Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 165: Hoắc Nghiêu ba ba về nước (3).



Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~~

......

Mộ Sâm có một người bạn còn thức trong list friend, nó đã định sẵn làm hai người đều không ngủ được.

Thẩm Sơ Trần hít một hơi thật sâu.

Tuy rằng biết Mộ Sâm sẽ không mặc kệ Tang Tang, nhưng khi biết đối phương đón nhóc con đó tan học, anh vẫn tức giận nha.

"Hoắc cẩu rác rưởi." Anh khẽ liếm khóe môi, không quăng việc cho anh, thì anh ta liền không thoải mái đúng không?

Thẩm Sơ Trần bực bội ngồi trở lại ghế tổng tài, hai chân thon dài lười biếng bắt chéo, xoay nhẹ ghế, uể oải nheo mắt, cả người toát ra hơi thở bực bội.

Trợ lý Lưu nuốt nước miếng, cẩn thận nhìn lướt qua kết quả xét nghiệm ADN, cũng ngẩn ra.

Chuyện gì vậy?

Mộ Sâm cùng tiểu tiểu thư của bọn họ thế nhưng là cha con ruột?!

"Ông, ông chủ......" Cậu lắp bắp nuốt nước miếng, "Anh, anh chắc chắn xét nghiệm ADN này không có vấn đề sao?"

Đầu tiên là Hoắc Nghiêu đã đủ làm người chấn kinh rồi.

Lại thêm một người là Mộ Sâm, này mẹ nó là định thu gom hết năm lão đại của Đế Đô, làm lễ triệu hoán Thanh Long hả?

"Không có khả năng có vấn đề." Lông mày mảnh dài của anh buông xuống, nhìn qua còn bình tĩnh hơn cả cậu, khóe môi đỏ thắm hơi nhếch lên, cười như không cười.

Mặc dù trong lòng đã có suy đoán.

Nhưng khi nhìn thấy kết quả xét nghiệm ADN này, anh vẫn một trận nhồi máu cơ tim.

Đi mẹ ngươi.

Khuê nữ nhà anh ôm còn chưa nóng tương lai còn phải tranh giành với một đám cẩu.

Thẩm Sơ Trần cắn chặt răng, nghĩ đến ảnh chụp của hai người khác trong túi nhỏ của tiểu gia hỏa, anh càng muốn chửi người.

"Quên đi." Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, khóe môi mím lại.

Anh liếm môi, "Chờ Hoắc Nghiêu trở về rồi nói sau."

Vốn dĩ lại thêm một người cha, Hoắc Nghiêu đã điên.

Nếu để đối phương biết còn có ba người cha khác, phỏng chừng tên kia có thể trực tiếp giết người.

......

Hoắc Nghiêu vừa ra khỏi sân bay, ngồi trong xe, nhìn chằm chằm mấy tấm ảnh trên newsfeed, vừa nhìn thấy câu: Nhóc phiền toái kia làm anh thiếu chút nữa không tức điên lên.

Giờ phút này, Hoắc Nghiêu liền kém không nói thẳng một câu: Con gái của lão tử, chụp cái gì mà chụp?!

Là ngươi có thể chụp sao?

Khi nghĩ đến việc Thẩm Sơ Trần cùng Mộ Sâm thay phiên nhau đăng ảnh, tâm tình của anh càng thêm mẹ bán phệ.

Không phải chỉ ra nước ngoài thôi sao?

Này mẹ nó mới mấy ngày, con gái của anh liền thành của người khác.

Trợ lý Triệu mơ màng sắp ngủ gật đầu, quầng thâm dưới mắt lúc nhắm mắt lại hiện rõ lên.

Trời mới biết bọn họ đã phải chịu khổ bao nhiêu ngày.

Ngoài việc phải chịu đựng áp lực thấp của chủ tịch, cậu còn phải thức đêm tăng ca.

Quả thực gấp đến độ nước sôi lửa bỏng.

"Boss, chúng ta về nhà trước hay là đến công ty trước?" Trợ lý Triệu ngáp một cái, hỏi.

Hoắc Nghiêu lạnh mặt mặt, gằn từng chữ một: "Đi, Thẩm, gia."

Anh muốn hỏi rõ xét nghiệm ADN kia rốt cuộc là sao.

Trợ lý Triệu nhỏ giọng trả lời, nghĩ đến việc có thể nhìn thấy tiểu tiểu thư, tâm tình buồn bực của cậu tốt lên không ít.

......

Tiểu gia hỏa bên kia còn không biết chuyện Hoắc Nghiêu ba ba nhà mình đã về.

Bé là đang vội vàng bồi dưỡng tình cảm với người ba khác.

"Chú......" Tiểu gia hỏa từ từ ngồi xổm trước một quầy hàng, háo hức nhìn gà con bị nhốt trong lồng sắt, dùng cặp mắt mèo bling bling kia nhìn chăm chú vào anh.

Mộ Sâm giật giật khóe miệng, nghe giọng điệu đáng thương kia của bé, có chút không thể hiểu được: "...... Cháu muốn nuôi gà?"

Anh cảm thấy hôm nay dẫn nhãi ranh này ra ngoài chính là một quyết định sai lầm.

Tiểu gia hỏa gật đầu, vô cùng đáng thương nhìn Mộ Sâm, "Muốn nuôi muốn nuôi ~"

Nâng giọng làm người xem ở chung quanh bật cười.

"Oa bảo bối thật đáng yêu, không phải là một con gà con thôi sao? Nếu tôi là mẹ của nó, tôi đã đồng ý rồi!"

"Mua mua mua!! Bảo bối! Mẹ mua hết cho con!"

Có cô gái che miệng, bị manh đến đỏ mặt, không quan tâm làm trò trước mặt Mộ Sâm mà hô lên, "Mẹ yêu con!"

Mộ Sâm: "......" Yêu cái rắm.

"Không nuôi." Anh làm lơ bé bán manh, vẻ mặt lạnh nhạt.

Thứ dơ như vậy, Mộ Sâm thật sự không thể chịu đựng được.

"Nhưng mà......" Cái miệng nhỏ của tiểu gia hỏa bẹp thành mot vịt, ngồi xổm trên mặt đất ủy khuất bất mãn phản bác, "Ngươi, ngươi cũng nuôi Peppa mà."

Bé nuôi gà con thì làm sao.

Mộ Sâm: "......" Peppa?

Anh mơ hồ nhớ ra hình như đây là tên của một con heo.

Anh giật giật khóe miệng, a một tiếng: "Nuôi heo thì sao?"

Mộ Sâm lười biếng rũ mắt xuống, khóe môi cong lên lộ ra vẻ mỉa mai, "Ông đây còn định đập nát cái viện nghiên cứu kia, mai mốt nuôi thêm heo trồng thêm rau đấy."

"......"

Không hổ là vai ác, nuôi động vật cũng khác với người bình thường.

Tiểu gia hỏa nũng nịu chưa từ bỏ ý định, "Vậy thì kêu Thẩm ba ba mua cho cháu."

Mộ Sâm: "......"

Mịa!

Anh nhìn bé chằm chằm, hít thở sâu một lúc, cố nặn ra một nụ cười tươi, gằn từng chữ một:

"Chú mua cho cháu!"

Mộ Sâm cảm thấy bây giờ mình không khác gì một con chó.

Tên cẩu Thẩm Sơ Trần kia có thể sao được với anh à?

Suốt ngày không thể nói đến cái khác à?

Mộ Sâm lạnh mặt trả tiền xong, ghét bỏ xách tiểu gia hỏa về nhà.

Diệp Tang thật cẩn thận ôm gà con, mắt mèo tò mò chớp chớp, một lòng một dạ đều hướng về gà con.

"Gà con, tớ là Tang Tang ~" tiểu gia hỏa mềm giọng, nghiêm túc giao lưu cùng gà con.

"......" Mộ Sâm lỗi thời nghĩ tới "Trứng" trước kia của Diệp Tang.

Dọc theo đường đi tiểu gia hỏa vẫn luôn nằm ở trong lòng ngực anh, tay nhỏ ôm gà con nói năng lung tung, Mộ Sâm chịu đựng xúc động muốn đem Diệp Tang quăng ra ngoài, nhìn thấy Diệp Tang đột nhiên chỉ vào tủ kính của một cửa hàng bánh kem, mắt mèo sáng lên.

"Bánh kem ~" bé mềm giọng, mắt dán cửa sổ, nói một tiếng.

Mộ Sâm nhướng mày, nhìn gà con trong tay tiểu gia hỏa, cười nhạo: "Mới vừa mua cái này, bây giờ lại muốn mua cái kia?"

Nói dễ nghe là con nít muốn một tấc lại muốn tiến một thước, nói được khó nghe thì nhãi ranh này chính là lòng tham không đáy.

Diệp Tang rối rắm ngẩng khuôn mặt nhỏ, đôi mắt đen láy nhìn anh, đôi mắt trong vắt mềm mại làm người ta mềm lòng.

Mộ Sâm nhíu mày, theo bản năng dời tầm mắt đi.

Đừng tưởng rằng như vậy anh sẽ mềm lòng.

Tiểu gia hỏa thật cẩn thận ôm gà con, quơ quơ chùm tóc trên đầu, quai hàm hơi cắn chặt, kiên cường nói: "Nhân gia mới không cần ngươi mua."

Bé sao có thể để bánh kem của mình cho tiện nghi ba ba được.

Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn lắc lư đầu, bởi vì động tác quá lớn, chùm tóc trên đỉnh đầu thoáng lay động lên.

Diệp Tang bước chân ngắn nhỏ đi về phía trước, bóng dáng lộ ra vẻ tiêu sái.

Bộ dáng không chút do dự xoay người kia làm đáy lòng Mộ Sâm nghẹn muốn chết.

Con nhóc này sao không làm theo kịch bản vậy?!

Nếu nó......

Nếu nó năn nỉ thêm vài lần, nói không chừng anh sẽ đồng ý đó?!

Nói ngọt với anh một chút bộ có thể chết sao?

Mộ Sâm nghiến răng, đáy lòng càng thêm khó chịu.

*

Cùng lúc đó, Hoắc Nghiêu cũng vừa lúc chạy tới Thẩm gia.

Anh không nói gì, trực tiếp lướt qua con hổ đang tươi cười là Thẩm quản gia, bước chân dài đi thẳng lên thư phòng trên lầu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.