Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 51: Ngài bị cảm sao?



Bé muốn đi đến trước cửa phòng của vai ác ba ba hát hò.
Nhưng mà lời này tự nhiên không thể nói cho quản gia với Lý tẩu.
Tiểu gia hỏa loạng choạng ôm lấy ống tay áo của quản gia, khuôn mặt nhỏ vô cùng đáng thương, giọng nói mềm mụp làm nũng quả thực làm lòng người đều phải tan, "Gia gia gia gia gia gia ~"
"Cho cháu được không?"
Quản gia ngày thường nhất không chịu nổi đó là trẻ con làm nũng.
Huống chi, nhân vật chính làm nũng lúc này lại là Diệp Tang.
Đáy lòng hơi cân nhắc một lát, cười ngồi xổm xuống ôn nhu nói: "Vậy tiểu tiểu thư phải đáp ứng trước với gia gia, cầm microphone sau đó ngoan ngoãn không được quấy rối."
Tiểu cô nương tính tình vốn dĩ tinh quái, hơn phân nửa đêm chạy xuống lầu đòi microphone, ai cũng đoán không được cô nhóc này muốn làm cái gì.
Diệp Tang liên tục gật đầu, nãi thanh nãi khí: "Vâng ~"
"Tang Tang không quấy rối ~"
Bé chỉ là không muốn làm người thôi.
Vui mừng lừa gạt được quản gia gia gia đem microphone đưa cho bé xong, tiểu gia hỏa tung ta tung tăng lên lầu.
Cái đuôi nhỏ ở phía sau lắc lư, nhất cử nhất động lộ ra vẻ ngốc manh.
"Phụt."
Lý tẩu buồn cười.
Tiểu tiểu thư thật đúng là cực kỳ đáng yêu.
"Sau này cuộc sống của Hoắc gia không thể thiếu chính là gà bay chó sủa." Quản gia cười lắc đầu, ánh mắt mềm nhũn.
Thử hỏi tiểu gia hỏa mềm mụp một đoàn như vậy, người bình thường làm sao có thể chống đỡ được?
Không thấy được Hoắc tiên sinh thanh lãnh của nhà bọn họ, nam nhân suốt ngày chỉ nghĩ đến công việc, cuối cùng không phải cũng là con người sắt đá hóa nhu tình hay sao.
Hoắc Nghiêu ngồi ở thư phòng đột nhiên bị call: "......"
Anh lặng im không lên tiếng mà hắt xì một cái, không biết vì sao, đột nhiên sinh ra dự cảm bất hảo.
"Khụ...... Tổng tài." Trợ lý Triệu ở đầu bên kia điện thoại thanh thanh giọng, nhịn không được lắm miệng hỏi một câu, "Ngài bị cảm sao?"
Bằng không đang êm đẹp tự nhiên lại hắt xì.
Hoắc Nghiêu a một tiếng không có cùng cậu ta vô nghĩa, mà là lạnh nhạt vào thẳng chủ đề, "Khu mỏ ở Diêm Thành khai thác thế nào?"
Nhắc tới đề tài này, trợ lý Triệu thu lại ý cười, nghiêm túc lại, "Trước mắt mới bắt đầu thôi nhưng rất thuận lợi, bất quá Diêm Thành bên kia có rất nhiều kẻ không biết sống chết không chịu dọn đi, nên làm chậm trễ tiến độ không ít."
Khu mỏ ở Diêm Thành kia, là một khối thịt mỡ làm vô số người đỏ mắt.
Nhưng mà có một đoạn đường ở đây lại thuộc về một gia tộc nhỏ danh tiếng cũng chưa nghe qua.
Gia chủ kia đại khái cũng đoán được lấy thực lực của gia tộc bọn họ, căn bản không đủ để đối kháng với những đại thế gia như hổ rình mồi đó.
Vì thế người này cũng tiêu sái thực, vung tay đem tin tức khu mỏ thả ra ngoài, hơn nữa xác thực nói cho bọn họ, chuyện của khu mỏ bọn họ sẽ giải quyết trước khi buổi đấu giá bắt đầu, đến lúc đó ai ra giá cao thì được.
Phải biết rằng Diêm Thành kia chính là miếng bánh bao có tiếng thơm, vô số người đỏ mắt vì một đoạn đường đó.
Càng không cần phải nói lần này còn liên lụy đến khu mỏ.
Trong lúc nhất thời, tất cả đại thế gia đều sôi nổi xao động lên.
Hoắc Nghiêu có đủ dã tâm cùng thực lực, thứ anh muốn đều không có từ trong tay mà biến mất, nam nhân mặt vô biểu tình ở dưới ánh đèn làm nổi bật lên có chút âm trầm, "Không chịu đi?"
Hoắc Nghiêu hơi nheo lại mắt, "Chút việc nhỏ này còn cần tôi dạy cho cậu sao?"
"Không chịu đi thì buộc bọn họ đi."
Nam nhân hơi cười lạnh: "Khu mỏ ở Diêm Thành......" Anh hôm nay một hai đều không bỏ!
Nhưng mà --
Câu cuối còn chưa kịp nói xong, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận microphone chói tai.
"Cải xanh trồng trong đất vàng, mới hai ba tuổi chẳng có mẹ ôm."
"Cha không thương mẹ không yêu, Tang Tang là cải thìa trong đất ~"."
Nghe giọng nói rầm rì kia, Hoắc Nghiêu đang làm việc: "......"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.