Tôi Bị Vướng Vào Cuộc Triệu Hồi Anh Hùng, Nhưng Dị Giới Vẫn Bình Yên

Chương 65: Nhỏ Này Hoàn Toàn Thiếu Kỹ Năng Kinh Doanh



[Vậy, Kaito-san đang tìm kiếm thứ gì?]

[À, etto...... Tôi sẽ đến Thiêng Thụ Hội, và tôi nghĩ mình sẽ tìm thứ gì đó để chuẩn bị cho lễ hội đó.]

Alice hỏi tôi, lắc mái tóc vàng dài của mình, và tôi nói cho cô biết lý do tại sao tôi đến đây.

Việc cô không còn mặc bộ đồ nhồi bông đó nữa khiến cô nàng trông có vẻ khác lạ.

Chỉ cần tháo mặt nạ ra và ngừng nói chuyện, liệu cô có trông giống một mỹ thiếu nữ dễ tính không? Cảm giác như tính cách của cô đang phá hỏng mọi thứ vậy......

[Heehhh ~ Thiêng Thụ Hội à. Để tui lo! Trong cửa hàng này, "trừ đồ ăn ra", cậu có thể tìm thấy bất cứ thứ gì luôn á!]

[Unnn? Sao ở đây không có đồ ăn vậy?]

[Ý là, nếu tui bán đồ ăn ở đây, tui sẽ ăn hết chúng mất!]

[....................]

Cái cảm giác thất vọng tột độ này là sao đây...... Nghiêm túc mà nói, có thực sự ổn khi dựa dẫm vào người này không? Không, tôi không cảm thấy rằng mọi chuyện sẽ ổn.

Dù sao thì, chúng ta hãy mua năm thứ rẻ nhất có thể rồi về nhà nhé.

[Nhân tiện, đây có phải là lần đầu tiên cậu tham gia Thiêng Thụ Hội không, Kaito-san?]

[Hở? Ừm.]

[Vậy thì tốt nhất là cậu nên mua cho mình một đôi giày tốt.]

[Đôi giày?]

Khi nghe cô giới thiệu giày, tôi chỉ nghiêng đầu, không hiểu cô có ý gì.

[Vâng, đây là một lỗi thường gặp của những người mới đi lần đầu...... Cậu sẽ đi bộ trong rừng, và không phải mọi con đường cậu đi qua đều có thể đặt chân tốt, và sẽ rất khó để đi qua đó bằng đôi giày cứng.]

[T-Tôi hiểu rồi......]

Hầu hết giày dép trên thế giới này đều là giày da, và đôi giày tôi đang đi hiện nay cũng khá cứng.

Tôi cũng có đôi giày thể thao, nhưng chúng không thực sự hợp với bộ quần áo tôi đang mặc và chúng nổi bật so với xung quanh, vì vậy tôi giữ chúng trong Hộp Ma Thuật của mình.

[Thiêng Thụ Hội sẽ diễn ra trong 10 ngày nữa, vì vậy cậu nên mua chúng ngay khi có thể và làm quen với việc mang chúng.]

[Vậy ý cô là chuẩn bị giày mềm đi thì tốt hơn nhỉ......]

[Đúng vậy...... Và đây là đôi tui khuyên dùng! Đôi này được làm từ da của Aqua Lizard, có độ đàn hồi tuyệt vời! Chúng co giãn tốt và bền, vì vậy trừ khi có kích thước chân không bình thường chút nào, chúng sẽ vừa vặn! Thêm vào đó, chúng chống bụi bẩn, vì vậy cậu thậm chí có thể đi qua dấu chân của quái thú với sự tự tin rằng đôi giày của mình sẽ không bị bẩn!]

[.....................]

À ré? Bằng cách nào đó, nghe có vẻ giống như một lời chào hàng khá ổn phải không?

Nhận đôi giày mà Alice tặng với nụ cười trên môi, tôi nhìn kỹ và thấy chúng thực sự mềm mại và thoải mái khi mang.

Về màu sắc, chúng có màu xám đen dịu nhẹ, thiết kế đẹp mà không quá lòe loẹt...... Tôi thực sự muốn có chúng.

[Chúng trông chắc chắn là đẹp, nhưng...... Như vậy không phải sẽ đắt lắm sao?]

[Đúng ròy ~~ Tui đã sử dụng một số vật liệu tốt với đôi đó...... Thế còn 100R thì sao!?]

[Hở? Vậy thì tôi mua nhé.]

[Cảm ơn quý khách đã mua hàng!]

Chỉ khoảng 10.000 yên thôi...... Quả là một món hời. Hay đúng hơn là, dù tôi có nhìn thế nào đi nữa, thì nó không có vẻ quá rẻ sao?

Mặc dù không biết giá cả hàng hóa trên thế giới này như thế nào nhưng tôi có thể nói rằng đôi giày này khá tốt.

Không, đối với tôi, tôi chỉ vui vì mua được thứ gì đó tốt với giá thấp...... nhưng khi thấy cô nàng hấp tấp quay lại góc phòng vì sắp có tiền, tôi không khỏi lo lắng về tình hình ví của Alice.

[......Cái này không phải quá rẻ sao? Với cái giá này, chẳng phải Alice sẽ bất lợi sao......]

[Hở? Không, không hẳn vậy...... Ý là, đó là "giày tui tự làm" và tui cũng là người tìm nguyên liệu thô dùng trong đó.]

[V-Vậy á. Aqua Lizard dễ săn thế sao?]

[Ừm, dù sao thì chúng cũng chỉ là loài thằn lằn dài 3 mét thôi, rất dễ săn.]

[.....................]

Một con thằn lằn dài 3 mét...... Không phải nó đủ lớn để gọi là quái vật sao? Hở? Con người trên thế giới này săn những con thằn lằn dài 3 mét như thể đó là chuyện bình thường sao? Chết tiệt, trông nó thật đáng sợ.

Trước mặt tôi, người có chút ngạc nhiên, Alice di chuyển đến trước những chiếc kệ xếp các loại vũ khí như dao và kiếm.

[Nếu cậu đang tìm một con dao thu hoạch, đây là nơi bán. Kaito-san nhìn này, cậu có vẻ không quen sử dụng dao, nên tui nghĩ cậu sẽ muốn một con dao đơn giản.]

[T-Thật vậy sao?]

[Vâng, không phải chuyện đùa nếu cậu đột nhiên cắt vào tay mình hoặc tay người khác ~~. Tui nghĩ cậu nên mua một cái có lưỡi dao khá ngắn và không cong...... Được rồi, cái này thì sao?]

[Đó là gì?]

[Con dao này được làm từ Electrum, hơi nặng, nhưng rất chắc chắn. Đặc điểm lớn nhất của con dao này là có một viên ma tinh thạch ở giữa lưỡi dao, và khi cậu truyền ma lực của mình vào đó, một lưỡi dao được tạo thành từ gió sẽ lan ra khỏi lưỡi dao, vì vậy ngay cả một người nghiệp dư cũng có thể dễ dàng cắt đồ bằng thứ này. Viên ma tinh thạch được sử dụng trong con dao này cũng là một viên tốt, vì vậy cậu sẽ không hết ma lực nếu cậu chỉ sử dụng nó một cách bình thường. Nhưng sẽ là một câu chuyện khác nếu cậu truyền một lượng lớn ma lực vào nó và làm cho lưỡi dao trở nên to lớn.]

Cô lại lấy ra thứ gì đó trông thực sự tuyệt vời.

Nói tóm lại, đây cũng là một loại ma cụ, thứ giúp người sử dụng có thể cắt chính xác ngay cả khi họ không giỏi sử dụng dao chỉ bằng cách triển khai một lưỡi dao có ma lực.

Lưỡi dao có màu vàng nhạt, trong khi phần cán dao cũng được chế tác tinh xảo, trông giống như một tác phẩm nghệ thuật có giá trị.

Lần này chắc là món đồ đắt lắm đây...... Ý tôi là, tôi nhớ là đã từng thấy thứ gì đó tương tự thế này khi Kuro và tôi đi chợ đồ ma cụ trước đây. Món tôi nhớ là to hơn món này một chút, nhưng tôi nghĩ là khoảng 2000R.

Tôi chắc rằng bất kỳ ai cũng sẽ thấy một con dao giá 200.000 yên là khá đắt, nhưng Kuro nói rằng đó là mức giá hợp lý cho một ma cụ cũng có thể được sử dụng như một vũ khí.

[T-Tôi nên nói thế nào nhỉ... Trông nó chắc chắn là ngon, nhưng trông nó thực sự đắt tiền.]

[Chắc chắn là đắt hơn đôi giày lúc nãy...... 500R nhé?]

[......Tôi sẽ mua nó.]

[Cảm ơn quý khách đã mua hàng!]. Truyện Hài Hước

Giá cả lại rẻ một cách đáng ngạc nhiên.

Hoặc là nói, bất kể là ai nhìn vào, đều thấy quá rẻ tiền. Chẳng lẽ là......

[Alice nè. Chẳng lẽ đây cũng là......]

[Hở? Vâng, tui cũng làm nó.]

[......Tôi biết mà.]

[Ý là, hầu hết các sản phẩm trong cửa hàng đều là những thứ do chính tui làm ra...... Đó cũng là vì tui không có tiền để mua chúng từ những nơi khác.]

Ngạc nhiên trước lời nói của cô, tôi nhìn quanh cửa hàng.

Giày dép, quần áo, phụ kiện, vũ khí, ma cụ...... Alice đã làm tất cả những thứ này sao? T-Thật tuyệt vời.

Cô có thể làm giày, may quần áo, có khiếu làm phụ kiện, rèn vũ khí, tự tìm được vật liệu, và tất cả các sản phẩm ở đây đều tốt đến nỗi bất kỳ ai cũng nghĩ chúng được làm bởi những người thợ chuyên nghiệp.

......Làm sao cô nàng có thể nghèo đến mức không thể ăn được một bữa ăn tử tế khi chỉ số thông minh của cô cao như vậy?

[......Tại sao cửa hàng này lại không nổi tiếng chút nào khi bán rất nhiều đồ tốt với giá cực rẻ?]

[Đó là vấn đề. Ờ thì ~~ Ngay cả tui cũng không biết tại sao, nhưng hầu hết khách hàng sẽ rời đi ngay khi họ mở cửa. Có phải vì đồ trang trí trong nội thất của tui trông xấu không?]

[.................]

Không, tôi khá chắc là vì họ đã bỏ chạy ngay sau khi nhìn thấy người bán hàng mặc trang phục nhồi bông nhỉ? Đó cũng là điều tôi định làm trước đó nên......

Không, không, ngay cả khi khách hàng không đến đây, thì đó lại là chuyện khác. Cô còn rất nhiều cách khác để kiếm tiền từ bản thân mà......

[Không, nếu không bán được ở cửa hàng của cô thì sao cô không bán buôn ở nơi khác......]

[......Hả?]

[Không, như tôi đã nói, nếu cô có thể làm ra thứ gì đó tốt như thế này, nếu cô bán cho một công ty, liệu họ có mua nó từ cô không?]

[......Tui chưa nghĩ tới chuyện đó.]

T-Tôi nên nói thế nào nhỉ...... Cô thực sự là một nhỏ đáng thất vọng. Cô có chỉ số rất cao, thậm chí có thể kiếm được rất nhiều tiền ngay cả khi không thực sự cố gắng hết sức, nhưng tính cách của cô nàng, hay đúng hơn là hành vi thường ngày của cô đang phá hỏng tất cả.

Không, đúng hơn là, với tốc độ này, ngay cả khi cô bán buôn sản phẩm của mình cho một công ty, tôi nghĩ cô vẫn sẽ thất bại.

[Aaaa ~ Nhưng mà nói đến chuyện đó, trước đây tui đã đi nộp đơn xin mở cửa hàng nhưng...... Tui gần như bị họ đánh, bảo tui đừng bao giờ quay lại.]

[......Cô đã đến đó trong bộ đồ nhồi bông đó à?]

[Hở? Chà, điều đó hẳn là hiển nhiên mà?]

[Cô là đồ ngốc à?]

[Thật kỳ lạ khi tui được nghe điều đó rất nhiều lần.]

Sửa lại nhé. Nhỏ này hết thuốc chữa rồi.

Điều này không ổn. Chỉ số của cô quá cao, nhưng cô lại quá đáng thất vọng.

Chà, nghiêm túc mà nói, tôi đoán đúng như người ta vẫn thường nói. Rằng Chúa không tặng cho ai tất cả.

(Tôi không nhớ là mình đã trao cho ai bất kỳ thứ gì cả á?)

Im đi, đồ nữ thần vô tri.

Thưa cha mẹ thân yêu——tất cả các mặt hàng trong cửa hàng của Alice đều là hàng hạng nhất, nhưng thật không may, Alice——dường như hoàn toàn thiếu kỹ năng kinh doanh.

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.