Tôi Bị Omega Vạn Người Mê Đánh Dấu

Chương 63: Phiên ngoại 2



“Hai bạn nhỏ Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh đến rồi à?” Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, ca hậu Toàn Tiên và khách mời đã đến biệt thự cùng ra ngoài đón.

“Chào các tiền bối ạ.” Vân Chức vừa chào hỏi vừa nắm tay Phương Nhất Tỉnh đi đến.

“Đáng yêu quá!” Trương Hiển Tùng vui vẻ nhìn Vân Chức cười, “Giống như búp bê mà con gái tôi thích nhất vậy.”

Jason nhướn mày vỗ vai Phương Nhất Tỉnh, nói: “Bro, tôi rất thích cách cậu biên khúc, có cơ hội thì cùng hợp tác nhé.”

Phương Nhất Tỉnh không do dự, “Được thôi, tôi từng xem cậu thi đấu, cậu rất giỏi.”

“Đến đây nào, người anh em.” Jason đẩy khách mời nhỏ tuổi nhất – Giang Ngư lên trước, “Lại nói chuyện đi, đây là em út của chúng ta, tên là Giang Ngư, là diễn viên đoạt được giải Ảnh đế đấy. Là em út nhưng cực kỳ lợi hại, các cậu làm quen với nhau đi.”

Phương Nhất Tỉnh không rành nói chuyện với trẻ con lắm. Trên máy bay Vân Chức đã nhiều lần dặn anh không được lạnh lùng quá với những khách mời, nhất là phải thân thiện với thiếu niên Giang Ngư đang tuổi dậy thì.

Khóe miệng anh cố cong hơn, dịu dàng nói: “Chào em, anh là Phương Nhất Tỉnh.”

Giang Ngư chỉ uể oải ngước mắt, mặt không biểu cảm gì, chỉ nói hai chữ: “Giang Ngư.”

Cậu nhóc tỏ ra không kiên nhẫn, nhìn như một anh trai lạnh lùng.

“Thằng nhóc này, chào hỏi người khác vô lễ thế.”

“Trà sữa Ngư Ngư xin lỗi hộ em trai, bình thường bé không thế đâu…chắc hôm nay tâm trạng bé không tốt đấy.”

“Xin lỗi, mong thầy Nhất Tỉnh bỏ qua.”

Phương Nhất Tỉnh cũng không để ý thái độ qua loa của cậu nhóc, chỉ là trẻ con thôi mà, anh không quan tâm.

Nào ngờ, ở trước mặt Vân Chức, bộ dạng lạnh lùng cứng nhắc của Giang Ngư biến mất tăm.

Hai má thiếu niên đỏ ửng, không dám nhìn thẳng vào Vân Chức, giống như một cậu học sinh nhỏ giới thiệu trước mặt thầy giáo âm nhạc xinh đẹp: “Thầy Vân Chức, em tên là Giang Ngư, Giang trong đất nước, Ngư trong thuyền đánh cá. Em, em thích thầy.”

Phương Nhất Tỉnh đang nhìn chằm chằm cậu nhóc:?

“??? Em trai à, em vừa nói gì đấy?”

“Trợn to mắt, bạn trai của Vân Chức đang đứng sau em đấy, em trai à, muốn tỏ tình cũng đừng tỏ tình trước mặt người ta thế chứ.”

“Muốn đào góc tường* à? Tinh Tinh không đồng ý!!!”

*Đào góc tường: Là từ ngữ ẩn dụ chỉ việc muốn cướp người yêu của người khác.

“Phương Phương: trừng mắt. Nguy hiểm đấy em trai!”

Vân Chức bị dọa muốn lùi lại, nhưng cậu cố nhịn. Thiếu niên tuổi dậy thì rất nhạy cảm, cậu không thể làm tổn thương tâm hồn của bạn nhỏ này.

Ngay khi cậu đang vắt não suy nghĩ cách từ chối uyển chuyển, giải thích cho cậu nhóc hiểu thì nghe thấy bạn nhỏ Giang Ngư đáng yêu ngượng ngùng nói: “Em đã xem hết tất cả tiết mục của thầy, em cũng là Hoành Thánh

“Em trai hừng hực này dọa tui sợ chớt rồi.”

“Triệu hồi Hoành Thánh.”

“Haha, thế bạn nhỏ Giang này cũng là em trai tui, chúng ta là người một nhà.”

“Thần tượng của thần tượng phải gọi thế nào, Ngư Ngư không biết đâu / khóc to/”

Vân Chức thở phào, cười lộ cả răng mèo dễ thương: “Này, trùng hợp quá, anh cũng là Ngư Ngư. Anh rất thích diễn xuất của em trong “Bão tuyết”. Em còn nhỏ  đã giỏi như thế, sau này nhất định sẽ trở thành nhà nghệ thuật xuất sắc.”

Giang Ngư mở cờ trong bụng, trên bình luận các Ngư Ngư điên cuồng tặng hoa cho Vân Chức, chỉ có Phương Nhất Tỉnh và Tinh Tinh bị bỏ xó bốc lên mùi rất chua.

Sáu vị khách mời tâng bốc lẫn nhau, vui vẻ đi vào trong nhà.

Tốt lắm, không ai mâu thuẫn cũng không thấy ai có vẻ muốn gây chuyện, đây đúng là chương trình ấm áp mà cậu muốn.

Vân Chức và Phương Nhất Tinh là người cuối cùng đến biệt thự, mọi người đến trước đã sắp xếp phòng xong rồi.

Vân Chức kéo theo vali nhỏ, ngáp mấy cái làm nước mắt đầm đìa, vừa nhìn đã thấy bé con rất buồn ngủ rồi.

Toàn Tiên định rót nước cho hai người, nhưng bị Phương Nhất Tỉnh tranh làm, cô đành phải nói: “Cô dẫn hai đứa lên phòng cất hành lý, cũng gần trưa rồi, ăn cơm xong chúng ta sẽ có thời gian nghỉ trưa. Nào, Vân Chức đi với cô.”

Tầng một biệt thự có phòng khách, nhà bếp và khu vực hoạt động tập thể, trên tầng hai là nơi mọi người nghỉ ngơi. Tổng cộng có bốn căn phòng bố trí gần giống nhau, Toàn Tiên là Omega nữ cần ở một phòng riêng, ngoài Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh là Omega và Alpha ra, những người còn lại đều là Beta.

Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh là một đôi nên có thể ở chung một phòng.

Cô Toàn Tiên dẫn Vân Chức lên phòng trước, Phương Nhất Tỉnh kéo theo hai chiếc vali đi sau.

Căn phòng có hai giường lớn, không gian rộng rãi, đầy đủ thiết bị làm Vân Chức thấy rất hài lòng.

Phương Nhất Tỉnh nhìn quanh, cảm thấy khá ổn, vừa định bước vào phòng, đột nhiên anh bị một cánh tay ngăn lại.

Anh khó chịu quay sang nhìn Giang Ngư.

Khóe miệng Giang Ngư hơi nhếch lên, lại muốn giữ vẻ lạnh lùng trước mặt anh, cậu nhóc lạnh lùng nói: “Đây là phòng của tôi và Vân Chức.”

“Đúng rồi, tổ tiết mục sắp xếp Vân Chức và em Giang Ngư cùng phòng.” Toàn Tiên nghe thấy cuộc nói chuyện ở ngoài cửa mới vội vàng đi ra, nói với Phương Nhất Tỉnh: “Phòng của cậu ở đối diện đấy. Giang Ngư à, em có thể giúp chị dẫn Nhất Tỉnh đi xem phòng không?”

“Được ạ.” Giang Ngư lạnh lùng nói. Phương Nhất Tỉnh đứng tại chỗ, nhìn Vân Chức đang đứng trong phòng, tỏ vẻ cực kỳ không muốn đi.

“Tôi đoán nội tâm Phương Phương bây giờ: Ban đêm không thể ôm bé con mềm mại ngủ rồi, tiết mục nát này tôi không quay nữa.”

“Chắc đang nghĩ cách ám sát em trai nhỏ đấy /đầu chó/”

Vân Chức biết bạn trai thấy tủi thân, cậu chạy ra ôm eo anh, dùng má cọ cọ, ngước đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh, dụ dỗ nói: “Ngoan nào, cửa phòng chúng ta đối diện nhau, thỉnh thoảng vẫn sang chơi được mà.”

Phương Nhất Tỉnh nắm chặt bàn tay đang sờ loạn của cậu, nắm chặt, mãi mới thốt được một chữ: “Được.”

“Tuyệt chiêu số một của Vân Chức, chuyên trị tính xấu của Nhất Tỉnh.”

Giờ ăn cơm, ngoại trừ em trai nhỏ không biết nấu ăn, những người khác ai cũng góp một tay, mỗi người nấu một món.

Sau giờ nghỉ trưa, ai có lịch trình thì ra ngoài, không có việc thì nghỉ ngơi và tập luyện tại biệt thự. Đây chính là một chương trình giải trí giới thiệu cuộc sống hàng ngày của người làm nghệ thuật trong giới giải trí, điều họ muốn là phải chân thật.

Trương Hiển Tùng, Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh đều đến công ty. Phương Nhất Tỉnh thì nhốt mình trong phòng làm việc riêng để sáng tác. Còn Vân Chức sau khi khi luyện tập các kỹ năng cơ bản hai tiếng xong, cậu hướng dẫn các thực tập sinh mới đến công ty luyện tập một chút.

Trong phòng khách của biệt thự, Giang Ngư cầm kịch bản, vừa đọc vừa ghi chú.

Cả buổi chiều bận rộn, đến tám giờ tối, sáu khách mời cuối cùng cũng tập trung ăn tối ở phòng ăn trong biệt thự, mọi người thư giãn nói về những điều mới lạ trong nghề của mình, bầu không khí rất hài hòa.

Sau bữa cơm, Phương Nhất Tỉnh xách một túi sách bài tập, kéo Vân Chức ra phòng khách, đứng sau lưng chăm chú nhìn cậu làm bài tập: “Trước tiên em học thuộc trọng điểm nội dung chương 3 môn lịch sử hôm qua anh tóm tắt cho đã.”

Đúng rồi đấy, dù đang trong kỳ nghỉ phép, bạn trai nhà cậu vẫn muốn giám sát cậu làm bài tập.

“Tôi nhìn thấy sách giáo khoa lớp 12, bé con định thi đại học à?”

“Ôi lớp 12, tôi vừa thấy đã run rẩy rồi.”

“Con yêu cố lên, mẹ rút lui trước đây, bao giờ con học xong mẹ lại đến xem tiếp.”

Vân Chức ngồi trước bàn trà trong phòng khách, cậu ngó Phương Nhất Tỉnh một cái rồi lại cúi xuống xem sách bài tập lịch sử, chau mày suy ngẫm.

Phương Nhất Tỉnh đang ngồi cạnh đọc sách, cậu cúi đầu bắt đầu niệm kinh. Mở sách ra: Mã Đông Mai, gập sách lại: Mã gì Mai nhỉ? Anh cầm lấy sách: gì Đông Mai?

Bé con trong đầu Vân Chức sắp khóc rồi, cậu không nhét nổi mấy kiến thức này vào đầu nổi. Bạn trai có trí nhớ ưu việt, sách nào đọc một lần đã nhớ, lần nào cũng bị anh nhìn chằm chằm khiến áp lực của cậu rất lớn.

Vân Chức nói muốn học đại học, nên là một người bạn trai, Phương Nhất Tỉnh tự thấy anh phải giúp đỡ Vân Chức học hành. Anh nghĩ trong lúc dạy cần phải dịu dàng chút nhưng lo lắng về đuổi kịp tiến độ lại khiến anh nghiêm túc, dọa Vân Chức sợ, làm cậu không muốn học bài trước mặt anh.

Omega nhỏ bị hành hạ suốt hai tiếng, cuối cùng cũng được về phòng nghỉ ngơi. Phương Nhất Tỉnh thấy cậu mệt nhọc như thế, đau lòng muốn chết. Trong lòng anh giận dữ tự trách, anh ôm Vân Chức vào lòng, vuốt tóc: “Xin lỗi, lần sau anh sẽ dịu dàng hơn.”

Vân Chức khẽ chạm môi anh: “Ngủ ngon nhé, anh Nhất Tỉnh.”

Vân Chức vừa vào phòng đã thấy bóng lưng Giang Ngư ghi chép giở sách tại bàn học, cậu liếc qua tên sách, chẳng phải là tập đề luyện sao.

Giang Ngư quay lại nhìn cậu, hay rồi, trên mặt cả hai đều tỏ vẻ đau khổ không muốn sống nữa khi phải làm đề.

Sau đó, hai người lập tức buôn chuyện.

“Mấy cái lịch sử này, anh không nhớ được, vừa nhiều sự kiện lịch sử vừa rải rác, vừa đọc đã quên rồi.”

“Nhớ được lịch sử phải có mẹo, não cá vàng như em phải dựa vào cách liên tưởng đồng âm để nhớ, anh xem triều đại này…”

“Oa, em giỏi thế!”

“Em học lịch sử rất khá, thành tích trong khối có thể đứng khoảng hai mươi hạng đầu.”

“Công thức này em không nghĩ ra…”

“Để anh giảng cho, cái này anh biết, Nhất Tỉnh vừa giảng cho anh.” Sau đó khán giả bắt đầu xem quá trình hai bạn học kém giúp đỡ nhau học bài.

“Đúng rồi, phải giải thế này.”

“Thầy giáo cấp ba của tôi đã giảng một cách làm đơn giản, cách suy luận cũng thế này…”

“Chờ đã, sao chúng ta cũng bắt đầu học? Tôi tốt nghiệp đại học rồi mà.”

Vào thời gian học tập tối ngày thứ hai, Phương Nhất Tỉnh không kéo Vân Chức đi nữa. Vì cậu nói thảo luận với Giang Ngư, đôi bên giúp đỡ nhau hiệu suất sẽ cao hơn, cậu càng có tinh thần học hành.

Anh thấy Vân Chức tuyệt tình như vậy, đành vác vẻ mặt tủi thân về phòng.

Trước bàn học, Giang Ngư và Vân Chức ngồi cạnh nhau.

Giang Ngư nhấn mạnh nói: “Phải thế chứ, các anh không thể lúc nào cũng dính  lấy nhau. Anh có biết yêu đương ảnh hưởng học hành thế nào không? Anh phải học thật tốt, cố gắng phát triển sự nghiệp.”

Sau cánh cửa, Phương Nhất Tỉnh mài đao xoèn xoẹt.

Cuộc chiến giành bạn cùng phòng một tuần một lần cuối cùng cũng đến. Như khán giả dự đoán, Phương Nhất Tỉnh chọn Vân Chức là bạn cùng phòng mới.

Bạn nhỏ Giang Ngư dù dáng thấp nhưng sĩ khí không kém Phương Nhất Tỉnh là bao. Đến thì đến, xem ai là người chiến thắng.

Có hai hình thức thi đấu được chọn, thứ nhất là thi đấu thể lực, thứ hai là trả lời các câu hỏi lịch sử. Dùng cách tung xúc xắc để xác định người chọn đề. Phương Nhất Tỉnh tung ra chữ ‘lớn’ nên được chọn hình thức thi đấu.

Giang Ngư rất căng thẳng, cậu sợ Phương Nhất Tỉnh sẽ chọn thi đấu thể lực. Một thanh niên Alpha và một thiếu niên Beta, chưa cần đấu đã biết cậu thua chắc rồi.

Làm cậu vui nhất là Phương Nhất Tỉnh chọn trả lời câu hỏi về lịch sử. Quá tuyệt vời!

Toàn Tiên đọc đề: “Mời nghe đề. Đề một: Galileo chế tạo ra kính viễn vọng (sau này gọi là kính viễn vọng Galileo) vào năm nào? Mời trả lời.”

Giang Ngư ôm má. Cậu không biết, trong sách giáo khoa không có nội dung này.

Phương Nhất Tỉnh bình tĩnh gõ cốc thủy tinh: “Năm 1609.”

Toàn Tiên: “Bingo, trả lời chính xác, cộng một điểm.”

Anh nhìn sang Giang Ngư đang nhíu mày: “Trong sách lịch sử thứ ba trang 107, ở phần đọc thêm.”

Vẻ mặt cậu nhóc ngơ ngác. Ai lại đi đọc phần đọc thêm chứ, không thi vào phần đấy mà.

“Trong kỳ thi đại học năm 17 có vào phần này. Hàng năm có bao nhiêu học sinh chỉ vì xíu điểm mà bỏ lỡ ước mơ.” Phương Nhất Tỉnh thản nhiên bổ sung thêm.

“Đề hai…”

Phương Nhất Tỉnh gõ vào chén.

Toàn Tiên: “Trả lời đúng, cộng một điểm.”

Thân thể nhỏ gầy của Giang Ngư run rẩy.

Trong bình luận, các Ngư Ngư gọi luôn baba Phương Nhất Tỉnh, xin baba tha cho.

“Năm sau em trai thi đại học rồi, lòng tự tin rất quan trọng, xin baba nương tay.”

“Đừng đả kích em nó nữa, em trai sắp bỏ chạy rồi.”

“Em trai à, chịu thua thôi.”

Cuối cùng, Phương Nhất Tỉnh thắng với tỷ số 9:1.

Điểm duy nhất Giang Ngư lấy được là do nhanh tay nên giành được.

Phương Nhất Tỉnh thành công chuyển vào phòng của Vân Chức.

Trời đã tối, Giang Ngư bị đả kích không thể tiếp tục kiêu ngạo, cậu nhóc kéo Vân Chức xuống tầng cùng học bài, Phương Nhất Tỉnh thi thoảng lại qua kiểm tra tình hình học tập của bọn cậu.

Vân Chức ôn kỹ những trọng điểm mà anh đã tóm tắt cho cậu hôm nay, ôm sách đi lên tầng.

Vào phòng, nhìn hai chiếc giường bị đẩy sát vào nhau. Mặc dù tổ tiết mục không bảo không được làm thế, nhưng bọn họ có nói không thể thân mật quá, chắc không muốn bọn cậu ngủ chung giường đâu nhỉ?

Phương Nhất Tỉnh đi ra từ phòng tắm, chưa lau tóc đã giục cậu đi tắm rồi còn nghỉ.

“Cười chết tôi rồi, chỉ có chúng ta mới biết bộ dạng anh Phương cố gắng chuyển giường không tiếng động mấy giây trước.”

“Người chứng kiến +1.”

Vân Chức nhìn anh cười, yên lặng ôm quần áo đi vào phòng tắm. Có thể làm gì đây, bạn trai vừa nhỏ nhen vừa thù dai, đành phải cưng chiều thôi chứ biết sao.

Ban đêm, mỗi người nằm trên giường của mình, cách nhau có một mét, im lặng ngủ. Bọn cậu nhận được thông báo của đạo diễn, không thể thân mật trên giường, tốt nhất là đắp chăn nói chuyện thôi, khoảng cách giữa bọn cậu còn đủ nhét thêm một người này.

Cả hai đều phát hiện, chia phòng thế này còn tàn nhẫn hơn.

Bình thường quen ôm ấp vuốt ve khi đi ngủ, bây giờ thấy mà không sờ được khó chịu quá.

Vân Chức lăn lóc trên giường như rang lạc, đến hơn nửa đêm, anh mới nghe thấy âm thanh hô hấp đều đặn của cậu.

Omega bé nhỏ của anh ngủ rồi.

Anh trở người, ép mình chìm vào giấc ngủ.

Một lúc sau, trong cơn mơ, tay chân Vân Chức trong chăn bắt đầu quơ loạn. Cậu ngửi được mùi mình thích ngay đây nhưng tóm mãi không được người.

Cậu sờ loạn trên giường, hớn hở tìm thấy nguồn nhiệt bên cạnh, thế là cậu lăn qua, ôm chặt.

Dựa đầu sát vào lưng Phương Nhất Tỉnh, cậu bình yên chìm vào giấc ngủ.

Không thể tắt camera trong phòng, ống kính ban đêm sẽ quay lại tất cả chuyển động của họ.

Người hâm mộ chuyên chầu chực trên sóng livestream xem được tướng ngủ này, fan CP lại bắt đầu hét lên trong bình luận, CP tui ship phải là thật nha.

“Ngủ rồi còn theo bản năng ôm lấy người yêu, ôi tình yêu.”

Sau đó, bọn họ đã thấy Phương Nhất Tỉnh xoay người, bá đạo ôm Vân Chức vào lòng. Hai người ôm nhau mà ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.