Tôi Biến Thành Mèo Của Ex

Chương 4



Dán sát vào giường của Cố Gia An vào tối qua, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới. Nhưng trước khi đi ngủ, Thanh Mạn không quên cầu nguyện – dù là thần tiên Trung Quốc hay thượng đế ngoại quốc, nếu trước đây cô không mê tín thì bây giờ cô có thể tin vào bất cứ điều gì, miễn là có thể biến trở lại con người, làm ơn! Cầu xin người! Thật lòng cảm ơn!

Thậm chí, cô còn dùng cả tiếng Anh để cầu nguyện nhưng khi tỉnh dậy, đập vào mắt cô là một đôi chân trước trắng như tuyết, giấc mộng biến thành người hoàn toàn tan vỡ, cô vẫn là một con mèo con.

Một con mèo con dễ thương.

Hai chân trước Thanh Mạn đặt trên giường, vểnh mông thật cao, duỗi eo xuống một cách thuần thục, cảm giác toàn thân giãn ra thật sự rất thoải mái ~

Loại cảm giác chưa từng trải qua khiến cô vô cùng thư thái, tư thế này nhất định phải học, đợi cô biến về sẽ kiên trì thực hiện nó hàng ngày, cả ngày ngồi trong văn phòng xảy ra bệnh nghề nghiệp....

Nhưng cô còn có thể biến về con người sao!

Nguy cơ sinh tồn đã được giải quyết, cuối cùng cô cũng có đủ thời gian và sức lực để nghĩ về những gì đang xảy ra, nhưng mà...... Loại chuyện này không thể suy nghĩ bằng một bộ não bình thường, con người trở thành mèo, excuse me?!

Nếu nghĩ không ra, vậy không nghĩ nữa, được tới đâu hay tới đó.

Việc cấp bách trước mắt là cô đói bụng.

Con mèo đi đến trước mặt người đàn ông đang ngủ say, cả đêm không ăn cơm, lại còn bị anh dụ dỗ đuổi theo con chuột rất lâu, bây giờ dạ dày cô rỗng tuếch.

Đã đến lúc bạn trai cũ kiêm chức hót phân phải làm việc.

Mắt mũi Cố Gia An đàng hoàng, nhưng có lẽ là gặp ác mộng nên đôi lông mày rậm nhíu lại, đôi mắt đào hoa quyến rũ nhất giờ phút này cũng nhắm chặt, không thấy thả lỏng.

Thanh Mạn thu lại bộ móng sắc nhọn, vỗ nhẹ lên khuôn mặt đẹp trai của Cố Gia An bằng đệm thịt mập mạp hồng nhạt.

Sự đụng chạm của cô khiến đôi lông mày và đôi mắt vốn đang nhắm chặt bỗng nhiên giãn ra, "Ngoan, ngủ thêm một lúc."

Người đàn ông lẩm bẩm, còn muốn giả vờ ôm người bên cạnh đánh thức anh vào lòng mình, nhưng trên chiếc giường đôi rộng rãi, ngoài anh ra chỉ có một con mèo, mà con mèo lại phản ứng linh hoạt nhất nên anh chỉ ôm được không khí.

Không có sự ấm áp và mềm mại quen thuộc như mong đợi, Cố Gia An đột nhiên mở mắt, ngay lập tức tỉnh ngủ, khuôn mặt tuấn tú kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chiếc giường trống rỗng, ánh sáng trong mắt lập tức tắt ngấm.

Tuy nhiên, Thanh Mãn không để ý đến những điều này, cô chỉ là một con mèo con, một con mèo con đói bụng sau khi bị người đàn ông ép phải đuổi con chuột để giảm béo.

"Meow meow ~"

Cô nhảy ra khỏi giường và chạy ra cửa, liên tục quay đầu lại tỏ ý bát cơm của cô trong phòng khách đã hết rồi.

Nhưng người đàn ông trên giường cũng không vội vàng xuống giường giúp cô thêm đồ ăn.

Cố Gia An không yêu chó mèo, hoặc nói rằng anh ấy không có hứng thú với tất cả thú cưng.

Khi còn nhỏ, ba mẹ anh quá bận rộn với công việc, mời bảo mẫu đến chăm sóc sinh hoạt của anh và đương nhiên cũng chẳng có thời gian chăm sóc thú cưng. Sau này, anh vội vàng xây dựng sự nghiệp, thời gian bên cạnh bạn gái là chút ít ỏi tìm được vào cuối cuộc họp hoặc là lúc nhàn rỗi phát triển thử nghiệm.

Mà con mèo này đến đột ngột như vậy, nếu không phải thấy nó là con mèo Thanh Mạn nhận nuôi, nếu không phải anh muốn liên hệ với cô sau này hay ít nhất còn có cái cớ để mang cô trở về, anh sẽ không lãng phí thời gian và tiền bạc vào việc như này.

Tóc không ra tóc khi ngủ càng bị xoa đến rối tung, anh lặng lẽ nhìn chiếc gối ngủ của bạn gái trên giường, phẳng phiu sạch sẽ, không có một chút nếp nhăn. Anh lại cầm lấy điện thoại bấm vào dấu chấm đỏ của dòng tin nhắn chưa đọc, vẫn không có tin tức về cô.

Phiền lòng, khó chịu.

Hạ Thanh Mạn, em cũng thật nhẫn tâm.

Thanh Mạn không có khả năng đọc suy nghĩ, chỉ coi khuôn mặt đen của Cố Gia An làm tác phong rời giường, ngoan ngoãn canh giữ bát cơm của mình ở bên cạnh nhưng mà người đàn ông dường như đã quên cô, lập tức đi thẳng vào phòng tắm chuẩn bị rửa mặt.

Chân ngắn nhỏ nhanh chóng đuổi tới, đi theo sau mông cố Gia An, "Meow meow ~"

Đói bụng.

Cô đụng đầu vào chân người đàn ông, đó là thủ đoạn làm nũng tự nhiên của loài mèo, nhưng trong đầu người đàn ông chỉ có suy nghĩ "cô ấy thật vô tâm" không hề để ý đến, suýt chút nữa bị cô làm vấp ngã, cúi đầu vịn vào khung cửa phòng tắm.

Đôi mắt và mái tóc đen nhánh kết hợp với ánh đèn khiến khuôn mặt nhìn trông vô cùng lạnh lùng, nghiêm túc.

Làm gì vậy, anh muốn đi diễn Bao Thanh Thiên?

Nhưng Bao Thanh Thiên nhà người ta cả người đen cơ, mặt đen thôi là không được!

Anh cũng không thể học cách sử dụng cutout (kiểu như photoshop) như các đại minh tinh trong diễn xuất đó chứ? Với lại, thu nhập hàng năm công ty khoa học công nghệ của anh không biết chống lưng cho bao nhiêu thu nhập của minh tinh nữa. Ngoài ra, sao mặt anh đột nhiên đen như vậy, anh vốn là một anh chàng đẹp trai, nước da trắng trẻo, sạch sẽ cơ mà.

Đợi đã, Thanh Mạn bỗng cảm thấy suy nghĩ của mình rất khác trước kia, nó đột nhiên không còn logic mà còn nhảy vọt lên rất dữ dội.

Đây, đây có phải là lí do mà lũ mèo luôn phát điên lên không?

Cố Gia An nhíu mày, tức giận: "Tránh sang một bên, mày đụng vào tao làm tao suýt nữa giẫm lên người mày."

Ngoài miệng thì nói, chân cũng không quên hàng động, định đẩy con mèo ra nhưng lại thấy con mèo ngoan ngoãn ngồi sang một bên.

Rõ ràng hiểu những gì anh nói.

Bây giờ trạm cứu hộ mèo sẽ huấn luyện cho mèo hoang hiểu tiếng người ư?

Thú vị.

Dáng vẻ ngoan ngoãn của con mèo khiến cơn giận của anh biến mất, anh ngồi xổm xuống và dùng những đầu ngón tay thô ráp của mình xoa đầu con mèo, a ha, sướng quá sướng quá, Thanh Mạn thoái mái ngáy khò khè.

Càng thoải mái tiếng ngáy càng to, giống như chiếc mô tô chạy băng băng trên trường đua, gừ gừ gừ gừ.

"Nấm Lùn này, hôm qua tao còn đang nghĩ, có phải cổ họng mày gặp vấn đề gì đúng không?"

Hở? Sao đột nhiên lại dừng tay.

Thanh Mạn từ từ mở mắt ra, Cố Gia An đã buông cô ra, đứng dậy dựa vào khung cửa, mở điện thoại lên và tìm kiếm lý do tại sao con mèo kêu gừ gừ. Anh tìm thấy thông tin con mèo sẽ kêu gừ gừ vì nó cảm thấy thoải mái. Anh lại ngồi xổm xuống, mím chặt môi mỏng, đôi mắt mỉm cười nhìn cô.

"Rất thoải mái sao?"

.......

Dạ?

Anh chắc chắn muốn hỏi điều này với một con mèo con không?

Trước đây, lời nói kiểu này là lời thoại sau khi hai người tắt đèn, cô rất dễ xấu hổ nhưng anh lại thích trêu chọc cô. Tảng băng lạnh lùng trong mắt người khác thật ra giấu giếm rất nhiều suy nghĩ xấu xa mà tất cả đều được dùng để bắt nạt cô.

Không đáp lại cũng không được, cô chỉ có thể cắn môi, che mắt bằng bàn tay nhỏ trắng mịn, cố gắng không nhìn vào mắt anh.

Trái ngược với sự xấu hổ của cô, nỗi nhục không thể nhịn được, anh lại ung dung tự đắc mà chiêm ngưỡng vẻ mặt của cô bị hành hạ từ sung sướng đến yếu ớt.

Sau đó anh cúi người xuống hôn cô thật mạnh.

Thật tiếc vì đã chia tay, không biết bạn trai sau này có mạnh mẽ như anh không nữa.

Thanh Mạn ngơ ngác nhìn anh, người đàn ông đã xoay người vào phòng tắm, cô nhìn theo động tác của anh, thấy bàn chải đánh răng và cốc nước hồng nhạt, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu.

A, khó chịu! Không hề thoải mái một chút nào!

Chia tay thật sự tách ra là đúng rồi, Cố Gia An, anh hành động cũng quá nhanh, khi nào thì bạn gái mới của anh dọn vào?

"Meow meow meow! Meow meow!"

Thanh Mạn kêu loạn meo meo một lúc, Cố Gia An quay đầu nhìn cô.

"Ồn muốn chết, nếu làm phiền nữa tao sẽ không cho mày ăn cơm."

"......."

Tình yêu đã mất, nếu lại đói bụng thì chẳng có lời.

Thanh Mạn không đứng canh ở cửa nữa mà chạy về ổ mèo xa hoa của mình, trong khi Cố Gia An đang rửa mặt, cô cũng bắt đầu liếm hai bàn chân trước của mình. Sau khi liếm ướt đệm thịt mum múp và móng vuốt, cô bắt đầu công việc rửa mặt hàng ngày.

Mèo rất thích sạch sẽ, "rửa mặt" xong, cô lại bắt đầu liếm lông trên cơ thể, đây cũng là một cách thư giãn, vừa liếm vừa nhớ lại những gì xảy ra ngày hôm qua.

Mèo được nhận nuôi từ tổ chức nhận nuôi nhưng mọi chuyện mới thực sự bắt đầu khi cô tham khảo ý kiến ​​của chuyên gia tình cảm, thậm chí mối liên hệ với tổ chức nhận nuôi cũng do người kia gửi đến.

Vì vậy, cách duy nhất để biến về con người chỉ có thể từ chuyên gia tư vấn và tổ chức nhận nuôi, nhưng với tình huống hiện tại, cô cũng không thể làm được cái gì và quan trọng nhất là cô không thể giao tiếp.

Thanh Mạn nhấc chân phải lên và liếm lông trên bụng, đột nhiên cái chân đang giơ lên bị người đàn ông nắm lấy.

Cô hoảng sợ, định giãy giụa thì đột nhiên nghe thấy Cố Gia An đánh giá về cô.

"Nấm lùn, bóng lưng vừa rồi của mày rất giống cái đùi gà, mày có muốn đổi tên không?

?

Chân gà nhỏ hay là đùi gà lớn.

Giây tiếp theo.

"Để tránh mỗi lần gọi mày là Nấm Lùn, tao lại nhớ tới cô ấy."

........

Thanh Mạn không giãy giụa nữa, chán nản nằm xuống ổ mèo xa hoa, nhìn Cố Gia An giúp cô thêm nửa bát thức ăn cho mèo cao cấp.

Bị mùi đồ ăn hấp dẫn, cô càng cảm thấy dạ dày trống rỗng, nhưng cô không hứng thú nổi với việc ăn cơm.

Bởi vì trái tim trống rỗng hơn.

Đồ ngốc, Cố Gia An con người ngu ngốc và bạc tình này, bảy năm thanh xuân của cô coi như cho chó ăn, đợi cô biến thành người, cô nhất định phải tìm được một người đẹp trai, giàu hơn anh trăm lần và yêu cô gấp trăm lần!

Cố Gia An cầm chìa khóa xe trên giá để giày, mở cửa, quay đầu nhìn về phía cô nở một nụ cười đẹp trai.

"Ngoan ngoãn ở nhà trông nhà, chờ ba ba tan làm về nhà lại chơi với con."

Ba ba?!

Ôi, anh ta thật biết chiếm tiện nghi của cô.

Đúng vật, quả thực có rất nhiều người yêu thú cưng coi chó mèo cưng như con của mình, anh Cố cũng muốn chạy theo trào lưu thì cô không phản đối. Nhưng dù thế nào cô đũng được coi là "Nấm Lùn", vậy ở trong mắt anh Cố chắc Hạ Thanh Mạn cũng là con gái của anh nhỉ.+

Rốt cuộc cô và anh có quan hệ gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.