Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 161: Chui lỗ chó (1).



Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hành động ấu trĩ này khiến ánh mắt của các bác sĩ xung quanh nhìn về phía anh một cách kỳ lạ.

Khi dễ một đứa trẻ.

Quả thật không phải người mà!!

Tiểu gia hỏa ô oa khóc lóc, ôm chặt bông y tế trên cánh tay nhỏ bé mềm mại trắng nõn, cố chấp lau nước mắt, vừa đi vừa khóc, chùm tóc dựng lên, bóng lưng lộ ra vẻ phiền muộn nhưng nhìn rất mắc cười.

Thẩm Dao: "......" Quả thật không phải người.

Quả thực so với Thẩm Sơ Trần còn cẩu hơn.

Sau khi Diệp Tang khóc chít chít rời đi, các bác sĩ phụ trách khám bệnh trong phòng y tế cũng không nhịn được cười một tiếng.

"Xuất sắc, quá đáng yêu."

"Ha ha ha, Cô bé này chọc tớ mắc cười quá, cậu nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn thành bánh bao kia đi, chỉ cần chụp ảnh là có thể trực tiếp làm thành sticker với gif."

"Đáng yêu muốn chết! Đi một chuyến đến nhà trẻ này cũng không phải là vô ích, làm tôi cũng muốn có một đứa con."

Nghe đám người thiếu hiểu biết kia lên tiếng, Mộ Sâm nhấc mí mắt, sau đó lạnh lùng cười.

Cảm giác cả thế gian đều say chỉ có ta tỉnh.

......

Sau khi tất cả các học sinh tiêm xong, trong lớp gần như toàn là tiếng khóc.

Liên miên không dứt làm người đau đầu.

Cô giáo Hứa cùng cô giáo Lưu hai mắt nhìn nhau, hít một hơi thật sâu, vì để cho đám nhóc này không khóc tiếp, liền cầm lấy cây gậy trúc nhỏ gõ nhẹ lên mặt bàn.

"Các bạn nhỏ, yên lặng một chút được không?"

"Tiết này chúng ta sẽ không học nữa, chúng ta ra sân thể dục chơi được không?"

Vừa nghe có thể chơi trò chơi, đám trẻ con đang khóc nức nở ngẩng đầu lên, rưng rưng nói: "Dạ......."

Khóc cực kỳ thương tâm.

Cô giáo Lưu thở dài, cô cũng không trông cậy vào mấy đứa nhóc này yên lặng lại, nhưng tốt xấu có khóc thì ra sân thể dục mà khóc, như vậy sẽ không có ai nghe được.

Nếu gây ảnh hưởng tới mấy lớp khác thì quá là tội lỗi.

Kỳ thật đám củ cải nhỏ này nghe thấy có thể đi ra ngoài chơi thì rất cao hứng.

Cô nhóc bước chân ngắn đi theo, nghĩ đến Mộ Sâm, bé lại phồng quai hàm lên.

Ngay cả đi cũng thở phì phì.

Đứa nhỏ này tức lên làm các cô giáo ở phía sau cười ra tiếng.

......

Trên sân thể dục rộng lớn, những học sinh lớp lớn đứng dưới ánh mặt trời, bắt đầu chạy quanh sân cỏ dưới cái nắng gay gắt.

Chạy thành từng hàng làm các bạn nhỏ trợn mắt há hốc mồm.

"Oa a ~" Thanh âm đầy vẻ kinh ngạc cảm thán, sau đó hết hứng thú mà thu hồi tầm mắt.

Một vài cô gái nhỏ đang ngồi trên bãi cỏ chơi đùa.

Dư lại mấy cậu bé nằm trên bãi cỏ bắt đầu quan sát đàn kiến.

Khung cảnh nhìn rất hài hòa.

Nhưng trừ bỏ hai người Tô Thụy Thụy cùng Diệp Niên Niên.

Hai cậu nhóc không chịu cô đơn từ trên bãi cỏ đứng dậy, nhìn các anh chị chạy bộ,

Tô Thụy Thụy bẹp miệng.

"Hừ."

"Hừ."

Hai cậu một người hừ một tiếng, giọng điệu khinh thường.

Diệp Niên Niên bắt chéo chân ngắn ôm hai má mềm mại, trịnh trọng nói: "Sân thể dục không có gì thú vị, cậu nghĩ chúng ta thật sự vui sướng sao?"

Không.

Bọn họ muốn ra ngoài chơi cầu trượt, chứ không phải ở chỗ này ngồi trên bãi cỏ tự hỏi nhân sinh.

Tiểu gia hỏa bẹp cái miệng nhỏ, lười biếng nằm xuống bãi cỏ, cũng mơ màng sắp ngủ.

Thời tiết này, nằm trên mặt đất ngủ không phải quá đã sao?

Tại sao còn phải chơi trò chơi.

Thẩm Dao cũng không đi chơi cùng, bé vươn tay chọc chùm tóc mềm mại của tiểu gia hỏa, thấy tóc cô nhóc bù xù vì không thành thật, chứng ám ảnh cưỡng chế lại tái phát.

Kéo cô nhóc trên mặt đất dậy, đối diện với ánh mắt đen láy ngây thơ của Diệp Tang, cô bé hơi thẳng lưng, cởi dây buộc tóc xuống.

Buộc lại hai búi tóc cho cô nhóc một lần nữa, hai sợi ruy băng lay động nhìn cực kỳ đáng yêu.

Thẩm Dao vừa lòng vỗ tay, xoa đầu cô nhóc, "Đi chơi đi."

Diệp Tang thấy thế thì dẩu cái miệng nhỏ, chậm chạp bò ra.

Bé muốn đi ngủ.

Kết quả —— Còn chưa kịp ngủ, đã bị Diệp Niên Niên ở bên cạnh khẽ meo meo đánh thức.

"Tang Tang ~ Diệp Tang Tang ~ cậu muốn đi ra ngoài chơi với tớ không?"

Diệp Tang lắc lư đầu, ngoan ngoãn ngẩng đầu, liền thấy được cặp mắt sáng lấp lánh của cậu.

"Đi đâu?" Tô Thụy Thụy cười hì hì một tiếng, "Ngay bên cạnh, Có một bức tường ngăn giữa trường tiểu học và trường mẫu giáo của chúng ta. Đến đó chơi thì sao?"

Thẩm Dao khẽ nhướng mày liễu: "......"

Mấy đứa ranh con này.

Bé túm chặt Diệp Tang, dùng cánh tay mảnh khảnh ngăn giữa hai đứa nhóc, ngẩng đầu tức giận nói: "Muốn chơi thì tự mà chơi, kêu con bé theo làm gì?"

Tô Thụy Thụy bẹp miệng, "Thì sao? Nếu không thì cậu cũng đi với chúng tôi?"

Thẩm Dao khinh thường hừ lạnh, "Cậu cho rằng tôi là loại người sẽ chấp nhận sự dụ dỗ của cậu sao?"

Giỡn.

Bé thân là một danh viện, ngay cả khi đi cũng thướt tha nhẹ nhàng như đóa hoa sen trắng.

Ai lại muốn trèo tường qua trường tiểu học bên kia với tụi này chứ.

Lỡ bị bắt bộ bé không cần mặt mũi sao?

Diệp Niên Niên bắt lấy cánh tay của tiểu gia hỏa, "Vậy tụi này đi với Diệp Tang Tang, cậu ở chỗ này mà chơi đi."

Thành thật mà nói.

Ở sân thể dục này xác thật không có gì vui.

Bằng không Thẩm Dao cũng không đến mức nhàm chán mà cột tóc cho Diệp Tang.

Nhìn thấy hai người này lần lượt rời đi, Thẩm Dao hơi cắn chặt răng, thấy bọn họ không có người nào có ý định gọi mình, tức giận đến dậm chân.

"Ngốc muốn chết!"

"Các cậu từ từ đợi tớ nữa!"

Bé mới không cần ở lại chỗ này, đen da hết!!

*

Trường tiểu học cùng nhà trẻ cũng chỉ cách một bức tường, mấu chốt là bức tường kia cũng không tính là cao.

Nhưng để mấy đứa nhỏ năm tuổi bọn họ trèo tường cũng thực sự khó xử bọn họ.

Diệp Niên Niên đánh giá bức tường này, rầm rì một tiếng, "Người khác đâm vào tường phía nam, lựa chọn chính là quay đầu lại."

"Mà tớ, đã chọn cách đẩy ngã bức tường này."

Thẩm Dao: "......" Bệnh hoang tưởng lần thứ hai không cứu được.

Không thể trèo tường, nó sẽ làm hỏng hình tượng của bé.

Đang lúc cả đám đang rối rắm làm sao mới có thể đi qua kia, thanh âm mềm mại của Diệp Tang vang lên: "Chị ~"

Cô nhóc bĩu môi chỉ vào một cái lỗ chó, chùm tóc khẽ dựng lên, bé thanh thúy nói: "Chỗ này."

Thẩm Dao: "Chỗ này......?"

Lỗ chó?

Cô bé khẽ mở miệng, "Em chắc chứ?"

Diệp Tang ngẩng đầu nhỏ, thấp giọng lẩm bẩm, "Tang Tang muốn tìm oa oa."

Nhưng mà oa oa ở đối diện.

Tiểu gia hỏa nghiêm túc bẻ tay nhỏ.

Bé đã bảy ngày không nhìn thấy oa oa rồi ~

Ánh mắt của Tô Thụy Thụy sáng lên, nhìn nhìn cái lỗ chó mà Diệp Tang đang chỉ, nháy mắt hứng thú.

"Sao tớ lại không nghĩ tới chứ."

Tuy rằng chuyện chui lỗ chó nói ra cũng không tốt, nhưng bây giờ không phải không có ai ở đây sao.

Hùng hài tử là loại sinh vật từ trước đến nay không biết tôn nghiêm là gì, nói chui lỗ chó liền chui lỗ chó.

......

Tiểu gia hỏa cọ tới cọ lui chui qua, chỉ lộ ra cái đầu xù xù.

Bé bẹp cái miệng nhỏ còn chưa phản ứng kịp, liền nhìn thấy Diệp Niên Niên ở bên cạnh cũng từ trong lỗ chó chui vào.

Diệp Tang quơ quơ đầu nhỏ, quỳ rạp trên mặt đất muốn giãy giụa bò vào, kết quả liền phát hiện được......

...... Hình như mình bị mắc kẹt.

~~~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.