Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 150: Mộ Sâm vs Thẩm Sơ Trần (2).



Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~

Khi Thẩm Sơ Trần biết được tên cẩu Hoắc Nghiêu thế nhưng đem con gái mình đưa đến Mộ gia, nội tâm của anh liên tục spam con mẹ nó.

Rốt cuộc thượng lưu thế gia ai không biết anh cùng Mộ Sâm không hợp?

Nếu Mộ Sâm biết nhóc con kia là con gái của anh thì hậu quả chỉ cần nghĩ tới thôi cũng khiến người ta giật mình.

"Boss? Ông chủ? Chúng ta đang đi đâu à?" Trợ lý Lưu sờ chóp mũi, lúng ta lúng túng khó hiểu hỏi.

Thẩm Sơ Trần lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nhếch mày, tâm tình tốt, lười biếng cong môi, "Tới Mộ gia đón người ~"

Thừa dịp tên cẩu Hoắc Nghiêu kia còn chưa về, anh phải ở chung với khuê nữ một thời gian, đến lúc đó đẩy rớt Hoắc cẩu mới có thể thượng vị.

Trợ lý Lưu giật giật khóe miệng, nhìn bộ dáng "Nóng lòng muốn thử" của boss nhà mình, cậu hoàn toàn cạn lời.

Nói thực ra.

Cậu chỉ đơn giản là không thể hiểu tại sao đứa trẻ này lại có thể có hai người cha.

Tuy nhiên, đây không phải là lúc để thắc mắc.

Boss bọn họ mang theo một đám cấp dưới với tư thế hùng hổ, không giống như là đi đón người chút nào, mà giống như đi tìm tra.

......

Ở bên kia, khi nghe nói Tang Tang bị bệnh không đi học được, hai đứa nhóc Tô Thụy Thụy cùng Diệp Niên Niên làm ầm ĩ với cha mẹ muốn tới Mộ gia tìm Tang Tang chơi.

Kết quả cuối cùng không hề nghi ngờ là chịu một trận khai sáng chủ nghĩa xã hội.

Hai cậu nhóc che lại mông, nước mắt lưng tròng khóc lóc kể lể bọn họ vô nhân tính.

Mấy đứa nhóc làm ầm ĩ lên không có bất kỳ cách gì để nói, cha Tô cùng cha Diệp hoàn toàn bất lực, đánh cũng đánh, cảm tình của bọn nhỏ rất tốt, muốn đến thăm, bọn họ cũng thật sự không nỡ từ chối.

Vì thế một đám da mặt dày mang theo con cái tìm tới cửa.

Đây là lần đầu tiên ở nhà có nhiều người như vậy, Mộ người nào đó: "......"

Nội tâm của anh muốn cự tuyệt.

Một đứa nhóc còn chưa đủ, lại thêm hai cái?

Đùa cái gì vậy?! Tưởng nhà của anh là nhà trẻ sao?

Nhưng mà. Tới cũng tới rồi, cũng không thể đem người quăng ra ngoài.

Mộ người nào đó lạnh mặt, toàn thân tản ra khí tức "Lão tử thực khó chịu".

Làm Tô Thụy Thụy cùng Diệp Niên Niên không hẹn mà cùng nhau rụt cổ.

Ông chú này......

Thấy thế nào cũng hung dữ giống như hai người ba ba kia của Diệp Tang Tang a......

Chó con lắc lắc cái đuôi, chậm rãi nằm dưới sô pha.

Nói thực ra.

Mấy vị vai ác này thực sự rất lạnh lùng.

Vẻ mặt vô cảm, làm lòng bàn chân của người ta trực tiếp đổ mồ hôi lạnh.

Sau này nếu bạn trai của tiểu gia hỏa này phải đối mặt với năm vị vai ác tàn nhẫn độc ác, đối phương cầm cự được hay không cầm cự được cũng là một cái vấn đề nghiêm túc.

Nói không chừng còn bị đàn đại lão này dọa sợ tới mức đi tàu điện ngầm suốt đêm bỏ chạy.

......

"Tang Tang Tang Tang ~" Diệp Niên Niên chậm rãi dịch bước chân lại đây, cười tủm tỉm nói, "Cậu ăn kẹo không?"

Cậu nhóc mở tay ra, đưa kẹo trái cây như dâng tặng vật quý.

Tô Thụy Thụy bất mãn chen lên phía trước, cười hì hì nói, "Kẹo có cái gì ngon?"

"Chỗ tớ có chocolate nè ~ đây là ba ba tớ mang từ nước ngoài về ~"

Diệp Niên Niên hơi bẹp miệng, có chút bất mãn, "Cậu có biết cái gì gọi là thứ tự trước sau không?"

Hai cậu nhóc liếc nhau, không hẹn mà cùng hừ lạnh một tiếng, mắt trông mong nhìn Diệp Tang, đưa chocolate cùng kẹo qua, "Tang Tang muốn cái nào a?"

Đây là đang ép tiểu gia hỏa lựa chọn.

Diệp Tang vuốt cằm, khuôn mặt trắng nõn mềm mại phồng lên, vươn móng vuốt nhỏ, một bàn tay nắm lấy hết, cầm hết tất cả.

Chỉ có người lớn mới đưa ra lựa chọn.

Con nít đương nhiên lựa chọn chính là tất cả đều muốn ~

Cô nhóc một tay cầm lấy kẹo trái cây, một tay cầm chocolate, lúc này quả thực như mình trở thành nhân sinh người thắng.

Kết quả ——

Lý tưởng thì có, hiện thực thì không.

Bé còn không có vui sướng được vài giây, Mộ Sâm đang trò chuyện cùng cha Diệp và cha Tô vẫn luôn chú ý đến hành động của ba đứa nhóc này.

Khi nhìn thấy Tô Thụy Thụy cùng Diệp Niên Niên lấy đồ ăn vặt ra, trực giác của anh liền cho anh biết nhãi ranh này không có khả năng sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Quả nhiên, con nhóc này mẹ nó rất có lòng tham, trái Thanh Long phải Bạch Hổ, bộ dáng vui vẻ rạo rực quả thực làm người ta muốn đè xuống tét mông một trận.

Mộ Sâm hơi khom lưng, thuận tay không lưu tình chút nào lấy hết kẹo cùng chocolate trong tay bé.

Hơi rũ mắt, đối diện với cặp mắt đầy nước mắt của tiểu gia hỏa, bộ dáng như trời sập kia, khóe môi của anh hơi cong, "Trẻ con thì phải giống trẻ con, mấy món đồ ăn vặt này chú tạm thời giữ cho cháu, sau này sẽ trả lại cho cháu."

"Ô......" Tang Tang bẹp cái miệng nhỏ, không thể tin được mà nhìn anh, lúc này tâm lý đã hoàn toàn sụp đổ: "......"

Tô Thụy Thụy lúng ta lúng túng nhỏ giọng nói: "...... Thật sự không dám giấu giếm, tớ có tiền lì xì thì ba tớ cũng nói y như vậy."

Sau đó, đến bây giờ cậu còn chưa lấy lại được.

Tiểu gia hỏa quỳ rạp trên mặt đất, không hề có động lực mà ngẩng đầu nhỏ, nỗ lực duy trì tôn nghiêm cùng quật cường cuối cùng của mình, "Nhưng mà......"

"Không ăn sẽ bị tan."

Mụ Sâm nhướng mày, lãnh đạm nói: "Không sao. Chú có thể ăn giúp cháu."

Tang Tang bò trở lại trên mặt đất, "......"

Được rồi.

Quật cường cùng tôn nghiêm của bé hoàn toàn biến mất.

Thuận lợi tịch thu được đồ ăn vặt của ba đứa nhóc này, tâm tình phiền muộn của Mộ Sâm cũng vơi đi không ít.

Diệp Niên Niên tức giận.

Cậu nhóc bẹp miệng, "Không có so sánh thì không biết được đau thương."

"Trước đây có Thẩm Sơ Trần tớ không biết quý trọng chú ấy......" Diệp Niên Niên càng nói càng bi thương, "Bây giờ thêm một Mộ Sâm, tớ mới nhận ra được Thẩm Sơ Trần đáng quý như thế nào."

Tuy rằng hai người kia đều cẩu.

Nhưng ít nhất Thẩm cẩu sẽ không tịch thu đồ ăn vặt của bọn họ!!

Nhưng mà.

Nội tâm của bọn trẻ có gào thét như thế nào, người lớn cũng không biết.

Bọn họ thậm chí còn trò chuyện câu được câu không, đề tài chỉ xoay quanh mấy đứa nhỏ.

Mộ Sâm không có gì để nói, anh thản nhiên nghe hai người lải nhải với nhau, một mình quá nhàm chán, nên bắt đầu chậm chạp mở từng viên kẹo cùng chocolate vừa cướp được trong tay Diệp Tang.

Anh theo bản năng nhét kẹo trái cây vào trong miệng, hương trái cây ngọt ngào lan ra khoang miệng, quả thực ngọt muốn chết.

Diệp Tang bĩu môi, nhìn thấy hành động này của anh, bất mãn nói, "Đó là kẹo của Tang Tang......"

Mộ Sâm mỉm cười: "Bây giờ là của chú."

"......" Tim của tiểu gia hỏa hoàn toàn nát.

Diệp Tang hơi phồng quai hàm lên, chùm tóc bị tức giận đến mức dựng thẳng lên, bước chân ngắn nhỏ ủy khuất thút tha thút thít vài cái, chạy thẳng ra ngoài cửa chạy.

Ba ba này sao lại có thể cẩu như vậy!

Tức chết bé!

Kết quả thật là trùng hợp, tiểu gia hỏa kia vì không thèm nhìn đường nên đã trực tiếp đụng vào đùi của Thần Sơ Trần đang chuẩn bị đi vào.

Diệp Tang bước chân hơi lảo đảo vài cái, dưới chân vừa trượt một chút, như con cá chạch trượt thẳng ra ngoài.

"...... Ô." Tiểu gia hỏa quỳ rạp trên mặt đất vẫn không thể tin tưởng được hơi trợn tròn mắt mèo, đáy mắt còn chứa nước mặt, hình ảnh bất bình ủy khuất này cực kỳ buồn cười.

Mộ Sâm thấy một màn như vậy, tiếp theo không cho mặt mũi cười ra tiếng: "Phụt."

"Ô ——"

Tiểu gia hỏa quỳ rạp trên mặt đất giang hai tay, oa một tiếng khóc lên, cảm xúc hoàn toàn hỏng mất: "Thẩm ba ba ôm một cái, ô ô ô ôm Tang Tang một cái."

Quá khi dễ người a!

~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa1314


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.