Tôi Bị Hệ Thống Check In Du Lịch Trói Chặt

Chương 3



Đường Tư Kỳ đọc xong thông báo, lập tức có xúc động muốn lật bàn.

Vốn cô định ăn cơm xong sẽ vẽ tiếp, nhưng xuất hiện nhiệm vụ mới khiến cô không thể không đi làm nhiệm vụ.

Hay là… dứt khoát không làm nhiệm vụ nữa, ở nhà vẽ nốt?

Trong đầu Đường Tư Kỳ nảy ra suy nghĩ này.

“Nhắc nhở thân thiện, thời gian sống của ký chủ chỉ còn lại 15 tiếng đồng hồ, nếu bỏ lỡ nhiệm vụ này, chưa chắc trước khi hết thời gian sống đã có nhiệm vụ khác đâu.”

Đường Tư Kỳ: Tôi đi!

Chỗ cô đang ở là khu Hoàng Phố, cách khu Dương Phổ không xa, nhưng bây giờ là giờ cao điểm, hơn nữa cô thường xuyên ở nhà, rất ít khi ra ngoài, sợ nhất là đến những chỗ xa lạ, chưa chắc trong vòng 3 tiếng có thể thuận lợi tìm được địa điểm chỉ định.

Đường Tư Kỳ không dám qua loa với chuyện liên quan đến mạng sống, cô đeo túi xách lên, chuẩn bị ra ngoài.

“Tư Kỳ, cơm tối sắp nấu xong rồi, em phải đi đâu à?” Từ Thiên Ngưng gọi cô.

“Em có việc gấp chị yêu ơi, không cần phần cơm cho em đâu.” Đường Tư Kỳ nói xong liền phi xuống lầu nhanh như gió.

Lạc Tuấn Bảo bê bát, nhìn bóng dáng Đường Tư Kỳ: “Mẹ ơi, hôm nay Đường Tư Kỳ lạ lắm.”

Từ Thiên Ngưng: “Lạ thế nào cơ?”

Lạc Tuấn Bảo ngước khuôn mặt nhỏ lên: “Vậy mà Đường Tư Kỳ lại đi xuống lầu!”

Từ Thiên Ngưng xoa xoa đầu con trai: “Hôm nay dì ấy đã xuống dưới hai lần rồi, lúc mẹ đưa con đi nhà trẻ về dì cũng đang ở bên ngoài.”

Lạc Tuấn Bảo suy tư.

Mười phút sau, Đường Tư Kỳ đứng ngơ ra trước bản đồ tàu điện ngầm, rốt cuộc phải đi như thế nào nhỉ?

Thường ngày cô không thích ra khỏi nhà, một trong số những nguyên nhân là vì cảm giác phương hướng của cô không tốt.

Thời gian gấp gáp, một phút cũng không được chậm trễ, vậy nên cô tìm dì lao công hỏi đường.

“Aizza cháu gái, cháu xem bản đồ là biết ấy mà, tải bản đồ của Baidu về là có hướng dẫn đấy.”

Vốn điện thoại Đường Tư Kỳ có app bản đồ, nhưng vì cô tải quá nhiều game, hơn nữa cô cũng không thường dùng đến bản đồ nên đã gỡ app đi.

Có sự giúp đỡ của dì lao công, cô tải app xuống, tải xong còn được dì dạy cách sử dụng.

“Cháu nhìn này, nó ghi rõ đây rồi, qua 5 trạm, xuống tàu đi bộ 500m là đến.”

“Cảm ơn dì ạ!”

Đường Tư Kỳ thuận lợi lên tàu điện ngầm, điện thoại rung lên.

“Chúc mừng bạn học được kỹ năng sử dụng bản đồ hướng dẫn, khen thưởng 10 đồng vàng, tổng tài sản hiện tại: 10 đồng vàng.”

Ồ, học được kỹ năng mới còn có khen thưởng, không tệ không tệ.

Đường Tư Kỳ nghĩ thầm, hộp cherry buổi sáng đổi mất 20 đồng vàng, khen thưởng lần này cũng tương đương với nửa hộp cherry rồi.

Đến trạm, Đường Tư Kỳ đi theo hướng dẫn tới đường Chu Đông, sau đó tìm người hỏi đường tới ngõ 255.

“Ngõ 255 ở ngay đằng trước, cô tìm sạp mì Bà Lão à? Bà ấy bày sạp mì ở đây được mấy chục năm rồi, nhưng dạo này không thấy bà ấy bày hàng nữa. Sao thế, cô không biết à?”

“Cái gì!” mặt Đường Tư Kỳ trắng nhợt, vội hỏi: “Bà ấy không bày sạp? Hay là đổi chỗ bán rồi?”

Người nọ nhún nhún vai: “Tôi cũng không biết. Nhưng mà bà ấy nổi tiếng ở chỗ này lắm, mọi người đều ăn mì bà ấy làm mà lớn lên đấy.”

Đường Tư Kỳ hoảng sợ, đã thuận lợi đến địa điểm hệ thống chỉ định rồi nhưng lại không tìm thấy sạp mì, phải làm sao bây giờ?

Thông tin hệ thống cho sai mất rồi!

Đường Tư Kỳ nghĩ thầm, dù sao cũng tìm đến nơi rồi, cô mở app, ấn vào chữ check in ở Thanh nhiệm vụ.

“Check in thất bại, xin ký chủ hoàn thành xong nhiệm vụ rồi mới check in”

Thật sự không lừa dối qua cửa được.

Đường Tư Kỳ nản lòng thoái chí, lẽ nào cô không hoàn thành nhiệm vụ được?

Cô không biết nên làm gì, nghĩ thầm liệu có nên bỏ qua nhiệm vụ này không, biết đâu sáng mai có nhiệm vụ mới? Bây giờ đi về vẫn còn đủ thời gian hoàn thành đơn hàng.

Nhưng cô đi hai bước rồi vẫn quyết định dừng lại.

Không lẽ lại bỏ cuộc như vậy?

Nhỡ đâu không có nhiệm vụ mới, nhỡ đâu thời gian sống về với số 0, nhỡ đâu cô không thể sống tiếp?

Ngày mai bộ phim hoạt hình cô thích nhất sẽ ra tập mới, cô muốn biết diễn biến tiếp theo huhuhu.

Vấn đề là làm sao tìm được sạp mì kia đây?

Đường Tư Kỳ nghĩ, bà lão đã bày hàng ở đây mấy chục năm, hẳn là sẽ quen biết hàng xóm, nếu cứ hỏi người ở đây thì chưa biết chừng sẽ có được đáp án.

Chỉ là……

Ban nãy hỏi đường Đường Tư Kỳ đã rất ngại rồi, hiện tại phải đi dọc phố hỏi thăm, một trạch nữ chết dí trong nhà như cô còn có thuộc tính khác đó chính là sợ xã hội.

Nhưng nếu không hỏi ra được chỗ của bà lão, chưa biết chừng sáng mai cô phải tạm biệt thế giới tươi đẹp này……

Đường Tư Kỳ cắn răng, xoay người hỏi từng nhà một.

“Xin hỏi cô có biết bà lão hay bán mì ở đây dọn đi đâu rồi không ạ?”

“À, cô hỏi sạp mì đấy à, tôi cũng không biết nữa.”

Cô cứ hỏi như vậy hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cô đi đến trước một căn nhà cấp bốn đang mở cửa, chủ nhà ở bên trong xem TV, Đường Tư Kỳ bèn đứng ở trước cửa lớn tiếng hỏi.

Ngay lập tức có một người phụ nữ trung niên đầu buộc khăn, bê cái bát ra cửa, nghe xong câu hỏi của cô thì quay đầu lại hô to: “Mẹ, có người hỏi dì Trần.”

Một bà lão đi từ trong nhà ra, nhìn Đường Tư Kỳ, hỏi: “Cháu gái, cháu tìm bà Trần có việc gì thế?”

“Cháu…… Cháu nghe nói mì bà ấy làm ăn rất ngon, tìm đến đây lại không biết bà ấy dọn đi đâu, xin hỏi bà có biết không ạ?” Đường Tư Kỳ hỏi.

“Biết, dạo này sức khỏe của bạn già nhà bà ấy không tốt nên phải ở nhà chăm sóc, dạo này bà Trần có bày sạp, nhưng mà bán ở gần nhà cơ, ở ngõ nào trên đường Đôn Tân ấy.”

“Dạ, cháu cảm ơn bà!”

Đường Tư Kỳ nói cảm ơn xong thì nhanh chóng mở điện thoại xem chỉ đường, bỗng nhiên phát hiện thông báo của hệ thống.

“Chúc mừng bạn khắc phục được chướng ngại, dùng kỹ năng hỏi đường 10 lần, khen thưởng 10 đồng vàng, tổng tài sản hiện tại: 20 đồng vàng. “

Hệ thống còn có thể kiểm tra đo đạc chuyện này?

Đường Tư Kỳ không kịp nghĩ thêm, thời gian còn lại không nhiều nữa rồi.

Cô xem chỉ đường, tìm được đường Đôn Tân, khu này còn khó tìm hơn chỗ ban nãy, đường rẽ trái rẽ phải, cô hỏi mấy người, cuối cùng cũng tìm đến nơi.

Sạp hàng của bà Trần nằm ở chỗ không hề dễ thấy, ở trong góc của ngõ hẽm, chỉ hơi sơ ý là sẽ không thấy được, trước sạp có hai khách hàng đang ăn mì, Đường Tư Kỳ nhanh chóng chạy đến: “Bà ơi, trước đây bà bày hàng ở ngõ 255 đường Chu Đông đúng không ạ?”

Bà Trần đang làm mì, nghe vậy thì ngẩng đầu lên quan sát cô, cười nói: “Đúng vậy, nhưng cháu nhìn lạ lắm, trước đây chưa từng đến quán bà ăn đúng không?”

Đường Tư Kỳ không ngờ trí nhớ của bà lão lại tốt như thế, còn nhớ kỹ được khách hàng trông như thế nào: “Vâng ạ, cháu chưa tới bao giờ, cháu nghe nói mì bà làm ngon nên mới tìm tới đây. Bà cho cháu bát mì sốt thịt (1) với ạ.”

(1) Mì sốt thịt:

undefined

“Được.”

Bà Trần nhanh chóng làm mì, Đường Tư Kỳ thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế, cuối cùng cũng tìm được rồi!

Vị khách nam ngồi cạnh cô cười nói: “Tôi từ lâu đã thích ăn mì bà Trần làm, ăn từ nhỏ tới lớn, bây giờ kết hôn rồi nhưng lại ăn không quen đồ vợ nấu, vừa ăn xong đã phải lấy cớ đi đổ rác để ra đây ăn này, chỉ có điều ở chỗ cũ không mấy người biết bà đã chuyển địa điểm.”

“Đúng thế, tôi tìm một thời gian mới thấy.” Một người khác ngồi cạnh cũng gật đầu nói.

Bà Trần cầm bát, vừa thêm gia vị vừa nói: “Bà cũng hết cách, ông nhà bị bệnh, cần có người chăm sóc, bà chỉ đành ở đây trông thôi, đi xa quá thì bà không yên tâm.”

Nói hết câu thì mì cũng đã được, bà lão cho mì vào bát, bê đến cho Đường Tư Kỳ: “Cháu gái trộn lên ăn đi, gia vị ở dưới bát.”

Đường Tư Kỳ bê bát, vừa trộn đã ngửi thấy mùi thơm của sốt bay đến, bụng liền không nhịn nổi kêu réo, cô chưa ăn cơm tối, lại chạy khắp nơi tìm gần hai tiếng đồng hồ, tất nhiên sẽ đói bụng.

Cô cũng không xem mì đã trộn đều chưa mà lập tức gắp một đũa đưa vào miệng.

Sợi mì này thô hơn mì bình thường, khi nhai có cảm giác dai dai, hương vị ngon quá mức mong đợi.

Thịt được cắt thành sợi nhỏ, ăn vào cảm giác trơn mềm, kết hợp với sợi mì dai dai lại càng thêm ngon, nước sốt hơi cay, ăn rất thơm, ăn vào miệng còn thấy vị ngọt nhè nhẹ. Thường ngày Đường Tư Kỳ cũng thích ăn mì, chỉ là Từ Thiên Ngưng nấu ăn không tệ nhưng không thích nấu mì, bản thân cô lại không thích ra ngoài, mấy lần đặt bên ngoài, đợi đến khi đồ ăn tới nơi thì sợi mì đã dính vào nhau rồi.

Một bát mì sốt thịt chui vào bụng, lục phủ ngũ tạng đều như được sống lại.

À đúng rồi, phải check in.

Đường Tư Kỳ mở Thanh nhiệm vụ, ấn check in.

“Chúc mừng ký chủ check in thành công, được thưởng 20 đồng vàng, tổng tài sản hiện tại: 40 đồng vàng, thưởng thời gian sống: 10 tiếng. Bởi vì ký chủ tìm được đến quán mì Bà Lão, hệ thống thân thiện tặng thêm 5 tiếng thời gian sống. “

Đường Tư Kỳ quay lại trang chủ, quả nhiên thời gian sống đếm ngược đã tăng lên 27 tiếng đồng hồ, cô vui đến nỗi muốn nhảy cẫng lên, từ khi bị trói với hệ thống, cuối cùng thì thời gian sống của cô cũng vượt quá 24 tiếng rồi.

“Cháu gái, có người tỏ tình với cháu à, cười tươi đến vậy.” Bà Trần rảnh rỗi liền thích nói chuyện phiếm với mọi người.

Đường Tư Kỳ cười nói: “Không ạ, cháu solo từ trong bụng mẹ.”

Trần bà: “Hả?”

Đường Tư Kỳ: “Ý là cháu vẫn luôn độc thân, cháu vui vì được ăn mì, mì bà làm ngon lắm ạ!”

“Cháu gái miệng ngọt thật, cháu thích thì ăn nhiều thêm chút, để bà cho cháu thêm sốt thịt.”

Ăn xong, Đường Tư Kỳ tính tiền, chỉ 15 tệ 1 bát!

Phải biết ở gần nơi cô sống, rất nhiều quán mì đều bán giá hai, ba mươi tệ, bát mì lớn, nhiều thịt lại ngon thế này thực sự chính là mì lương tâm mà!

Đường Tư Kỳ nghĩ, đơn hàng vẫn chưa xong, chỉ có thể quay về, cô vừa đi vừa nhớ kỹ vị trí quán mì, nghĩ lần sau nếu có hứng ra ngoài thì lại đến đây ăn.

Trên chuyến tàu về nhà, cô mở app Dianping, tiện tay đăng bài, tiêu đề ghi “Không đi hối hận cả đời! Ngõ mỹ thực không thể bỏ qua tại Thượng Hải.”

Nội dung giới thiệu sạp mì bà Trần đã bán ở đây mấy chục năm, hương vị mì sốt thịt ngon không thể tả, sợi mì dai giòn cùng với giá cả bình dân, thứ quan trọng nhất là vị trí cô cũng viết cả vào bài.

Đăng bài xong thì về đến nhà, lúc cô về, Từ Thiên Ngưng và Tuấn Bảo đã ăn cơm tối.

Cô mở máy tính chuẩn bị làm việc, thấy QQ có tin nhắn mới của khách hàng.

“Đường tiểu thư, rất xin lỗi phải thông báo với cô, vì tốc độ giao bản thảo của cô không đáp ứng yêu cầu, tôi đã cho thêm thời gian nhưng vẫn không nhận được bản thảo, vậy nên xin cô hoàn trả lại cho tôi 20% tiền đặt cọc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.