Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 33: Ba ba thứ hai. 1



"Trong chốc lát ba và Thẩm thúc thúc của con có chuyện muốn nói, con tự chơi, được không?" Tiếng nói của nam nhân thấp lại, trên khuôn mặt đạm mạc mang theo vài phần ý cười, anh ôm chặt đứa con gái bụ bẫm trong lòng ngực, như suy tư điều gì mà liễm mi.
Nếu nhớ không lầm, trong nhà của Thẩm Sơ Trần có một đứa con nuôi.
Đến lúc đó làm tiểu tử thúi kia tới bồi tiện nghi khuê nữ này chơi, cũng không phải là không thể.
"Muốn chơi với các bạn sao?" Hoắc Nghiêu nhéo mặt bé, cười hừ hỏi.
Tiểu gia hỏa lập tức gật đầu, "Muốn ~"
"Vậy phải ngoan ngoãn nghe lời, thấy Thẩm thúc thúc không được nói chuyện với hắn, cũng đừng ăn đồ mà hắn đưa......" Dừng một chút, sắc mặt Hoắc Nghiêu trầm trầm, hơi cười lạnh một tiếng, "Nam nhân này cũng không phải thứ tốt lành gì."
Diệp Tang không rõ nguyên do quơ quơ tai lộc trên đầu, mềm mụp nga một tiếng.
Nhưng mà......
Nếu không có nhớ lầm, ba ba nhà bé tựa hồ cũng không phải là thứ tốt gì ai ~
Dựa theo đám gia gia mà nói, đó chính là rắn chuột một ổ, cá mè một lứa.
Hoắc ba ba bị nhà mình khuê nữ định nghĩa là rắn chuột một ổ lúc này hai tay trống trơn, một khuôn mặt lạnh, trong lòng ngực ôm nhóc béo.
Lúc này nghêng ngang mặt không biểu tình đi vào cửa Thẩm gia.
Nguyên bản anh nếu tới một mình, cũng không có gì không thích hợp.
Nhưng lúc này, luôn luôn cao thâm khó đoán, nổi danh là Diêm Vương mặt lạnh, Hoắc Nghiêu đột nhiên ôm một nhóc béo trong lòng ngực, hình ảnh kia thật sự là có chút quá đẹp, làm cho đám người hầu bên cạnh quả thực không dám tưởng tượng.
Thẩm quản gia khóe miệng run rẩy, thanh thanh giọng nói khắc chế xúc động muốn cười ra tiếng, không nói thêm gì, dẫn đầu đi lên phía trước dẫn đường cho người ta.
Ông hoàn toàn có thể tưởng tượng được hình ảnh cậu chủ nhà mình khi nhìn thấy Hoắc tiên sinh ôm một đứa bé tới nhà bọn họ, kinh ngạc đến rớt cằm.
Hoắc Nghiêu không cần nghĩ cũng biết nội tâm nhóm người này đang ngọa tào đến cỡ nào.
Nhớ tới trước đây anh thề son sắt rằng chính mình không có khả năng muốn có con, đời này đều sẽ không thể có.
Kết quả đâu?
Mới có ba ngày, liền một pha tự vả mặt đầy tàn nhẫn.
Mấu chốt người ta là áo bông nhỏ tri kỷ, là nhà anh......
Ha hả.
Nam nhân hơi lạnh khuôn mặt, không nhịn được liền nhéo khuôn mặt đô đô thịt của tiện nghi khuê nữ, nghiến răng, tâm tình quả thực rất cẩu.
Quản gia mắt nhìn mũi mũi nhìn tim dư quang bay nhanh liếc mắt cô nhóc béo trong lòng ngực anh một cái.
Chỉ thấy tiểu gia hỏa kia bụm mặt, không nhịn được mà làm mặt quỷ với ông, mắt mèo tròn xoe đen nhánh trợn to, nhúm tóc trên đầu dựng thẳng.
Bộ dáng kia, ngốc manh ngốc manh.
Ngay cả Thẩm quản gia xưa nay đi theo cậu chủ nhà mình đánh đánh giết giết, kiếm nhuộm đẫm máu, tâm cũng không thể khắc chế được mà mềm nhũn.
Trẻ con là loại đồ vật căn bản làm người vô pháp kháng cự.
"Phụt."
Nam nhân thanh thanh giọng nói, khẽ cười ra tiếng.
Tiểu gia hỏa hừ một tiếng, ôm sát cổ ba ba nhà mình, mắt mèo sáng lấp lánh tràn đầy tò mò nhìn quanh bốn phía một chút.
"Ba ba ~" bé mới vừa trương trương cái miệng nhỏ, muốn mở miệng, một giọng nói mị hoặc quyến rũ hơi hài hước, bỗng nhiên từ bên tai lặng yên vang lên:
-- "Ba ba?"
Nam nhân ngoài cửa nhàn nhã bước chân đi đến, anh một tay đút túi, một đôi mắt đào hoa hẹp dài nheo lại nhìn về phía Diệp Tang hiện lên mạt miệt mài theo đuổi.
Thẩm Sơ Trần cong khoé môi một cái, rất có hứng thú hỏi lại, "Hoắc Nghiêu, cậu chừng nào thì có thêm một đứa con gái a?"
"Ô......" Tiểu gia hỏa giật giật đầu, còn không có kịp thấy rõ ràng khuôn mặt của đối phương.
Hoắc Nghiêu bên cạnh liền mặt vô biểu tình đè lại đầu nhỏ của bé, mạnh mẽ đem đầu của cô bé chôn ở trong lòng ngực, chắn kín mít.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.