Đối với phản ứng của Cảnh Linh, cảnh sát cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, có chút bất đắc dĩ mở miệng nói, "Tiểu tử, tôi vừa rồi cũng cùng cậu nói rồi, thấy việc nghĩa hăng hái làm là chuyện tốt, nhưng nhà này tình huống tương đối đặc thù, cậu hỏi người trong cuộc có nguyện ý tố cáo hắn hay không trước đi. Việc này phát sinh cũng không phải một lần hai lần, hai người không phải người đầu tiên gọi điện thoại báo nguy, trước hai người, hàng xóm xung quanh cũng có ý muốn giúp. Chúng tôi một tuần nhiều nhất nhận được ba lần báo nguy, nên làm đều làm, như cũ không có gì thay đổi. Tổ Dân Phố bên kia đều khuyên cô ấy ly hôn, nhưng cô ấy sống chết không chịu. Thường xuyên qua lại, mọi người cũng không nghĩ quản nữa."
Nữ cảnh sát nhân dân cắm vào một câu, "Cậu hôm nay vận khí còn không tồi, bà già nhà này không ở nhà, nếu để bà ta nhìn thấy cậu đánh con trai bà ta, la lối khóc lóc chơi xấu không lột một tầng da của cậu thì tuyệt đối không bỏ qua cho cậu. Cậu không biết đâu, bà ta ở khu này là có tiếng khó chơi, trước cửa lớn sở công an bà ta nơi nào không ngủ quá, lãnh đạo nhắc tới bả đã thấy đau đầu. Việc này cậu cũng đừng quản, chạy nhanh mang bạn gái về đi thôi!"
Thời điểm hai cảnh sát nói chuyện, Cảnh Linh chú ý quan sát phản ứng của hai mẹ con. Người phụ nữ trước sau vẻ mặt chết lặng, nhưng thật ra biểu tình của đứa bé lại làm người ta đau lòng. Cô bé thoạt nhìn cũng gần bốn năm tuổi, cái tuổi này đã bắt đầu có ý thức, cảnh sát nói cô bé khả năng nghe không hiểu lắm, nhưng là biết đang nói về nhà mình. Từ nơi này đi ra ngoài không bao xa chính là cửa sau Sư Đại, bên kia còn có một con phố phồn hoa, cô bé chỉ cần ra cửa là có thể nhìn thấy vẻ đẹp của thế giới này, đối lập với cái gia đình âm u không xong này.
Tâm tư của trẻ nhỏ không phức tạp như người lớn, nhưng bản năng cũng sẽ cảm thấy nan kham. Chính là bé có cái gì sai đâu? Bé không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, vô pháp thay đổi hoàn cảnh ngay cả tự bảo vệ mình cũng làm không được. Đứa bé lớn lên trong hoàn cảnh này, hoặc là giống người mẹ, biến thành người bị hại tiếp theo, sau đó lại liên lụy đến đời sau. Hoặc sẽ giống cha bé trở thành kẻ bạo hành, nguy hại đến nhiều người khác. Hoặc là căn bản bé không đợi được ngày lớn lên. Mà này có lẽ là kết quả tốt nhất, đã không có tương lai, ít nhất không cần chịu khổ.
Cảnh sát đi rồi, trong viện lập tức an tĩnh lại. Lấy thiên tính thích xem náo nhiệt của con người, nháo ra động tĩnh lớn như vậy mà không thấy hàng xóm xung quanh mở cửa, có thể thấy được mọi người đối với loại chuyện này đã chết lặng. Minh chứng xác thực nhất với lời của hai vị cảnh sát lúc nãy.
Loại chuyện kiểu này chính là như vậy, nếu đương sự không tỏ thái độ, người ngoài căn bản không thể nhúng tay, cho nên từ hàng xóm đến cảnh sát, đều không muốn quản chuyện này. Nhưng Cảnh Linh vẫn muốn thử một lần, người phụ nữ này có lẽ chết lặng, nhưng cô bé là vô tội.
Coi như làm việc thiện đi.
Cảnh Linh đi đến góc tường, dưới mái hiên ánh đèn đem bóng dáng anh đổ lên trên tường. Cho dù anh chưa từng gây tổn thương gì cho người phụ nữ này, nhưng anh đứng ở trước mặt, khi bóng anh bao trùm người cô, cô theo bản năng rụt rụt thân thể.
"Tôi dẫn chị đi xem bác sĩ đi." Anh cúi người đi tới, thanh âm tận lực mềm nhẹ. Người phụ nữ lắc lắc đầu. Cô ấy cự tuyệt cũng nằm trong dự đoán của anh, Cảnh Linh lại nói, "Liền tính chị không muốn đi, vậy con chị thì sao? Chị có biết, trẻ nhỏ không thể so với người lớn, một lần chểnh mảng không để ý có lẽ có thể muốn mạng của bé." . Truyện Mỹ Thực
Từ hành động lao tới bảo vệ con gái của cô lúc nãy, đến bây giờ vẫn gắt gao ôm con không buông, thì cô ấy không đến mức hoàn hoàn toàn toàn chết lặng, ít nhất vẫn để ý tới con mình. Quả nhiên, sau khi Cảnh Linh nhắc tới cô bé, cô ấy bắt đầu chần chờ, không lập tức cự tuyệt, cân nhắc hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi gật đầu.
Suy xét đến người phụ nữ này trong tiềm thức sợ hãi với người khác phái, Cảnh Linh nguyên bản chuẩn bị bảo Cảnh Thu đỡ cô ấy, bất quá cô ấy cự tuyệt, run rẩy đỡ tường đứng lên, nắm chặt tay đứa bé, khập khiễng hướng ngoài cửa đi.
Cảnh Thu đi trước đón xe, Cảnh Linh trở về đem mấy món đồ chơi tùy tiện chọn mấy thứ, dư lại liền đưa cho người dân phụ cận.
"Xin lỗi, trời đã tối như vậy mà quấy rầy mọi người, nơi này có mấy món đồ chơi nhỏ chúng tôi không tiện mang đi, nhà ai có trẻ nhỏ có thể tự mình lại đây lấy."
Anh nói xong liền xoay người rời đi. Phía sau lục tục truyền ra tiếng mở cửa, thanh âm kinh hỉ của bọn trẻ.
Mang theo mẹ con hai người tới bệnh viện, một lớn một nhỏ trên người đầy những vết bầm tím tím xanh xanh, còn có các loại vết thương cũ. Y tá hỗ trợ xử lý vết thương nhìn thấy tình trạng của hai mẹ con tức đến mắng chửi người.
Lăn lộn tới đêm khuya, mới xử lý xong vết thương cho mẹ con hai người. Người phụ nữ yếu ớt nhỏ tiếng nói cảm ơn, rồi muốn mang theo đứa bé trở về.
Cảnh Linh cản cô ấy lại, "Cái kia...... Người lúc này không sai biệt lắm cũng nên tỉnh, cô mang theo Thiến Thiến trở về, muốn cho em ấy lại bị đánh nữa sao?"
Một khi đề cập đến con gái, người phụ nữ lại do dự.
"Đêm nay cũng đừng trở về, ít nhất để ngoan ngoãn có thể ngủ ngon một hôm. Cô còn nhớ người vừa rồi ở nhà là cái dạng gì đi, hiện tại cô nhìn nhìn lại xem, em ấy cười rất vui vẻ."
Nhớ rõ, như thế nào sẽ không nhớ rõ, con gái hoảng sợ khóc la, nghe vào trong tai đau đến tê tâm liệt phế. Cô ngẩng đầu nhìn về phía bên cạnh, cô gái mặc váy dài thanh nhã tươi cười ôn hòa, trong tay cầm một con mèo nhồi bông chơi đùa với con gái. Trong trí nhớ của mình, cô chưa từng thấy con gái cười vui vẻ như vậy, mi mắt cong cong bộ dạng hoàn toàn không có chút phòng bị khiến tâm cô như hòa tan.
"Được!" Mặc dù biết rõ về muộn, trở về khả năng sẽ bị đánh đến thảm hại hơn, không chỉ có chồng cô, mà cả mẹ chồng, nhưng có thể làm con gái vui vẻ dù chỉ trong chốc lát, thì hết thảy đều là đáng giá.
Vì thế Cảnh Linh mang theo hai mẹ con đến khách sạn gần nhất ở một đêm. Anh ngày mai có tiết, bất quá đã gọi cho chủ nhiệm khoa xin nghỉ. Cảnh Thu vừa vặn không có tiết học, chị em hai người liền ở lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, người phụ nữ chuẩn bị mang con gái về nhà, lại bị Cảnh Linh dùng cách cũ ngăn cản.
"Cô hiện tại trở về hắn ta cũng vẫn là sẽ đánh hai người, về trễ chút không phải cũng giống nhau sao."
"......được rồi."
Rời giường ăn qua bữa sáng, Cảnh Linh liền mang theo ba người ra ngoài du ngoạn, trọng điểm là ở chiếu cố cô gái nhỏ Hồ Thiến. Công viên trò chơi có thể chơi đều cho cô bé chơi một lần, kem bắp rang kẹo bông gòn thích cái gì mua cái đó, cuối cùng còn mua cho cô bé váy công chúa xinh đẹp.
Buổi chiều, bốn người đi tới khu phụ cận công viên. Cảnh Thu mang theo Hồ Thiến đạp xe, Cảnh Linh cùng Chu Tú Phân ngồi ở một góc.
"Cô vì sao không ly hôn?" Anh hỏi.
Người phụ nữ theo bản năng lắc đầu, "Không được, đứa bé không thể không có cha!"
"Cha, cô là đang nói cái thứ rác rưởi kia sao? Cô mở to hai mắt nhìn xem nhà khác là như thế nào, liền tính là đứa trẻ mồ côi cha còn sống tốt hơn Thiến Thiến. Em ấy bây giờ còn nhỏ, tư tưởng ngây thơ mờ mịt, chờ tương lai em ấy ý thức rõ ràng được mình cùng những người khác chênh lệch, cô nói em ấy có thể luẩn quẩn trong lòng tìm chết hay không?"
"Cô biết mỗi năm có bao nhiêu cô gái sinh ra trong loại gia đình như thế này tự sát không? Kỳ thật mới vừa sinh ra em ấy suýt không sống nổi đi? Cô lúc trước phí bao nhiêu tâm tư mới giữ được em ấy, chính là vì để em ấy vẫn luôn tồn tại hèn mọn thống khổ như vậy sao? Nói như vậy, không bằng lúc em ấy chưa có ý thức cô để em ấy chết đi cho rồi, ít nhất không cần chịu nhiều tổn thương như vậy."
Chu Tú Phân hai tay bụm mặt thấp giọng nức nở, "Vô dụng thôi, hắn không cho ly hôn, tôi đề nghị một lần hắn đánh tôi một lần, còn lấy Thiến Thiến uy hiếp tôi...... Nhà mẹ đẻ bên kia cũng mặc kệ, mẹ tôi khuyên tôi chấp nhận sống qua ngày, nói hắn lúc không uống rượu vẫn rất tốt...... Tôi muốn mang Thiến Thiến chạy, chính là không có tiền, đều bị hắn cầm đi uống rượu......"
"Cảnh sát đem hắn mang đi, mẹ chồng liền tới nháo, rất nhanh liền thả ra......"
"Vô dụng, vô dụng...... Tôi không nói hắn chỉ đánh tôi, nếu nói ra hắn liền đánh Thiến Thiến......"
Không phải không muốn, chỉ là không thể. Sau khi thất bại lần một lần hai lần ba, cô tuyệt vọng, nhẫn nhục chịu đựng không hề phản kháng.
Mà đối với Cảnh Linh mà nói những lời này liền đủ rồi, chỉ cần cô ấy muốn ly hôn, những thứ khác đều không thành vấn đề.
Báo nguy lập án lúc sau, chuyện kế tiếp liền giao cho luật sư tới xử lý. Kiện tụng tốn rất nhiều thời gian, một ngày hai ngày không thể giải quyết. Cảnh Linh cung cấp cho hai mẹ con chỗ ở lâm thời, đó là phòng ở anh thuê, thời hạn một năm, liền tính ly hôn phán xuống dưới hai người họ cũng có thể tiếp tục ở tiếp. Chờ phòng ở hết thời hạn, đối phương cũng có thể tích cóp được chút tiền, đỉnh đầu dư dả một chút luôn là sẽ không sai.
Chuyện sau đó Cảnh Linh không quản nữa, 《 Cô Đảo 》cuối tháng 10 bắt đầu quay, anh sắp phải chuẩn bị tiến tổ. Bất quá vẫn là để lại điện thoại cho mẹ con hai người, nếu có chuyện gì có thể gọi anh.