Tôi Bị Ép Buộc

Chương 34



Edit: meoluoihamngu

Lúc cô nhìn thấy Thần thiếu suýt chút nữa hi sinh, chị Trần đang thúc giục bọn họ nhanh đi qua đấy.

Đây là một căn phòng lớn, bên trong có bốn người đàn ông. Trừ Thần thiếu ra, hai nhân vật hoa hoa công tử cô không biết, cuối cùng còn lại là… Úc mỹ nam! Cho dù bọn họ làm cùng một đơn vị, nhưng nghiệp vụ bất đồng, cơ hội gặp nhau rất ít, cho nên bây giờ gặp cậu ta ở chỗ này, cô cảm thấy kinh ngạc và may mắn. Có Úc mỹ nam ở đây, khả năng an toàn của cô được đảm bảo.

Ngẫm lại Thần thiếu đang ngồi, cô đang do dự có nên chủ động đi cậu ta qua không, nhưng cô hơi ngạc nhiên, lúc tiến vào Thần thiếu chỉ liếc nhìn cô một cái, liền tự mình uống rượu, không có nhìn lại cô.

Ba người phụ nữ đi cùng cô đã chọn chỗ ngồi, mà cô bởi vì chậm một bước, Úc mỹ nam thân mến đã bị một cô gái chọn mất, cô không thể làm gì khác là ngồi cạnh người thoạt nhìn hai mươi lăm hai sáu tuổi, vẻ mặt người đàn ông cô ngồi cạnh là “Tôi là phú nhị”.

Bởi vì chỉ có một cái ghế dài, nên nam nữ ngồi xen kẽ nhau, trên thực tế là cô phụng bồi người đàn ông hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nhưng bên cạnh cô cũng là Thần thiếu.

Khẩn trương ngồi xuống ghế salon, cô cố gắng cách Thần thiếu xa một chút, cười khách sáo với khách nhân của cô.

Người đàn ông cười hì hì tự xưng là “Vinh thiếu”, cô ngẩn ra sau đó tươi cười rót cho anh ta ly rượu nho, vừa nhẹ nhàng kêu một tiếng Vinh thiếu. Cho dù LOST được coi là hộp đêm hạng sang, nhưng có tiền cũng là người có tư cách, cho nên bây giờ cô học được bộ dáng khi đối mặt với mấy người này. Vinh thiếu vừa nhìn là biết người xa xỉ, cô phải giả làm một người phu nữ nịnh bợ vui mừng hớn hở với anh ta.

Mỗi người đều uống rượu, trong phòng mờ tối, âm nhạc êm ái, không khí bắt đầu sôi động lên.

Cô cố gắng lấy lòng Vinh thiếu, tận lực coi thường Thần thiếu bên cạnh, chân chó rót rượu cho Vinh thiếu. Nhưng mà, Vinh thiếu giống như quen biết Thần thiếu, thỉnh thoảng lướt qua cô nói với Thần thiếu mấy câu. Mới bắt đầu đều nói mấy ngày trước đi chơi ở chỗ nào, lại chuyển sang đề tài linh xe nào tốt, cô đang nghe nhàm chán, một cái tên quen thuộc rơi vào tai cô, làm cô hơi kinh ngạc.

“Nếu không phải là chị tôi, hiện tại người của Thiên Long hội có thể nắm giữ cả thành phố H chắc, đâu còn Tào Tử Minh chứ!” Vinh thiếu giơ ly rượu lên, mắt say lờ đờ nhìn Thần thiếu ai oán nói.

Chị? Tào Tử Minh?

Cô hơi kinh ngạc, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục tiếp rượu Vinh thiếu, nhưng lỗ tai dựng lên, nghe hai người nói chuyện.

“Có chuyện gì chứ? Hắc bang bị chúng ta thâu tóm là chuyện sớm hay muộn.” Thần thiếu cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói. Cô không liên quan đến đề tài này, nhưng mà, cô giống như cảm nhận được Thần thiếu nhìn chăm chú cô, chỉ cảm thấy sau lưng một trận mồ hôi lạnh chảy xuống, giống như có động vật máu lạnh di chuyển trên người, mang theo một trận sợ hãi và ghê tởm.

“Ha ha, nói cũng đúng! Cho dù chi tôi nói tốt trước mặt ba, có Thần thiếu ở đây, anh ta còn cs thể làm gì? Chỉ có thể thoi thóp chết!” Vinh thiếu đoán kết quả rất là vui vẻ, uống đến hai chén.

cô muốn nghe nhiều nội tình một chút, nhưng làm cô thất vọng, hai người vòng vo đề tài, nói đến những chuyện khác không liên quan. May mà trong lòng cô không giống con mèo tò mò, bọn họ không nói, cô không thể nào bắt lấy cổ áo anh ta mà kêu to “Mau nói tiếp không tôi bóp chết anh!”, chỉ có thế thôi.

không khí sôi động lên, Vinh thiếu uống rượu chợt nắm lấy tay cô, lảo đảo nói: “Y Y tiểu thư, tâm tình của gia hôm nay rất tốt, em nhảy một điệu vũ cho gia, trợ hứng.”

Khiêu vũ sao? Bây giờ cô đối với khiêu vũ hay dạ vũ gì đó có bóng ma trong lòng, cho nên... Nhảy cái đầu anh!

Cô cẩn thận tránh khỏi tay anh ta, miễn cưỡng cười nói: “Vinh thiếu, ngài thật biết nói đùa, em không biết khiêu vũ.”

“Y, Y Y tiểu thư sao khiêm tốn vậy chứ? Đã nói là làm phiền, làm phiền tiểu thư có thể hát có thể nhảy, đa tài đa nghệ, em từ chối như vậy, là không nể mặt anh sao?” Vinh thiếu nói, càng nói càng tỉnh táo, cuối cùng vỗ bàn một cái, làm cô không tự chủ được run lên.

“Vinh thiếu, sao lại tức giận như vậy chứ? Nếu không thích nơi này, chúng ta có thể đổi cho ngài chỗ khác.”

Động tĩnh nho nhỏ ở bên bọn họ làm mọi người trong phòng đều biết, Úc mỹ nam hơi giật mình vội vàng chen vào, làm cô tỉnh táo một chút.

“Không phải tôi nói anh, Úc thiếu gia. Anh xem đi, tôi chỉ yêu cầu cô ta nhảy một điệu vũ trợ hứng, cô ta từ chối không chịu nhảy. Nghe nói, cô ta là, người mới vừa đến sao? Chậc chậc...” Vinh thiếu nghiêng người liếc nhìn Úc mỹ nam, khiêu khích nhìn cậu ta nói.

Đề tài này là cái gì chứ? Cô không khiêu vũ liên quan gì đến Úc mỹ nam chứ?

Úc mỹ nam vừa nhận LOST cô biết, cô cũng biết những người này không quá quan tâm cậu ta quản lý, cũng như chị Trần nói. Nếu ban đầu cô và Úc lão tiên sinh nói cho Úc mỹ nam một cơ hội, bất luận là cô có công lao hay không, bất luận là Úc mỹ nam có biết cuộc điện thoại kia hay không, cô cũng không nên lôi cậu ta vào.

Nghĩ đến đây, cô nở nụ cười quyến rũ đã luyện từ lâu, cười tủm tỉm rót cho Vinh thiếu ly rượu, cung kính dâng trước mặt anh ta, dịu dàng nói: “Vinh thiếu, ngài đừng nóng giận, em thật sự không biết nhảy. Như vậy, em mời ngài một chén bồi tội, anh xem có được hay không?”

“Một chén thế nào đủ chứ?” Vinh thiếu nhìn ly rượu cổ cao trong tay cô, cầm bình rượu trên bàn rót đầy cho cô, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, cười lạnh nói: “Mười chén. Uống mười chén, tôi chấp nhận cô bồi tội!”

“Vinh thiếu! Y...” Úc mỹ nam cau mày kêu lên.

“Được, em uống!” Cô cắt đứt lời Úc mỹ nam nói, cười cười với cậu ta, quay đầu nhìn thẳng Vinh thiếu nói, “Vì em không biết khiêu vũ, em hướng ngài bồi tội!”

Vừa nói, cô ngửa đầu uống cạn ly rượu, mùi rượu cay cay chậm rãi chảy vào cổ họng cô, làm cô cảm thấy khó chịu. Giơ tay lên chất lỏng tràn ra khóe môi, cô nhìn Vinh thiếu một cái, anh ta không có biểu hiện gì, rót tiếp cho cô một chén, cô lần nữa ngửa đầu uống cạn, chỉ là lần này uống hơi nhanh, cô bị sặc một lúc lâu mới dừng lại.

Bên tai giống như có tiếng huyên náo rất lớn, vậy mà cô không phân biệt rõ, cô chỉ muốn uống nhanh mười chén, để kết thúc tất cả.

Vừa uống cô vừa nguyền rủa Vinh thiếu đi ra ngoài rơi xuống hố, khó khăn uống xong một ly rượu, có lẽ do cồn có tác dụng, cô cảm thấy hơi thê lương.

Tầm mắt sau lưng, cô vẫn luôn cảm nhận được, Thần thiếu chăm chú nhìn cô. Vậy mà--- không phải nói thích cô sao? Thích cô sao không giải vây giúp? Nói thích, chắc là giả?

Cố gắng uống chén cuối cùng, cô mang ly rượu đảo ngược, miễn cưỡng nở nụ cười, nói với Vinh thiếu: “Mười chén, Vinh thiếu... Ngài hài lòng chưa?”

Trước mắt cô hơi mơ hồ, cô nhắm mắt lại, ngay sau đó bất tỉnh, cuối cùng không chống đỡ được.

Cô cứ nghĩ mình sẽ ngã vào lòng Vinh thiếu sẽ bị anh ta ăn ít đậu hủ, trong lòng mắng chửi, nhưng bên hông lại xuất hiện một cỗ lực đạo, ngay sau đó, cô bị người kia ôm vào trong ngực.

Giống như cô khiếp sợ, còn có cả Úc mỹ nam, xung quanh có nhưng âm thanh linh tinh. Thần trí cô chưa khôi phục, Vinh thiếu cười hì hì nói, “Thần thiếu, anh thích cô ta sao?”

“Đúng vậy.” Bên tai, giọng Thần thiếu trầm thấp làm cô không biết là đùa hay thật, ngang hông hơi bị siết chặt, có hơi khó chịu.

Tầm mắt cô mông lung, cô thấy Vinh thiếu kinh ngạc, ngay sau đó cười, “Thì ra Thần thiếu thích loại này. Ha ha, quân tử không đoạt người, anh cũng không nói sớm một chút!”

“Bây giờ nói cũng không có tổn thất gì!” Khi nói chuyện, Thần thiếu vừa nói vừa phả hơi vào lỗ tai cô, dưới tác dụng của rượu cồn trong đầu cô cảm nhận được một loại ngất xỉu khác.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu cô rõ ràng nói mau rời khỏi người đang ôm, nhưng giống như bị nguyền rủa, cô không thể động đậy được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.