn thận vuốt ve, lời nói truyền lên từ gương mặt đang úp sát vào ngực Tố Hào: "Em dạy anh đi..."
"Dạy anh "chơi" em?" Tố Hào buồn cười.
"Không, dạy anh hầu hạ em..."
Tố Hào sửng sốt, không ngờ hắn lại nói như thế, nhưng lời này rõ ràng đã lấy lòng cậu, lại cũng kích thích tính bạo ngược của cậu. Tố Hào túm lấy tóc Lục Sơ, kéo đầu hắn ra khỏi ngực mình, ép hắn nhìn thẳng vào cậu:
"Em muốn "chơi" anh thế nào cũng được?"
Đôi mắt Lục Sơ hỗn loạn tình dục: "Từ trái tim đến cơ thể này đều là của em, miễn là em cần, thì em muốn chơi thế nào cũng được."
Ánh chiều tà hắt vào cửa sổ, chiếu thân bóng dáng hai người giao triền khó xá khó phân.
Lục Sơ vẫn mặc nguyên bộ đồng phục cảnh sát của mình không chút sứt mẻ, ngồi trên thành ghế sofa, ôm lấy một cậu thanh niên toàn thân trần trụi đang đứng vào lòng, răng môi hắn ra sức lấy lòng hai khỏa anh đào của cậu, bàn tay lưu luyến vuốt ve hạ thân cậu.
Trận hoan ái này kết thúc bằng việc Tố Hào được Lục Sơ sờ bắn ra.
Nhìn theo bóng lưng Tố Hào vào toilet cùng với hạ thân đứng thẳng như lều trại không ai an ủi của mình, Lục Sơ bất đắc dĩ, nhưng trong mắt lại là vô tận hạnh phúc.
Lục Sơ sau khi có được Tố Hào thì mỗi ngày vui sướng, trước đây hắn cũng đã rất ân cần chăm sóc rồi, nhưng so với bây giờ thì đúng là một trời một vực. Trước đây dù rất muốn nhưng hắn không dám quá xum xoe, bây giờ thì hắn có thể cưng chiều Tô Hoài không chút che lấp, chỉ cần không phải đi làm thì nhất quyết suốt ngày quẩn quanh bên chân cậu, làm Tố Hào vừa bực mình vừa buồn cười.
Thế nhưng cuối tuần, Lục Sơ lại bị ba mẹ gọi về nhà, nói hắn đã nhiều cái cuối tuần cũng không về nhà. Nhà ba mẹ Lục Sơ vẫn ở nơi mà Lục Sơ cùng Tố Hào lớn lên, cách thành phố hắn đang ở hai giờ chạy xe, vì vậy Lục Sơ thường sẽ tranh thủ về nhà mỗi cuối tuần.
Lần này Lục Sơ muốn rủ Tố Hào về với mình nhưng Tố Hào lập tức từ chối. Nếu như là trước đây thì không sao, Tố Hào tất nhiên rất sẵn lòng về thăm cô chú, vì dù gì hai người cũng nhìn Tố Hào chơi với Lục Sơ từ nhỏ. Nhưng hiện tại không giống, hiện tại Tố Hào là người của yêu Lục Sơ, về quê Lục Sơ nghĩa là phải đi gặp ba mẹ của người yêu mình. Dù hai người họ có lẽ cái gì cũng không biết, nhưng Tố Hào vẫn cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Lục Sơ vốn dĩ thấy Tố Hào không muốn đi, chính bản thân hắn cũng không muốn về, nhưng vì bà nội hắn bệnh, dù chỉ là cảm sốt thông thường, nhưng bà cụ nhớ thằng cháu trai duy nhất, muốn gặp cháu cho bằng được, hắn không thể không về.
Vì vậy cuối tuần đó Lục Sơ rốt cuộc cũng phải lưu luyến không rời mà rời đi, còn hứa hẹn nhất định chỉ đi một ngày.
Lục Sơ vừa về tới nhà đã vội vàng khoe mình đã tìm được người yêu, vừa nhắc đến người đó là khen không dứt miệng, cười không khép được răng.
Người nhà hắn thấy hắn đã gần ba mươi lại vẫn chưa tìm được ý trung nhân, bao lần nhắc nhở đều bị hắn lơ đi, bây giờ nghe thế, dù chưa biết là con cái nhà ai, gia đình thế nào, cũng đã khấp khởi mừng thầm trong lòng.
"Thế lần sau con về nhớ dắt người ta về, ba mẹ coi được thì tranh thủ cưới luôn đi, bao nhiêu tuổi rồi." Mẹ hắn sốt ruột.
"Mẹ, mẹ từ từ đi, mình muốn cưới người ta cũng chưa chắc muốn cưới mình mà." Miệng nói thế nhưng cả gương mặt Lục Sơ lại bừng sáng ý cười, rõ ràng đang ở trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.
Mẹ hắn nhìn hắn, cũng buồn cười.
Đêm đó, ở thành phố S, Tố Hào vừa nhận được một cuộc điện thoại từ nước ngoài mà nội dung của nó khiến cậu thẫn thờ hồi lâu.
Giữa lúc cậu đang rối bời trong đống suy nghĩ hỗn độn của mình, điện thoại đột nhiên vang lên.
Là Lục Sơ.
"Có nhớ anh không?" Lục Sơ cười hỏi cậu.
"Đương nhiên nhớ." Tố Hào đáp lại, cố làm cho giọng mình nghe bình thường nhất có thể.
Bên phía Lục Sơ rất ồn ào, tiếng TV rất lớn cùng với tiếng người cười nói.
"Anh đang ngồi với cô chú à?" Tố Hào hỏi.
"Ừ, cả nhà anh đang xem TV, anh sợ em ngủ sớm nên lên phòng gọi em một chút."
Một lại sau Tố Hào lại hỏi "Bà nội thế nào?"
"Không thế nào cả, bà chỉ nhớ anh, muốn anh về nên nói thế thôi. Chắc ngày mai anh lại về thành phố."
Tố Hào cười "Vậy em chờ anh về nhà."
Đến khi cúp máy rồi Lục Sơ vẫn còn lâng lâng chưa định.
Về nhà.
Về ngôi nhà có cậu.
Ngày hôm sau, chờ đến khi Lục Sơ về tới nhà đã là chạng vạng.
Vừa mở cửa, Lục Sơ đã ngửi được hương vị đồ ăn truyền khắp nhà. Nhìn đồ ăn thơm ngào ngạt dọn ra trên bàn cùng với Tố Hào, người chuẩn bị đồ ăn chờ hắn về, Lục Sơ đột nhiên cảm thấy mình quá đỗi hạnh phúc, không biết kiếp trước hắn đã làm được gì để kiếp này có thể hạnh phúc như vậy.
Hai người cùng nhau ngồi xuống bình yên ăn cơm, đợi hắn càn quét bàn ăn không còn một mảnh xong, Tố Hào còn giành rửa chén, nói hắn vất vả đường xa, cậu đau lòng.
Dưới sự kiên trì của Lục Sơ, cuối cùng hai người lại cùng nhau rửa.
Lục Sơ cảm thấy mình thậm chí hạnh phúc tới nỗi sắp bay lên.
Rửa chén xong hai người cùng ra phòng khách, Lục Sơ không khỏi kích động ôm cậu vào lòng, cọ cọ, lại cọ cọ, lại cảm thấy cọ bao nhiêu cũng không đủ.
"Lục Sơ." Tố Hào đột nhiên gọi tên hắn.
"Hử?" Lục Sơ vùi mặt vào tóc cậu, hít hà hương thơm nhè nhẹ tỏa ra từ nó.
"Em có chuyện muốn nói."
Lục Sơ chợt cảm giác có gì không đúng, lập tức ngồi thẳng người.
----
Lời tác giả: Chỉ ngọt ngào duy nhất một chương này thôi ;A;