Tôi Biến Thành Nam Thần

Chương 38





Nơi này là địa bàn của Giang gia, phát sinh chuyện gì, chỉ cần Giang lão gia tử muốn biết tất nhiên không thể giấu nổi ông ta.

Mà Cảnh Linh căn bản không tính giấu giếm chuyện này.

Đàn gia tuy không so được với Giang gia hùng cứ một phương quyền thế ngập trời, nhưng có thể sống ở khu biệt thự Hiền Sơn này, cũng đã là tồn tại mà đại đa số người mong ước.

Thân phận hiện giờ của anh chỉ là dân thường đi ra từ trấn nhỏ, sở dĩ đánh Đàn Vân Trung hoàn toàn vì Giang gia đang có việc cầu anh.
Muốn anh làm việc cũng được thôi, trao đổi ngang giá, lấy ra thù lao xứng đáng để đổi.

Hơn nữa đây phải là thứ anh muốn, chứ không phải thứ bọn họ bố thí.
Người quyền cao chức trọng sống trong nhung lụa nhiều năm như Giang lão gia tử, người khác sẽ tìm mọi cách lấy lòng ông ta, chuyện ông ta tự mình an bài chính là vinh quang, tự hào còn không kịp, cho dù không muốn thì họ cũng không dám nói điều kiện với ông ta.

Mọi người thuận theo ý ông ta bao nhiêu năm, hiện giờ bỗng nhiên gặp phải anh, đầu tiên là châm chọc ông ta tay quá dài xen vào việc của người khác, sau lại ở nhà ông ta đánh khách của cháu gái ông ta, xong việc còn làm như không có việc gì chạy tới nói với ông ta "Tôi nghĩ kỹ rồi đáp ứng đi giúp ông làm việc nhưng ông cũng phải giải quyết phiền toái cho tôi", hiển nhiên tiểu tử này hiểu rất rõ ràng, hiện tại là Giang gia có việc cầu anh, cho nên không có chút sợ hãi nào.
Thật đáng giận.
Giang lão gia tử bất động thanh sắc, "Cậu đại khái không biết Đàn gia yêu chiều đứa con trai này bao nhiêu rồi, cậu đánh cậu ta nghiêm trọng như vậy, nào có dễ dàng giải quyết như thế.

Cậu cho rằng cậu có bao nhiêu giá trị để ta thay cậu áp xuống cơn giận này của Đàn gia đây?"
Cảnh Linh nghe được lời này, chỉ cảm thấy có chút buồn cười, "Một chút tổn thương da thịt lại gãy mấy cái răng mà thôi, không chết không tàn phế tính nghiêm trọng cái gì." So với mất đi hai chân và tay phải, thì tính cái gì chứ.
Giang lão gia tử hơi hơi híp mắt đánh giá anh, hồi lâu mới nói, "Người trẻ tuổi lệ khí quá nặng không tốt.

Ta có thể thế cậu áp xuống việc này, nhưng cậu phải bảo đảm một cái kết quả khiến ta vừa lòng."
Cảnh Linh gật đầu, "Yêu cầu của tôi không cao, trước khi tôi trở về, đừng để Đàn gia tìm chị tôi cùng với Đàn Vân Thư và Dương Tâm Dao gây phiền toái, kể cả ngấm ngầm cũng không được.


Ngược lại tôi cam đoan với ông, chỉ cần những người đó ở khu hà độ, tôi nhất định có thể mang người về, bất quá ông cũng biết những người đó đều là quân cảm tử, cho nên chết sống tôi cũng không dám bảo đảm."
Giao dịch cứ như vậy mà đạt thành, chi tiết cụ thể trước khi xuất phát sẽ có người nói với anh.

Mà thời gian xuất phát là hai ngày sau.

Đối với chuyện này Cảnh Linh không có ý kiến.
"Ba vị lão gia tử không còn việc gì chứ? Không còn, vậy tôi liền đi trước." Chuyện lúc nãy xảy ra đột ngột, anh mới trực tiếp phá cửa mà đi.

Hiện tại tốt xấu gì cũng đang hợp tác, như thế nào cũng phải tôn trọng lão nhân gia người ta một chút.
Lúc này Giang lão gia tử không nói gì, chỉ hỏi anh, "Ta nói này tiểu tử, tên nhóc Đàn gia kia cùng cậu xưa vô oán nay vô thù, cậu hạ tay nặng như vậy làm gì?".

Truyện Xuyên Không
Cảnh Linh tùy ý đáp, "Khả năng đời trước có thù oán đi."
Lão gia tử áo xám cả giận nói, "Nói bậy, cậu rõ ràng là hướng về phía tiểu nha đầu Đàn gia kia!"
Cảnh Linh đáp đến càng tùy ý, "Đúng vậy, tôi nhất kiến chung tình với Vân Thư, hắn dám mắng người trong lòng tôi, tôi đương nhiên phải đánh hắn."
Lão gia tử áo xám: "......"
Cảnh Linh đi rồi.

Hai tay cắm ở túi quần, vẻ mặt biểu tình không có việc gì.
Cửa thư phòng một lần nữa đóng lại, Nguyên Lãng tự giác canh giữ ở bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại có ba người.
"Minh Chí, ông thấy thế nào?" Giang lão gia tử hỏi.
Minh Chí trong miệng ông, cũng chính là lão gia tử áo xám, tên đầy đủ là Tống Minh Chí, người của Tống gia một trong ngũ đại gia tộc, gia chủ hiện tại là anh cả ông ta.


Tống gia chuyên về giết chóc, tính tình không có chút thân thiện nào.
"Lúc đầu tôi chỉ cho rằng cậu ta có chút ngạo khí, nhưng hiện tại xem ra lệ khí quá nặng.

Cả nhà lão Lý, người nào cũng ôn ôn hòa hòa, bằng không cũng không làm được ngự thú sư.

Nói thật, tiểu tử này không giống như lão Lý dạy ra, ngược lại giống như đi ra từ Tống gia tôi."
"Là có chút vấn đề." Giang lão gia tử nói, "Tháng mười năm trước ở trường sở sơn phát sinh sự kiện kia, tôi tìm Tư Dương hỏi qua, nó nói chính tai nghe Cảnh Linh nói chuyện với mãng xà, từ miêu tả của nó, quả thực có chuyện như vậy.

Nhưng các ông cũng biết, Lý gia có sở trường ngự thú, nhưng cũng chỉ có thể sử dụng dã thú, chứ không phải hiểu tiếng động vật."
"Còn ông, Thành Cùng, ông thấy thế nào?" Giang lão gia tử nhìn về phía ông lão còn lại.
Thành Cùng, tên đầy đủ Bạch Thành Cùng, gia chủ Bạch gia phương nam.

Người học y, tu thân dưỡng tính cũng là một môn học vấn.

So với Tống lão gia tử, cả người ông ta tỏa ra một loại khí chất bình thản.
"Ông cũng biết, bản lĩnh của ngũ đại gia tộc chưa bao giờ truyền cho người ngoài.

Nhưng Lý gia xảy ra vụ thảm án diệt môn, cuối cùng chỉ còn lại một mình lão Lý, biến mất mấy năm rồi đột nhiên xuất hiện ở cái thôn nhỏ kia, mãi cho đến khi chết cũng chưa rời đi.

Theo hàng xóm chung quanh kể lại, lão Lý vẫn luôn quan tâm đối tốt với Cảnh Linh.


Nhiều trùng hợp như vậy đặt ở cùng nhau, nói cậu ta không phải đồ đệ của lão Lý, không khỏi có chút không thể nào nói nổi.

Có lẽ lão Lý coi trọng thiên phú dị bẩm của cậu ta, mới nguyện ý phá lệ thu làm đồ đệ."
"Vậy cứ cho là cậu ta.

Lý gia hiện giờ một người đều không còn, có truyền nhân tóm lại là tốt rồi."
Lúc Cảnh Linh đi, yến hội còn chưa kết thúc.

Khi tới anh cùng Dương Tâm Dao cùng nhau gọi xe, sau đó lại gặp được Vân Thư hảo tâm chở bọn họ một đoạn đường.

Nhưng Vân Thư và Dương Tâm Dao đi trước rồi, lại không có taxi, nên anh chỉ có thể làm phiền Giang lão gia tử phái xe đưa anh về.

Lúc anh đưa ra yêu cầu này, Nguyên Lãng đứng cạnh cửa hô hấp rối loạn một chút, xem ánh mắt hắn quả thực hận không thể đem anh lăng trì.
Đánh Đàn Vân Trung xong cảm giác cả người thần thanh khí sảng, Cảnh Linh nhất thời nổi lên ý xấu, đi qua bên người Nguyên Lãng còn cố ý giơ giơ lên cằm, vị cảnh vệ thật thành này thiếu chút nữa không nhịn được mà động thủ đánh nhau với anh.
Rời khỏi khu biệt thự Hiền Sơn trở lại khách sạn, còn chưa đến chín rưỡi.

Mà Vân Thư và Dương Tâm Dao về trước anh nửa tiếng.

Anh gọi điện cho Dương Tâm Dao trước, lại nói lời cảm tạ, thuận tiện hỏi cô ấy ăn cơm chưa.

Rốt cuộc vì chuyện của Vân Thư, cô ấy ở Giang gia phỏng chừng cũng chưa ngồi được bao lâu, chứ đừng nói đến ăn.

Kết quả Dương Tâm Dao ngữ khí vui sướng nói với anh đang ăn, hơn nữa còn cùng Vân Thư ăn.
"Muốn biết bọn tôi ở đâu sao? Cầu tôi đi a ha ha ha ha ha!" Điện thoại bên kia tiếng cười đặc biệt trương dương, "Ai bảo cậu lúc trước thấy sắc quên nghĩa, hiện tại biết sai chưa!"
Cảnh Linh có chút vô ngữ.

Đang muốn nói điểm gì đó, thì trong điện thoại bỗng nhiên truyền đến tiếng của Vân Thư, "Cảnh Linh, là tôi, Đàn Vân Thư."

"Ừ, tôi biết." Anh đáp lời đặc biệt tự nhiên.
Bên kia trầm mặc một lát, mới tiếp tục nói, "Tôi và Tâm Dao ở tiệm cơm Tây trong khách sạn, anh có muốn lại đây không?"
"Được." Cảnh Linh đồng ý, "Tôi đến ngay."
Đàn Vân Thư tắt điện thoại, bỗng nhiên nhớ tới chuyện xảy ra trong hoa viên Giang gia, Dương Tâm Dao với cô câu kia.
"Tâm Dao." Cô hô nhẹ một tiếng.
"Ừm?" Dương Tâm Dao cắn một miếng bánh kem phô mai nhìn về phía cô.
"Lúc ở hoa viên, cậu cùng tôi nói Cảnh Linh nhà cậu rất tuấn tú đúng không? Cậu......!Vì sao lại nói như vậy?" Nhiều chuyện liên tiếp phát sinh, cô lúc ấy cả người đều có chút theo không kịp, hiện tại nhớ lại cảm thất nhiều chỗ không hợp lý.

Dương Tâm Dao hảo tâm lo lắng cho cô nên đi theo chưa tính, Cảnh Linh không phải cùng Giang Tư Cẩn đi rồi sao, vì sao đột nhiên xuất hiện ở đó?
Cô nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy chỉ có một lời giải thích, chính là Dương Tâm Dao gọi điện thoại kêu anh tới.

Tính thời gian sự tình xảy ra, Cảnh Linh lúc ấy hẳn là vừa mới tới, căn bản cũng không biết đã xảy ra cái gì, nhưng vừa tới liền trực tiếp đánh Đàn Vân Trung, Đàn Vân Cẩm cũng té xỉu ở bên cạnh.

Sau đó anh còn khoác áo cho cô, lúc ấy không cảm thấy gì, nhưng hiện tại nghĩ lại cũng không đúng.

Khi đó Tâm Dao cũng không có áo khoác, mà anh cùng Tâm Dao là bạn bè, theo lý thuyết hẳn nên chú ý tới bạn của mình trước mới đúng, vì sao lại cố tình nghĩ đến cô trước.
Càng đừng nói đến việc để hai người bọn cô đi trước, chính mình lưu lại giải quyết hậu quả.
Đàn Vân Thư đem sự việc ngẫm lại một lượt, miễn cưỡng tìm được chút nhân tố khả năng.
Dương Tâm Dao nghe vậy, chớp chớp mắt, "Đúng vậy, Cảnh Linh nhà cậu.

Tôi lúc trước tính mệnh cho cậu ta, cậu là duyên trời định của cậu ta."
Đàn Vân Thư: "......" Mỗi từ cô đều biết, nhưng đặt chúng ở cạnh nhau cô nghe không hiểu là thế nào? Đoán mệnh?! Duyên trời định?!
Đại khái thấy sự nghi hoặc của cô biểu hiện quá rõ ràng, Dương Tâm Dao lại giải thích, "Nếu cảm thấy đoán mệnh không thể tin, vậy coi như cậu ta đối với cậu nhất kiến chung tình không phải được rồi sao."
"......!So với đoán mệnh, nhất kiến chung tình càng không tin được." Đàn Vân Thư vô ngữ nói.
Lúc này một thanh âm từ phía sau truyền đến, "Vậy cô cảm thấy nhất kiến như cố thì thế nào?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.