Đường Tư Kỳ mừng như điên, lần này khen thưởng 20 đồng vàng, hôm nay được ăn cả sườn và tôm hùm đất rồi!
Cô không ngờ cửa hàng không bắt mắt trong ngõ hẹp này lại chính là cửa hàng đồ cổ mà cô cần tìm!
Tuy nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng vì tò mò mà Đường Tư Kỳ vẫn đi vào trong tiệm.
Chiếc radio cũ đang phát vở kịch truyền thống “Thi bàn xử án”, chú chủ hàng nghe tới mức say mê, có khách bước vào cũng không chú ý.
Đường Tư Kỳ thoải mái tham quan cửa hàng.
Cửa hàng này rất khác với những cửa hàng đồ cổ khi nãy, cửa hàng đồ cổ bình thường đều bày gốm sứ đồ bạc hoặc bày tiền cổ, cửa hàng này lại bày rất nhiều món đồ nhỏ mang hơi thở cuộc sống.
Ở đây có ly tráng men của những năm 70, 80, có những bảng chỉ đường của đường phố Thượng Hải cũ, còn có đồ gia dụng, vali da cũ, thậm chí còn có tranh tuyên truyền thời dân quốc và vé xem kịch.
Cửa hàng này làm Đường Tư Kỳ nhớ tới khi còn nhỏ, trong nhà từng có không ít đồ đạc xưa cũ, chỉ là sau khi dọn nhà, rất nhiều đồ vật mang cảm giác niên đại đã không còn nữa.
Tiếng radio nhỏ dần, chủ cửa hàng chắp tay sau lưng bước tới: “Cháu gái muốn mua gì?”
Đường Tư Kỳ ngượng ngùng cười: “Cháu xem một lát chú ơi.”
Đối phương nâng nâng kính: “Xem đi xem đi, mấy đồ này đều là chú tích góp, nhiều cái còn lớn tuổi hơn cả cháu đấy.”
Nói xong thì ngồi một góc sửa sang lại báo chí cũ, vừa sửa vừa nói chuyện phiếm với Đường Tư Kỳ: “Ban đầu chỉ là sở thích cá nhân của gia đình thôi, ông ngoại chú rất thích cất giữ những đồ vật xưa cũ, sau đó mẹ chú cũng thích, ban đầu chú còn thấy phản cảm, nghĩ mấy đồ này đều là rác rưởi, giữ làm gì. Không ngờ sau khi bọn họ rời đi chú cũng yêu thích công việc này. Căn nhà cũ này là do ông ngoại của chú xây, truyền lại cho chú, chú liền dứt khoát dùng mặt tiền làm cửa hàng bày mấy đồ vật cũ, khách nhìn thấy thích thì hoan nghênh vào tham quan, nếu có nhìn trúng đồ gì cũng hoan nghênh mua nó về, coi như kết bạn.”
Đường Tư Kỳ vừa nghe chú kể chuyện, vừa dạo quanh cửa hàng.
“Cháu có thể chụp tấm ảnh không ạ?” Đường Tư Kỳ cẩn thận hỏi.
“Ha ha, tất nhiên rồi, chú đâu phải người ghê ghớm.”
Đường Tư Kỳ lấy điện thoại, căn góc chụp có ánh mặt trời chiếu xuống căn phòng nhỏ của thời gian, góc độ này thật sự không tệ.
Đường Tư Kỳ đã nghĩ kỹ, trở về sẽ lấy ảnh này làm chủ đề để vẽ, viết thêm cả câu chuyện của chú vào nữa.
Sau khi tạm biệt, Đường Tư Kỳ ngồi xe buýt đi về, trước khi về nhà, cô còn đặc biệt đi đến siêu thị lớn gần nhà.
Vì đã hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại cô có 20 đồng vàng!
Cô mở app xác nhận lại lần nữa:
“5 cân sườn heo tươi ngon, ấn vào để xem danh sách cửa hàng.”
Không sai, chính là sườn heo của siêu thị này. Siêu thị này bán không ít đồ nhập khẩu, giá đắt nhưng chất lượng thật sự rất tốt, các thể loại đồ tươi sống cần gì có nấy.
Sườn heo ở đây được chọn lựa cẩn thận, chặt thành từng miếng có độ dài bằng nhau, xếp ngay ngắn, giá cả cũng khiến người khác phải ngước nhìn, 1 cân bán giá 50 tệ, quả thực giống như cướp tiền!
Bình thường Đường Tư Kỳ và Từ Thiên Ngưng nhất định sẽ không mua ở đây, nhưng hôm nay có hệ thống chi trả, Đường Tư Kỳ không do dự, lập tức lựa chọn siêu thị này.
Ngày thường không mua nổi, hôm nay tương đương với được miễn phí!
Đường Tư Kỳ vui vẻ chọn, không nhiều không ít, mua đúng 5 cân, siêu thị này còn bán cả tôm hùm đất nhưng cô không muốn mua ở đây, ngay dưới tòa nhà cô ở có một cửa hàng bán tôm hùm đất siêu ngon, còn được tự chọn khẩu vị, có thể bảo bà chủ làm một ít loại ít cay hơn, vậy thì Tuấn Bảo cũng ăn được.
Lúc thanh toán, bác gái xếp hàng sau cô không nhịn được hỏi: “Sườn heo này đang có khuyến mãi à cháu?”
Đường Tư Kỳ: “Hình như không có đâu ạ, 50 tệ 1 cân.”
Bác gái ngẩn người: “50 tệ 1 cân?!…… Nhìn qua thấy không tệ nhưng giá đắt quá rồi! Bác bảo này, cháu ra chợ mua, chỉ mất 20 30 tệ 1 cân là cùng.”
Đường Tư Kỳ cười không nói.
Hôm qua cô cũng thấy sườn heo thượng hạng này quá đắt, nhưng hôm nay dùng đồng vàng đổi, cô có thể mua liền một lúc 5 cân, thật sự quá sảng khoái!
Vừa thanh toán xong thì di động rung lên, Đường Tư Kỳ xem thử, quả nhiên là thông báo của ngân hàng, tài khoản nhận được 250 tệ.
Đường Tư Kỳ cầm túi xương sườn, vui vẻ nhảy nhót đến cửa hàng tôm hùm đất.
Cửa hàng tôm hùm đất này nổi tiếng gần xa, làm ăn vô cùng tốt, tuy ở ngay dưới tòa nhà cô ở nhưng cũng khiến cô thấy rất đau khổ.
Bởi vì dù cô ở trong phòng cũng vẫn ngửi thấy mùi thơm của tôm hùm đất bay tới.
Lạc Tuấn Bảo nhiều lần hỏi khi nào mới lại được ăn tôm hùm đất, lần nào Từ Thiên Ngưng cũng nói chờ đến sinh nhật thằng bé là có thể ăn.
Lúc đấy Lạc Tuấn Bảo sẽ thở dài cảm khái tại sao một năm chỉ sinh nhật có một lần.
Lần nào Đường Tư Kỳ đặt cơm cũng hận không thể chặn cửa hàng này, bởi vì lần nào cũng lướt đến nhưng lại không mua nổi, chỉ có thể trông mà thèm……
“Bà chủ, cho cháu mua 5 cân đuôi tôm hùm đất xào cay (1), trong đó 1 cân cho bớt cay lại.”
(1) Đuôi tôm hùm đất xào cay:
undefined
“Được!”
Đường Tư Kỳ nghĩ nghĩ, lại nói: “Thôi để 2 cân ít cay đi ạ.”
“Ha ha, tôm hùm đất nhà bác không nói thì đều không làm cay đến vậy, không thì thế này đi, bác làm cho cháu 2 cân tôm ngũ vị hương, 3 cân tôm ít cay được không?”
Đường Tư Kỳ nhìn lại thông báo trong app, đổi 5 cân tôm hùm đất xào cay, không biết loại ngũ vị hương có được tính không.
Cô băn khoăn mất một lúc, nói: “Thôi ạ, 2 cân ít cay, 3 cân cay bình thường đi ạ.”
“Chúc mừng ký chủ đã đổi 5 cân tôm hùm đất xào cay thành công, tổng tài sản hiện tại: 0 đồng vàng”
Aizzz, lại nghèo, lại không có tiền.
Đường Tư Kỳ vừa phiền muộn vừa hạnh phúc ôm hai túi đồ ăn về nhà.
Từ Thiên Ngưng đang chuẩn bị làm bữa tối, thấy Đường Tư Kỳ trở về, cô nói: “Tư Kỳ, trưa nay bọn chị ăn thịt bò thái sợi xào, có phần lại cho em một ít, buổi tối chị nấu ớt xanh xào ngô với canh trứng cà chua, em thấy được không?”
Đường Tư Kỳ mệt mỏi đặt túi đồ ăn lên bàn bếp: “Tối nay chúng ta ăn tôm hùm đất đi, em còn mua cả xương sườn nữa.”
Từ Thiên Ngưng kinh ngạc xoay người, mở túi: “Trời ạ, Tư Kỳ, sao em mua nhiều thế này?”
Đường Tư Kỳ xoa xoa cái tay vì xách túi mà hằn thành vết đỏ: “Ừm, Tuấn Bảo thích ăn tôm hùm đất, sườn sốt tỏi (2) chị làm cũng ngon vô địch, em muốn ăn……”
(2) Sườn sốt tỏi:
undefined
Từ Thiên Ngưng đang định hỏi thì cửa mở, Lạc Tuấn Bảo sang hàng xóm chơi đã về nhà, ngọt ngào cất tiếng chào: “Mẹ ơi, con về rồi ạ, Đường Tư Kỳ ơi, cháu về rồi.”
Đường Tư Kỳ vừa thấy thằng bé, nhịn không nổi trêu: “Tuấn Bảo, hôm nay dì tổ chức sinh nhật cho cháu.”
Vẻ mặt Lạc Tuấn Bảo nghiêm túc, sửa lời: “Đường Tư Kỳ, sinh nhật cháu chỉ muộn hơn dì 2 ngày, cháu sinh tháng mười, cung Thiên Bình giống dì, sao dì lại quên?”
“À……” Đường Tư Kỳ kéo dài âm: “Lần trước mẹ cháu nói đến sinh nhật cháu mới lại được ăn tôm hùm đất, vậy thì hôm nay chúng ta ăn tôm hùm đất mà không có cháu ăn cùng vậy.”
Đôi mắt to tròn của Lạc Tuấn Bảo đầy kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ hồng hồng: “Tôm hùm đất?” Thằng bé nhìn mẹ: “Hôm nay chúng ta ăn tôm hùm đất ạ?”
Dáng vẻ này của con trai quá đáng yêu, Từ Thiên Ngưng xoa xoa đầu Tuấn Bảo: “Dì Tư Kỳ của con mua đấy, mau cảm ơn dì.”
Đường Tư Kỳ cười: “Được rồi, mọi khi dì đều ăn chực, hôm nay đến lượt dì mua đồ ăn ngon khao hai mẹ con.”
Hôm nay trong phòng bếp tràn ngập tiếng nói cười, bởi vì xương sườn đắt, bình thường Từ Thiên Ngưng không nỡ làm sườn sốt tỏi mà đem nấu canh sườn, có nhiều dinh dưỡng hơn, cũng ăn được mấy bữa, tiết kiệm hơn một chút.
Sườn heo hôm nay Đường Tư Kỳ mua là loại thượng hạng, dùng để làm sườn sốt tỏi thì quá là hợp.
Lạc Tuấn Bảo chủ động nhận việc bóc tỏi, Đường Tư Kỳ tất nhiên cũng ở trong bếp giúp đỡ.
Chẳng qua dù Đường Tư Kỳ mua 5 cân sườn thì Từ Thiên Ngưng cũng không định làm hết một lượt, cô để lại 3 cân, sau này còn ăn thêm được 2 bữa.
Cô băm nhỏ tỏi mà Tuấn Bảo đã bóc sạch vỏ, thêm muối, xì dầu, dầu hào, rượu gia vị, tiêu trắng xay, sau đó cho thêm trứng gà và tinh bột, sau khi trộn đều tất cả với nhau thì cho vào nồi rán.
Đường Tư Kỳ rất ít khi vào bếp, món cô nấu tốt nhất chính là mì gói với lẩu ăn liền.
Hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn Từ Thiên Ngưng làm sườn sốt tỏi từ đầu đến cuối, chỉ thấy kỹ năng nấu ăn của Từ Thiên Ngưng vô cùng thần kỳ.
Cô cũng chỉ đứng bên cạnh nhìn, cùng lắm thì học được từ Lạc Tuấn Bảo cách bóc tỏi nhanh thôi
Cuối cùng cũng đến lúc ăn, Lạc Tuấn Bảo chờ mẹ mình ngồi vào bàn rồi mới nhấc đũa, chỉ là biểu cảm vội vàng của thằng bé đã chứng minh nó đang sốt ruột.
Thằng bé gắp miếng sườn sốt tỏi, đưa vào miệng: “Thơm quá! Sườn mẹ làm ăn rất ngon!” Lạc Tuấn Bảo vừa ăn vừa khen.
Từ Thiên Ngưng mỉm cười nhìn dáng vẻ thỏa mãn của con trai, sau đó quay sang Đường Tư Kỳ: “Tư Kỳ, sườn này bao nhiêu tiền thế, lát nữa chị trả tiền cho em.” Ban nãy cô đã định xem biên lai, không ngờ Đường Tư Kỳ đã xé biên lai trước khi về nhà.
“Không cần, mọi khi em cũng đâu có nộp tiền cơm, thi thoảng mua đồ ăn ngon về cho mọi người có là gì đâu. Tuấn Bảo, đĩa tôm hùm đất này không cay, cháu ăn thử đi.”
“Oa, hôm nay còn ăn ngon hơn cả sinh nhật nữa!” Cuối cùng Lạc Tuấn Bảo cũng buông bỏ hình tượng, tay trái cầm tôm hùm đất, tay phải cầm sườn sốt tỏi, giống như một bé mèo nhỏ, ăn ngon lành.
Từ Thiên Ngưng thấy con trai vui vẻ, cô cũng rất vui, chỉ là cô hơi lo lắng: “Tư Kỳ, em mua mấy thứ này thì phí sinh hoạt có đủ dùng không? Không đủ thì bảo chị, tiền nhà quý sau chưa cần giao vội.”
“Được rồi, chị không cần lo đâu, đủ dùng đủ dùng mà.” Đường Tư Kỳ nghĩ thầm, tuy tiền trong thẻ không nhiều, nhưng đồng vàng mà hệ thống khen thưởng có thể đổi đồ ăn và ít vật dụng để trợ cấp cho cả nhà, như vậy cũng không tệ.
Đường Tư Kỳ gắp một miếng sườn cho vào miệng, hương vị lan tỏa trên đầu lưỡi, vô cùng tươi ngon, không hổ là loại nhập khẩu tốt nhất siêu thị, cộng thêm tài nấu ăn của Từ Thiên Ngưng, làm Đường Tư Kỳ ăn đến mức hạnh phúc muốn bay lên, cô bỗng thấy những ngày tháng thế này thật sự quá tốt đẹp.
Không biết mai có đồ tốt gì được khuyến mãi không.