15
Đêm giao thừa.
Trước khi màn b.ắ.n pháo hoa đêm giao thừa diễn ra, tôi nhận được cuộc gọi từ số lạ.
Tôi chưa từng thấy số này, mà nó còn ở mã vùng khác.
Tôi tắt máy ngay.
Vậy mà lại gọi lại lần nữa.
Tôi bực mình bắt máy, giọng điệu không mấy thân thiện: "Alo?"
Sự oán giận phát ra từ miệng còn lớn hơn cả ma quỷ.
Rõ ràng người ở đầu dây bên kia không lường trước được giọng điệu không mấy thân thiện của tôi nên không ai nói gì.
Tôi chỉ nghe thấy tiếng gió rít qua loa, bên tôi cũng có một trận gió lớn thổi qua.
Mãi không có ai nói, tôi càng mất kiên nhẫn.
"Nói đi, đang đùa tôi đấy à?"
Người ở đầu dây bên kia bắt đầu luyên thuyên với tôi.
Tại sao tôi lại nói là đùa ư?
Bởi vì họ nói Cố Diệp đang ở trong tay họ, đòi hai trăm nghìn tệ tiền chuộc.
Cố Diệp, tổng tài bá đạo chính hiệu, có tài sản lên tới hàng nghìn tỷ.
Bắt cóc Cố Diệp mà chỉ đòi hai trăm nghìn tệ, lột hết quần áo của anh cũng nhiều hơn số đó.
Mấy tên lừa đảo cũng phải chạy KPI vào đêm giao thừa à?
Vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn nhé.
Tôi vừa trả lời qua loa vừa tìm kiếm âm thanh của hiện trường vụ tai nạn trên mạng.
Mặt thì đầy thích thú, nhưng giọng lại có vẻ lo sợ:
"Các anh ơi, tôi sẽ mang hai trăm nghìn tệ đến cho các anh ngay. Xin các anh đừng làm hại tổng giám đốc của chúng tôi."
"Tôi sẽ lái xe chở tiền chuộc ngay đây. Làm ơn cho tôi địa chỉ với."
Mấy tên lừa đảo nghe câu trả lời của tôi thì cười rộ lên, tôi còn nghe thấy tiếng lon bia va vào nhau.
Đang ăn mừng rồi á?
Sau một hồi ồn ào, một giọng nam trầm đục đã cắt ngang niềm vui của họ:
"Được rồi, cô mang đến Phiên Đấu Hoa..."
Hắn chưa kịp nói xong địa chỉ thì âm thanh của một vụ tai nạn xe được tôi phát chen vào.
Tiếng xe va chạm, bình xăng nổ tung, có cả những chi tiết như tiếng la hét của người đi đường.
Chỉ cần nghe âm thanh là có thể cảm nhận được hiện trường hỗn loạn, thương vong thảm khốc.
Chiêu này khiến đám lừa đảo ở đầu dây bên kia c.h.ế.t lặng, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng hét sợ hãi nối tiếp nhau.
Tôi bịt chặt miệng, nghĩ đến tất cả những chuyện buồn từng trải qua trong đời.
Vậy mới không bật cười tại chỗ.
Không biết tối nay mấy anh trai đó nằm ngủ có nghĩ "Mình đúng là đáng chết" không.
Ha ha ha ha.
Chưa kịp vui mừng bao lâu, tôi đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Giọng nói in sâu trong tâm trí tôi cất lên đầy giận dữ, với giọng điệu gấp gáp mà tôi chưa từng nghe thấy trước đây.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Đám đàn ông kia cũng ấp úng, không nói ra được chuyện gì.
Giọng nói của Cố Diệp càng thêm mất kiên nhẫn, cổ họng khàn khàn không thể kiểm soát, tiếng vật lộn dữ dội truyền qua micro:
"Cô ấy đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho tôi biết ngay."
"Không có miệng à? Không phải muốn hai trăm nghìn tệ sao? Thả tôi ra, tôi cho mỗi người một triệu tệ." Âm thanh phát ra từ điện thoại còn kèm theo tiếng vật thể nặng rơi xuống đất, tôi nghe mà nổi hết da gà.
Ôi trời ơi.
Cố Diệp thật sự đang ở trong tay bọn họ.
16
Tôi lấy máy tính ra để cố gắng định vị vị trí thẻ SIM của bọn bắt cóc, đồng thời gửi tin nhắn cho trợ lý đặc biệt để giải cứu Cố Diệp.
Tôi vội vàng đổi sang một số điện thoại khác rồi gọi lại, bên kia nhanh chóng bắt máy..
"Alo?"
"Ai đấy?"
Tôi cố tình cao giọng, giả giọng như loli.
"Anh ơi, trợ lý đặc biệt kia gặp tai nạn rồi, em sẽ lập tức mang tiền chuộc tới đó ạ."
Bên kia vẫn truyền tới âm thanh ồn ào, Cố Diệp không ngừng kêu gào muốn biết sự thật.
Nghe kỹ, tôi có thể nghe thấy tiếng đ.ấ.m đá và tiếng r3n rỉ khi bị đánh. Tôi lo lắng vô cùng, nhưng không dám bộc lộ cảm xúc trong giọng nói.
"Anh à, bọn em sẽ đưa đủ hai trăm nghìn tệ cho các anh, nhưng điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo an toàn cho tổng giám đốc Cố nhé."
"Đảm bảo thì được, nhưng giá phải tăng gấp đôi."
Đột nhiên, người ở đầu dây bên kia trở nên thông minh hơn, thái độ kiêu ngạo và hành động rất chuyên nghiệp.
Tôi nghi ngờ sự thay đổi đột ngột này là do có một kẻ chủ mưu đứng sau.
Tôi vui vẻ đồng ý: "Anh ơi, tiền chỉ là chuyện nhỏ, anh có thể cho em nói chuyện với tổng giám đốc Cố trước được không?"
Có lẽ vì giọng của tôi quá trẻ con nên đã làm giảm sự cảnh giác của bọn bắt cóc.
Rất nhanh sau đó, tôi nhận thấy loa ngoài bên kia đã được bật.
Giọng nói của Cố Diệp vang lên.
Giọng nói yếu ớt và nhỏ nhẹ, nhưng lại rất kiên định.
"Đừng lo cho tôi, mau đi kiểm tra xem trợ lý Úc đã xảy ra chuyện gì. Cô ấy đang lái xe, hình như gặp tai nạn rồi."
Tôi định giải thích, "Cố...!
Cảm xúc lo lắng của Cố Diệp lại bùng lên, trông anh như thể vừa bò ra từ địa ngục.
"Đi nhanh đi... Mau lên. Lỡ cô ấy xảy ra chuyện gì thì sao?"
"Cố..."
Anh càng lúc càng kích động, âm cuối có chút nghẹn ngào.
"Tôi xin cô, mau báo người đi tìm Úc Ngư ngay đi."
"Hôm nay trời rất lạnh, cô ấy ở ngoài một mình sẽ lạnh lắm...!
Cố Diệp đang trong trạng thái vô cùng căng thẳng, anh không nghe lọt tai bất kỳ lời nào.
Nhóm bắt cóc cũng nhanh chóng nhận ra điều đó, giật lại điện thoại khỏi tay Cố Diệp, gằn giọng đe dọa tôi:
"Được rồi, bây giờ cô đã xác nhận được sự an toàn của người ta rồi, mau đưa bốn trăm nghìn tệ tới đây."
Tôi nhận được tin nhắn của trợ lý đặc biệt: [ Đội cứu hộ cần thêm chút thời gian, đừng ngắt cuộc gọi của kẻ bắt cóc. ]
Tôi vặn não ứng phó:
"Anh ơi, nể tình em cực kỳ ghét tổng giám đốc của bọn em, em muốn nhắc các anh vài câu. Dù sao thì kẻ thù của kẻ thù cũng là bạn mà."
"Sắp sang năm mới rồi, bốn trăm nghìn tệ có đủ chia cho các anh em không? Anh ta là một tổng giám đốc có tài sản hàng nghìn tỷ, thế mà các anh chỉ đòi bốn trăm nghìn tệ, không phải đó là sỉ nhục các anh sao? Theo em, mỗi người một triệu tệ mới gọi là khai vị."
"Em thật lòng coi các anh như anh trai của mình nên mới nói những lời chân thành như vậy. Nếu là người khác thì em chẳng quan tâm đâu, đúng không?"
Bên kia bị tôi làm cho cảm động, suýt rơi nước mắt.
Đối mặt với số tiền chuộc khổng lồ, tên cầm đầu vẫn còn hơi do dự:
"Cô em tốt bụng quá, nhưng năm triệu tệ này có phải hơi nhiều không?"
Tôi vừa gửi thông tin mà mình thu thập được cho trợ lý đặc biệt, vừa tiếp tục thương lượng:
"Người mà các anh bắt cóc là một nhà tư bản chính hiệu. Chúng ta đang làm gương cho giai cấp vô sản đứng lên."
"Với lại, cuối cùng các anh cũng phải nộp một phần cho cấp trên. Tết nhất cũng chẳng sung sướng gì." Nói đến đây, tên cầm đầu cười khà khà, hoàn toàn không biết rằng mình đã bị lộ hết bí mật.
"Không đâu, cấp trên còn phải trả tiền cho chúng tôi ấy chứ."
"Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người phụ nữ ngạo mạn như thế, mắt mọc trên trán."
Nghe vậy, tôi đã biết ai là người đứng sau chuyện này.
Đúng lúc này, trợ lý đặc biệt gửi tin nhắn cho tôi, tôi viện cớ để cúp máy.
Những việc sau đó không còn là việc của tôi nữa.
11:59.
Tôi đang háo hức chờ đợi màn b.ắ.n pháo hoa đêm giao thừa.
Lúc này, một cuộc gọi khác lại đến.
Tôi nhìn tên hiển thị — Cố Bái Bì.
Tôi cam chịu số phận, bắt máy, giọng chẳng mấy dễ chịu:
"Alo?"
"Tôi đang ở dưới nhà em."
Tôi thò đầu ra khỏi cửa sổ.
Một nửa cơ thể của Cố Diệp ẩn trong bóng tối. Dưới ánh đèn đường lờ mờ, dáng anh cao lớn trong chiếc áo khoác đen. Anh lười biếng dựa vào đèn đường, quay lưng về phía tôi, trông như thể không có xương. Trong ánh sáng mờ ảo, trông anh giống một tên lang thang trên đường phố.
Sau đó anh quay đầu lại, nheo mắt nhìn tôi
Khi chạm phải ánh mắt tò mò của tôi, anh mỉm cười đáp lại.
Nụ cười kéo căng vết thương ở khoé môi, phá hỏng toàn bộ vẻ đẹp trai, trên mặt còn có vết bầm tím.
Nhưng anh chẳng để tâm, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn tôi.
Đúng 12 giờ.
Pháo hoa giao thừa nở rộ đúng giờ, thắp sáng cả bầu trời.
Nó cũng chiếu sáng khuôn mặt của Cố Diệp. Tôi có thể thấy rõ từng khẩu hình miệng của anh, đồng thời giọng anh cũng vang lên trong điện thoại:
"Chúc mừng năm mới, Ngư Ngư."
Tâm trạng hân hoan truyền sang tôi, tôi giơ hai tay tạo thành hình loa, hô lớn về phía Cố Diệp:
"Chúc mừng năm mới."
Sau đó, anh vẫy tay với tôi, ra hiệu cho tôi xuống nhà.
Tôi nhìn mái tóc đã ba ngày chưa gội và bộ đồ ngủ nhăn nhúm của mình rồi lắc đầu.
Sắc mặt của anh thay đổi, ánh mắt trở nên âm u, ngay khi tôi nghĩ anh sắp đe dọa tôi.
Nhưng anh đột ngột đổi thái độ, nũng nịu nói với tôi:
"Chị Ngư, chị mau xuống đây đi."
"Xin chị đấy."
Do thị lực quá tốt nên tôi có thể thấy rõ hình ảnh Cố Diệp đang cắ n môi dưới.
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Chắc kiếp trước tôi đã tạo rất nhiều nghiệp nên kiếp này tôi phải chứng kiến cảnh Cố Diệp làm nũng.
Ở đầu dây bên kia, Cố Diệp tiếp tục tấn công.
"Chị ơi..."
Tôi không chịu được nên ngắt lời: "Tôi biết anh đang gấp, nhưng đừng gấp quá..."
Tôi chạy như bay đến chỗ Cố Diệp.
Bất ngờ, anh lấy một bó hoa hồng từ phía sau ra.
Có khoảng mười chín bông hồng đỏ, trên đó còn đọng nước, trông tươi tắn và rực rỡ, xung quanh còn được điểm xuyết bằng những bông hoa baby sao trắng.
"Ngư Ngư, anh thích em, em có thể làm bạn gái anh không?"
Không khí thật yên tĩnh. Tôi cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn mặt tôi. Tôi ngước nhìn anh, đối diện với đôi mắt sâu thẳm.
Tôi nhìn kỹ, hoá ra tổng tài bá đạo cũng sẽ mặt đỏ tay run khi tỏ tình với cô gái mình thích.
Tôi vẫn chưa trả lời. Trông Cố Diệp có vẻ buồn bã, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng.
"Em chưa chuẩn bị sẵn sàng à? Vậy hôm nay cứ coi như anh đến đây để đón giao thừa cùng em đi. Anh còn mua chiếc bánh tart dâu tây mà em thích ăn đấy."
Anh đưa cho tôi chiếc bánh tart dâu tây mà anh đã cẩn thận cất giữ sau lưng, ánh mắt càng thêm buồn bã.
Tôi vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết chuyện này, nhưng miệng tôi lại đi trước một bước:
"Không tin, trừ khi cho em xem cơ bụng của anh."
Ban đầu tôi chỉ nói đùa thôi, nhưng Cố Diệp lại coi đó là chuyện nghiêm túc.
Anh kéo khóa áo khoác, để lộ chiếc áo sơ mi trắng.
Anh cúi đầu, giả vờ thận trọng nhìn tôi. Hàng mi dày run nhẹ, hình như đáy mắt có nước mắt.
LattesTeam
Càng quá đáng hơn là anh vén áo sơ mi lên, dùng răng cắn giữ vạt áo, khẽ khàng hỏi tôi:
"Như vầy được không?"
Shhh!
Tôi hít một hơi lạnh, lập tức kéo áo anh xuống, nhìn quanh như một tên trộm.
Tôi giúp anh kéo khóa áo khoác, khi rút tay ra mới biết người anh toàn là nước, như thể vừa mới vớt từ dưới nước lên, tôi vỗ vai anh:
"Em tin rồi!"
Khuôn mặt anh đờ ra một lúc, giống như một cỗ máy không hoạt động mười năm, vẻ mặt sững sờ không thể diễn tả được.
Tôi nắm lấy đôi tay lạnh giá của anh, nhìn vào đôi mắt sáng của anh.
"Ngốc rồi sao?"
"Em đồng ý rồi à? Em đã đồng ý làm bạn gái anh rồi ư?"
Nụ cười lập tức nở rộ trên khuôn mặt anh, vẻ mặt vui vẻ như thể vừa ký được một hợp đồng trị giá hàng trăm triệu.
Anh trìu mến gọi tên tôi rồi hôn lên môi tôi:
"Ngư Ngư."
"Bây giờ anh đang rất hạnh phúc."
Tai anh đỏ như quả dâu tây trong tuyết, khiến người ta muốn nếm thử.
Tôi vòng tay ôm cổ anh, thì thầm vào tai anh:
"Em muốn nếm thử dâu tây mùa đông."
Cho đến khi thở không nổi nữa, tôi vẫn lười biếng trong vòng tay anh, nghịch nghịch đôi bàn tay thon dài có khớp xương rõ ràng của anh.
Sau đó tôi chợt nhớ đến nội dung trong cuốn nhật ký.
"Em từng khen anh là một chàng trai 'có mùi' lúc nào vậy?"
Khi nhắc đến chuyện này, sắc mặt Cố Diệp cứng lại, anh xấu hổ đến mức muốn đổi chủ đề.
Nhưng trước cái nhìn tò mò của tôi, anh đành thở dài, cam chịu trả lời:
"Năm tám tuổi, sau khi em dẫn anh đi nổ hố phân."