Thịnh Khanh vừa gắp một miếng mì sợi bỏ vào trong miệng, lúc này lại nghe thấy câu nói của Dịch Linh Linh, cô ngừng đũa, mờ mịt quay đầu nhìn về phía Dịch Linh Linh nói: “Suy nghĩ gì cơ?”
“Suy nghĩ, suy nghĩ…” Tôi.
Dịch Linh Linh còn chưa nói xong, Tư Thiên đã đột nhiên đuổi tới, đẩy hai người Dịch Linh Linh và Đoạn Vũ Từ đang đứng giữa ra, kéo lấy Thịnh Khanh đang ăn uống ngon lành.
“Em không sao chứ?” Tư Thiên nắm lấy bờ vai gầy gò của cô gái, nhìn Thịnh Khanh từ trên xuống dưới với ánh mắt quan tâm.
“Không sao thì tốt.” Di động của Tư Thiên vang lên hai tiếng, anh chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Ngô Giang Hoài phía sau cô gái, kéo cổ tay Thịnh Khanh, ngữ điệu rất không vui: “Đi theo anh.”
Thịnh Khanh bị bắt phải lên chiếc xe đen của Tư Thiên, nhưng cô vẫn miễn cưỡng nhìn lại.
“Thịnh Khanh, anh nhớ rõ đã từng nói với em, không được mập mờ với mấy cậu nam sinh trong trường.” Tư Thiên xụ mặt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thịnh Khanh.
Thịnh Khanh nhìn Tư Thiên, nhớ tới bát mì thơm ngào ngạt vừa mới ăn được một miếng mà có chút đau lòng, vô cùng oan ức biện giải: “Em không có…”
“Anh nhìn thấy rồi.” Tư Thiên nhìn thẳng vào Thịnh Khanh, đôi mắt đen nhánh phản chiếu biểu cảm tiếc hận của thiếu nữ: “Em luyến tiếc bọn họ lắm phải không? Ngô Giang Hoài, Đoạn Vũ Từ? Hay là Dịch Linh Linh kia?”
Thịnh Khanh nghe vậy thì sửng sốt.
“Em trợn tròn mắt hôn anh là do đã luyện tập với ai trong số bọn họ vậy? Hửm?” Tư Thiên từng bước ép sát, không cho Thịnh Khanh bất kỳ con đường sống nào để giải thích.
“Anh câm miệng cho em.” Thịnh Khanh cảm thấy nếu không ngăn cản thì bản thân anh sẽ nhanh chóng hắc hóa, vội vàng đưa tay lên miệng Tư Thiên che lấy miệng anh.
Tư Thiên bị hành động bất chợt của Thịnh Khanh làm cho hoảng sợ, ngậm miệng lại theo bản năng.
“Thứ nhất, em và Ngô Giang Hoài chỉ là quan hệ bạn học bình thường. Thứ hai, em và Đoạn Vũ Từ chẳng có quan hệ gì hết. Thứ ba, giới tính của em là nữ, yêu thích nam, Dịch Linh Linh kia cũng chưa gặp được mấy lần.”
“Cuối cùng, ai nói với anh hôn môi nhất định phải nhắm mắt hả?”
Tư Thiên: “…”
Thịnh Khanh không thấy anh trả lời, nghiêng đầu nói: “Sao anh không nói gì nữa?”
Tư Thiên dùng ánh mắt ám chỉ nhìn Thịnh Khanh.
“Ồ ồ.” Thịnh Khanh vội vàng rụt tay lại, mất tự nhiên dùng tiếng ho khan muốn che giấu bộ dạng xấu hổ của mình.
“Nói xong rồi?”
“Ừm ừm.” Thịnh Khanh gật đầu.
“Vậy đến lượt anh nói. Thứ nhất, cho dù em và ba người kia chưa có quan hệ gì, nhưng ít nhiều bọn họ cũng có ý tứ với em. Nghe anh nói xong đã.”
Thịnh Khanh vừa định biện giải đã bị Tư Thiên ngăn lại.
“Do em không công khai trạng thái tình cảm thật sự mới dẫn đến cục diện bây giờ, em có sai. Thứ hai, khi hôn môi em lại trợn tròn mắt, em đã thấy ai trợn tròn mắt khi hôn bao giờ chưa? Anh có quyền hoài nghi em là người dày dặn kinh nghiệm, lại thêm một tội nữa.”
Thịnh Khanh: “…” Có cần phải nhắc đến chuyện mở mắt hay không mở mắt lâu như vậy không? Cô sắp chết đói rồi.
“Em không có.” Thịnh Khanh uể oải, khô khan đáp lại ba chữ.
Thịnh Khanh nhìn thấy Tư Thiên lại há miệng, đột nhiên trong lòng dâng lên một ngọn lửa không tên, dứt khoát bám lấy anh, đặt gần hết trọng lượng cơ thể mình lên người Tư Thiên, bá đạo ấn lấy gáy anh, nhắm mắt hôn bẹp một cái.
Dù sao cũng là người trong sách, cảnh lại ở trong mơ, đầu lưỡi còn chưa duỗi ra, như vậy hôn Tư Thiên cũng chẳng khác gì chạm môi lên giấy.
“Vừa lòng chưa?”
Tư Thiên cảm thấy cả người giống như bốc cháy, nhận thấy Thịnh Khanh đứng dậy chuẩn bị rời đi, anh kéo cô lại theo bản năng, ngăn cản động tác đứng dậy của cô.
Vành tai của Tư Thiên đỏ bừng, nhưng khuôn mặt vị tổng giám đốc điên cuồng này lại chẳng có biểu cảm gì, không hề đỏ ửng một chút nào.
Thịnh Khanh hơi giật mình, không rõ vì sao anh giữ cô lại.
“Hôn thêm cái nữa đi.”
“Cái gì… Không có cửa đâu!”
“Một cái nữa thôi.”
“Một cái cũng không có cửa nhé.”
Thịnh Khanh lạnh nhạt cự tuyệt lời thỉnh cầu hôn thêm cái nữa của Tư Thiên, thẳng thừng kéo cánh tay đang túm lấy ống tay áo cô ra.
“Ọc ọc ọc ọc ——”
Thịnh Khanh xoa bụng: “Tại anh hết đấy, em đói bụng cả buổi sáng, thật vất vả mới ăn được miếng mì thì bị anh túm đi…”
“Anh sai rồi.”
Thịnh Khanh bẹp bẹp miệng, không nghe thấy Tư Thiên nói xin lỗi nhưng lại nghe thấy tiếng anh mở hộp.
“Cho em.” Tay trái Tư Thiên cầm hộp mì tôm cà chua, tay phải cầm hai chiếc đũa.
“A? Mua cho em hả?” Thịnh Khanh ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ chiếc hộp kia.
“Làm cho em ăn đấy, mau nếm thử đi.”
“Ồ.”
Thịnh Khanh nhận hộp cơm, gắp một miếng mì phủ sốt, hút sùm sụp mấy cái.
Tư Thiên chống đầu nhìn Thịnh Khanh, tóc mái đen mượt xõa xuống giữa trán, trong mắt anh thấp thoáng những tia sáng le lói.
Lông mi theo từng động tác chớp mắt mơ hồ phủ xuống làn da trắng nõn nhợt nhạt của anh.
Áo lông cao cổ màu đen khiến Tư Thiên tăng thêm vài phần cấm dục, khí chất lạnh lùng lại cao quý, khiến người ta rất khó rời mắt.
Thịnh Khanh vừa ăn xong thì rút giấy ra lau miệng, chỉ là vừa quay đầu đã suýt bị sắc đẹp của Tư Thiên mê hoặc bỏ gian tà theo chính nghĩa.
Không được!
Tư Thiên chính là kẻ xấu suýt nữa đã ném Thịnh Đình An xuống biển, làm sao cô có thể vì khuôn mặt đó mà động lòng trắc ẩn!
Nhưng anh thật sự rất đẹp…
Không được, phải kiên định, không thể phản bội Tiểu Thịnh của cô.
Hu hu hu, hay là cứ trầm mê ba giây trước đi, mắt đào hoa gì đó thật sự quá quyến rũ người ta mà!!!
Thịnh Khanh vừa phỉ nhổ thuộc tính háo sắc của chính mình vừa quang minh chính đại nhìn lén Tư Thiên.
“Nhìn cái gì vậy?” Tư Thiên giơ tay chạm vào chỗ thịt mềm mại trên cằm Thịnh Khanh.
“Nhìn anh.”
“Anh có cái gì đẹp chứ?” Tư Thiên cười khẽ.
“Trông anh rất đẹp.” Thịnh Khanh cầm lòng không đậu nói ra lời nói thật lòng.
Nói xong cô mới ý thức được mình vừa mới nói ra cái gì mắc cỡ, nhất thời xấu hổ quay đầu không dám nhìn Tư Thiên nữa.
“Đẹp thì nhìn nhiều chút.” Tư Thiên vỗ đầu Thịnh Khanh, cong môi cười nhạt, đôi mắt hoa đào phiếm hồng càng trở nên quyến rũ.
Thịnh Khanh càng khó rời mắt, trong lòng chỉ nghĩ đến che chắn bóng ma mà Tư Thiên mang đến cho trái tim bé nhỏ của mình.
“Anh đừng nói vậy, em là cô gái đứng đắn đó nha.” Thịnh Khanh nhích mông, cưỡng ép bản thân thu hồi tầm mắt, nhưng đôi mắt lại không tự chủ ngó lên người Tư Thiên.
“Rộp rộp rộp rộp.” Khuôn mặt Thịnh Khanh vô cảm bóc gói khoai tây chiên, bốc một nắm đưa lên miệng.
“Em rảnh rỗi thật đấy, ăn chưa no à?”
“Ừm, đúng là ăn chưa no.” Thịnh Khanh chống cằm.
Tư Thiên lại đưa một hộp cơm tới trước mặt Thịnh Khanh như một màn ảo thuật.
“Anh mới học được, em nếm thử xem.”
Thịnh Khanh nhìn hộp cơm màu hồng nhạt đưa đến trước mặt, trong lòng lẫn lộn, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Mở hộp cơm ra, đặt nắp xuống phía dưới.
Bên trong hộp cơm có ba ô vuông, ô to nhất chiếm vị trí chính, bên trong xếp một tầng rau xà lách, bên trên xếp mấy cái cánh gà vàng ươm.
Quả anh đào và bông cải xanh được xếp vào hai ô còn lại.
Thịnh Khanh kẹp một cái cánh gà bỏ vào trong miệng.
Trước kia cô mới chỉ ăn cánh gà được làm bằng các phương pháp đơn giản như chiên, xào, ăn kèm với Coca, nhưng cánh gà phủ lòng đỏ trứng muối như Tư Thiên làm thì đây là lần đầu tiên cô được ăn.
Cánh gà được xử lý rất tốt, lòng đỏ trứng muối và hương vị của nó hòa quyện một cách hoàn hảo, Thịnh Khanh vừa cắn một miếng trái tim đã muốn tan chảy, hận không thể lập tức bò lên người Tư Thiên.
Đáng tiếc, phương pháp xử lý người của Tư Thiên cũng rất hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức bóng ma tâm lý trong lòng Thịnh Khanh sâu như góc tường thành vậy.
Tư Thiên thấy dáng vẻ ăn uống thỏa thích của cô gái thì cũng cảm thấy hơi đói bụng, anh giơ tay tự nhiên cầm lấy gói khoai tây chiên cô vừa bóc, xoắn một miếng rồi đưa lên miệng.
Thịnh Khanh ngậm một cái cánh gà, thấy Tư Thiên cầm khoai tây chiên của mình thì nói: “Vừa nãy quên hỏi, anh đã ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Tư Thiên nhàn nhạt trả lời.
“Có muốn ăn thêm không?” Thịnh Khanh cầm cánh gà quơ quơ trước mặt anh.
“Không cần, anh làm cho em mà, ăn hết đi.”
Tư Thiên nói xong câu đó, hình tượng con người anh đã trở nên cao thượng hơn rất nhiều trong mắt Thịnh Khanh.
Cả người như sáng ngời, phía sau tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ của Đức Phật, lóe mù mắt chó.
Nghe lại một chút!
Lời này giống như một người cha vô tư giả vờ không đói bụng dành phần cho con gái ăn!
Quả là tình thương của cha như núi!
Quá quá quá quá vĩ đại!
Quả thực khiến Thịnh Khanh muốn lau nước mắt.
“Ăn một miếng đi.” Thịnh Khanh nói xong liền gắp một miếng nhét vào trong miệng Tư Thiên.
Tư Thiên cắn xuống theo bản năng.
Thịnh Khanh buông hộp cơm, cầm một quả anh đào nhét vào trong miệng, di động rung lên hai lần.
Thịnh Khanh lấy di động ra, mở khóa bảo vệ màn hình, lúc này cô đang bị Ngô Giang Hoài gọi đến liên tục như đòi mạng.
Ngô Giang Hoài: Thịnh Khanh, cậu bị Tư Thiên đưa đi đâu vậy???
Ngô Giang Hoài: Tớ vừa mới xem tin tức, anh ta căn bản không phải người nghèo khó gì!!! Anh ta là người nhà họ Tư, cậu cả nhà họ Tư ở kinh thành đấy!!!
Ngô Giang Hoài: Cậu đừng để anh ta lừa!
Ngô Giang Hoài: Anh ta không làm gì cậu chứ? Quên đi, gửi địa chỉ cho tớ, tớ dẫn anh em tới cứu cậu.
Thịnh Khanh quét mắt đọc sơ sơ, yên lặng quay đầu nhìn dáng vẻ hiền hậu đang thu dọn hộp cơm của Tư Thiên.
Cô lắc lắc đầu, tạch tạch đánh chữ trả lời Ngô Giang Hoài.
Thịnh Khanh: Tớ không sao đâu, cậu cơm nước xong thì về trường học trước đi. Tớ giải quyết xong chút việc thì về liền. Yên tâm, Tư Thiên không làm gì tớ cả. Tớ cũng biết thân phận của anh ấy rồi, đừng lo lắng.
Ngô Giang Hoài gần như hồi âm lại chỉ trong vài giây, Thịnh Khanh vừa gửi tin nhắn đi, giây tiếp theo đã có tin nhắn gửi đến như mưa.
Ngô Giang Hoài:!!!
Ngô Giang Hoài: Cái gì? Cậu biết rồi á?
Ngô Giang Hoài: Cậu biết mà không nói cho tớ?! Bỏ đi, ngàn vạn lần đừng để anh ta lừa!!!
Ngô Giang Hoài: Ở trước mặt cậu Tư Thiên sẽ giả bộ ngây thơ giống bông hoa trắng nhỏ, kết quả người ta lại là cậu cả nhà họ Tư, cậu nghĩ xem, anh ta che giấu thân phận ở bên cạnh cậu, cậu bảo tớ yên tâm thế nào đây?
Khóe miệng Thịnh Khanh giật giật, buông di động xuống, không định trả lời Ngô Giang Hoài nữa.
Nhưng di động vẫn vang lên không ngừng, Ngô Giang Hoài gửi đến một đống chữ.
Thiết lập học tra của nguyên chủ Thịnh Khanh được nhân thiết khắc quá sâu đậm, dẫn tới bây giờ vừa nhìn thấy nhiều chữ Thịnh Khanh sẽ bất giác đau đầu.
Cô dứt khoát cho Ngô Giang Hoài vào danh sách đen.
Nếu Thịnh Khanh cẩn thận hơn chút sẽ phát hiện Tư Thiên ở bên cạnh đang quan sát động tác của cô, anh vô cùng tự nhiên vuốt lại phần tóc mai bên tai cho cô.
Thịnh Khanh giải quyết xong tiếng chuông phiền toái thì thở ra một hơi, nhìn thoáng qua đồng hồ.
Tư Thiên mở miệng trước: “Vì sao không ăn rau?”
“… Ăn không vô.”
“Nhưng em ăn hết khoai tây chiên rồi.”
Thịnh Khanh lập tức ném trả gói khoai tây chiên vừa mới cầm lấy.
Nhưng cái gói rỗng tuếch lại không chịu được khoảng cách đó, nhẹ nhàng rời khỏi tay Thịnh Khanh rồi rơi xuống chân cô.
Thịnh Khanh: “…” Cái này có linh tính thật.
“Là do ăn nhiều khoai tây chiên nên em mới ăn không vô.” Thịnh Khanh trợn tròn mắt nói dối, cây ngay không sợ chết đứng đối diện với tầm mắt của Tư Thiên.
“… Được rồi, em kén ăn.”
Chung quy Thịnh Khanh vẫn không thể chống lại Tư Thiên, chột dạ tước vũ khí đầu hàng.
“Kén ăn không tốt đâu, mau ăn đi.” Tư Thiên bưng hộp đồ ăn đưa cho Thịnh Khanh.
Cả người Thịnh Khanh đều lộ ra hai chữ —— kháng cự!
“Em không muốn, anh bảo em ăn mấy thứ màu xanh này không bằng bảo em đi chết cho rồi!”
Thịnh Khanh không thích ăn rau, từ khi còn rất nhỏ đã có tật xấu, không chỉ có rau xanh, thậm chí cô còn không muốn động đến các loại gia vị màu xanh như hành tỏi.
“Vì sao em ăn cà chua mà không ăn rau xà lách, còn có bông cải xanh nữa?”
“Ăn cà chua thì nhất định phải ăn rau hả? Hai thứ này có liên quan gì đến nhau sao?”
“Cà chua chính là rau.”
“Ai bảo anh cà chua là rau? Rõ ràng cà chua chính là trái cây!”
Tư Thiên không thể biện giải: “… Là rau mà.”
Thịnh Khanh kiên trì khác thường: “Là trái cây.”
“…”
Mắt thấy hai bên tranh chấp không được, Thịnh Khanh lựa chọn đổi cách khác thuyết phục Tư Thiên.
Cô bắt đầu nghiêm trang nói hươu nói vượn.
“Tư Thiên, anh nghĩ đi, em tên là Thịnh Khanh, anh nói xem vì sao em không tên là Thịnh Nhục, Thịnh Phạn, Thịnh Hỏa Oa, Thịnh Xuyến Xuyến mà lại tên là Thịnh Khanh?”
“Đó là mệnh trung của em chú định không thừa thịt, không thừa cơm, không thừa lẩu và xiên que! Chỉ! Thừa! Rau! Xanh!”
Khuôn mặt Tư Thiên vô cảm, chỉ lặp lại hành động đưa hộp cơm ra một cách máy móc, vô cùng uy hiếp nói: “Ăn hay không?”
Ba chữ ngắn gọn chứa đầy vẻ không vui và cưỡng chế, nhưng Thịnh Khanh lại phiên dịch những câu này sang tầng nghĩa thứ hai, “Ăn hay không? Không ăn thì ném cô xuống biển nuôi cá mập.”
Thịnh Khanh nhìn anh, vô cùng miễn cưỡng, vừa mới lì lợm la liếm nói một đống lời đều vô dụng hết.
“Ăn, em ăn là được chứ gì…” Thịnh Khanh nói xong, nhận lấy hộp cơm trong tay Tư Thiên.
Cô cầm đũa, dáng vẻ như lâm phải đại địch chọc cười Tư Thiên.
Cười thì cười, nhưng anh không có nửa phần ý định muốn buông tha Thịnh Khanh.
Thịnh Khanh gắp một miếng rau xà lách bỏ vào trong miệng.
“Rau còn sống này!” Thịnh Khanh theo bản năng muốn nhổ ra.
“Đừng nhổ.”
“Ô…”
Thịnh Khanh miễn cưỡng nuốt xuống.
“Anh không nấu nó sao?” Thịnh Khanh nước mắt lưng tròng nhìn Tư Thiên.
“Rau xà lách, đương nhiên là phải ăn sống.” Tư Thiên ôm cánh tay.
Quả nhiên Tư Thiên không phải một người cha yêu thương con hết mực.
“Leng keng! Đạt được thành tựu [Tư Thiên cho ăn], [Tư Thiên chăm sóc] và nhiều thành tựu khác, +10 điểm chữa trị.”
Thịnh Khanh nghe thấy một con số rất không tốt —— 10.
“Hai thành tựu cơ mà, vì sao chỉ có 10 điểm?” Thịnh Khanh nghi ngờ hỏi 001.
“Ai nha, tất nhiên có rất nhiều người mới trải nghiệm lần đầu tiên, bây giờ cô mới bắt đầu, chút thành tựu vô cùng đơn giản này căn bản không làm khó được cô, nhẹ nhàng biết bao ~ đương nhiên khen thưởng sẽ ít hơn rồi.”
“… Tôi không chấp nhận được lời giải thích này của cậu.”
001 trích lời tra nam đẳng cấp: “Nếu cô đã muốn vậy thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác.”