Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 168: Năm người cha.



Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hoắc Nghiêu: "......"

Hỏi: Bạn đã từng trải qua tuyệt vọng chưa?

Đáp: Chưa từng, nhưng bây giờ đã có.

Anh bình tĩnh đọc xong giấy xét nghiệm ADN, anh siết chặt tờ giấy đến mức xương bàn tay trở nên trắng bệch, một lúc lâu sau, Hoắc Nghiêu hít sâu một hơi, đôi mắt đen láy đột nhiên ngước lên, như chưa hồi phục tinh thần lại.

"Thế nào? Kinh hỉ không, bất ngờ không, kích thích không?" Thẩm Sơ Trần cười tủm tỉm cong mắt đào hoa, sau khi nhìn thấy phản ứng của Hoắc Nghiêu xong, anh cảm thấy thoải mái không ít.

Có trời mới biết sau khi chứng minh được suy đoán của anh là thật, tâm trạng khi đó của anh có bao nhiêu khủng hoảng mơ hồ.

Thần mẹ nó năm người!!

"Ngoại trừ cậu cùng Mộ Sâm còn có ai?" Thanh âm của Hoắc Nghiêu nghe như có chút nghiến răng nghiến lợi, thậm chí thêm vài phần lạnh lẽo ở bên trong.

Thẩm Sơ Trần không có gì phải che giấu, lười biếng cười nói: "Để tôi nghĩ xem......"

"Còn Tô Diệp...... À, cùng Cố Thịnh?"

Hoắc Nghiêu: "......" Đây là mấy người tào lao gì vậy?

Thẩm Sơ Trần nhìn vẻ mặt vô cảm của Hoắc Nghiêu liền biết, người này chưa bao giờ chú ý tới giới giải trí với esports.

Anh lười biếng phổ cập kiến thức khoa học cho Hoắc Nghiêu, "Biết Tô thần không?"

"Đã từng là người vì một video chơi game mà nổi tiếng khắp giới esports." Anh sờ cằm, "Đội của họ là lứa đầu tiên trong giới, tôi nghe nói bây giờ bọn họ đang xảy ra mâu thuẫn nội bộ."

Thẩm Sơ Trần nở nụ cười, ngữ khí cà lơ phất phơ mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa, "Đội của bọn họ đã từng là vinh quang là ước mơ của vô số tuyển thủ, nhưng bây giờ lại suy tàn đến nỗi phải tham gia những giải đấu nhỏ."

Anh dừng một chút, cười khẽ, "Trận thi đấu cuối cùng này, nếu đội Tô Diệp lại thua một lần, tôi nghĩ cũng không cần lăn lộn trong giới esports này nữa đâu."

Hoắc Nghiêu nghe Thẩm Sơ Trần nghiêm túc phổ cập kiến thức khoa học, thờ ơ nhướng mày không phát biểu ý kiến.

"Còn gì nữa?"

Thẩm Sơ Trần lười biếng ngáp, bắt chéo chân xem náo nhiệt không chê chuyện lớn nói, "Còn Cố Thịnh, trước kia tốt xấu cũng là ảnh đế, kết quả bây giờ rất thảm trong giới giải trí ~"

Trở thành người bị cộng đồng mạng mắng chửi, có thể không thảm sao.

Mạng lưới tin tức của Thẩm gia trải rộng cả Đế Đô thậm chí ra cả nước ngoài, tin tức anh đưa ra sẽ không có sai lầm.

Hai người cha mới nhậm chức chưa có kinh nghiệm gì hôm nay khó được mà hòa thuận ngồi lại với nhau, nói về ba tên kia cả ngày.

Cuối cùng hai người đưa ra kết luận:

"Tô Diệp cùng Cố Thịnh không đáng sợ."

"Một người vội đánh giải, một người vội tẩy trắng."

Hai vị ba ba ăn ý liếc nhau một cái: "Vấn đề bây giờ là Mộ Sâm."

Thẩm Sơ Trần nghiến răng, cười lạnh, "Tên chó kia cũng không biết đâu ra có nhiều ý kiến đối với Tang Tang vậy."

"Vừa gặp mặt liền châm chọc mỉa mai, dùng loại thái độ như vậy đối với một đứa trẻ, là chuyện mà người có thể làm sao?"

Hoắc Nghiêu nghe Thẩm Sơ Trần ở đó căm thù đến tận xương tuỷ mạnh mẽ lên án Mộ Sâm, thì cười lạnh một tiếng:

"Thôi đi."

"Hai người các cậu kẻ tám lạng người nửa cân, ai coi thường ai."

Vừa gặp mặt liền cầm súng chỉ vào khuê nữ nhà anh, cũng may con nít không thù dai.

Bằng không ba người cha như bọn họ lại không biết chôn mặt vào đâu.

Thẩm Sơ Trần: "......"

Anh tựa hồ cũng nhớ tới lần đầu gặp mặt không mấy đẹp đẽ với tiểu gia hỏa.

Anh hắng giọng, sau đó bình tĩnh chuyển đề tài, "Cho nên, bây giờ, đã biết chúng ta phải làm điều gì chưa?"

Hoắc Nghiêu cười như không cười bình tĩnh trả lời ba chữ:

"Đoạt con gái."

Lúc này là lúc so bản lĩnh cá nhân.

......

Nhưng mà.

Tiền đề là phải đón người về trước đã.

Hoắc Nghiêu đem tờ giấy xét nghiệm ADN kia đập mạnh lên bàn, tâm tình bình tĩnh hơn bao giờ hết: "Bây giờ Mộ Sâm vẫn chưa biết gì hết, đúng không?"

Thẩm Sơ Trần chậm rãi ngồi thẳng lưng, "Trước đoạt Tang Tang về đã, chuyện xét nghiệm ADN thì vài ngày sau hãy nói."

Nghĩ đến thái độ tìm đường chết kia của Mộ Sâm, anh khẽ híp đôi mắt đào hoa, cười lạnh một chút.

Không phải ghét bỏ con gái của anh sao?

Sau này anh sẽ làm tên chó này khóc lóc cầu xin con gái của anh.

......

Hai đại vai ác ăn ý nhìn nhau, kêu đám chó săn ở phía sau đi đoạt con gái.

Tư thế dũng mãnh kia, không biết còn tưởng rằng đi đánh nhau đấy.

Trợ lý Lưu ở bên cạnh âm thầm đánh giá Hoắc Nghiêu, trong lòng thầm nghĩ.

À ~

Đây là kẻ muốn đoạt con gái với boss bọn họ ư.

Trợ lý Triệu cũng dùng loại ánh mắt suy ngẫm nhìn Thẩm Sơ Trần.

Nghĩ thầm.

Thật đúng là đừng nói.

Không hổ là ba ba của tiểu tỷ tỷ nhà bọn họ mà.

Hai người kia, cẩu cũng giống nhau a.

*

Chuyện làm bánh kem kết thúc dưới một loạt tình huống gà bay chó sủa.

Hai người mặt xám mày tro đi ra từ phòng bếp làm người hầu ở xung quanh khiếp sợ.

Tiểu gia hỏa trên mặt toàn là bột mì, hai bên tóc đuôi ngựa mềm mại cũng dính bột mì, mặc một chiếc váy màu trắng, cả người trắng như một khối bông.

Khóe mắt của Mộ quản gia co giật một chút, theo bản năng nhìn về phía Mộ Sâm.

Tình huống của anh so với Diệp Tang cũng không tốt hơn là bao nhiêu.

Trên mặt anh dính toàn là bột mì, một khuôn mặt âm trầm tràn ngập mưa gió sắp đến.

"......" Khóe miệng của Mộ quản gia run rẩy.

Người ta nấu cơm, này so với nấu cơm càng muốn mạng.

"Quản gia gia gia......" Đứa nhỏ bụm cái miệng nhỏ nhắn, quay khuôn mặt nhỏ dính đầy bột mì qua, ngây thơ mang theo chút ủy khuất.

Thoạt nhìn đáng yêu muốn mạng.

Nhóm hầu gái bụm mặt, "Awei*, đáng yêu quá a a a. Tôi đã chết!!"

(*Awei: 阿伟 死了 Là "Chinese Internet Slang" là tiếng lóng hay dùng trên mạng xã hội của Trung có nghĩa là "awsl" rất là đáng yêu, một câu cảm thán.)

Quả thực quá phạm quy.

Càng không cần nói tới quản gia đứng bên cạnh đã đỏ mặt từ khi nào.

Trên mặt ông chất đầy ý cười, hơi cong lưng, nhìn tiểu gia hỏa bị bột mì làm cho đầy mặt rồi trìu mến xoa đầu cô bé.

Không cần nghĩ cũng biết là ai làm.

Một người đã lớn rồi còn không biết xấu hổ mà đi khi dễ một đứa bé.

Thật là không có tâm.

Tiểu gia hỏa ấm ức chỉ vào Mộ Sâm, lẩm bẩm nói, "Hắn trả thù cháu......"

Mộ Sâm tuyệt đối là cố ý!!

Mộ quản gia: "...... Ngoan."

Diệp Tang hơi dẫu miệng, ủy khuất như chim én về tổ nhào vào trong lòng ngực của quản gia, quai hàm cắn chặt, nhỏ giọng: "Hừ......"

"Ngươi như vậy sẽ mất đi Tang Tang."

Mộ quản gia bị tiếng hừ nhẹ này làm manh đến nỗi tim muốn tan chảy.

Kết quả Mộ Sâm vẫn không dao động nhìn cô nhóc đang làm nũng với quản gia, hơi cười nhạo.

"Ai hiếm lạ cháu."

Một kẻ phiền toái.

Diệp Tang nể tình hôm nay là sinh nhật anh, chỉ hừ một tiếng không cùng tiện nghi ba ba này so đo.

Bé lưu luyến chui ra khỏi ngực của quản gia, sau đó lộc cộc chạy thẳng về phía phòng bếp.

Tiểu gia hỏa mang một cái kẹp tóc tai mèo trên đầu, sau chiếc váy mèo còn có thêm một cái đuôi nhỏ.

Khi lắc lư di chuyển lộ ra vẻ ngây thơ chất phác.

......

Diệp Tang đem cái bánh kem có chút khác thường kia ra, cái miệng nhỏ cong lên, cặp mắt háo hức có chút tò mò.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tiểu gia hỏa vào bếp.

Mặc dù quá trình này không được thân thiện cho lắm nhưng ít nhất kết quả cũng mỹ mãn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.