Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công

Chương 116: Ngoài ý muốn nho nhỏ



Edit - beta: Axianbuxian12


Nghiêm Chỉ đi trong sương trắng, hắn nhớ rõ mình đang độ tâm ma kiếp.


Trước khi xuất quan, tu vi của Nghiêm Chỉ cũng đã đạt tới đại sư đỉnh cao, cách cảnh giới tông sư chỉ còn một đường chỉ.


Hắn xuất quan là bởi vì biết có bế quan nữa cũng không thể tiến thêm, cần phải đi ra bên ngoài rèn luyện mới có thể có được cơ hội đột phá.


Không nghĩ tới, sau khi xuất quan, tin tức nghênh đón Nghiêm Chỉ lại là Lộ Nhậm có người trong lòng, còn rất si mê người đó. Một loạt chuyện sau đó, thật ra làm tu vi Nghiêm Chỉ có hơi thụt lùi.


Thẳng đến khi cuộc đua tích phân bắt đầu, Nghiêm Chỉ vì để đối nghịch với Lộ Nhậm, mời Mục Thanh Đồng gia nhập đội của hắn.


Ánh mắt của Lộ Nhậm mới lại tập trung lên người hắn lần nữa. Không thể không nói, Mục Thanh Đồng đột ngột phát bệnh chết, Nghiêm Chỉ lúc này đã nhận thấy có chút không đúng.


Sự tồn tại của Mục Thanh Đồng dường như rất kỳ lạ. Tuy thời gian ở chung với Mục Thanh Đồng không nhiều lắm, Nghiêm Chỉ cũng không phải người máu lạnh, thế nhưng đối với cái chết của y, hắn lại không có bất cứ cảm giác gì.


Mà sự tồn tại của Mục Thanh Đồng, cũng trong nháy mắt kia trở nên vô cùng mơ hồ. Ngày đó, Nghiêm Chỉ sinh ra hoài nghi về tính chân thật của thế giới này.


Cho dù là Mục Thanh Đồng, hay là mọi chuyện ở quá khứ, đều trở nên không chân thật.


Cẩn thận nhớ lại, từ nhỏ đến lớn, người duy nhất chân thật bên cạnh hắn dường như chỉ có Lộ Nhậm. Khi nhận ra được điểm này, Nghiêm Chỉ cảm thấy tâm cảnh đình trệ lâu nay của hắn, dường như đã buông lỏng ra.


Sau đó, hắn lại dốc toàn lực mà tu tâm pháp Phật môn, tâm cảnh lần nữa trong sáng, tu vi cũng nhanh chóng trở lại thời kì đỉnh cao. 


Cơ hội đột phá tới vô cùng bình thường, Nghiêm Chỉ thậm chí không có chút do dự nào đã tiến vào trạng thái ngộ đạo. Cho dù lúc này bọn họ đang ở dã ngoại, cách mảnh đất trung tâm có tổ ong không đến một ngày đường.


Nghiêm Chỉ tin tưởng Lộ Nhậm, bọn họ đánh nhau từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn là quan hệ cạnh tranh. Vào thời khắc mấu chốt, bọn họ có thể giao phó phía sau lưng cho nhau.


Hắn đi về phía trước, gặp phải chướng ngại vật chắn trước mắt thì đều không chút do dự dùng tay đấm nát, không gì có thể khiến hắn dừng lại một giây một phút.


Rất nhanh, con đường đã tới điểm cuối.


Sương mù trước mắt dần loãng đi, xuất hiện trước mắt Nghiêm Chỉ chính là kiến trúc quen thuộc.


Đây là nhà của hắn.


Nghiêm gia là cổ võ thế gia có truyền thừa lâu đời, gia phong tốt đẹp, người trong nhà không nhiều lắm, quan hệ hòa thuận. Nhà hắn ở ngoại ô thành phố Huyền Vũ, có một cái sân lớn.


Nhà Lộ Nhậm cách chỗ này không xa, xem như là cách núi nhìn sang.


Mọi thứ trước mắt, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.


Trên cửa lớn cổ xưa treo đèn lồng màu đỏ, cái này thường là chỉ có Tết Âm Lịch mới có thể treo. Trên cửa dán một đôi chữ "Hỉ".


Nghiêm Chỉ hơi sửng sốt, nghĩ thầm đây là có chuyện gì vậy?


Người nhà hắn không đông, thanh niên đến tuổi kết hôn ngoài hắn ra không còn ai khác.


Nghiêm Chỉ nhíu mày, đi lên phía trước, đẩy cửa ra.


Bên trong cánh cửa là một mảnh màu đỏ.


Người có gương mặt mơ hồ đi lên trước, nói mấy lời mà hắn không nghe rõ lắm.


Nghiêm Chỉ biết, đây chỉ là tâm ma kiếp của hắn, tất cả đều là giả. Hắn cũng không thèm để ý nội dung, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được, là lời chúc phúc.


Chẳng lẽ, tâm ma cuối cùng này, là sắc dục?


Nghiêm Chỉ đi theo hướng lụa đỏ, đi không nhanh không chậm. Nếu là sắc dục, vậy không khỏi quá đơn giản rồi.


Hắn cũng chưa từng rung động vì sắc đẹp, hai mươi mấy năm qua, không phải không có người bày tỏ tình cảm với Nghiêm Chỉ, có đẹp cũng có không đẹp, lòng Nghiêm Chỉ đều như nước lặng.


Lần này, cũng giống vậy thôi.


Mặc kệ người ở trong phòng có dung mạo đẹp như Thiên tiên, hắn cũng sẽ không rung động.


Nghiêm Chỉ đã dừng ở trước cửa phòng, hắn giơ tay lên, đẩy cửa ra.


Người bên trong ngồi ở trước giường Bạt Bộ cổ điển, mặc một bộ đồ đỏ thắm, đang ngẩng đầu lên. Cả phòng đều là màu đỏ, cũng không bằng sự toả sáng như mặt trời của người nọ


"Ầm" một tiếng, Nghiêm Chỉ chỉ cảm thấy trong đầu dính thành một nhóm.


"Lộ...Lộ Nhậm, sao cậu lại ở chỗ này?"


Người nọ không nói gì, chỉ đứng dậy, kéo lấy tay Nghiêm Chỉ, đi về phía giường.


***
Lộ Nhậm ngồi cách Nghiêm Chỉ 1 mét, cau mày nhìn chằm chằm Nghiêm Chỉ.


Cậu cảm thấy chuyện này có chút không đúng.


Rõ ràng lúc trước thổ hành pnguyên tố bốn phía đang hoan hô nhảy nhót, điên cuồng lao về hướng Nghiêm Chỉ, trợ giúp hắn đột phá.


Nghiêm Chỉ là thuộc tính thổ thuần tuý, như tường đất dày nặng, khi đột phá, bốn loại nguyên tố khác đều sẽ bị bài xích ở bên ngoài.


Bây giờ lại có nguyên tố thuộc tính hỏa chậm rãi tới gần Nghiêm Chỉ, thậm chí bắt đầu tiến vào đan điền hắn.


Làn da lúa mạch của Nghiêm Chỉ cũng hiện lên chút màu sắc không bình thường.


Tuy Lộ Nhậm chưa từng đột phá đến cảnh giới tông sư, nhưng cũng có thể nhìn ra tình huống này không đúng.


Cậu nhìn thoáng qua tay Nghiêm Chỉ, phát hiện cánh tay đối phương nổi đầy gân xanh, mạch máu trên mu bàn tay trở nên càng nổi rõ hơn, rõ ràng là đang dùng hết sức lực nắm Phật châu trong tay.


Lúc này Tiểu Quân mở miệng: 【 Lộ Nhậm, trạng thái Nghiêm Chỉ không tốt lắm, buff cuồng yêu có dấu hiệu mở ra, bây giờ hắn bị cơ chế tu sửa cốt truyện ký sinh, ta cũng không thể xác định sẽ cho ra kết quả gì. 】


Lộ Nhậm hỏi: "Linh hồn Nghiêm Chỉ có thể chịu ảnh hưởng gì không?"

Cho dù là ký sinh ở trình độ nào, đều sẽ tiêu hao sức mạnh linh hồn, điểm này Lộ Nhậm rất rõ ràng. Cho dù là Tiểu Quân chung sống hài hoà với cậu, trên thực tế lúc ban đầu cũng là dựa vào sức mạnh linh hồn của Lộ Nhậm để tiếp tục sinh tồn.


Chỉ là Tiểu Quân rất an phận, tiêu hao rất ít sức mạnh linh hồn, mà Lộ Nhậm trải qua vô số lần sống lại, sức mạnh linh hồn mạnh mẽ hơn người bình thường không ít.


Sau khi tuyến Kỷ Kiêu tuyến độc lập, Tiểu Quân đã đạt được đủ năng lượng để tiếp tục sinh tồn, thậm chí còn có thể nuôi ngược lại Lộ Nhậm.


Nhìn từ tàn cục lúc trước bị Thời Diễn đánh cho của cơ chế tu sửa cốt truyện, cơ chế tu sửa cốt truyện hiện tại tuyệt đối không có năng lực làm thêm nhiều chuyện khác.


Không thể khoanh tay đứng nhìn.


Lộ Nhậm hỏi Tiểu Quân: "Mi có cách nào làm ý thức của ta cộng hưởng với ý thức của Nghiêm Chỉ không?"


Tiểu Quân: 【 Có thể, cậu có thể nhìn thấy tâm ma hiện tại hắn đang trải qua, chỉ là nếu không cẩn thận, cậu cũng có thể sa vào trong đó, rất nguy hiểm, ta kiến nghị cậu đừng làm như vậy. 】


Lộ Nhậm: "Không sao, coi như là tập luyện trước."


Tiểu Quân biết Lộ Nhậm quyết định chuyện gì thì rất khó thay đổi, cuối cùng vẫn là nhắc nhở một câu: 【 Sau khi cộng hưởng, có thể cậu sẽ quên mình tới đó để làm cái gì rồi sa vào trong đó. 】


Lộ Nhậm: "Yên tâm, ta sẽ không đâu, hoàn hảo cũng chỉ là giả dối, ta ghét nhất chính là cuộc đời giả dối."


Khi Lộ Nhậm mở mắt ra, nhìn thấy chính là một mảnh màu đỏ.


Cậu cảm thấy có chút mờ mịt, không rõ đây là đang làm cái gì.


Chỗ xương quai xanh hơi đau,  lúc này Lộ Nhậm mới nhận ra cảm giác khó thở là vì có người đang đè ở trên người cậu. Hơi thở  người này quá quen thuộc, thế cho nên Lộ Nhậm không có chút tâm lý đề phòng nào.


Cậu chỉ cảm thấy chỗ vai chợt lạnh, giận dữ hét lên: "Nghiêm Chỉ, cậu làm gì đấy!"


Cậu cử động thân thể muốn xốc Nghiêm Chỉ lên, nhưng cổ tay lại bị đè xuống.


Nghiêm Chỉ ngẩng đầu lên, dường như có chút khó hiểu: "Vừa rồi không phải cậu chủ động sao? Chủ động trêu chọc, lại mạnh mẽ bảo dừng, như vậy không tốt đâu."


Sức lực Nghiêm Chỉ rất lớn, đè lên cổ tay Lộ Nhậm làm cậu không thể động đậy.


Lộ Nhậm nheo nheo mắt, đột nhiên lộ ra một nụ cười dịu dàng: "Lại gần thêm chút nữa đi."


Nghiêm Chỉ giống như bị mê hoặc, chậm rãi cúi đầu xuống.


Trong nháy mắt đối phương thả lỏng cảnh giác, Lộ Nhậm đột nhiên dùng đầu đập một cái, cậu nhắm chuẩn góc độ, đập thẳng vào mũi Nghiêm Chỉ.


Cậu mặc kệ lần này mình có đập gãy mũi Nghiêm Chỉ hay không. Dù sao...dù sao cái gì?


Lộ Nhậm chớp chớp mắt, có chút mê mang.


Sao cậu lại ở chỗ này?


Mặc kệ, Lộ Nhậm ngồi dậy, đá cái người đang che mũi không có động tĩnh kia một cái.


"Này, đã chết chưa?"


Nghiêm Chỉ im lặng hồi lâu mới lấy lại tinh thần từ trong sự đau đớn. Nếu không phải thể chất hắn còn ở đó, lần này không chừng phải đi bệnh viện băng bó.


Đêm tân hôn, nháo đến đi bệnh viện, nếu bị truyền ra có lẽ sẽ bị người của thành phố Huyền Vũ cười cho suốt cả năm.


Hắn ngẩng đầu lên, lửa giận khi nhìn thấy Lộ Nhậm lại "phụt" một cái tắt ngúm.


Nghiêm Chỉ thở dài, đứng dậy nói: "Tuy đều là lần đầu tiên, cậu cũng không đến mức làm vậy với chồng mình ngay đêm tân hôn chứ?"


Lộ Nhậm chớp chớp mắt, dường như không thể hiểu ý trong lời của Nghiêm Chỉ, cậu hỏi: "Hả? Cậu nói cái gì? Ai là chồng ai?"


Nghiêm Chỉ bật cười, nói: "Đương nhiên tôi là chồng cậu rồi."


Lộ Nhậm bị tức đến cười, nói: "Tôi thấy cậu là bị động kinh rồi."


Nghiêm Chỉ nói: "Vậy cậu nói xem, mọi thứ trước mắt là chuyện thế nào."


Lộ Nhậm nhún vai, một bộ không quan tâm: "Tôi không biết là chuyện gì, tóm lại đây chắc chắn không phải sự thật, sao tôi có thể kết hôn với cậu."


Nghiêm Chỉ nhíu mày, bắt đầu nhận ra chút không đúng. Mọi chuyện xảy ra lúc nãy, như rơi vào trong sương mù, mông lung, làm cả người hắn như là chìm vào trong nước ấm, chỉ muốn đắm chìm ở trong đó.


Bây giờ nhớ lại, mọi thứ đều quá giả dối.


Ngay cả Lộ Nhậm, người duy nhất chân thật trong trí nhớ của hắn cũng trở nên giả dối. Mãi đến vừa nãy, Lộ Nhậm mới lần nữa trở nên chân thật.


Sau khi bị đập cho một cái, Nghiêm Chỉ đã tỉnh táo lại từ cái cảm giác nước ấm nấu ếch này.


Hắn day day giữa mày, nhớ ra mọi chuyện. Đúng rồi, hắn đang độ tâm ma kiếp, khoảnh khắc đẩy cửa phòng ra, hắn đã bị mê hoặc.


Chỉ là, Lộ Nhậm ở trước mắt này, lại là sao vậy?


Một tâm ma khác ư?


Nghiêm Chỉ biết, cửa cuối cùng để bài trừ tâm ma, chính là đích thân chém chết tâm ma. Hắn siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm người trước mắt hồi lâu, rồi lại dần dần buông ra.


Hắn lựa chọn nghe theo tiếng lòng, tản đi chân khí.


"Tôi hiểu rồi."


Khi Nghiêm Chỉ nói ra câu này, mọi thứ lần nữa bị bao phủ bên trong sương trắng.


Khi Nghiêm Chỉ mở mắt ra, thấy Lộ Nhậm ngồi xổm trước mặt hắn, đang khua tay với hắn.


Thấy hắn mở mắt, Lộ Nhậm nói: "Chúc mừng đột phá nha."


Nghiêm Chỉ nhìn mặt Lộ Nhậm, yên lặng lần một viên Phật châu: "Ừm, cảm ơn."


Lộ Nhậm đứng dậy, trợn mắt, nói: "Cảm ơn cái gì, đã nói là cậu gác đêm, kết quả nửa đường tự nhiên ngộ đạo, nếu không phải tôi phản ứng nhanh, bây giờ hai chúng ta đã thành lương thực dự trữ của Ong Chúa rồi."


Cậu đi sang một bên, ngồi xuống đưa lưng về phía Nghiêm Chỉ, tỏ vẻ bây giờ không muốn phản ứng đối phương.


Nghiêm Chỉ thấy thế, cũng không đụng vào Lộ Nhậm.


Hắn nhắm mắt lại, tiếp tục ổn định tâm cảnh, đột phá tới cảnh giới tông sư rồi, hắn càng cảm nhận được sự tồn tại của kẻ ngoại lai đang ẩn núp dưới đáy lòng hắn.


Nó không biến mất, vẫn đang ký sinh trong linh hồn của Nghiêm Chỉ, không biết khi nào sẽ đột nhiên gây chuyện.


Lộ Nhậm nhìn như là đang tức giận, thực tế là đang che giấu sự chột dạ. Vừa nãy, hình như đã xảy ra chút ngoài ý muốn nho nhỏ.


Cậu mượn sức mạnh của Tiểu Quân, cộng hưởng với  ý thức của Nghiêm Chỉ, sau khi tiến vào tâm ma kiếp của đối phương, hình như lưu lại một tai hoạ ngầm nho nhỏ.


Tâm ma kiếp đã thuận lợi vượt qua, Lộ Nhậm cũng không nhớ rõ bên trong đã xảy ra cái gì, nhưng, vừa nãy hình như cậu nghe thấy tiếng lòng của Nghiêm Chỉ.


Khoảnh khắc Nghiêm Chỉ mở mắt ra, ý nghĩ trong lòng đều hội tụ thành một câu.


Người đầu tiên nhìn thấy sau khi mở mắt ra là cậu, thật tốt.


"......"


Lộ Nhậm nghĩ ngợi, cảm thấy như vậy không được, bị bắt quả tang nghe trộm người khác làm người ta có gánh nặng đạo đức quá.


"Tiểu Quân, cái ngoài ý muốn này khi nào mới có thể biến mất vậy."


Tiểu Quân: 【 Để...để ta nghĩ cách, có lẽ, chờ ta nuốt thêm một chút năng lượng của cơ chế tu sửa cốt truyện là được. 】


"Cần mi để làm gì!" Lộ Nhậm nói ra câu cảm khái đã lâu không nói.


Tiểu Quân ủ rũ, nói: 【 Việc này có thể không liên quan đến ta, với lại trong tâm ma kiếp cậu đã trải qua cái gì vậy? Ta xem thử có thể căn cứ vào đó để sửa chữa không. 】


Lộ Nhậm thở dài: "Nếu ta nhớ rõ thì cũng sẽ không đột ngột thế này, hơn nữa sao ta cảm thấy sau những việc này tuyến Nghiêm Chỉ càng ngày càng kỳ lạ."


Tiểu Quân giải thích: 【 Rất bình thường, ít nhất ở thế giới của ta,  ảo cảnh tâm ma là chuyện mỗi một người tu hành đều sẽ phải trải qua. 】


Lộ Nhậm sinh ra chút hứng thú, hỏi: "Ý mi nói là, thế giới này sẽ càng thú vị hơn?"


Tiểu Quân: 【 Nhìn từ số liệu ta thu thập được, thế giới này quả thực đang hướng về vị diện cao cấp, cho nên càng ngày càng cùng loại với thế giới ta sống ngày trước. 】


Lộ Nhậm thở dài, cũng may cái ngoài ý muốn này dường như sau khi cách Nghiêm Chỉ hơn nửa mét thì không còn tác dụng nữa. Trước khi Tiểu Quân giải quyết thì giữ khoảng cách là được.


Ngày hôm sau, hai người tiếp tục đi về hướng trung tâm tổ ong.


Sau khi đột phá, Nghiêm Chỉ trở nên càng im lặng thêm.


Lộ Nhậm vì chuyện nghe trộm tiếng lòng, trước đó còn chú ý muốn giữ khoảng cách với Nghiêm Chỉ.


Có điều vài lần khi ngoài ý muốn tới gần, cậu lại phát hiện lòng Nghiêm Chỉ rất yên tĩnh, hầu như nghe không được âm thanh gì, nghĩ thầm không hổ là người đột phá bằng tâm pháp Phật môn, tâm cảnh rất là bình thản.


Hai người từ nhỏ vừa gặp mặt đã đánh nhau, sau khi ở chung hoà bình, quan hệ thật ra trở nên có chút mới lạ.


Mãi đến khi Lộ Nhậm nghe thấy tiếng ong đập cánh dày đặc, cậu dừng lại, thấp giọng nói: "Ở phía trước sao?"


Nghiêm Chỉ cũng dừng lại, gật đầu, ý bảo Lộ Nhậm đi theo hắn.


Ong biến dị bởi vì thể tích cơ thể quá lớn, không thể giống loại ong bình thường xây tổ ở trên cây, thường là đào rỗng một ngọn núi để làm tổ.


Chỗ này cũng không ngoại lệ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.