Tôi Bị Hệ Thống Check In Du Lịch Trói Chặt

Chương 67: Lần đầu đi máy bay



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy đã có kinh nghiệm du lịch Hàng Châu và Nam Kinh, nhưng lại đều là thành phố lân cận, lần này phải đi máy bay, hơn nữa còn chưa biết là thành phố nào…

"Nếu như… Tôi bảo là nếu mở blind box ra thấy vé máy bay mà tôi không muốn đi thì có thể bỏ không?" Đường Tư Kỳ nhỏ giọng hỏi.

[Lãng phí vé máy bay sẽ bị trừ số đồng vàng bất kỳ.]

Bất kỳ… lại là bất kỳ, có thể trừ 1 đồng vàng, cũng có thể trừ sạch đồng vàng của cô.

Nghĩ sao cũng thấy nguy hiểm.

Nếu là lúc trước, cô tuyệt đối sẽ không cân nhắc chuyện rủi ro cao thế này, nhỡ đâu ra ngoài rồi lạc thì sao, nhỡ đâu gặp phải chuyện không giải quyết được, lại lạ nước lạ cái thì thế nào?

Nhưng hiện tại, khát vọng của cô hình như còn lớn hơn cả nỗi sợ hãi.

Còn phải xác nhận một chuyện nữa.

"Nếu như vé máy bay rút được không phải là vé đến 1 trong 6 cố đô thì không có vấn đề gì chứ?"

[Trong vòng 2 tuần kể từ khi mở blind box, sẽ có khả năng nhận được nhiệm vụ có khen thưởng cao, không xung đột với nhiệm vụ chủ đề đang làm.]

Được rồi…

Cũng không còn vấn đề gì khác.

Đường Tư Kỳ quyết định đổi.

Cô hít sâu ba lần, vỗ vỗ ngực, muốn để trái tim đang lo sợ bình tĩnh lại, sau đó ấn đổi.

[Ký chủ đã đổi blind box vé máy bay thành công, còn 23.057 đồng vàng, xin hỏi có muốn mở ngay hay không?]

Đường Tư Kỳ ấn có, sau đó lập tức giơ điện thoại ra xa.

Thật đáng sợ, thật đáng sợ.

Cô chầm chậm giơ điện thoại lại gần, giống như là làm vậy mới bớt sợ hãi.

Ồ?

Ngày mùng 1 tháng 7, Air China, CA4516, 12:00-15:20, sân bay Phổ Đông PVG đến… đến đâu?

Sân bay Song Lưu CTU?

Sân bay Song Lưu là ở đâu?

Đường Tư Kỳ lập tức tra thử.

Aaaaa!

Sân bay Song Lưu ở Thành Đô!

Thành phố Thành Đô, tỉnh lị của tỉnh Tứ Xuyên!

Trời ạ, vậy nên cuối cùng cô sẽ phải bay đi Thành Đô sao?

Đường Tư Kỳ sớm đã nghe về Thành Đô, ở đó có rất nhiều đồ ăn ngon, ớt, mỹ nữ, gấu trúc béo tròn, và cả bài hát “Thành Đô” nổi tiếng khắp cả nước vào hai năm trước.

Nhưng mà…

Thành Đô hình như hơi xa.

Đường Tư Kỳ lại mở bản đồ ra nghiên cứu, tỉnh Tứ Xuyên ở phía Tây Nam, tiếp giáp các tỉnh Tây Tạng, Vân Nam, Quý Châu, Thiểm Tây, nếu lái xe từ Thượng Hải đi Thành Đô thì phải đi gần 2000km!

Nếu ngồi tàu cao tốc từ Thượng Hải đến Thành Đô thì nhanh nhất cũng mất 11 tiếng, vé hạng hai giá hơn 900 tệ.

Trời ạ, lần này cô phải đi đến nơi xa vậy à?

Giá vé máy bay cô tra được vậy mà chỉ giảm 30%, nếu như dùng tiền mua, thì phải mất 1500 tệ.

[Quy tắc chi trả vé máy bay lượt về: Có thể chi trả vé máy bay hạng phổ thông từ thành phố bất kỳ về Thượng Hải trong vòng ba tháng từ mùng 1 tháng 7 trở đi.]

Cũng không tệ lắm, 10 đồng vàng đổi hai tấm vé, đúng là rất hời.

Chỉ là… aaaa, ngày kia là phải xuất phát, hơn nữa còn là lần đầu cô đi máy bay!

Đường Tư Kỳ rơi vào trạng thái bồn chồn, hoàn toàn không tĩnh tâm được làm bất cứ chuyện gì.

Thôi, ra ngoài mua gạo!

Đường Tư Kỳ đến siêu thị gần nhà mua 10kg gạo giá 300 tệ mà hệ thống nói, vì không xách được nên cô còn thuê xe đẩy để đem về nhà.

Tối hôm đó, Từ Thiên Ngưng dùng loại gạo này để nấu cơm, còn làm làm cả món gà om nấm (1) vô cùng đưa cơm để ăn cùng.

(1) Gà om nấm:

undefined

"Mẹ làm cơm ăn với gà om nấm ngon thật, ngày mai có thể làm tiếp không ạ?" Lạc Tuấn Bảo ăn từng miếng từng miếng.

Đường Tư Kỳ cũng cảm thấy loại gạo này nấu lên vừa dẻo vừa thơm.

Gạo bình thường rất khó thấy được mùi thơm, còn loại gạo này thơm đến mức cô phải ăn thêm hai muôi.

Thời gian sau, vì là lần đầu phải đi xa như vậy, nên Đường Tư Kỳ đều dành thời gian tìm hiểu các loại hướng dẫn du lịch.

Tìm hiểu xong, cô phát hiện từ Thành Đô đến Tây An rất thuận tiện, ngồi tàu cao tốc 3, 4 tiếng là đến, ngồi tàu hỏa bình thường thì ngủ một giấc là đến.

Cô bèn quyết định ở Thành Đô chơi mấy ngày rồi đi tàu cao tốc tới Tây An.

Như vậy cũng có thể check in cố đô tiếp theo.

Cứ như vậy, Đường Tư Kỳ thu thập hành lý, bắt đầu hành trình du lịch thần kỳ lần này.

Trước khi đi, Đường Tư Kỳ đặc biệt tìm Đậu Mễ hỏi các vấn đề cần chú ý khi đi máy bay.

Đậu Mễ: “Hahaha, không tệ nha, dạo này đại lão đúng là phát đạt rồi, không lâu trước còn hỏi tôi cách đặt khách sạn, giờ cũng đã bắt đầu đi máy bay, bà đi đâu thế?”

Cùng Kỳ: “Thành Đô.”

Đậu Mễ: “Hức hức, hâm mộ ghê, tôi cũng muốn đi Thành Đô, tôi chưa đi Thành Đô bao giờ đâu! Bà bay từ sân bay nào đấy?”

Cùng Kỳ: “Sân bay Phổ Đông.”

Đậu Mễ: “Đi sớm chút đi, lần trước tôi cũng đi sân bay Phổ Đông, từ cửa kiểm tra an ninh đến cửa lên máy bay phải đi bộ gần chết, nếu cảm giác phương hướng của bà không tốt… khéo đi mất cả nửa tiếng ấy. Đừng chạy lung tung, tìm được cửa lên máy bay rồi tính sau. [Con chim mệt mỏi.jpg]”

Cùng Kỳ: “Được… tôi nhớ rồi.”

Đậu Mễ: “Để mỹ phẩm dầu gội các thứ vào hành lý ký gửi, đừng đem lên máy bay, trừ khi dung tích không vượt quá 100ml. À đúng rồi, sạc pin thì không được để vào hành lý ký gửi nhé.”

Đậu Mễ: “Chỗ cổng kiểm tra an ninh phải lấy laptop, máy tính bảng với ô ra khỏi túi.”

Đậu Mễ: “Vé máy bay bây giờ chưa chắc đã bao gồm đồ ăn, phải xem vé bà mua có ghi chú kèm đồ ăn không. Đồ ăn ở sân bay đắt lắm, nếu đói thì ăn KFC, McDonald, hoặc là tự đem đồ ăn theo.”

Đậu Mễ: “Lúc làm thủ tục bà có thể yêu cầu chỗ ngồi sát cửa sổ hoặc cạnh lối đi, lần đầu tiên đi máy bay tôi đề nghị ngồi sát cửa sổ, ngắm phong cảnh tiện hơn, nhưng nếu lo không tiện đi vệ sinh thì chọn chỗ cạnh lối đi.”

Đậu Mễ: “Sân bay nào cũng có xe bus từ sân bay về nội thành, bình thường tầm trên dưới 20 tệ, rất tiện lợi, bà xuống máy bay xong thì đến đại sảnh tìm thử xem.”

Đậu Mễ: “Đừng tin mấy đại lý du lịch ở sân bay, ga tàu hỏa quá, dễ dính bẫy. Nếu muốn đi tour thì không bằng đặt lịch ở X Bảo.”

Đậu Mễ dặn dò hết mọi chuyện lớn nhỏ xong, cuối cùng còn thêm một câu.

Đậu Mễ: “Cất kỹ chứng minh thư, đừng để mất…”

Đường Tư Kỳ cầm quyển sổ nhỏ ghi lại từng cái một.

Cùng Kỳ: “Cảm ơn nha, tôi nhớ kỹ hết rồi”

Đậu Mễ: “Còn có hướng dẫn bản tấu hài này. [link]”

Đậu Mễ gửi một đường link qua, Đường Tư Kỳ mở ra, thấy tiêu đề ghi: Cách tinh tướng trên máy bay.

Đường Tư Kỳ đọc mà cười haha.

Cùng Kỳ: “Bà nghịch quá đê.”

Đậu Mễ: “Aizzz, bà thoải mái thật đấy, tôi cũng phải nỗ lực vẽ tranh, tranh thủ có một ngày cũng có thể đi chơi giống như bà!”

Đường Tư Kỳ ghi nhớ hướng dẫn của Đậu Mễ, đi tới sân bay Phổ Đông.

Đậu Mễ hướng dẫn rất tỉ mỉ, giúp Đường Tư Kỳ không lo lắng quá mức khi đi máy bay lần đầu tiên.

Cô thuận lợi tìm được quầy làm thủ tục của Air China, làm thủ tục ký gửi và nhận vé máy bay, ngoài ra còn chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ theo lời Đậu Mễ.

May mắn là cô chọn được ví trí mình mong muốn.

Sau khi qua cửa kiểm tra an ninh, tìm cửa lên máy bay cũng giống với lời Đậu Mễ bảo, phải đi rất xa mới đến.

A… Cuối cùng cũng phải đi máy bay!

Đường Tư Kỳ hiếm có khi selfie mấy tấm, ghi lại tâm tình hưng phấn khi lần đầu đi máy bay của bản thân.

Đến giờ lên máy bay, trừ hưng phấn, Đường Tư Kỳ còn thấy hơi căng thẳng, dù gì cũng là lần đầu tiên.

Lên máy bay, Đường Tư Kỳ thuận lợi tìm chỗ ngồi của mình, cất balo rồi ngồi vào ghế.

Cô không nhịn được mà chụp mấy bức ảnh đăng lên vòng bạn bè.

“Lần đầu đi máy bay, từ Thượng Hải đi Thành Đô. [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]”

Lão Đường: “Con bảo phải ra ngoài một chuyến, chính là đi Thành Đô hả?”

Lúc này Đường Duệ Thanh mới biết, con gái nói muốn ra ngoài chơi một chuyến là đang nói đi máy bay đi.

Tiểu Kỳ: “Vâng, đúng rồi ạ.”

Lão Đường: “Con đang ở đâu thế?”

Hỏi xong, Đường Duệ Thanh nhịn không được, trực tiếp ấn gọi video.

Đường Tư Kỳ ấn từ chối.

Tiểu Kỳ: “Con đang ở trên máy bay, sắp phải tắt máy rồi bố, không gọi video được đâu.”

Đường Duệ Thanh nhập tin nhắn rồi xóa bỏ, rồi lại nhập: “Đến nơi rồi thì nhớ gọi điện thoại cho bố.”

Tiểu Kỳ: “Được ạ.”

Đường Duệ Thanh đi đón vợ vừa đi du lịch về, trên đường đi, Đường Duệ Thanh có hơi trầm lặng.

Lưu Anh mới đi giải sầu về, tâm trạng rất tốt, dọc đường đi đều liến thoắng không ngừng.

Ai ở trong đoàn du lịch có chuyện gì buồn cười, hướng dẫn viên phục vụ thế nào, khách sạn đón tiếp ra sao,…

Nói một lúc lâu, Lưu Anh mới hỏi: "Lão Đường, ông sao thế, tôi nói rõ lâu mà chẳng có phản ứng gì."

Thời gian này Đường Duệ Thanh đều không báo cáo thay đổi của con gái cho vợ, ông dừng một lát: "Bà về rồi… Con gái đi máy bay đến Thành Đô."

Lưu Anh nâng mày: "Ông bảo gì?"

"Khụ, hôm nay Tiểu Kỳ đi Thành Đô chơi, đi bằng máy bay, trước khi đi đón bà tôi có nói chuyện với con bé." Đường Duệ Thanh thấy biểu cảm của vợ không đúng lắm, nhanh chóng bổ sung: "Con bé bảo bao giờ hạ cánh sẽ gọi điện cho tôi."

Một giây trước Lưu Anh vẫn còn ở trong trạng thái vui vẻ khi về nhà, một giây sau liền nghe được tin tức nặng ký như vậy, điều này làm cho bà có hơi không tiếp thu nổi.

Bình thường con gái cổng lớn không ra cổng trong không bước, gậy đánh không kêu, lại… đi máy bay đến Thành Đô?

Bà lập tức tìm được chỗ không đúng: "Con bé đi một mình à? Làm sao có thể! Con bé đi với ai? Con bé có bạn trai rồi?"

Suy nghĩ của Lưu Anh lập tức rẽ sang hướng thần kỳ: "Con bé ở Thượng Hải quen con trai Tứ Xuyên? Không đúng, sao quen được?"

"Tứ Xuyên không tệ, tìm bạn trai ở đấy cũng tốt."

"Con bé có nói lúc nào thì dẫn bạn trai về không?"

Đường Duệ Thanh tâm tình phức tạp nhìn Lưu Anh, cảm giác từ khi xuất hiện đến giờ, mỗi câu của vợ đều không rời được mấy chữ “bạn trai”.

"Tiểu Kỳ không có bạn trai." Đường Duệ Thanh cắt đứt suy nghĩ của vợ.

Không cắt đứt thì chắc cháu ngoại cũng sắp chui ra rồi.

Quả nhiên, vừa nghe vậy, Lưu Anh liền nhíu mày, không vui: "Vẫn chưa có người yêu? Vậy con bé đi Tứ Xuyên một mình à?"

"Ừm." Đường Duệ Thanh gật đầu.

"Con bé đi Tứ Xuyên làm gì?" Trong câu hỏi của Lưu Anh có vài phần trách móc và lo lắng.

"Bảo là đi du lịch tìm linh cảm." Đường Duệ Thanh giải thích thay con gái.

"Được rồi, dù gì cũng tốt hơn ru rú ở nhà một mình, đi đây đi đó để tăng hiểu biết, rất tốt. Nhưng mà ông phải nhắc con bé, đến lúc gặp được người phù hợp thì nhất định phải cân nhắc kỹ, tuổi cũng không nhỏ, đến lúc tính chuyện kết hôn rồi…"

"Rồi rồi rồi, về nhà trước đã."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.