Biên kịch gửi kịch bản đã chỉnh sửa cho các diễn viên.
Vân Chức: “Lý lão sư, phiền lão sư rồi.”
Phương Nhất Tỉnh: “Cảm ơn lão sư.”
Biên kịch Lý vội vàng xua tay, nhìn hai người cười nói: “Chỉ cắt bớt vài tình tiết không hợp lý thôi mà, không cần cảm ơn đâu. Thần Nhan, khụ khụ.. Chức Chức Nhất Tỉnh, cố lên nhé!”
Vân Chức xấu hổ nhìn thoáng qua Phương Nhất Tỉnh, nhận ra khóe môi anh hơi cong.
Biên kịch Lý rời đi vô cùng nhẹ nhàng cùng nụ cười hài lòng* trên môi.
*Dì cười: một từ phổ biến trên Internet thường để mô tả một nụ cười tốt bụng, lẩm cẩm và trìu mến mà một cô gái thể hiện khi nhìn thấy thứ mình thích. Được sử dụng phổ biến trong trường hợp một người nhìn idol cười ngâu, thấy người nọ rất dễ thương, rất hấp dẫn. Dùng từ “dì” để ghẹo tuổi của bản thân. Đây là một nụ cười thật hài lòng. Nguồn: Sina
Trong lúc đạo diễn còn đang giảng diễn cho người chưa hiểu rõ là Phương Nhất Tỉnh, Vân Chức bê ghế sang ngồi một bên lật xem kịch bản. Kết quả nhìn một lúc, Vân Chức đã thấy ngờ vực.
Sao vẫn còn cảnh giường chiếu và hai cảnh hôn?
Vân Chức lấy điện thoại gọi biên kịch hỏi xem phải xóa còn sót không.
Biên kịch ỡm ờ một lúc rồi mạnh miệng: “Tôi thấy tổ biên kịch của Tiết Như Dã thêm hai cảnh quay này được quá ấy chứ, với chúng ta như dệt hoa trên gấm còn gì! Bây giờ ai mà chẳng thích xem người đẹp ôm ấp hôn hít, ta cứ cho chút nhạc dạo đường mật xoa dịu phần nào áp lực bộ phim đi!”
“Phải quay cảnh thân mật với Nhất Tỉnh khiến Chức Chức xấu hổ hả? Thế tôi đành phải sửa vậy.” Biên kịch thở dài một hơi, “Ầy, lại sắp rụng thêm mấy trăm cọng tóc rồi đây.”
“..Lão sư ơi không cần sửa đâu ạ.” Vân Chức căng da đầu nói: “Em cũng nghĩ thêm mấy cảnh này vào ổn áp đấy chứ.”
Buổi quay chiều nay khá suôn sẻ, tuy Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh đều là người mới nhưng ngộ tính* rất cao, biểu cảm động tác lẫn cách xử lý cảm xúc đều rất tự nhiên. Không chỉ mỗi đạo diễn khen, đến cả diễn viên gạo cội của đoàn làm phim cũng nói cả hai sinh ra để ăn chén cơm này.
*“Ngộ tính” chủ yếu nói về năng lực cảm nhận trực tiếp không thông qua diễn giải, lập luận, chứng minh… hay còn gọi là năng lực trực nhận.
Đêm nay không có cảnh diễn của hai nhân vật chính, Vân Chức dự định về căn hộ nghỉ ngơi.
Ngồi vào xe bảo mẫu, Vân Chức vô tình nhìn qua kính chiếu hậu ở ghế trước, mắt đối mắt với Phương Nhất Tỉnh, xém phun ra quả đào đang cắn dở trong mồm.
Phương Nhất Tỉnh quay đầu, bất đắc dĩ cười nói: “Anh chưa báo trước đã đến đón, dọa em mất rồi, xin lỗi nhé.”
Hẳn là kẻ theo đuổi nào cũng muốn chủ động đi đón người mình thích. Từ khi quen biết tới giờ, Phương Nhất Tỉnh đối với cậu luôn sớm đón tối đưa, nhưng lúc đó bọn họ chỉ dưới danh nghĩa bạn bè, mơ hồ khiến cậu động lòng.
Vân Chức thấy lòng rung động, cong môi lắc đầu: “Không sao, chúng ta về thôi.”
Phương Nhất Tỉnh đưa Vân Chức đến trước cửa, nhìn cậu đi vào.
Bỗng Vân Chức đẩy cửa ra, tay cầm di động, gọi hắn lại: “Nhất Tỉnh ơi, anh có đang vội không, giúp em một chuyện nhé?”
Phương Nhất Tỉnh gật đầu.
Vân Chức: “Hàng xóm mới chuyển tới đổ bệnh nên nhờ em sang nấu chút đồ cho mèo nhà cậu ấy, anh đi cùng em được không?”
Phương Nhất Tỉnh: “Ừ, anh đi cùng em. Cậu ta là Alpha hửm?”
“Đúng ạ.”
Vân Chức nhập mật mã Alai nhắn qua để mở cửa, cùng Phương Nhất Tỉnh vào căn đối diện.
Vào huyền quan đổi giày xong, một chiếc mèo liền chạy tới dụi dụi cẳng chân cậu, xem ra nó đã đói thảm. Cậu nghe nói đêm nó phải ăn thức ăn cho mèo, cả đồ ăn hộp ngon cho mèo cũng được đổ vào đó, nó rất khó chịu.
Vân Chức mỉm cười bế bé mèo lên, dỗ dành nó.
“Vân Chức đến đấy hả?” Alai nửa nằm trên sô pha phòng khách, sắc mặt tái nhợt, chậm chạp mở mắt, giọng nói yếu ớt.
Vân Chức nhìn sắc mặt hắn rồi bước nhanh qua đắp cho Alai chiếc chăn bông, “Tôi thấy cậu cảm có lẽ nặng đấy, hay để tôi đưa cậu đi bệnh viện nhé. Vừa hay bạn tôi cũng tới, chúng tôi đỡ cậu đi.”
Alai nhìn qua Phương Nhất Tỉnh đứng cạnh Vân Chức một lúc, mở miệng: “Tôi không thích bệnh viện, cũng uống thuốc rồi, cảm ơn sự quan tâm của các cậu.”
“Ừm, thế có chỗ nào khó chịu cứ gọi tôi.” Vân Chức không ép hắn, đặt mèo cạnh chủ nó rồi click mở công thức nấu đồ cho mèo trong điện thoại, vào trong bếp.
Alai: “Phương tiên sinh, mời ngồi.”
Phương Nhất Tỉnh gật đầu với hắn, theo Vân Chức vào bếp.
Nhìn gạo nấu cho mèo được chuẩn bị tinh tế nhường nào, có thể thấy Alai cưng nó bao nhiêu.
Cả hai mất đến một tiếng mới nấu xong một chén cơm cho mèo.
“Nhất Tỉnh giúp em xem bao giờ mèo ăn xong nhé. Em đi nói Alai về phòng nằm.” Vân Chức vòng qua sau lưng Phương Nhất Tỉnh giúp anh cởi tạp dề, sau đó dang tay ra để Nhất Tỉnh giúp lại cậu.
Phương Nhất Tỉnh nhìn về hướng phòng khách, “Ừ, có gì cứ kêu anh.”
Vân Chức đi ra phòng khách, khom lưng nhẹ giọng đánh thức Alai, “Alai, Alai ơi, về phòng ngủ đi. Tôi làm cơm cho mèo rồi, bạn tôi đang trông nó ăn.”
Nơi gần cửa nhất có treo một khung ảnh, vì bức ảnh dường như đã bị xé ra nên Vân Chức phải nhìn nhiều hơn một lúc. Trong ảnh là một gia đình ba người, người mẹ tóc vàng mắt xanh xinh đẹp đang ôm con trai tầm năm sáu tuổi, phần bên cạnh đã bị xé, chỉ còn thấy nửa bả vai người đàn ông.
“Đây là mẹ tôi.” Alai nhận ra tầm mắt của Vân Chức, dịu dàng nhìn vị phu nhân kia, nhưng khi lia mắt tới người đàn ông bên cạnh, ánh mắt rõ lạnh lùng, “Đây là cha tôi. Họ đều qua đời rồi.”
Không cha không mẹ, con lai
Alpha……
Hàng mi dài của cậu run lên, thử thăm dò: “Cậu có tên tiếng Trung không?”
“Tôi họ Minh, gọi Minh Lai.” Alai rũ mắt chốc lát, như thể đang chìm trong hồi ức đau khổ mà nghiến chặt răng, rất lâu sau mới nói tiếp: “Có điều tôi không thích tên này, tôi thích nghe cậu gọi là Alai. Vân Chức?”
Suy nghĩ đang bay về trời xa của Vân Chức bị tiếng kêu này kéo về, “A, ừm.”
Cánh tay đang đỡ Alai cứng đờ trong chốc lát, bình tĩnh đổi tay, đỡ Alai đến mép giường, “Cậu nghỉ ngơi đi.”
Vân Chức vừa xốc chăn lên, thiếu chút nữa hét chói tai vì bị những sợi xích chôn trong chăn ở chân giường dọa. Cậu mau lẹ chớp mắt, vờ như chẳng sao cả mà đỡ Alai lên giường, đắp chăn cẩn thận.
Alai nằm trên giường nhìn mặt cậu chằm chằm, thật lâu sau đó bỗng dưng hỏi: “Cậu không sợ à?”
Vân Chức nuốt nước miếng, đắp chăn đàng hoàng, tầm mắt quét qua đuôi xích sắt rồi dời đi, “Sợ gì chứ?”
Alai trầm mặc hai giây rồi cười yếu ớt, nơi khóe mắt ngấn lệ, “Phiền cậu giúp tôi khóa chân vào kiềng sắt. Bị khóa quá nhiều năm đã thành quen, giờ mà không khóa thì chẳng thể nào ngủ nổi. Bao giờ tỉnh lại tôi tự mở.”
“……Ừ.” Vân Chức không hỏi lại, làm theo lời hắn.
Alai xoay người, đối mặt với bức tường, nói “Cảm ơn.”
Hắn vừa động xích sắt liền vang lên tiếng kim loại va chạm, Vân Chức thật bối rối.
Vân Chức không nhìn thấy vẻ mặt Alai, trái lại thở ra một hơi, “Vậy cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Ngừng một lát, cậu nhỏ giọng: “Hết thảy rồi sẽ ổn thôi, đừng từ bỏ.”
Không đợi được hồi âm, Vân Chức đành quay người rời đi. Bước đến cửa phòng ngủ, giọng Alai truyền đến, không nghe ra cảm xúc gì, “Cậu về đi, không cần lo cho Bụng.”
……
Vừa ra khỏi phòng ngủ, Vân Chức bước nhanh đến phòng khách, nắm cổ tay Phương Nhất Tỉnh kéo anh ra ngoài.
Vội vàng về đến nhà mình, đột nhiên cậu thả lỏng lực tay, yên vị trên sô pha.
Hóa ra Alai là một nhân vật trong truyện gốc, thích chơi giam cầm hành hạ biến thái công.
Hắn là đứa con ngoài giá thú của người nắm quyền gia tộc Minh với một người phụ nữ ngoại quốc, cả hai mẹ con đều chịu sự chán ghét của họ nhà này. Vừa lên năm đã phải tận mắt chứng kiến cảnh mẹ ruột bị chính người bạn đời của cha hành hạ đến chết, hắn cầu xin cha mình, van nài bà nội nhưng chỉ đổi lại thái độ dửng dưng cùng ánh mắt coi thường.
Bảy tám năm bị mẹ lớn nhốt trên gác mái, mỗi ngày đều bị đánh đập lăng mạ đến chết lặng.
Mãi sau này, khi hay tin vị cha kia chẳng thể có con được nữa cậu mới được thả ra.
Thái độ của người nhà họ Minh với hắn so với trước đây khác một trời một vực, hắn phát hiện chỉ cần mình rơi mấy giọt nước mắt, bọn họ đều có thể thỏa mãn mọi suy nghĩ dù tùy hứng của hắn. Dẫu cho hắn bày ra vẻ mặt vô tội nhất muốn mẹ lớn đứt tay mất chân, người nhà họ Minh cũng không chớp mắt.
Lớn hơn một tí, hắn bày ra một trận hỏa hoạn, chủ đích để cha già và vị mẹ lớn kia chết cháy nơi gác mái mà mẹ hắn đã chết.
Hắn trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Minh, càng được bà nội yêu chiều.
Nhưng vài năm sau đó, hắn bị chẩn đoán mắc bệnh giãn nở cơ tim, không có thuốc chữa cũng chẳng tìm được trái tim phù hợp, chỉ có thể sống nhiều lắm thêm 5 năm. Họ hàng người nhà họ Minh đưa sang một nhóc con, thế là dễ như trở bàn tay mà vứt bỏ hắn.
Đây là nguồn gốc khiến Alai biến thái được tác giả giải thích trong truyện gốc.
Hắn không thiết sống nữa, vì thế khi gặp được Omega có thể mê hoặc mình chết mê chết mệt, hắn liền muốn khóa người kia trên giường, phải ở cùng cậu ta đến khi nào chết mới thôi.
Ở thế giới này Phương Nhất Tỉnh là Alpha, đáng ra Vân Chức chẳng cần lo lắng Alai sẽ làm gì với Phương Nhất Tỉnh.
Có điều chỉ nghĩ đến việc người này ở căn đối diện, Vân Chức vẫn không khỏi sởn tóc gáy.
“Chức Chức, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Phương Nhất Tỉnh ngồi xuống bên cạnh Vân Chức, hai tay ôm nhẹ vai cậu, “Chức Chức ơi?”
Vân Chức hoàn hồn, theo bản năng mà vùi vào lồng ngực anh, “Em muốn được ôm một lúc.”
Phương Nhất Tỉnh ôm chặt cậu, một giọng nói mềm mại rơi trên đỉnh đầu Vân Chức, “Hàng xóm kia bắt nạt em à?”
“Không đâu.” Mặt Vân Chức chôn trong ngực Phương Nhất Tỉnh, giọng nói có chút buồn bã.
Cái ôm của Phương Nhất Tỉnh có ma lực thần kỳ, một lúc sau Vân Chức đã bình tĩnh lại.
Cậu biết cốt truyện gốc khá khác so với bối cảnh của thế giới này, mấy ngày nay tiếp xúc với Alai, hắn đâu làm chuyện gì quá đáng với mình, thế nên cậu không thể phán rằng Alai không tốt được.
Về sau không cần tiếp xúc là được.
“Anh đói bụng không?” Vân Chức ngẩng đầu, khuôn mặt ửng đỏ vì ủ rũ, cười rộ lên, lộ ra chiếc răng nanh đáng yêu, “Ở lại nhé, em mời anh ăn tối.”
Phương Nhất Tỉnh không ngờ lại tiến triển nhanh như thế, sợ Vân Chức đổi ý liền đáp: “Được.”
Đáp xong, bỗng dưng anh nghĩ đến điều gì đó, nét vui sướng giữa mày nhạt vài phần.
Vân Chức nhận ra anh hơi không vui, khó hiểu hỏi: “Có việc phải về hả anh?”
“Không phải.”
“Thế sao lại không vui rồi?”
Phương Nhất Tỉnh nhìn cậu, mau chóng giảm bớt vẻ u oán trong mắt, “Tự dưng nghĩ đến, người đầu tiên ăn cơm em làm không phải anh!”
Vân Chức ngẩn người, bật cười, “Anh sao lại đi ghen với một con mèo chứ, mèo cũng đâu phải người, anh vẫn là người đầu tiên.”
Lời này mang theo ý dỗ dành, Vân Chức nói xong liền quan sát biểu cảm trên mặt Phương Nhất Tỉnh.
Trong nháy mắt Phương Nhất Tỉnh vui vẻ trở lại, “Trước kia em chưa từng nấu cho người khác hả?”
“Chưa bao giờ, thế nên khả năng cao mùi vị hẳn không được ngon lắm.” Trong mắt Vân Chức tràn ngập ý cười nhìn anh, “Thế rốt cuộc anh có ăn không?”
“Ăn.”
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh không nhiều, Vân Chức chỉ có thể xào hai món, nấu một món canh.
Phương Nhất Tỉnh dựa vào sức lực bản thân, càn quét sạch sẽ thức ăn còn dư lại.
Sau khi rửa bát rồi lau bàn, Phương Nhất Tỉnh chờ mãi cũng không nghe được Vân Chức bảo anh ở lại, đành về.
“Nghỉ ngơi sớm đi.” Phương Nhất Tỉnh đổi xong giày, đứng ở cửa dặn dò.
“Ừm, anh cũng thế nha, mai gặp lại.” Vân Chức từ từ đóng cửa lại.
Bỗng dưng một bàn tay ở đâu giữ chặt cửa, gương mặt Phương Nhất Tỉnh lộ ra, trong giọng nói thế mà nghe ra đôi chút hồi hộp, “Cho anh hỏi một chút, đến bao giờ em mới chịu đồng ý yêu đương cùng anh?”
Vân Chức mím môi, cười khẽ rồi thầm thì: “Anh theo đuổi em còn chưa đầy một ngày nữa là.”
Em còn muốn hưởng thụ cảm giác được theo đuổi thêm một, không, hai ba ngày nữa cơ.
Mắt Phương Nhất Tỉnh sáng quắc nhìn cậu chằm chằm, trong lòng cũng tự giễu, “Anh sợ người khác nhanh chân đến trước.”
Vân Chức nhìn anh vài giây, đột nhiên giơ tay chạm lên tóc Phương Nhất Tỉnh, gương mặt ửng đỏ, nhẹ nhàng nói: “Em không yêu người khác đâu.”