Tôi Biến Thành Nam Thần

Chương 20



Bạch gia thế đại từ y, không phải theo tây y hiện đại, mà là trung y. Từ những năm cuối thời Đại Minh truyền thừa đến nay. Bạch gia ở khu hành chính phương nam mặt ngoài thoạt nhìn là một thế gia trung y bình thường, ẩn cư trong núi Thúy Minh, ngay cạnh sông Trương Giang thuộc khu hành chính phương nam. Mặc dù là người trong núi Thúy Minh phần lớn chỉ biết người nhà Bạch gia là lương y cứu mạng, lại không biết bọn họ không chỉ am hiểu cứu người, mà còn có thể cứu các sinh linh khác. Vào thời kỳ kiến quốc hỗn loạn nhất trước kia, người Bạch gia từng dời nhà vào sâu trong dãy núi Lĩnh Sơn, cùng sinh linh trong núi sinh sống, lánh đời mà sống.

Kết quả giờ phút này lại bị nói thành bác sĩ thú y, Bạch Ninh Khê sao không tức cho được. Cái gì mà khiêm khiêm quân tử, tuổi trẻ khí thịnh, nếu không phải bận tâm vì bác Trần dặn dò qua để hắn đi theo đi một chuyến, thì hắn đã trực tiếp phủi tay chạy lấy người.

Lúc này có một người khác đi tới, một bàn tay thon dài trắng nõn dơ đến trước mặt hắn, "Xin lỗi, anh ta không biết tình huống nên nói sai, mong cậu không lấy làm phiền lòng. Xinh chào, tôi là Cảnh Linh."

Bạch Ninh Khê nhìn hắn một lát sau, mới duỗi tay qua, "Tôi biết cậu." Chỉ liếc mắt một cái hắn liền nhận ra Cảnh Linh, rốt cuộc bộ dạng đẹp như vậy thật sự thấy quá ít, phàm là người nhìn qua liền khó có thể quên.

"Chàu cậu, Bạch Ninh Khê."

"Xin lỗi đã trễ thế này quấy rầy cậu, làm cậu ở xa chạy tới nơi này." Cảnh Linh buông ra tay, nhìn về bên dòng suối nhỏ, "Không biết trước khi tới đây có người nói cho cậu biết tình huống chưa, khoảng mấy tiếng trước bọn tôi phát hiện một con hổ Hoa Nam hoang dã ở chỗ này, nó bị thương rất nghiêm trọng, bác sĩ chuyên khoa đã xem qua, họ cũng đã hết cách rồi, hiện tại hy vọng duy nhất liền ký thác trên người cậu thôi."

Bạch Ninh Khê nghe vậy hơi có chút kinh ngạc, " Hổ Hoa Nam hoang dã không phải đã sớm tuyệt chủng rồi sao? Hơn nữa như thế nào lại xuất hiện bên ngoài rừng sâu thế này?"

"Vấn đề này về sau lại nói, hiện tại tình huống tương đối khẩn cấp, phiền cậu kiểm tra cho nó trước đi." Cảnh Linh nói chuyện, xoay người đi đến bên dòng suối nhỏ.

Bạch Ninh Khê đi theo phía sau anh.

Bên dòng suối nhỏ vây đầy người, trừ bỏ nhân viên bộ đội, còn có nhân viên và chuyên gia có uy tín về cứu trợ động vật Tần Thành. Trơ mắt bất lực nhìn sinh mệnh chú hổ từng chút trôi đi, tất cả mọi người mặt ủ mày chau.

"Phiền toái mọi người tránh ra, cảm ơn." Cảnh Linh đi tới phía trước, nói chuyện đồng thời duỗi tay tách ra đám người phía trước, không tốn chút sức mở ra một con đường nhỏ. Bạch Ninh Khê đi theo phía sau, hơi hơi nheo mắt lại. Này nhìn như đơn giản, hai tay Cảnh Linh đi đến nơi nào đám người tự giác tách ra nơi đó, kỳ thật cũng không phải, bởi vì những người này đồng thời thối lui, trong miệng đều đang oán giận, nơi nào có nửa điểm tự nguyện chứ. Nói cách khác bọn họ bị bắt tránh ra, động tác hai tay thiếu niên này cho người ta một loại cảm giác nhẹ nhàng bâng quơ, kỳ thật có lực đạo cực lớn, có thể nhẹ nhàng đẩy ra người trưởng thành.

Thoạt nhìn gầy yếu trắng nõn, trên thực tế lại thâm tàng bất lộ. Hơn nữa anh còn biết về Bạch gia. Người này nhất định là có lai lịch, chỉ là Bạch Ninh Khê trong thời gian ngắn lại không nghĩ ra được. Phía trên không có hào môn họ Cảnh, mặt khác không có mấy nhà họ Cảnh, chẳng lẽ là con riêng được ưu ái?

Bất quá một đoạn đường ngắn ngủn, rất nhanh đã đi xong rồi, tận cùng bên trong đám người bị tách ra, có thể thấy chú hổ nằm trên phiến đá, ngay cả hô hấp cũng trở nên mỏng manh, không cẩn thận căn bản không nhìn ra thân thể phập phồng, tình huống thật sự rất không xong.

Bạch Ninh Khê tạm thời dứt bỏ tạp niệm trong đầu, rồi đi đến bên người chú hổ ngồi xổm xuống, duỗi tay xem xét tình trạng, thở dài, "Loại thương thế trình độ này vốn dĩ chính là trí mạng, nếu thời điểm mới vừa bị thương có thể cấp cứu kịp thời, hiện tại chậm trễ thời gian dài như vậy, muốn cứu sống quá khó khăn."

Tiếp theo liền nghe thanh âm thiếu niên ở sau lưng vang lên, "Vậy trị đi. Yêu cầu thứ gì cứ việc nói."

Bạch Ninh Khê nghe vậy hơi có chút kinh ngạc, đứng dậy quay đầu lại nhìn về phía Cảnh Linh, "Cậu sao biết tôi có thể trị?"

Cảnh Linh cười cười, "Cậu chỉ nói quá khó, mà không phải không thể trị."

Bạch Ninh Khê cũng nở nụ cười theo.

Hai thiếu niên xấp xỉ tuổi nhau, một người bộ dạng tinh xảo gần như hoàn mỹ, một người khí chất ôn nhuận xuất trần, đứng chung một chỗ không thể nghi ngờ là một hình ảnh thập phần đẹp mắt. Bất quá người chung quanh không còn tâm trí để mà thưởng thức.

"Tôi không nghe lầm đi? Cậu nói cậu có thể cứu? Cậu thật sự biết hiện tại là tình huống gì không?"

"Ranh con chỗ nào tới khoa tay múa chân, tốt nghiệp chưa? Chứng nhận hành nghề đã lấy được chưa?"

"Người trẻ tuổi bây giờ làm sao vậy, một đám nói như rồng leo, làm như mèo mửa hận không thể một bước lên trời! Thật đem bản thân thành thiên tài chắc!"

Đối với nghi ngờ như vậy, Bạch Ninh Khê gặp qua quá nhiều, ngay từ đầu còn có chút tức giận bất bình, sau này dần dần thành thói quen, ngay cả biện giải cũng lười. Kết quả ngay sau đó lại nghe Cảnh Linh nói, "Cần giữ không gian yên tĩnh sao?"

Bạch Ninh Khê cười gật đầu, "Cảm ơn."

"Không khách khí, việc nên làm." Cảnh Linh nói xong, quay đầu hướng bên ngoài hô một tiếng, "Giang Tư Dương, giúp một chút, đem những người này mời sang một bên đi."

Đám người Giang Tư Dương bên ngoài tức khắc đen mặt, nghĩ thầm nhãi ranh này thật sự càng ngày càng làm càn, hiện tại cả huấn luyện viên cũng không hô! Chẳng qua nghĩ cũng chỉ nghĩ thôi, vẫn kêu người đi qua hỗ trợ, đem hai nhân sĩ chuyên nghiệp vây quanh liên tiếp chỉ trích không chịu đi mời đi rồi.

Bạch Ninh Khê tới hiện trường thời gian đại khái đã hơn 11 giờ tối, trăng treo cao trên bầu trời đêm. Bộ đội mang máy phát điện đến, kéo một vòng tuyến quanh hai bên bờ sông, cách một khoảng sẽ có bóng đèn chiếu sáng, đem đường sông này chiếu sáng như ban ngày.

Mà chờ hắn xử lý tốt thương thế cho chú hổ xong đem nó từ tử môn quan kéo trở về, thời gian đã hơn 5 giờ sáng gần 6 giờ. Suốt một đêm, tinh thần vẫn luôn bảo trì tập trung cao độ, hơn nữa phải tự mình động thủ xử lý miệng vết thương, là việc rất phí thể lực. Rút ra cây châm cuối cùng, Bạch Ninh Khê rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, giơ tay xoa xoa mồ hôi mỏng giữa trán, đứng dậy duỗi thẳng thân thể.

Trước mắt bỗng tối sầm lại, đầu óc choáng váng, chỗ hắn đứng không bằng phẳng, dưới chân không xong cả người lảo đảo.

Cảnh Linh cũng thức suốt một đêm, cách Bạch Ninh Khê không xa, để thuận tiện cho thời điểm hắn yêu cầu cái gì có thể nhanh chóng gọi người. Thấy tình huống như vậy, phản ứng nhanh đi mấy bước tiến lên đỡ. Tuy rằng biết hiện tại tình huống này tám phần là bởi vì quá mệt nhọc mà thành, nhưng vẫn kêu nhân viên ý tế lại đây xem một chút.

Mạng của chú hổ được cứu về rồi, chuyện này cũng tạm hạ màn. Nhân sĩ chuyên nghiệp lúc đầu được mời đến đối với Bạch Ninh Khê nói móc châm chọc, kết quả sau một đêm đã bị vả mặt, sôi nổi an tĩnh như gà, thẳng đến lúc sau nói đến vấn đề chú hổ đi nơi, mới lại nổi lên tranh chấp.

Mọi người nhất trí đem chú hổ đưa đến trung tâm động vật an dưỡng, còn về đưa đến trung tâm nhà ai vấn đề này không thể đạt thành nhất trí. Nhà này tương đối gần nhà kia hoàn cảnh tốt một nhà khác lại tương đối quyền uy, quả thực ồn ào đến túi bụi, chỉ kém chưa động thủ xé mặt mà thôi.

Cuối cùng vấn đề này vẫn là Cảnh Linh vỗ tay định ra, "Nơi nào cũng không đi, liền ở tại nơi này đi, lưu lại mấy người tới chăm sóc là được. Đừng cùng tôi nói nó có thương tích phải đi viện điều dưỡng mới được, từ nhỏ sinh trưởng ở thiên nhiên vua của muôn loài không kiều nhược như vậy, chờ vết thương dưỡng đến không sai biệt lắm liền thả nó trở về nơi núi rừng."

Làm ra quyết định này, trừ bỏ nói ra nguyên nhân bên ngoài, còn có một mục đích khác là vì con mãng xà kia. Xã hội phát triển tới nay, chú hổ này tuyệt đối không thể sinh hoạt bên ngoài mảnh đất núi rừng, chú hổ này nguyên bản sinh hoạt trong chỗ sâu dãy núi Lĩnh Sơn, kết quả bị thương, mãng xà mới từ sâu trong núi rừng mang nó ra. Quỷ mới biết hai cái giống loài này như thế nào lại sinh ra giao tình, nhưng mãng xà kia vì con hổ này mà không tiếc sâm nhập địa bàn nhân loại, lúc trước nghe anh khuyên bảo tuy rằng nó đã bò đi, nhưng Cảnh Linh có thể cảm giác được, nó còn ở gần đây. Nếu chú hổ bị mang đi, không xa ngàn dặm mãng xà khẳng định sẽ bò qua, cái hình thể kia một khi xuất hiện ở trước mắt con người, người nhát gan có khi còn bị hù chết.

Vì tốt cho ngươi cho ta cho mọi người, chỉ có thể đem chú hổ lưu lại.

Nhân sĩ chuyên nghiệp sao có thể đồng ý lời này, ngươi một câu ta một câu tới tấp đem Cảnh Linh phun tào. Nhưng cũng chỉ vô ích, Giang Tư Dương đứng về phía anh bên này, Bạch Ninh Khê cũng đứng về phía anh, cuối cùng trung tá đánh cả đêm nước tương cũng đứng về phía anh. Phải biết rằng đây là địa bàn của bộ đội, liền tính muốn mang đi một ngọn cỏ cũng phải được bộ đội đồng ý mới được.

Nhân sĩ chuyên nghiệp dù tất cả có không cam lòng, cũng chỉ có thể đối mặt với hiện thực.

Rất nhanh, tin tức trong núi phát hiện ra hổ Hoa Nam hoang dã truyền khắp cả nước. Bởi mấy năm trước phát sinh sự kiện kia, mọi người thấy tin tức này liền hoài nghi có phải giả hay không, nhưng lần này khác với lần trước, không chỉ có ảnh chụp, còn có video làm chứng. Trong khoảng thời gian ngắn, bộ đội đóng quân ở Tần Thành nhất thời nổi bật vô song, mà sinh viên đại học giao thông Nghi Châu quân huấn ở nơi này cũng được người người theo dõi. Vì bọn họ phải quân huấn rất nhiều, nên chỉ có nửa tiếng thời gian để tới xem chú hổ, đành phân ban từng nhóm tới. Các phóng viên không thể vào quân khu, cũng chỉ có thể lấy hình ảnh và video học sinh đăng lên về giật tip đưa tin.

Một tháng quân huấn nhanh chóng trôi qua. So với lúc vừa tới, một đám đều đã phơi thành than đen, bị phơi đến tróc da cũng không ít. Nhưng cũng không phải không có ngoại lệ, tỷ như Cảnh Linh, trước quân huấn và sau quân huấn hoàn toàn không có biến hóa thay đổi gì.

Quân huấn kết thúc ngày đó, Cảnh Linh mượn di động bạn cùng phòng tự selfie đăng lên Weibo, kèm theo bốn chữ: Thiên sinh lệ chất.

..............................

Bấm ⭐ bình luận để cho mình biết các ❤️ đi ngang qua đây nào

27/10/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.