Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 2: 2: Nhân Vật Tàn Nhẫn! Ngô Thần Ai Cũng Quen




“Ê…” Mục Thiên Thiên còn muốn nói gì đó với bạn thân thì bên kia đã cúp máy rồi, cô tức đến lầm bầm, nhỏ giọng nói: “Đáng ghét, thấy sắc quên bạn.


“9 phút 13 giây.

” Ngô Thần thản nhiên nói.

“Cái gì mà 9 phút 13 giây?” Mục Thiên Thiên đang tức giận ngẩng đầu nhìn Ngô Thần chằm chằm, sau đó cô sững sờ rồi ngây cả người.

‘Qua 9 phút 13 giây nữa, cô ấy sẽ gọi điện thoại cho cô, nói với cô là cô ấy không đến được’.

Đây là những lời Ngô Thần nói với cô lúc trước.

Mục Thiên Thiên đột nhiên cầm lấy điện thoại bằng hai tay, mở nhật ký cuộc gọi, nhanh chóng xem qua.

Thời gian gọi đến của bạn thân.

Vào lúc 10 giờ 16 phút 23 giây tối, nếu trừ đi 9 phút 13 giây, sẽ là vào 10 giờ 07 phút 10 giây.

Lúc trước Mục Thiên Thiên có xem thời gian, mặc dù không chính xác đến từng giây nhưng quả thực là 10 giờ 07 phút.

Mục Thiên Thiên sợ ngây người.

“Đây… đây… chuyện này không thể nào…” Mục Thiên Thiên ngơ ngác trừng to mắt nhìn về phía Ngô Thần, vô lực thụp người xuống ghế.

“Tin tôi chưa” Ngô Thần cười hỏi.

“Anh…” Mục Thiên Thiên vốn uống không ít rượu nhưng bây giờ đã bị dọa đến tỉnh cả rượu rồi: “Anh có thể biết trước?”
“Không phải là biết trước, tôi nói lại lần nữa, tôi đã không ngừng lặp đi lặp lại một ngày hôm nay, đây không phải là lần đầu tôi gặp cô.


“Anh… haha, được rồi! Tôi biết rồi!” Mục Thiên Thiên như nghĩ ra gì đó: “Có phải anh quen bạn thân của tôi, anh phối hợp với cô ấy chọc tôi đúng không?”

“Bỏ đi, tôi không muốn nói nhiều.

” Ngô Thần bất đắc dĩ nở nụ cười.

Một ngàn năm rồi, trong những năm tháng dài đằng đẵng, Ngô Thần đã nói với không biết bao nhiêu người rằng bản thân lặp đi lặp lại một ngày, bởi vì ngủ dậy xong tất cả lại bắt đầu lại, cho nên anh cũng chẳng để ý nói hay không.

Nhưng thật sự tin tưởng anh thì hầu như là không có.

Cho nên Ngô Thần thường nói với bản thân mình, đối phương có tin hay không không quan trọng, cũng không cần phải giải thích gì nhiều.

“Quả nhiên anh liên hệ với cún nhà tôi để lừa tôi, bị tôi vạch trần rồi chứ gì.

” Mục Thiên Thiên lại bắt đầu cảm thấy tự hào về chỉ số thông minh của mình.

“Con nhóc này ở đâu ra vậy, dám gây chuyện ở đây?”
“Người đẹp, là cậu ta nói em xấu sao? Có cần bọn anh giúp em dạy bảo cậu ta không?”
Phía sau Mục Thiên Thiên đột nhiên có một đám người, tên nào tên nấy cũng đầy chất côn đồ, rõ ràng là một đám lưu manh.

Vốn Ngô Thần và Mục Thiên Thiên nói chuyện không hề gây chú ý cho người khác.

Nhưng vừa rồi Mục Thiên Thiên đập bàn đứng lên làm tên lưu manh chú ý đến.

Kỳ thực thì Mục Thiên Thiên nhìn rất xinh đẹp, tuy rằng trang điểm rất đậm nhưng cái cốt thế nào vẫn có thể nhìn ra được.

Chẳng qua Ngô Thần không thích trang điểm quá đậm nên mới cho Mục Thiên Thiên bảy điểm.

Ngô Thần đã từng nếm qua vô số phụ nữ, nên tầm nhìn cực kỳ cao.

Nhưng đối với những người khác mà nói, Mục Thiên Thiên chắc chắn là dạng em gái nhỏ xinh xắn.

“Tên nhóc nhà mày vừa nói gì? Là mày nói cô gái xinh đẹp này xấu sao?”
“Người đẹp, có phải tên nhóc này quấy rấy đến em không, qua đấy uống với bọn anh mấy cốc, bọn anh xả giận thay em!”

Một đám lưu manh lôi lôi kéo kéo Mục Thiên Thiên, còn chửi bới mắng nhiếc Ngô Thần.

“Các người, các người làm gì, không liên quan đến mấy người, mấy người có biết tôi là ai không hả? Bỏ tôi ra…” Mục Thiên Thiên trái đẩy phải đẩy.

Tất cả đều rõ đám lưu manh này muốn gì.

Bây giờ Mục Thiên Thiên cho rằng Ngô Thần là bạn của bạn thân mình, tự nhiên cũng là người của mình, tên côn đồ này mới là kẻ quấy nhiễu.

Rầm!
Tiếng động vang lên, dọa tất cả mọi người giật nảy mình.

Tên côn đồ ôm đầu ngồi xổm xuống, trên đầu đầy máu.

“Đánh nhau thì đánh nhau, nói nhiều vậy làm gì.

” Ngô Thần giơ chai bia vừa đập vào đầu rồi đứng lên, anh ra tay rất nhanh, đánh xong người khác mới kịp phản ứng lại.

“Mẹ nó, tên nhóc này dám ra tay!
“Xử nó!”
Mấy tên côn đồ xông lên muốn vây đánh Ngô Thần, Ngô Thần vung tay về phía trước.

Xì!
“A!! Mắt của tôi!!”
Nửa chai bia trong tay Ngô Thần có miệng vô cùng sắc bén, anh chọc mù luôn mắt của tên côn đồ, máu chảy như tuôn.

Ngô Thần lại xoay tay vẽ một vòng.

Trực tiếp cứa cổ một tên lưu manh khác, đây chính xác là giết người, anh cũng chẳng quan tâm mình đã giết người, cũng không nhớ được rốt cuộc mình đã giết bao nhiêu người rồi nữa, dù sao cũng bắt đầu lại, không sao hết.

Người đó phản ứng cũng rất nhanh, sợ đến co người lại nhưng cổ đã cảm thấy lạnh buốt.


Vừa sờ lên đã toàn máu.

Cứa đến rồi, tuy không sâu nhưng máu chảy rất nhiều.

Cả đám côn đồ thoáng cái đã bị đàn áp, hoặc bị dọa cho sợ, trước giờ chưa từng gặp ai ra tay ngoan độc như Ngô Thần, trong giới lưu manh, dù có là nhân vật tàn nhẫn đến đâu khi ra tay cũng không trực tiếp cướp đi mạng sống của người khác.

Đánh người bị thương dù có nghiêm trọng đến đâu cũng là chuyện nhỏ, dù cho có đánh đến tàn phế thì cũng có thể dùng tiền giải quyết, nhưng gây ra án mạng lại là chuyện cực lớn.

Đám côn đồ ai nấy đều sợ hãi lùi ra sau.

“Giết người rồi!!”
Trong quán bar thoáng cái trở lên hỗn loạn, khác khứa la la hét hét chạy ra ngoài.

Mấy người đàn ông ngồi ở một góc hạng sang trong bar đều đứng cả dậy.

Trong đó có một người đàn ông mặt dài để râu quai nón, đây chính là đại ca mà đám lưu manh nhắc trước tới trước đó, bọn họ cùng đi lên phía trước, lúc Mục Thiên Thiên vỗ bàn đứng dậy, anh ta đã để ý tới, để đàn em côn đồ của mình dẫn Mục Thiên Thiên qua.

“Bà mẹ nó chứ!” Tên mặt dài râu quai nón dẫn người hùng hùng hổ hổ đi tới.

Thấy đàn em của mình bị chọc mù mắt, đứa khác thì bị cứa cổ, một tay ôm cổ, một tay điên cuồng bấm điện thoại, gọi cho 120, hắn ta sợ bản thân sẽ chảy máu mà chết mất.

Mấy người ở cạnh tên mặt dài râu quai nón đều là những nhân vật lợi hại, vừa muốn ra tay đã bị tên mặt dài râu quai nón ngăn lại.

Ngô Thần vô cùng thản nhiên, anh đã từng gặp tên mặt dài râu quai nón này rồi, ném nửa chai bia dính máu xuống bàn rồi trực tiếp ngồi xuống.

Tên mặt dài râu quai nón có chút sợ hãi.

Người trẻ tuổi này cũng lắm mới có hai mấy đã ra tay tàn nhẫn như vậy, còn thản nhiên đến thế.

Hoặc là kẻ điên, hoặc là người có thân phận lớn, làm việc không cố kỵ, mà hai loại người này đều không dễ chọc vào.

“Mau mau đưa đến bệnh viện đi.

” Tên mặt dài râu quai nón sai hai thằng đàn em đưa hai tên côn đồ vào viện.

Mắt bị chọc mù có lẽ cũng không giữ được.


Đây là chuyện nhỏ, quan trọng là nếu không mau chóng cứu chữa tên bị cứa cổ thì vui rồi.

“Lưu râu, có bản lĩnh đấy, dám đến gây chuyện ở quán bar sao, đại ca Triệu què của anh dạy anh vậy sao?” Ngô Thần thản nhiên nhìn tên mặt dài râu quai nón.

“Anh biết tôi? Còn quen cả đại ca tôi?” Trong lòng Lưu râu thầm nói một câu “quả nhiên”.

Ngô Thần biết tất cả những nhân vật lớn ở thành phố Đông Hải, biết tất cả bí mật của họ, ngoài ra anh cũng biết tất cả những người máu mặt ở thành phố Đông Hải, những người chỉ có chút thân phận anh cũng đều biết.

Dân cư có tới hàng chục triệu, anh không thể hiểu hết toàn bộ, nhưng những người đặc biệt một chút thì anh biết cả.

Có điều vì lặp đi lặp lại không ngừng, mỗi ngày đều là bắt đầu mới, cho nên Ngô Thần không có giao thiệp gì.

Những người đó bây giờ đều không biết anh.

Nhưng chẳng sao hết, thấu hiểu là đủ rồi, muốn quen biết cũng chỉ là chuyện trong phút chốc mà thôi.

“Chỗ này là địa bàn của Vương trạng nguyên, người của Triệu què ở đây làm loạn, không sợ nước sông phạm nước giếng sao?” Ngô Thần lại nói.

Lưu râu biến sắc.

Anh ta đoán Ngô Thần rất có thể là nhân vật cao thủ ngoan độc mà Vương trạng nguyên mới mời đến.

Vương trạng nguyên đánh với anh ta, Triệu què cũng không đối phó lại.

Vốn Lưu râu thường không dẫn người đến chỗ của Vương trạng nguyên, mà dù có đến cũng không gây chuyện, nhưng hôm nay người lớn nhà Vương trạng nguyên phát tang, đám đàn em của anh ta qua thì quán bar chỉ có nhân viên bảo vệ bình thường nên Lưu râu mới dẫn người tới chơi.

Lẽ nào tên nhóc là người Vương trạng nguyên mới mời đến trấn áp chỗ này?
“Người anh em, bang nào vậy?” Lưu râu hỏi, giọng điệu khách sáo không thôi.

Ngô Thần lạnh lùng nhìn anh ta cũng không trả lời.

“Đừng nói là tôi không nhắc cậu, cho dù có là người của Vương trạng nguyên ra tay độc như vậy cũng không hợp quy tắc!” Giọng điệu của Lưu râu lại đổi giọng, chẳng còn khách sáo nữa: “Nhị Mao đã đưa tới bệnh viện kia, nếu không cứu về được thì Vương trạng nguyên cũng không giữ nổi cậu đâu!”
"A!" Ngô Thần nhếch miệng cười.

Nhấc điện thoại lên, anh nhanh chóng nhập một dãy số rồi bấm gọi!
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.