Tôi Bị Hệ Thống Check In Du Lịch Trói Chặt

Chương 11



Nam sinh giới thiệu làm Đường Tư Kỳ tò mò, cô gật đầu, theo bọn họ vào trong.

Vào đến bên trong, Đường Tư Kỳ ngay lập tức có cảm giác như bản thân vừa mới xuyên không, một tòa nhà 5 tầng hình chữ “hồi” tràn đầy cảm giác lịch sử hiện ra trước mắt cô.

Đường Tư Kỳ quay đầu lại theo bản năng, đường phố bên ngoài vẫn tấp nập người và xe cộ, có không khí đô thị đặc trưng, vậy mà bên trong lại như lạc vào hang trời.

"Em nói không sai phải không, chị bước vào nhất định sẽ không hối hận." Nam sinh đắc ý nói.

Nam sinh ôm máy ảnh ống kính rời thúc giục: "Chúng ta lên lầu tìm góc trước, chỉ có nửa tiếng thôi."

"Bọn em đi trước đây, chị cứ xem từ từ nhé."

"Được."

Đường Tư Kỳ chưa lên lầu vội mà đứng dưới sân tỉ mỉ quan sát nơi này.

Quả nhiên nơi này rất giống Trư Long Thành Trại trong phim “Công phu”, cô thậm chí còn thấy như một giây sau bên tai mình sẽ vang lên câu thoại kinh điển: "Bao Tô bà, hết nước rồi!"

Nơi này giống như một pháo đài, lại có chỗ giống như sân đấu thú thời La Mã cổ.

Dọc theo hành lang dài dằng dặc là từng căn phòng nối liền liên tiếp.

Thực ra lúc Đường Tư Kỳ còn rất nhỏ cũng từng ở trong tòa nhà hình ống như vậy, đó là phòng ở trong xưởng của ba cô, một hành lang dài có đến mười mấy phòng đơn, bởi vì không có phòng bếp nên mọi người xào nấu ngay ngoài hành lang, tuổi thơ của cô chính là cảnh cô cùng các bạn cưỡi ngữa gỗ trên hành lang bay đầy mùi khói dầu.

Chỉ là tòa nhà hình ống trước kia cô ở so với tòa nhà này thì chỉ có thể làm em trai mà thôi.

Nơi này quy mô rộng lớn, nhiều gia đình sinh sống, khiến cô nhìn mà than thở.

Tuy kiến trúc toà nhà đã cũ, nhưng nó lại tràn ngập hương vị cuộc sống, không ít nhà dựng sào phơi đồ, hôm nay thời tiết tốt, mọi người giặt giũ chăn màn quần áo, khắp nơi đều có thể thấy tấm chăn hình chữ nhật, giống như hàng vạn lá quốc kỳ.

Cảnh tượng đồ sộ như thế, dù là ở trong ngõ cô ở cũng ít khi thấy.

Trong lúc Đường Tư Kỳ đứng ngơ ngẩn dưới lầu, một người giao hàng cầm theo hộp đồ ăn đi vào, vẻ mặt ngơ ngác.

"Chị ơi, cho hỏi nhà anh Cổ ở phòng 3205 tầng 3 đi thế nào?"

Đường Tư Kỳ cười nói: "Tôi chỉ vào tham quan thôi, hay anh gọi điện thoại hỏi thử xem?"

Nhân viên giao hàng vừa gọi điện thoại vừa đi về hướng tầng 3.

Đường Tư Kỳ cũng đi dọc theo cầu thang lên trên.

Sau khi vào đây cô mới phát hiện khoảng cách giữa các nhà ở nơi này gần hơn so với cô nghĩ nhiều, ở tại nới chật chội như vậy mà mọi người không hề từ bỏ thú vui cuộc sống.

Có thể thấy rau dưa hoa cỏ người dân trồng ở những khúc quanh không bắt mắt, trên hành lang còn có cả một con mèo quýt đang thong thả ‘tuần tra’.

Tới tầng 5, hai nam sinh ban nãy lấy cảnh ở đây, góc độ này có thể nhìn rõ toàn cảnh tòa nhà, đúng là một góc chụp tốt.

Đường Tư Kỳ vốn không muốn làm phiền các gia đình ở đây, nhưng thấy một nơi hiếm có như vậy, cô cũng không nhịn được mà lấy điện thoại ra chụp một bức.

Chụp xong cô lại thử lên Baidu tìm kiếm thông tin tòa nhà.

Thì ra tòa nhà này do người Anh xây những từ những năm 30 của thế kỷ XX, ban đầu nơi này là nơi làm việc của cơ quan tuần bộ, thậm chí còn có không ít gian phòng được dùng làm nhà tù, sau đó nữa thì trở thành ký túc xá công an.

Điều làm Đường Tư Kỳ không ngờ tới nhất là dù nơi này có gần năm trăm năm lịch sử nhưng thiết kế ban đầu lại là thiết kế tòa nhà có thang máy.

Xem tới đây, Đường Tư Kỳ đi quanh tầng 5 tìm kiếm, đúng thật là có thang máy.

"Aizz, lợi hại thật!" Đường Tư Kỳ không nhịn được cảm thán.

"Cháu gái đến đây tham quan hả?" Một bác đứng tuổi chắp tay sau lưng bước tới.

"Vâng, cháu tình cờ đi ngang qua nên vào xem một chút." Đường Tư Kỳ có hơi ngại ngùng, dù gì cũng là do cô làm ảnh hưởng tới cuộc sống yên bình của người ta.

"Ha ha, cháu gái đừng lo, đúng là chỗ này có giếng thang máy, còn có cả thang máy nữa, chỉ là sau giải phóng thì bị nói là nếp sống kiểu tư bản, vì thế mới ngưng sử dụng." Có vẻ như bác trai rất nhiệt tình với người đến tham quan.

"Được rồi, cháu cứ xem đi, bác phải tìm lão Lý cắt tóc." Bác vừa nói vừa chuẩn bị đi.

Đường Tư Kỳ hiếu kỳ hỏi: "Cắt tóc ạ?"

"Ha ha ha, đúng vậy, ở ngay khúc rẽ đằng trước thôi, người sống trong tòa nhà này đều biết lão Lý là thợ cắt tóc, bà Trương ở tầng 4 chuyên làm bánh rau hẹ, tầng 2 còn có người làm bánh ngọt."

Đường Tư Kỳ không ngờ rằng bên trong tòa nhà còn tàng long ngọa hổ, có những người làm nghề buôn bán nhỏ này.

Sau khi bác trai đi khỏi, Đường Tư Kỳ cũng xuống lầu chuẩn bị về.

Cô bỗng nhớ ra, chỗ thú vị thế này chắc hẳn có thể check in nhỉ?

Đường Tư Kỳ mở app, thử check in.

“Chúc mừng ký chủ check in “Tòa nhà Trường Nhạc” thành công, đạt cấp A, hệ thống khen thưởng 24 giờ thời gian sống, 100 đồng vàng, tổng tài sản 112 đồng vàng, thời gian sống còn lại: 38 giờ.”

Oa, thành công!

Không ngờ ra ngoài tản bộ còn có trải nghiệm thú vị như vậy, xem ra hệ thống cũng tán thành nơi thú vị nhưng không phải địa điểm tham quan truyền thống này.

Sau khi ra khỏi tòa nhà Trường Nhạc, Đường Tư Kỳ nhìn số bước đi của mình, cô đã đi được gần 20 nghìn bước, xếp thứ hai trong vòng bạn bè.

Xếp trước cô là "Đường đại ca", nhiều hơn cô 2000 bước...

Đường Tư Kỳ: "..."

Không ngờ đối thủ cạnh tranh duy nhất lại là bố ruột.

Sắp 9 giờ rồi, bố cô không ở nhà xem phim Hàn cùng mẹ mà lại ra ngoài lượn lờ làm chi đây.

Đường Tư Kỳ nghĩ thầm, 2000 bước cũng không nhiều, đã đi 20 nghìn bước rồi, chả nhẽ còn sợ 2000 bước này à?

Nếu hôm nay tiếp tục xếp thứ nhất thì cô sẽ có chuỗi 3 ngày liên tiếp đạt hạng nhất, kiên trì thêm 4 ngày nữa là có thể mở khóa các loại đồ ngọt rồi.

Vừa nghĩ tới Cửa hàng Đồng vàng sẽ lại khuyến mãi đồ ngọt, cô liền tràn đầy sức sống.

Đường Tư Kỳ bước nhanh, hy vọng có thể vượt qua bố mình.

Cô đi một lúc rồi lại nhìn lượng vận động, phát hiện tình huống có hơi sai sai.

Tuy rằng chênh lệch giữa cô và bố mình đang dần thu hẹp, nhưng hình như bố cô không hề có ý muốn dừng lại.

Đường Tư Kỳ cảm thấy cứ sai sai ở đâu, trong lòng đầu bỗng xuất hiện một suy nghĩ.

Lẽ nào bố đang cố tình so với cô?

Đường Tư Kỳ lập tức điều chỉnh đối sách, cô tắt mạng rồi tiếp tục bước nhanh về phía trước, thường bảng xếp hạng của Wechat sẽ cố định lúc 10h30, nếu như trong thời gian này bố cô thấy số bước của cô không tăng lên thì hẳn là sẽ ngoan ngoãn về nhà thôi.

Số bước đi của Đường Tư Kỳ đã vượt qua 25 nghìn bước, về lý thì hẳn là xếp thứ nhất, nhưng để chắc chắn, cô vẫn cắn răng đi tiếp.

Chờ đến 10h25, cô lại bật mạng lên, số bước đi cũng được cập nhật lại.

Quả nhiên, số bước đi của ba cô là 24 nghìn bước, còn cô đi hẳn 26 nghìn bước, nắm chắc hạng đầu!

Sau khi công bố xếp hạng, Đường Tư Kỳ đã mệt đến mức muốn co giật luôn rồi.

Trời đất ơi, cuộc sống này gian nan quá đi!

Giờ cô đang ở gần bến Thượng Hải, cách nơi cô ở không xa, xe bus đã hết chuyến, cô lại không nỡ tốn tiền gọi xe, đành phải từ từ đi bộ về vậy.

Đúng rồi, bến Thượng Hải cũng là một nơi tham quan nổi tiếng mà?

Cô nhớ lúc mới tới Thượng Hải học đại học, cô thấy mới mẻ với tất cả mọi thứ ở đây, tuy rằng cô trạch nhưng cô vẫn tới bến Thượng Hải và phố đi bộ Nam Kinh tham quan.

Đây là một trong số không nhiều những địa điểm tham quan ở Thượng Hải mà cô tới.

Bến Thượng Hải là biểu tượng cho sự phồn hoa đô hội của Thượng Hải cũ, hẳn là có thể đi!

Đường Tư Kỳ thấp thỏm thử check in.

“Chúc mừng ký chủ check in “Bến Thượng Hải” thành công, đạt cấp C, hệ thống khen thưởng 5 giờ thời gian sống, 20 đồng vàng, tổng tài sản 132 đồng vàng, thời gian sống còn lại: 43 giờ.”

Đường Tư Kỳ:!!!

Được thật này?

Chỉ là địa điểm nổi tiếng như bến Thượng Hải lại chỉ đạt cấp C, có phải đánh giá của hệ thống hơi bị…tùy tiện hay không?

Đường Tư Kỳ nhớ phố đi bộ Nam Kinh cách bến Thượng Hải khá gần, đó cũng là hướng về nhà, vậy nên cô tới phố đi bộ Nam Kinh, chuẩn bị check in tiếp.

Nếu như không được cấp A, thì lấy cấp B, cấp C để nhận thời gian sống và đồng vàng cũng có lời mà!

Gặp lúc khuyến mãi thì 20 đồng vàng đã đủ mua đồ ăn ngon rồi!

Đường Tư Kỳ nhanh chóng tới phố đi bộ Nam Kinh, đây là khu vực có nhiều du khách nhất, là con phố thương mại nổi tiếng dành cho người đi bộ tại Thượng Hải.

“Rất xin lỗi, mỗi ngày ký chủ chỉ có 2 lần check in địa điểm không phải cấp A, cô đã hết cơ hội check in địa điểm không phải cấp A.”

A...

Hóa ra là có hạn chế.

Mỗi ngày chỉ có 2 lần check in địa điểm không phải cấp A, còn cấp A có hạn chế số lượng không thì không nói.

Hơn nữa nếu như cấp bậc quá thấp thì còn có thể bị trừ thời gian sống.

Đường Tư Kỳ tiếc nuối về nhà, có điều thu hoạch của ngày hôm nay vẫn rất phong phú.

Cô có 43 giờ thời gian sống, nói cách khác, dù ngày mai cô nằm nhà cả ngày thì cũng không nguy hiểm tới tính mạng!

Đường Tư Kỳ rửa mặt rồi lên giường nằm, vui vẻ nghĩ, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Tối hôm đó, Đường Tư Kỳ mơ thấy bố mình vận động bạn bè người thân tham gia tản bộ, mỗi người trong vòng bạn bè đều đi 30 nghìn bước làm Đường Tư Kỳ sợ tới mức trời chưa sáng đã tỉnh lại.

"Aizzz…không thể nằm nhà được, hôm nay cũng phải đứng nhất vòng bạn bè." Mắt Đường Tư Kỳ thâm quầng, cô dậy đi đánh răng, thở dài, nếu có thể block hết những người đi nhiều hơn cô thì tốt biết bao...

Nhưng mà…

Block bố…

Thôi, cô vẫn chưa muốn chết.

Lúc này, ở nơi cách xa cả trăm cây số, Đường Duệ Thanh vừa khẽ hát vừa mở điện thoại lên xem.

"Ha."

Ông còn nghĩ bản thân nắm chắc hạng đầu, không ngờ Đường Tư Kỳ lại nhiều hơn ông 200 bước!

"Mới sáng sớm làm gì đã đứng đực ra thế? Mau tới giúp tôi bê màn thầu."

Đường Duệ Thanh: "Aizzz, đến ngay đây."

Ông mở miệng trả lời nhưng biểu cảm lại khó chịu thấy rõ.

Lần trước ba thằng nhóc Mã Tiểu Bàn nói gì ấy nhỉ? Có cái đồ đeo tay thông minh, đeo lên tính được nhiều bước hơn điện thoại di động.

Hừ, phải hỏi lại xem, không đắt thì mua một cái!

Lúc này, Đường Tư Kỳ mới rửa mặt xong đã hắt hơi một cái, cô day day mũi.

Lạc Tuấn Bảo đeo cặp sách nhỏ đi qua nhà vệ sinh, nói: "Đường Tư Kỳ, cháu đi đây, dì bị cảm thì phải nhanh nhanh uống thuốc, đừng sợ đắng rồi lại cả tháng không khỏi."

Đường Tư Kỳ: "…Dì không bị cảm. À đúng rồi, Tuấn Bảo, các bạn của cháu ở nhà trẻ có giới thiệu món nào ngon ở Thượng Hải không?"

Lạc Tuấn Bảo nhìn trời, nghĩ thầm trẻ con như thằng bé thì biết gì được chứ.

"Cháu không biết, nhưng mà cháu sẽ hỏi giúp dì. Đường Tư Kỳ, dì lên mạng tra không phải sẽ biết à."

Đường Tư Kỳ bỗng nhiên tỉnh ngộ: "À…đúng rồi, đúng rồi."

Sao cô lại không nghĩ ra, có thể tìm bài chia sẻ của người khác trên mạng mà.

Ông cụ non Lạc Tuấn Bảo bất đắc dĩ lắc lắc đầu, người lớn mà sao cái gì cũng không biết, chả hiểu Đường Tư Kỳ lớn lên thế nào…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.