Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công

Chương 109: Cái chết của Mục Thanh Đồng



Edit - beta: Axianbuxian12


Cậu quyết định, ngày mai sau khi trở về doanh địa, thì sẽ đường ai nấy đi với Nghiêm Chỉ.


Kế sách dụ dỗ cái gì, quả nhiên vẫn phải quán triệt phương châm nhất quán của cậu, phải áp chặt Nghiêm Chỉ trên mặt tu vi, thúc giục hắn không ngừng tu luyện lên cao, không có công sức suy nghĩ mấy chuyện linh tinh.


Hành trình Cô đảo lần này, Lộ Nhậm và Nghiêm Chỉ đều không phải đến một mình, với thực lực và địa vị của bọn họ ở thành phố Huyền Vũ, tất nhiên đều là tổ đội tới đây.


Hai tiểu đội có tiềm lực nhất thành phố Huyền Vũ, hai tiểu đội  võ giả trẻ tuổi cách cổ võ tông sư gần nhất, tất nhiên từ lúc bắt đầu đã là tràn ngập địch ý và cạnh tranh.


Lần này, chẳng qua là một ngoài ý muốn, mới dẫn đến cuộc gặp gỡ của Lộ Nhậm và Nghiêm Chỉ tại dã ngoại, còn bị quấn vào cùng nhau.


Nhưng mà không như mong muốn, kế hoạch sẽ luôn bị chuyện đột ngột xảy ra quấy rầy, lần này cũng không ngoại lệ.


Ngày hôm sau, Lộ Nhậm và Nghiêm Chỉ về doanh địa một cách thuận lợi, hai người thậm chí còn vừa lên đường vừa săn được không ít dị thú.


Đương nhiên, hợp tác săn thú là không có khả năng, hai người đều là tự săn của nhau, bọn họ lúc này vẫn là đối thủ cạnh tranh, điểm tích phân đương nhiên không có khả năng chung nhau.


Với tính tình của Lộ Nhậm và Nghiêm Chỉ, tất nhiên là suýt chút nữa lại đánh nhau, may mà lúc này doanh địa đã gần trong gang tấc.


Lộ Nhậm kiềm chế xúc động ra tay, bước nhanh về phía doanh địa.


Nghiêm Chỉ lại cứ không biết sống chết mà trêu chọc, nói: "Sao thế? Tâm trạng đột nhiên lên cao, có chuyện gì tốt à?"


Lộ Nhậm không thèm nhìn thẳng hắn, chỉ dùng khoé mắt liếc hắn một cái: "Nghĩ đến không cần phải nhìn thấy cái bản mặt của cậu, tôi cảm thấy đó là chuyện tốt."


Nghiêm Chỉ cười lạnh một tiếng: "Ha, nhưng người mà cậu muốn gặp, lại ở trong tiểu đội của tôi."


Lộ Nhậm nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng lại. Doanh địa đã ở trước mắt, cậu cũng không nói tiếp, trực tiếp đi tìm thành viên tiểu đội của mình.


Thật sự không ngờ tới, thứ nghênh đón Lộ Nhậm lại là một tiếng sét giữa trời quang.


Hôm qua sau khi cậu và thành viên tiểu đội ngoài ý muốn lạc nhau, tiểu đội cậu khi trở về gặp phải một cơn sóng dị thú nhỏ, trong đó còn có rất nhiều côn trùng khổng lồ.


Tiểu đội liều chết một phen, toàn bộ đúng là còn sống trở lại, đáng tiếc cả người đều bị thương nặng.


Tối hôm qua bọn họ không đợi được Lộ Nhậm trở về, đã lên phi hành khí loại nhỏ của doanh địa, bay về thành phố Huyền Vũ tiếp nhận trị liệu.


Nói cách khác, cuộc đua điểm tích phân kế tiếp của Lộ Nhậm, chỉ còn lại có một mình cậu, gặp phải nguy hiểm rớt hạng.


Hành trình săn thú trên Cô đảo lần này, trên thực tế là cuộc đua điểm tích phân của hiệp hội cổ võ giả.


Vì cổ vũ các nhóm cổ võ giả tích cực săn thú, tiêu diệt dị thú, ngăn chặn nhóm dị thú sinh sản không thể kiềm chế, bảo vệ an toàn nơi con người sinh sống, hiệp hội cổ võ giả hằng năm sẽ tổ chức cuộc đua như vậy.


Hạng nhất bảng tích phân, đạt được phần thưởng cực kỳ phong phú, cho dù với sự hiểu biết của Lộ Nhậm hay là Nghiêm Chỉ thì cũng cực kỳ động tâm.


Đương nhiên cuộc đua này không chỉ là thi đấu trong thành phố Huyền Vũ, mà là toàn bộ tiểu đội cổ võ giả khắp Bắc Châu.


Những cái tên đứng đầu bảng tích phân Bắc Châu, có thể tiến tới cuộc đua tích phân liên hợp giữa bốn châu.


Đua tích phân ba năm lại đua một lần, Lộ Nhậm và Nghiêm Chỉ trước khi xuất phát, chẳng qua là muốn lấy được hạng nhất của thành phố Huyền Vũ mà thôi. Bọn họ tuy là cổ võ giả có thiên phú dị bẩm, nhưng dù sao tuổi cũng còn trẻ, đặt trên toàn bộ đại lục, nếu muốn đứng đầu thì cũng không đơn giản như vậy.


Hơn nữa cuộc đua tích phân đối với Lộ Nhậm và Nghiêm Chỉ, phần lớn là cạnh tranh giữa hai người với nhau, cho dù không lấy được hạng nhất cũng không sao, quan trọng là có thể hạ bệ đội của người khác.


Mỗi một lần đua tích phân, hai người đều tới đây. Tóm lại, người thua trong vòng ba năm liên tục phải chấp nhận sự trào phúng vô nhân đạo của đối phương.


Đây cũng là một loại động lực khác, làm Lộ Nhậm và Nghiêm Chỉ liều mạng tu luyện, tu vi không ngừng tăng lên.


Lần đua điểm tích phân trước, Nghiêm Chỉ thua. Chính là nhờ cái động lực vô cùng to lớn này, Nghiêm Chỉ trong vòng ba năm đặt ra cho bản thân một kế hoạch tu luyện địa ngục, hơn nữa còn thuận lợi hoàn thành.


Mà Lộ Nhậm, lại bởi vì một nguyên nhân ngớ ngẩn mà chậm trễ tiến độ tu luyện.


Đó chính là lần đầu tiên Lộ Nhậm rung động trong hai mươi mấy năm qua, tựa như cây khô gặp mùa xuân, cây già nở hoa vậy, bắt đầu là không thể ngừng lại.


Cậu dùng toàn bộ tinh lực theo đuổi một học sinh bình thường khoa Y Đạo, đập không ít tiền vào, còn mang theo đối phương đi săn thú khắp nơi, nâng cao năng lực thực tiễn.


Chỉ là cứ thế qua ba năm, người ta vẫn chỉ coi cậu là bạn bè.


Lộ Nhậm của trước kia không nghĩ ra là tại sao, rõ ràng chỉ là một học sinh thường thường bậc trung, diện mạo, thiên phú thậm chí là tính cách đều bình thường.


Sao cậu lại điên cuồng si mê đối phương, thậm chí có một suy nghĩ ngu ngốc là có thể vứt bỏ tất cả vì người nọ.


Lộ Nhậm của sau khi thức tỉnh thì đã hiểu. Tất cả đều là cốt truyện sắp xếp, vì làm cậu ở trên tiến độ tu luyện kém hơn Nghiêm Chỉ, cũng vì làm cậu và Nghiêm Chỉ cắt đứt với nhau.


Không sai, học sinh bình thường được Lộ Nhậm điên cuồng theo đuổi tên là Mục Thanh Đồng.


Suất diễn của Lộ Nhậm trong tuyến cốt truyện này rất nặng, không giống ba tuyến kia chỉ là pháo hôi mà thôi. Cậu xuyên suốt toàn bộ cốt truyện, hoàn toàn xứng đáng là boss phản diện lớn nhất.


Lộ Nhậm từ đầu tới cuối vẫn luôn đối đầu hết sức với Nghiêm Chỉ, trộn lẫn tình cảm giữa hai người, đến cuối cùng điên cuồng tìm đường chết bắt cóc Mục Thanh Đồng, tự nổ thành pháo hoa, trở thành kết thúc tuyệt đẹp cho toàn bộ cốt truyện.


Lộ Nhậm này, có thể nói là ngoài hai vai chính ra thì là người có suất diễn nhiều nhất, boss phản diện làm cho người ta hận ngứa răng.


Nhưng so với mấy cái nhân vật pháo hôi thân thể hở tí là cái suy yếu, không thể tập võ thì đãi ngộ Lộ Nhậm ở tuyến này còn xem là không tệ.


Thiên phú tuyệt hảo, gia tộc lâu đời, cho dù là mặt nào thì cũng  không kém khí vận chi tử Nghiêm Chỉ ở tuyến này bao nhiêu.


Nếu không phải Lộ Nhậm trong ba năm này bỏ vẳng tu luyện, chỉ sợ lúc này cũng giống Nghiêm Chỉ, cách cổ võ tông sư chỉ còn một đường chỉ.


Ba năm qua, Nghiêm Chỉ vẫn luôn bế quan tu luyện, hoàn toàn không biết chuyện Lộ Nhậm điên cuồng theo đuổi Mục Thanh Đồng.


Cái ngày hắn xuất quan kia, theo lệ thường đi tìm Lộ Nhậm đánh nhau, đúng lúc gặp được Lộ Nhậm đang ở bên Mục Thanh Đồng.


Cốt truyện chính là máu chó như vậy đó, Mục Thanh Đồng mà Lộ Nhậm theo đuổi ba năm vừa gặp đã yêu Nghiêm Chỉ. Sau ngày đó, quan hệ hai người tất nhiên đã xấu lại càng thêm xấu.


Nghiêm Chỉ dường như cũng có cái nhìn khác với Mục Thanh Đồng, biểu hiện cụ thể chính là hắn mời Mục Thanh Đồng gia nhập làm bác sĩ cho tiểu đội.


Thật ra với thực lực của Mục Thanh Đồng thì không thể lọt được vào mắt Nghiêm Chỉ. Trước khi Lộ Nhậm xuất phát, bởi vì việc này mà đánh một trận với Nghiêm Chỉ, sau khi tiến vào Cô đảo, hai người bọn họ gần như là mỗi ngày đều xảy ra xung đột nhỏ.


Lộ Nhậm ngồi trong cái lều trống rỗng, sắp xếp lại toàn bộ cốt truyện trước đây, xác nhận trong mỗi một lần lặp lại, đều chưa từng xuất hiện việc thành viên tiểu đội bị thương rồi rời đi trước.


Chẳng lẽ là bởi vì cậu cứu Nghiêm Chỉ, mới dẫn đến đàn dị thú vốn nên tập kích Nghiêm Chỉ mất đi mục tiêu, ngược lại gặp phải tiểu đội của cậu.


Tất cả chuyện này quả nhiên vẫn là lỗi của Nghiêm Chỉ.


Lộ Nhậm đứng dậy, quyết định đi tìm Nghiêm Chỉ gây chuyện. Cậu mới đi được một nửa, thì nhìn thấy thành viên tiểu đội Nghiêm Chỉ.


Bọn họ dường như cũng mới từ bên ngoài trở lại doanh địa, mấy người vội vàng nâng một người vọt vào. Bọn họ nhìn cũng không thèm nhìn đối thủ là Lộ Nhậm một cái, nâng người đi về hướng vị trí lều trị thương.


Mày Lộ Nhậm nhăn lại, đi theo sau, người bọn họ nâng thực sự có vài phần quen mắt.


Cậu đụng phải Nghiêm Chỉ ở cửa lều trị thương, hai người không nói gì, rất ăn ý vén lều lên, một trước một sau đi vào.


Khi Lộ Nhậm thấy rõ người nằm ở trên giường, thật sự là vô cùng kinh ngạc.


Người trên giường thật đúng là người quen, là Mục Thanh Đồng.


Chỉ là, trạng thái Mục Thanh Đồng hình như không thích hợp lắm, không nhìn thấy ngực phập phồng chút nào.


Bác sĩ bên cạnh thu tay, thở dài, sau đó kéo tấm vải trắng lên, che   cả người Mục Thanh Đồng lại, ông ta lắc lắc đầu nói: "Dấu hiệu sinh mệnh đã biến mất."


Lộ Nhậm nghe xong mà rớt cả cằm. Cậu thực sự không thể tin vào hai mắt của mình, quay đầu nhìn Nghiêm Chỉ một cái rồi tiến lên vài bước.


Sao lại thế này?


Mục Thanh Đồng sao lại chết rồi? Cốt truyện rối loạn này đến cùng là thế nào?


Ôm một bụng tâm tình phức tạp, Lộ Nhậm dừng lại.


Đồng đội Nghiêm Chỉ trước giờ nhìn Lộ Nhậm không vừa mắt, chỉ biết Lộ gia thiếu gia đứng trước mặt đây si mê Mục Thanh Đồng ba năm, cái tình huống trước mắt này, vẫn phải có chút tinh thần chủ nghĩa nhân đạo.


Bọn họ rất thức thời mà tránh ra vài bước nhường Lộ Nhậm đi lên phía trước.


Lộ Nhậm đứng ở trước giường sửng sốt một lát mới kéo tấm vải trắng ra. Người dưới tấm vải trắng có khuôn mặt tái nhợt đã lạnh hoàn toàn, quả nhiên chính là Mục Thanh Đồng.


Lộ Nhậm nhíu mày, nhìn lại nhìn, vẫn không thể tin được chuyện ở trước mắt.


Cậu hỏi Tiểu Quân trong ý thức: "Đây thật sự Mục Thanh Đồng sao? Cơ chế tu sửa cốt truyện lại đang làm cái quỷ gì vậy?"


Tiểu Quân dường như cũng ngu luôn rồi, sau một lúc lâu mới đáp lại: 【 Thật sự là Mục Thanh Đồng, đây là thân xác do số liệu nặn ra, bên trong đã không có ý thức nào dao động, cho dù là số liệu người chơi hay là số liệu uỷ trị cũng không có. 】


Lộ Nhậm nghĩ ngợi, lại hỏi: "Chẳng lẽ là Thời Diễn ra tay thật sự quá độc ác, thật sự tiêu diệt cơ chế tu sửa cốt truyện rồi?"


Tiểu Quân: 【 Rất có khả năng, hiện tại ta căn bản không kiểm tra thấy sự tồn tại của cơ chế tu sửa cốt truyện, chiêu nhổ cỏ tận gốc kia của Thời Diễn, tàn nhẫn thì có chút tàn nhẫn, nhưng hiệu quả thật sự rất tốt đó! 】


Lộ Nhậm lúc này quả thực có cảm giác vui mừng khi trên trời rớt xuống cái bánh nhân thịt, tuyến Nghiêm Chỉ này, cậu còn chưa làm cái gì đã xong rồi?


Niềm vui này làm cậu hồi lâu không mở miệng.


Nhưng mà, cái biểu hiện này trong mắt người ngoài, lại là chịu đả kích lớn vì nỗi đau mất người yêu, ngay cả nói cũng nói không nên lời.


Đồng đội Nghiêm Chỉ thấy Lộ Nhậm như vậy, cũng không tiện mở miệng.


Bọn họ quay đầu nhìn về phía Nghiêm Chỉ, muốn đội trưởng đáng tin cậy của bọn họ làm chút gì đó.


Nhưng nghĩ lại, trong lời đồn, đội trưởng bọn họ hình như cũng có tâm tư không rõ ràng với Mục Thanh Đồng.


Đội trưởng sẽ không phải cũng bị đả kích mà không có tâm tư tiếp tục đua điểm tích phân chứ? Các đội viên đều lo lắng sốt ruột.


Không nghĩ tới khi quay đầu lại, bọn họ lại phát hiện ánh mắt Nghiêm Chỉ vẫn luôn dừng trên người Lộ Nhậm, chau mày, vẻ mặt khó chịu.


"Lộ Nhậm."


Nghiêm Chỉ mở miệng gọi một tiếng, lại không nhận được đáp lại nào, ngay cả một ánh mắt cũng không có.


Mày hắn nhíu càng sâu, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, tiến lên kéo lấy cổ áo Lộ Nhậm, trực tiếp kéo người ra khỏi lều.


Thành viên tiểu đội Nghiêm Chỉ bốn mắt nhìn nhau, lại nhìn thoáng qua thi thể Mục Thanh Đồng, cảm thấy chuyện này có hơi khác so với dự đoán.


Vậy, rốt cuộc là không đúng chỗ nào?


_____
Tội bé Mục chưa kịp lên sàn thì đã phải nhận cơm hộp rồi🥺


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.