Tôi Bị Omega Vạn Người Mê Đánh Dấu

Chương 36: Chương 36




Gia sư?
Vân Chức cầm điện thoại hơi sửng sốt.

Đến lúc chương trình tuyển tú kết thúc, mặc kệ có được ra mắt hay không, cậu đều phải tiếp tục đi học.
Chỉ dựa vào một mình cậu nghiên cứu sách giáo khoa thì khẳng định sau khi khai giảng sẽ chẳng tài nào bắt nhịp kịp với cách giảng dạy trong trường.

Cậu quả thật cần một gia sư phụ đạo cho cậu một khoảng thời gian.
Vốn cậu muốn chờ đến lúc bản thân có thể hoàn toàn rời khỏi Kim Trạch Lệ rồi mới bắt đầu giải quyết việc học tập của bản thân, nhưng bây giờ Kim Trạch Lệ đã thay cậu chuẩn bị gia sư, cậu chỉ có thể ứng phó trước.
Vân Chức gửi tin nhắn xác nhận cho Kim Trạch Lệ: “Tuần này anh vẫn không về sao ạ?”
Kim Trạch Lệ có lẽ còn bận làm việc, hơn mười phút sau mới trả lời: “Hơn hai tuần nữa mới về, ở nhà có chuyện gì thì nói với quản gia.”
Xác nhận tuần này Kim Trạch Lệ không về nước, Vân Chức thoáng yên tâm.
Cứ xem biệt thự Kim gia là lớp học phụ đạo tạm thời đi, cậu chỉ trở về đi học, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, Vân Chức nghĩ.
Dòng người trên sân bay chen chúc, Vân Chức cúi đầu lướt điện thoại suýt nữa thì đụng phải người khác.
“Cẩn thận.” Phương Nhất Tỉnh đi bên cạnh Vân Chức, đưa tay kéo cậu lại.
Vân Chức bị anh kéo, đâm sầm vào trong lòng ngực anh, cái trán va vào cằm anh.
“Xin lỗi Nhất Tỉnh.

Em không nhìn đường, đụng vào anh rồi.” Vân Chức ngửa đầu nhanh chóng kéo khẩu trang màu đen trên mặt Phương Nhất Tỉnh xuống nhìn sơ qua, xác nhận cằm anh không bị cậu đâm cho sưng mới giúp anh kéo khẩu trang lên.
Cằm Phương Nhất Tỉnh thì không sao nhưng cái trán trắng nõn của Vân Chức lại đỏ lên.
Omega quá yếu ớt, va vào Phương Nhất Tỉnh một cái cũng đau.
“Trán cậu đỏ rồi, để tôi xoa cho.”
Phương Nhất Tỉnh đẩy vali cho trợ lý phía sau giữ hộ, cúi đầu dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa vết đỏ trên trán Vân Chức.
Vân Chức hơi hơi ngửa đầu, đôi mắt màu hổ phách nhạt của cậu đối diện với đôi mắt hẹp dài thâm thúy của anh.

Vân Chức cứ như bị hút vào trong đôi mắt ấy, ánh mắt ấy sâu thẳm chứa đựng những tia sáng nhỏ vụn vặt.

Sự quan tâm cùng chăm sóc thể hiện rõ ràng ở đáy mắt anh, không chút giấu giếm.
Vân Chức rũ lông mi, giơ tay cầm lấy bàn tay đang đặt trên trán cậu của Phương Nhất Tỉnh, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: “Em không sao đâu ạ, không đau.”
Hai mỹ nam mặt mày đều che kín mít nhưng vẫn bị rất nhiều người qua đường ở sân bay chú ý đến.
Vóc dáng của nam sinh có mái tóc màu bạc buộc ở sau đầu rất cao, còn nam sinh đứng đối diện so ra thì thấp hơn non nửa cái đầu, tóc xanh mềm mại trông rất ngoan ngoãn, ánh mắt cậu nam sinh này so với người thường nhạt hơn rất nhiều.
Hai người đứng đối diện với nhau, tư thái thân mật, một người ngửa đầu một người cúi đầu, dường như giây tiếp theo sẽ lập tức môi dán vào môi.
Có người qua đường tầm mắt tùy ý quét đến bọn họ liền dừng lại, kích động đến nỗi che miệng lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Chẳng lâu sau người qua đường tụ lại càng nhiều, hai trợ lý chú ý thấy có vài người chụp ảnh xong còn nóng lòng muốn lại gần cũng chẳng rảnh lo đánh gãy cuộc đối thoại của Phương Nhất Tỉnh và Vân Chức nữa, nhắc nhở bọn họ bị người qua đường nhận ra rồi.
Vân Chức nhìn đám đông xung quanh mình, theo bản năng kéo khẩu trang của Phương Nhất Tỉnh lên một chút, sau đó kéo tay Phương Nhất Tỉnh bước nhanh về phía lối ra.
Rất nhiều người qua đường sau khi nhận ra cậu cứ như phát điên lên vậy, nhanh chóng tiến lên ý đồ đuổi theo.
Hai trợ lý đi cùng Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh luống cuống.

Bọn họ chỉ có hai người, nếu chẳng may gặp phải anti fan gây chuyện bọn họ chắc chắn sẽ không ngăn nổi.
Phương Nhất Tỉnh: “Nắm lấy tôi.”
Phương Nhất Tỉnh trở tay nắm lấy cổ tay của Vân Chức, kéo cậu chạy đi.
Hàng chục camera điện thoại nhấp nháy không ngừng, ghi lại đoạn video hai người bỏ chạy.
Vài tiếng sau, chủ đề #Vân Chức Phương Nhất Tỉnh ở sân bay dắt tay nhau chạy trốn# leo lên hot search, nhanh chóng chiếm được vị trí đầu bảng, nhiệt độ vẫn không ngừng tăng lên.
Trong video không chỉ có hình ảnh Nhất Tỉnh và Vân Chức dường như đang hôn nhau mà còn có cảnh hai người dắt tay nhau chạy trốn.
Phương Nhất Tỉnh chạy phía trước cứ vài giây lại quay đầu nhìn Vân Chức một cái, vẻ mặt cứ như là sợ rơi mất người vậy.
Không phải đã nắm tay rồi sao?
Trong khu bình luận Ngôi Sao với Hoành Thánh gặm đường xong xuôi rồi thì nhẹ nhàng giáo dục fan theo đuổi idol phải đặt lý trí lên hàng đầu, tuyệt đối không được làm idol nhà mình cùng với những người qua đường vô tội ở sân bay hoảng sợ.
Qua một tiếng sau, chủ đề này không những không tuột khỏi top 1 hot search mà còn nằm chễm chệ ở vị trí đó suốt cả một đêm.
Những người quen thuộc với giới giải trí bắt đầu cảm thấy không thích hợp.

Xét về thân thế và tầm ảnh hưởng của Phương Nhất Tỉnh và Vân Chức, đừng nói đến vị trí cuối bảng, chễm chệ ở top 1 hot search thời gian dài như vậy là không có khả năng.
Trừ khi có người nhúng tay vào.

Nhân viên công tác của tổ tiết mục nhìn xếp hạng trên bảng hot search cũng cảm thấy không bình thường, lập tức hỏi công ty quản lý của Phương Nhất Tỉnh có phải đã mua hot search rồi hay không, bên phía bên kia biết được thông tin cũng hoang mang không ít.
Chỉ là để hai thực tập sinh chất lượng cao nhất trong chương trình tích lũy nhiệt độ, có ngu mới không cọ.
Trên máy bay tư nhân, một quý bà từ đầu đến chân đều tinh xảo vô cùng, đến một sợi tóc cũng tản ra mị lực, tài khoản VIP vừa đăng ký của người dùng “Mama của Phương Nhất Tỉnh” thả like cho hot search trên Weibo.
Tài khoản ẩn danh.
Bà nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy bản thân nên mang kiệt tác của bà cho những người khác nhìn một chút.

Vì thế bà liền chuyển tiếp Weibo vào trong nhóm gia đình.
Và nhóm gia đình nhỏ này đã bí mật loại Phương Nhất Tỉnh ra.
Mama của Phương Nhất Tỉnh:【Con trai mẹ sắp bắt được con dâu rồi, bé vịt này dễ thương quá đi mất, mẹ phải về nước nhìn một cái thôi!】
Chú của Phương Nhất Tỉnh:【Cũng được hai tháng rồi, tốc độ của thằng nhỏ này chậm thiệt chớ.

Hiện giờ em không gặp cháu dâu em được, chị dâu gửi lì xì cho bé con dùm em nha.】
Chuyển khoản ngân hàng 8888888 nhân dân tệ.
Vân Chức với Phương Nhất Tỉnh trở về trại huấn luyện, cất hành lý xong liền tới phòng tập luyện tập cùng đồng đội.
Tối thứ tư, thi đấu sân khấu công diễn lần thứ tư kết thúc, sau khi tổng cộng số phiếu trong sân với bên ngoài lại, ba vị trí đứng đầu vẫn giống như kỳ trước.
Vân Chức thứ nhất, Phương Nhất Tỉnh thứ hai, Triệu Kim Chiêu thứ ba.
Hai mươi người chỉ còn lại mười lăm, lại có năm thực tập sinh bị đào thải.
Cuộc cạnh tranh dần trở nên kịch liệt tàn khốc hơn, Dương Trác cùng nhóm thực tập sinh được thăng cấp vẫy tay tạm biệt năm thực tập sinh rời đi kia sau đó bắt đầu công bố quy tắc của kỳ công diễn tiếp theo.
Mười lăm người chia làm bốn đội, trong đó ba đội bốn người và một đội ba người, bốn thực tập sinh đứng đầu bảng xếp hạng không thể cùng một đội.
Vân Chức hơi bĩu môi nhìn về phía Phương Nhất Tỉnh, chớp chớp mắt, biểu tình hơi khổ sở.

Cậu với Phương Omega xinh đẹp mới hợp tác với nhau có một lần thôi à, vậy mà bây giờ lại không được hợp tác tiếp.
Cũng không phải nhất thiết phải dính vào nhau suốt, nhưng có Phương Omega xinh đẹp bên cạnh cậu mới yên tâm hơn được.

Dương Trác: “Chỉ còn một kỳ nữa là đến trận chung kết rồi, kỳ này sẽ có đàn anh ưu tú đến giúp đỡ chúng ta, rất đáng để mong đợi!”
Hai kỳ tiết mục đếm ngược, tổ tiết mục đương nhiên phải làm gì đó gây sức hút để ổn định rating, lấy đà cho buổi phát sóng trực tiếp của trận chung kết.
Cầu trời cầu phật cho đàn anh là nghệ sĩ trẻ có lưu lượng trong giới.
Nhóm thực tập sinh đang ở trong lòng đoán già đoán non xem người được tổ tiết mục chọn là ai.

Nếu cộng sự là một nghệ sĩ lưu lượng vô cùng cao thì đương nhiên họ sẽ có nhiều khả năng nhận được lượt bình chọn cao hơn.
Dương Trác nhìn bọn họ, giơ tay làm ra động tác mời: “Hiện tại mời các thực tập sinh của chúng ta chọn đội của mình sau đó từng người vào phòng tập, gặp mặt đàn anh của các bạn!”
Vân Chức thật cẩn thận đẩy cửa, chờ ba thành viên trong đội đi vào cậu cũng vào.
“A a a a a a!” Một thành viên nhìn thấy đàn anh trong phòng, nháy mắt thét chói cả tai.
Vân Chức theo tầm mắt của bọn họ nhìn qua thì thấy được một thanh niên từ diện mạo đến khí chất đều vô cùng cá tính.
Thanh niên này là Beta, cao khoảng 1m8, tuy gương mặt không thể nói là tinh xảo nhưng lại mang đến cho người nhìn cảm giác rất thoải mái, đuôi lông mày bên trái có một vết sẹo tạo thành một sợi lông mày gãy, vừa hay phủ lên trên người thanh niên này chút hơi thở cứng rắn.
Thanh niên thân thiết cười nói: “Chào mọi người, tôi tên Hà Mục, là đàn anh hỗ trợ về phần thanh nhạc cho mọi người.”
Hà Mục, một trong những nghệ sĩ dưới quản lí của người đại diện kim bài Vương Duyệt, là đàn em của Ôn Tiêu Tiêu, vừa có cá tính lại có thực lực, năng lực rap với sáng tác được rất nhiều người trong giới công nhận là xuất sắc.
Hà Mục bắt tay vài thực tập sinh chưa ra mắt, cuối cùng đứng trước mặt Vân Chức, mỉm cười nhỏ giọng: “Chị Vương của chúng tôi vẫn còn đang đợi cậu ký hợp đồng đó, đàn em suy xét công ty của chúng tôi thêm một chút nhé.”
Vân Chức: “Cảm ơn đàn anh Hà Mục chuyển lời ạ, em cần thêm một thời gian nữa, suy xét xong em sẽ lập tức nói cho quý công ty.”
Bề ngoài Hà Mục nhìn qua không dễ ở chung nhưng thực chất lại dễ tính.

Hắn cùng bọn họ ngồi xếp bằng ở dưới đất, vừa nói chuyện phiếm vừa nghe ý tưởng thiết kế sân khấu của bọn họ, thỉnh thoảng cũng đóng góp chút ý tưởng.
Một buổi sáng thảo luận trôi qua, Hà Mục không thể ở đây quá lâu.

Đội của Vân Chức tiễn Hà Mục rời tòa nhà huấn luyện.
Lúc lên lầu lại tình cờ gặp đội của Phương Nhất Tỉnh ở cửa thang máy.
Bên cạnh Phương Nhất Tỉnh không chỉ có thành viên trong đội của anh mà còn có Khương Ngưng.
Lại gặp nhau rồi.
Phương Nhất Tỉnh thấy Vân Chức, tầm mắt theo bản năng nhìn theo cậu.
Phản ứng của Phương Nhất Tỉnh Khương Ngưng đều thấy, y lơ đãng đảo mắt qua Vân Chức tù phía đối diện đi tới, xoay người nhẹ giọng nói với đám người Phương Nhất Tỉnh : “Tiễn đến đây thôi, thứ hai thứ ba tuần sau tôi sẽ tới tập luyện với các cậu.

Nếu có cải biên động tác vũ đạo gì thì có thể liên hệ với nhân viên của tôi.”
“Được, tuần sau gặp.” Phương Nhất Tỉnh nói.

Tiễn Khương Ngưng xong Phương Nhất Tỉnh nói với mấy thành viên gì đó rồi bước nhanh lên phía trước, tay trái của anh để kế bên tay phải của Vân Chức, hơi hơi khom lưng, giọng điệu ôn hòa hỏi cậu: “Nghệ sĩ hỗ trợ đội cậu là ai thế?”
Đôi mắt Vân Chức thẳng tắp nhìn chằm chằm anh, vài giây sau mới quẳng ra một câu: “Hà Mục.”
Cuối cùng lại nói thêm một câu nữa: “Rất dịu dàng, siêu đẹp trai.”
Rất dịu dàng, siêu đẹp trai, hình dung như thế thì chắc người đó không phải là Omega rồi.
Phương Nhất Tỉnh đứng tại chỗ lông mày giật giật còn Vân Chức đã bước nhanh vào thang máy, ấn nút đóng cửa, chẳng có ý định đợi Phương Nhất Tỉnh về chung.
Phương Nhất Tỉnh cảm thấy phản ứng của Vân Chức hơi lạ.
Quả thật hai ngày nay hơi không thích hợp cho lắm, có lúc vẫn là bạn nhỏ Omega ngọt ngào như trước, cũng có lúc lại thờ ơ với anh một cách mà anh chẳng thể nào hiểu được.
Là bởi vì sắp phân hóa nên nội tiết tố không ổn định mới dẫn đến cảm xúc thất thường sao?
Sáng thứ bảy, Vân Chức ngồi xe của tài xế Kim gia trở về biệt thự.
Quản gia chủ động lại xách hành lý của Vân Chức nhưng Vân Chức không chịu đưa ông, tự cậu cũng có thể xách.
Quản gia cung kính nói: “Tiểu thiếu gia, giáo sư Lục đang chờ trong phòng sách của cháu.”
Vân Chức ngây ngốc chớp mắt một cái, không ngờ gia sư lại đến sớm như vậy.
Cậu để hành lý ở cửa biệt thự rồi kéo quản gia đến phòng bếp, nhỏ giọng dò hỏi ông tình huống trước đây của nguyên chủ với gia sư lúc bọn họ ở cùng.
Quản gia chỉ biết đại khái, ông lắc đầu nói: “Trước kia lúc giáo sư Lục dạy cháu học bác không tiện đi vào quấy rầy nên không rõ lắm.

Nhưng thành tích của cháu trong khoảng thời gian được cậu ấy phụ đạo tốt hơn rất nhiều.

Chắc hẳn cậu ta cũng là một giáo sư không tệ, nếu không thiếu gia cũng sẽ không mời cậu ấy về dạy cháu học.”
Vân Chức hiểu ra, cậu gật đầu, kéo vali lên lầu.
Dù sao cũng là thầy giáo, mặc kệ trước kia quan hệ của hai người đó như thế nào đi chăng nữa cùng không được làm lệch đi mối quan hệ thầy trò này.
Vân Chức gõ cửa hai cái rồi mở cửa phòng ra, đưa mắt nhìn vào trong.
Lục Thanh Phong đứng trước cửa sổ, nghe được tiếng động thì chậm rãi xoay người lại, đôi mắt đào hoa dưới gọng kính vàng hơi nheo lại.
Nghề dạy học và giáo dục con người có ánh hào quang riêng, ấn tượng đầu tiên của Vân Chức đối với hắn là một giáo sư hiền lành nho nhã tuấn mỹ.
Vân Chức ngoan ngoãn chào hỏi hắn, giọng điệu cung kính, “Chào thầy Lục ạ.”
Đuôi lông mày của Lục Thanh Phong khẽ nhếch, ánh mắt hắn lướt qua mái tóc xanh mềm mại, sau đó dừng lại trên mặt Vân Chức.
Hắn khẽ mỉm cười, thong thả ung dung nói: “Trước kia em không gọi tôi như thế.

Vân Chức, mới mấy tháng không gặp chúng ta đã trở thành người lạ rồi à? Hay là, em cố tình muốn gây sự với tôi?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.