Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công

Chương 103: Tương kế tựu kế



Edit - beta: Axianbuxian12


Lộ Nhậm nhìn điện thoại một lát, trước khi điện thoại tự ngắt máy, cậu vẫn nghe máy.


Lộ Nhậm: A lô, thầy Mục, có việc gì sao?


Mục Thanh Đồng: "Tôi muốn gặp mặt cậu."


Mục đích Mục Thanh Đồng gọi điện thoại tới, trong lòng Lộ Nhậm biết rõ ràng, nhưng vẫn hỏi: "Tôi còn bận tu luyện, thầy có chuyện gì?"


Mục Thanh Đồng im lặng một chút, dường như có chút ồn ào.


"Bài viết trên diễn đàn trường học, cậu đều thấy rồi chứ."


Lộ Nhậm: "Bài viết nào?"


Mục Thanh Đồng dường như không ngờ tới cậu có thể giả ngu đến nước này, không thể không nói rõ: "Về tai tiếng của cậu và Thời Diễn, tôi tin cậu cũng nghe người ta nói qua rồi, tôi sắp đính hôn với Thời Diễn."


Ồ, hoá ra là dùng chiêu này.


Lộ Nhậm chậm chạp không đi tìm Mục Thanh Đồng, Mục Thanh Đồng lấy một chuyện hợp tình lý như vậy để tới cửa tìm người.


Vị hôn phu sắp đính hôn, tới cửa tìm tình nhân lúc trước hư hư thực thực là tiểu tam để giằng co, hợp tình hợp lý. Lộ Nhậm thậm chí không có lý do gì để từ chối.


Cậu cũng không muốn từ chối.


Dựa theo tính cách của cơ chế tu sửa cốt truyện, cho dù lần này Lộ Nhậm không đi, lần sau không chừng sẽ làm ra chuyện càng ghê tởm hơn ép Lộ Nhậm ra mặt.


Không sai, chuyện trên diễn đàn, không ảnh hưởng gì tới Lộ Nhậm, nhưng lại rất ghê tởm.


Lộ Nhậm: "Được, anh nói thời gian địa điểm đi."


***


Nơi Mục Thanh Đồng hẹn là một cái hội sở tư nhân kín đáo.


Vị trí hội sở có thể nói là được trời ưu ái, ở vùng ngoại ô, rời xa trung tâm thành phố, hẻo lánh yên tĩnh, được rừng cây xanh tốt vây quanh.


Đặc biệt thích hợp để một đám người mai phục, làm vài hoạt động bắt cóc.


Lộ Nhậm được người phục vụ dẫn tới một vị trí ở bên ngoài.


Mục Thanh Đồng ngồi ở đình hóng gió, mặc quần áo đơn giản nhưng không mất sự tinh xảo, hơi cúi đầu nhìn gì đó.


Ánh mặt trời nhẹ nhàng rơi xuống, gió nhẹ phất qua mặt hồ nơi xa, mọi thứ nhìn qua như năm tháng tốt đẹp.


Lộ Nhậm đi qua, ngồi xuống, nói: "Thầy Mục đúng là phong nhã, tìm được nơi không có người nào như vậy."


Mục Thanh Đồng cười, nói: "Dù sao bây giờ tai tiếng của cậu và Thời Diễn truyền ra rất ồn ào, vì tránh cho lại có lời đồn gì truyền ra, nơi này thích hợp nhất."


Lộ Nhậm nhướng mày: "Ồ? Vậy cảm ơn thầy Mục đã suy nghĩ cho học sinh rồi."


Nói xong, Lộ Nhậm bắt đầu im lặng ăn, cậu không lo lắng Mục Thanh Đồng bỏ thuốc. Dù sao thì tuyến cốt truyện là cậu thông đồng với kẻ thù của Thời Diễn bắt cóc Mục Thanh Đồng, vì để chứng thực việc này, Lộ Nhậm cậu không thể ngất xỉu.


Vẻ mặt Mục Thanh Đồng vốn chắc chắn, dù sao cái tin đồn toàn thành phố đều biết này đối với một học sinh mà nói đúng là đả kích không nhỏ.


Y chờ Lộ Nhậm chất vấn mình, lại nói thêm một hai câu châm ngòi, chọc giận Lộ Nhậm, thuận lý thành chương thì có thể đánh nhau. Sau đó, bọn cướp mai phục cách đó không xa xuất hiện, thế là có thể làm mọi chuyện nhìn qua như là âm mưu của Lộ Nhậm.


Không ngờ tới, sau khi Lộ Nhậm đáp lại y một câu thì bắt đầu ăn đồ, không nói một lời, hoàn toàn hưởng thụ món ngon trước mắt.


Mục Thanh Đồng đợi hồi lâu, thật vất vả thấy Lộ Nhậm buông đũa xuống, ngẩng đầu lên. Y mang theo chút chờ mong nhìn về phía Lộ Nhậm.


Lộ Nhậm nhe răng cười, nói: "Thầy Mục, tôi vẫn chưa no, không thì gọi thêm vài món nữa đi?"


Mục Thanh Đồng: "......"


Lộ Nhậm chớp chớp mắt, làm vẻ khó hiểu: "Sao vậy? Nơi này đắt lắm sao?"


Mục Thanh Đồng không thể nhịn được nữa, nói: "Cậu không để ý  những chuyện trên mạng chút nào sao?"


Lộ Nhậm; "Không để ý, chẳng phải là nói vài câu thôi sao, không đau không ngứa."


"Nhưng cậu còn phải về trường học đi học, tôi lo lắng sẽ có người không lý trí gây phiền phức cho cậu."


Lộ Nhậm thấy Mục Thanh Đồng không có ý gọi thêm món ăn, không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối. Lúc sau phải chạy theo cốt truyện bắt cóc, cũng không biết phải ở trong núi mấy ngày.


Không cố gắng ăn một bữa thì làm gì có sức đánh nhau, đáng tiếc, Mục Thanh Đồng làm cơ chế tu sửa cốt truyện sao mà lại thiếu kiên nhẫn vậy chứ?


Lộ Nhậm hỏi vấn đề này trong ý thức.


Tiểu Quân dường như có chút cạn lời, im lặng một lát mới trả lời: 【 Cơ chế tu sửa cốt truyện nói đúng ra thì không được xem là người, cũng không thể bắt chước hành vi của con người, cho nên nó chỉ có thể dựa vào số liệu của người chơi phía trước.


"Ý của mi là, tính cách của người chơi phía trước là thế này?"


Tiểu Quân: 【 Ừm, cậu có thể coi Mục Thanh Đồng này là người chơi có được bàn tay vàng. 】


Ô kê.


Lộ Nhậm bất đắc dĩ, rút một tờ giấy lau khô miệng.


"Thầy Mục, thứ nhất, tôi không sợ người khác tới gây chuyện, là cổ võ giả, tất nhiên là chưa bao giờ sợ hãi khiêu chiến; thứ hai, làm sáng tỏ lời đồn, không phải chuyện mà thầy nên làm sao?"


Mục Thanh Đồng nhăn mày lại, hỏi: "Cậu có ý gì?"


Lộ Nhậm nhún vai, không nói tiếp.


Mục Thanh Đồng dường như bị chọc tức, hồi lâu không nói gì. Y im lặng một lát, vẻ mặt trở nên càng phản cảm.


"Vừa rồi là tôi lấy thân phận giáo viên nói chuyện với cậu, bây giờ, là vị hôn phu của Thời Diễn, hy vọng cậu về sau có thể giữ khoảng cách với Thời Diễn."


"Ồ?"


"Nói thế nào thì Thời Diễn cũng là gia chủ Thời gia, lại cổ võ đại sư trẻ tuổi nhất Tây Châu, tôi không hy vọng hắn bởi vì loại tai tiếng này ảnh hưởng đến danh tiếng của hắn."


Mục Thanh Đồng nói rất là chính nghĩa, thao thao bất tuyệt, Lộ Nhậm nghe mà mất hết cả hứng, cảm thấy nhàm chán. Ánh mắt cậu rơi trên mặt bàn, thật ngoài ý muốn phát hiện một chi tiết, hỏi: "Thầy Mục, nhẫn của thầy đâu?"


Mục Thanh Đồng sửng sốt, chưa phản ứng lại.


"Nhẫn đính hôn của thầy." Lộ Nhậm chỉ chỉ bàn tay đang đặt trên bàn của Mục Thanh Đồng.


Trong cốt truyện gốc, Mục Thanh Đồng khi tỉnh lại sau hôn mê thì nhìn thấy ngón tay đeo nhẫn. Mà Mục Thanh Đồng trước mặt, trên ngón tay lại trống không, không có gì hết.


Thời Diễn kia, chán ghét cơ chế tu sửa cốt truyện hay nói là Mục Thanh Đồng tới cực hạn, cho dù là diễn trò, cũng không muốn đeo một chiếc nhẫn lên cái thân xác giả dối này.


Lộ Nhậm nhớ tới  biểu hiện ngày hôm qua của Thời Diễn, hạ quyết tâm.


Mục Thanh Đồng được Lộ Nhậm nhắc nhở, theo bản năng bỏ tay xuống dưới bàn, lạnh lùng nói: "Chuyện này không liên quan tới cậu, tôi không ngờ tới, cậu lại là người có phẩm hạnh tầm thường như vậy, cho dù bây giờ cậu có chút tu vi, nhưng loại tâm tính này cũng không đi xa được trên con đường võ đạo đâu."


Lộ Nhậm nhướng mày, nói: "Dù tôi không thích nghe lời này, nhưng có điều, vẫn phải phối hợp một chút thôi."


Giọng nói vừa dừng, Lộ Nhậm đột nhiên lật đổ cái bàn, có vài phần ý ra hiệu.


Mục Thanh Đồng cũng bị cậu bất thình lình trở mặt làm ngu luôn, không hiểu một giây trước Lộ Nhậm còn một vẻ không thèm để bụng, giây tiếp theo lại đột nhiên trở mặt.


Thẳng đến khi nắm tay Lộ Nhậm đấm mạnh vào sườn mặt Mục Thanh Đồng, y mới phản ứng lại, chỉ là thời gian đã muộn.


Mục Thanh Đồng bay ngược ra ngoài, đập vào cây cột, sau đó rơi xuống mặt đất.


Y che ngực, phun ra một ngụm máu tươi, không thể tin tưởng nhìn về phía Lộ Nhậm: "Cậu, sao cậu......"


Lộ Nhậm cười nhạo một tiếng, nói: "Đây không phải điều anh hy vọng sao?"


Nói xong, cậu cũng không nói lời vô nghĩa, lại muốn lên đánh tiếp.


Mục Thanh Đồng cuống quít đứng dậy, chật vật chống cự mấy chiêu, trong lúc căng thẳng, bỗng nhiên có người áo đen xông vào từ bên cạnh, đánh ngất Mục Thanh Đồng rồi khiêng người đi.


Tới rồi.


Lộ Nhậm cũng không do dự, phối hợp hét một tiếng: "Buông thầy Mục ra!"


Đối phương đương nhiên sẽ không để ý cậu, Lộ Nhậm cũng thuận lợi thành chương đuổi theo.


Người áo đen kia rõ ràng là đang đợi Lộ Nhậm, cậu đuổi theo cũng khá nhẹ nhàng, thậm chí còn thừa sức nói chuyện phiếm với Tiểu Quân.


Tiểu Quân tuy nói sau khi khôi phục năng lượng thì nhân tính hóa không ít, lúc này vẫn không hiểu hành động của Lộ Nhậm.


Nó hỏi: 【 Tại sao cậu phải phối hợp như vậy chứ? Không phối hợp làm cho cơ chế tu sửa cốt truyện tiêu hao càng nhiều năng lượng không phải tốt hơn sao? 】


Lộ Nhậm: "Không, ta đổi ý rồi, quyết định phải nhổ cỏ tận gốc."


Tiểu Quân kinh sợ, nói chuyện có chút lắp bắp: 【 Cậu nói nhổ cỏ tận gốc là...là cái gì? 】


"Đương nhiên là giết chết Mục Thanh Đồng."


【......】


Cốt truyện phát triển đến mức này, Thời Diễn đã biết rất nhiều bí mật, tồn tại của Mục Thanh Đồng trở thành không cần thiết nữa.


Cái âm mưu do Mục Thanh Đồng chủ mưu này, chính là cơ hội tốt nhất.


Quan hệ hiện giờ của Mục Thanh Đồng và Thời Diễn rất hời hợt, hơn nữa tai tiếng này còn truyền ra rất ồn ào huyên náo, nếu Lộ Nhậm tùy tiện tìm một chỗ giết chết Mục Thanh Đồng, cậu có thể thoát thân, nhưng lại có ảnh hưởng không tốt đối với Thời Diễn.


Lộ Nhậm luôn nhớ rõ trong ngõ nhỏ âm u, cậu tùy tay nhặt được một Tiểu Cửu bẩn bẩn y như con chó con.


Tiểu Cửu có thể có được những thứ ngày hôm nay thật không dễ dàng, Lộ Nhậm không muốn hủy hoại nó. Trong mắt cậu, Tiểu Cửu vì những chuyện hồi nhỏ, sự khao khát với vật ngoài thân quá lớn, luôn muốn nắm chặt mọi thứ có thể nắm lấy.


Nếu những thứ này có thể mang đến cho Thời Diễn cảm giác an toàn, làm hắn không đến mức sinh ra tâm ma, vậy Lộ Nhậm đương nhiên phải cố gắng đi theo hướng này.


Cậu đuổi theo người áo đen kia tới tận ngoại thành.


Lộ Nhậm vừa tiến vào khu rừng này liền cảm giác được nguy hiểm giấu ở trong đó.


Có không ít người, trong tiếng lá cây bị gió thổi lay rì rào, là những người kia cố tình khống chế, gần như không thể nghe thấy tiếng hít thở, nhưng vào trong tai Lộ Nhậm, lại rõ ràng như đang ở sát bên tai vậy.


Thậm chí cậu có thể chỉ ra, nơi những người đó mai phục.


Chỉ là vì kế hoạch tiếp theo, Lộ Nhậm làm bộ không biết.


Bước chân cậu chậm lại, ở chỗ này mất dấu kẻ bắt cóc. Lộ Nhậm nhìn xung quanh, ra vẻ đang tìm kiếm.


Cậu dặn dò Tiểu Quân: "Mở thẻ đỉnh cao võ đạo ra."


Tiểu Quân không hỏi nhiều, lên tiếng: 【 Được. 】


Lộ Nhậm không phải người lỗ mãng, cậu tin tưởng kiếm trong tay mình. Trong thời khắc này, lại yêu cầu càng cẩn thận hơn, thẻ đỉnh cao võ đạo có thể để khả năng khống chế chân khí trong kinh mạch của Lộ Nhậm đạt tới cực hạn.


Cậu đi đến cạnh một thân cây, dường như có hơi mệt, chống vào cây thở hổn hển mấy hơi.


Người áo đen trốn ở chỗ khác mò mẫm đi lên, Lộ Nhậm làm bộ hồn nhiên, nhưng cậu có thể nghe được âm thanh rất nhỏ rồi phán đoán đối phương chưa rút vũ khí ra.


Khoảng cách càng ngày càng gần.


Người áo đen giơ tay lên, nhanh chóng đánh ra.


Lộ Nhận nhắm mắt lại, phối hợp ngã xuống.


Lúc sau, cậu cảm thấy có người tới đây xem kỹ. Lộ Nhậm điều chỉnh tần suất hô hấp, chân khí ngưng tụ ở đan điền, chỉ cần người tới có ý gây thương tích, cậu có thể lập tức ngưng tụ ra Vạn vật kiếm để phản kích.


Cũng may, những người này không nhận ra vấn đề gì.


Lộ Nhậm chỉ cảm thấy mình bị khiêng lên, sau đó là một đường xóc nảy.


Không biết qua bao lâu,  cảm giác xóc nảy này mới biến mất. Lộ Nhậm được đặt ở một chỗ đất phẳng, âm thanh xung quanh dần dần biến mất.


_____


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.