Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công

Chương 26: Sau khi say rượu



Edit - beta: Axianbuxian12
Mục Thanh Đồng nhìn bóng dáng bọn họ, nhận ra chút không đúng.
Kỷ Kiêu rõ ràng là người có bệnh sạch sẽ nhẹ, cho dù dưới tình huống nguy hiểm như ban nãy, sự tiếp xúc thân mật nhất giữa hắn và y chẳng qua là kéo tay.
Hắn lại trực tiếp cõng Lộ Nhậm say rượu lên, không chút chần chừ mà rời đi.
Y nghĩ nghĩ, chạy tới nói với chú Tiền: "Phiền chú đi theo xem Lộ Nhậm ở chỗ nào, cháu có hơi lo lắng."
Mấy tiếng sau, Mục Thanh Đồng trở lại Lộ gia, gõ cửa phòng Lộ Vinh.
"Anh, em có chuyện muốn nói với anh."
Lộ Vinh nghiêng người, để y đi vào.
Trước khi cửa đóng lại, một câu nói truyền ra.
"Hôm nay em gặp Lộ Nhậm......"
***
Bên này Kỷ Kiêu cõng Lộ Nhậm cũng không được yên, hắn phải để ý khống chế dỗ dành con ma men, thế cho nên hoàn toàn không phát hiện cái đuôi theo phía sau.
Vì tránh cho trên đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn chọn dùng khinh công đi trên mái nhà.
Mắt thấy sắp tới nhà, người ở trên lưng lại bắt đầu không an phận. Kỷ Kiêu bất đắc dĩ, thay đổi tư thế, bế Lộ Nhậm lên.
Lộ Nhậm cảm thấy mình xóc nảy, miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy sao ở trước mắt. Cậu thấy mình đang bay, Lộ Nhậm hưng phấn, duỗi tay ra bắt.
"Ngôi sao bay qua kìa!"
Kỷ Kiêu vốn đang vùi đầu đi, người trên lưng lại đột nhiên không an phận, bất ngờ không kịp phòng bị, hắn suýt chút nữa thì ngã xuống dưới.
Lộ Nhậm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngay sau đó liền nhìn thấy một người có hơi quen mắt.
"Ai?"
Kỷ Kiêu sợ con ma men lại gây chuyện, cúi đầu trấn an: "Là tôi, Kỷ Kiêu."
Lộ Nhậm nhìn gương mặt đẹp thanh lãnh như nguyệt, khí chất lỗi lạc kia, chọn đấm một cái tới.
"Cái đồ đểu Kỷ Kiêu, tôi thích cậu......" Lộ Nhậm nói còn chưa xong, liền ngừng lại.
"......" Tim Kỷ Kiêu đột nhiên đập nhanh một cái, suýt chút nữa trượt chân ngã xuống.
Hắn miễn cưỡng ổn định lại, liền nghe Lộ Nhậm lại mở miệng, nói nốt lời chưa nói xong.
"Là không thể nào! Tôi là bị ép buộc!"
Kỷ Kiêu dừng lại, không nhịn được hỏi: "Tại sao?"
Lộ Nhậm lúc này rất ngoan ngoãn, hỏi gì đáp nấy: "Thích cậu liền chết không có chỗ chôn, tôi lại không ngốc."
Kỷ Kiêu không hiểu, truy hỏi: "Tại sao lại nói vậy?"
Chỉ là cho dù hắn hỏi như thế nào, Lộ Nhậm đều chỉ nhắm mắt, ngủ ngon lành ở trong lòng hắn, không mở miệng nữa.
Trăm ngàn cay đắng mới về đến nhà, thử thách tiếp theo còn lớn hơn nữa.
Kỷ Kiêu gần 18 tuổi đã gặp phải thử thách lớn nhất trong cuộc đời. Hắn đứng ở trong phòng tắm, vô cùng sầu não.
Đối tượng làm hắn dầu não, ngồi trên ghế gỗ nhỏ, hai tay đặt trên đầu gối, nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn.
Chỉ là nhìn qua thôi.
Kỷ Kiêu hỏi: "Cậu tỉnh rồi, có thể tự mình tắm không?"
Lộ Nhậm cười: "Được."
Kỷ Kiêu xoay người ra ngoài, năm phút sau, vẫn không có nghe thấy bên trong có tiếng động. Hắn hết cách đành đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Lộ Nhậm vẫn yên tĩnh ngồi ngây người trên ghế.
"Không thì không tắm, trực tiếp đi ngủ?" Kỷ Kiêu hỏi.
"Phải tắm, bẩn."
Với vấn đề này con ma men rất kiên trì.
Kỷ Kiêu suy nghĩ cẩn thận một chút, nhớ tới ban nãy đánh nhau ở hắc phố, cảm thấy mình cũng không thể chấp nhận con ma men bẩn này lên trên giường ngủ.
Hắn thở dài, ngồi xổm xuống bắt đầu cởi quần áo cho con ma men này.
Vết thương trên lưng đã khép lại, vốn chỉ là vết thương ngoài da, hơn nữa với thể chất cổ võ giả, chân khí vận chuyển bên trong kinh mạch, sẽ tăng tốc độ khép lại miệng vết thương.
Mấy tiếng trước vết thương nhìn qua còn vô cùng đáng sợ, lúc này chỉ còn lại dấu vết màu hồng nhạt.
Kỷ Kiêu nhấc Lộ Nhậm lên, giúp cậu cởi quần dài ra, còn chừa lại một cái quần đùi.
Hắn xoay người cầm lấy vòi hoa sen, chỉnh thành nước ấm, vừa quay đầu lại thì ngây cả người.
Lộ Nhậm vẫn là ngồi trên băng ghế, rất ngoan ngoãn. Vấn đề là, thứ che chắn cuối cùng trên người cậu biến mất luôn rồi.
Nhiệt độ cơ thể Kỷ Kiêu thấp hơn người bình thường, cảm giác với nhiệt độ càng rõ ràng hơn.
Đùng mà một tiếng, như có thứ gì đó nổ tung trong đầu hắn, Kỷ Kiêu ngây như phỗng.
Vòi hoa sen đột nhiên rơi xuống đất, nước bắn tứ tung.
Kỷ Kiêu bị nước trên mặt đất bắn lên dội cho một đầu nước, khiến hắn bình tĩnh vài phần, đại não đình trệ bắt đầu vận chuyển lại.
Hắn dời mắt, nhìn sang bên cạnh: "Cậu đang làm gì vậy?"
Lộ Nhậm nghiêng đầu, khó hiểu: "Tắm, cởi quần áo."
"......"
Kỷ Kiêu phát hiện sau khi Lộ Nhậm uống say, hoàn toàn chính là tư duy thẳng tắp, không thể giảng đạo lý.
Hắn hít sâu một hơi, nghĩ thầm đều là con trai, cũng không cần quá kiêng dè.
"Cậu ngồi yên, đừng lộn xộn."
Lộ Nhậm ngoan ngoãn gật đầu, Kỷ Kiêu yên lặng vận chuyển tâm pháp, để thủy hành chi khí vận chuyển bên trong kinh mạch.
Mọi chuyện thuận lợi, Kỷ Kiêu thoa sữa tắm cho Lộ Nhậm, xoa xoa kì cọ, sau đó dội nước. Mắt thấy thành công ở trước mắt, Lộ Nhậm lại bắt đầu gây sự.
Hai mắt cậu nhìn thẳng, đột nhiên thấy hơi nước bốc lên thành bong bóng trong phòng tắm.
"A! Mây kìa!"
Lộ Nhậm nhảy lên, muốn đi bắt bong bóng, lại không ngờ dưới chân trơn trượt. Người say rượu không thể khống chế được thân thể, cho dù là cổ võ giả.
Kỷ Kiêu thấy cậu đứng không vững, theo bản năng đỡ lấy, thân thể ấm áp rơi vào lòng, dòng máu vừa mới yên tĩnh một chút lại sôi trào lên. Cố tình Lộ Nhậm còn không an phận, giãy giụa lung tung cả lên.
Kỷ Kiêu không thể nhịn được nữa, hét một tiếng: "Lộ Nhậm! Cậu thành thật một chút cho tôi!"
Nhưng nói với một con ma men chẳng hề tác dụng. Kỷ Kiêu không rảnh lo nghĩ nhiều, giơ tay đánh ngất Lộ Nhậm.
Dưới tình huống hỗn loạn này, đây là lựa chọn tốt nhất.
***
Sáng sớm hôm sau, Lộ Nhậm tỉnh lại trong cảm giác đau đầu kinh khủng.
Cậu đỡ trán, cảm thấy gáy đau nhức, như là bị người ta đánh ngất vậy.
Lộ Nhậm đứng dậy xuống giường, cơ bắp đau đớn càng rõ ràng.
"Á!"
Kỷ Kiêu vừa vặn đẩy cửa tiến vào, Lộ Nhậm chất vấn: "Ngày hôm qua xảy ra chuyện gì! Có phải cậu đánh lén tôi không."
Kỷ Kiêu lạnh lùng liếc cậu một cái: "Không bằng cậu tự hỏi mình đã làm gì, uống rượu rồi còn đánh nhau."
Lộ Nhậm tựa vào giường, giống như con cá mặn, cậu nghĩ không ra: "Tôi rõ ràng là ngàn chén không say mà, hôm qua chỉ uống một chén nhỏ, tôi liền đi cứu cậu. Đúng rồi, bình rượu kia, tôi còn lấy ra cứu cậu...... "
Ký ức của cậu dừng lại lúc ném bình rượu kia.
Kỷ Kiêu đặt cái chén trong tay xuống tủ đầu giường, nói; "Canh giải rượu."
Lộ Nhậm luôn cảm thấy, hôm nay Kỷ Kiêu là lạ, có điều cậu đang đau đầu chết đi sống lại, cũng không có sức để nghiên cứu.
Lộ Nhậm uống canh giải rượu xong, lúc này mới cảm thấy dễ chịu chút.
Kỷ Kiêu ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu.
"Làm...làm gì?" Lộ Nhậm khó có lúc chột dạ.
"Hôm qua cậu bỏ tôi lại đó chính là để đi uống rượu?"
Lộ Nhậm nghe ra từ trong lời nói có chút tủi thân, cậu dụi dụi mắt, thấy Kỷ Kiêu vẫn là cái mặt không biểu tình như cái giếng cổ không gợn sóng.
Có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi.
Lộ Nhậm giải thích: "Đương nhiên..không phải, tôi....tôi chính là không muốn phản ứng Mục Thanh Đồng, cậu cũng biết mà, cậu ta kỳ kỳ lạ lạ, tôi vừa thấy cậu ta liền đau đầu."
Kỷ Kiêu miễn cưỡng chấp nhận cái lý do này, Lộ Nhậm mới thở ra một hơi, lại nghe hắn nói: "Hôm qua cậu uống rượu."
Lộ Nhậm không phục: "Đúng vậy, tôi thành niên rồi, uống rượu thì sao."
Kỷ Kiêu: "Cậu không có chứng minh thư, không được coi là thành niên."
"......" Lộ Nhậm nói, "Sinh nhật của tôi còn do cậu tổ chức cơ mà."
Kỷ Kiêu một câu kết luận: "Không có chứng minh thư thì không được tính là thành niên, có tôi ở đây, cậu đừng mơ lại đụng vào một rượu lần nữa."
Trong 18 năm cuộc đời của Kỷ Kiêu, mọi thứ xảy ra hôm qua nghĩ lại mà sợ.
Bình tĩnh, lý trí tự, kiềm chế cái gì, tất cả đều mất hết, cuối cùng hắn dựa vào một tia đạo đức còn sót lại mới thuận lợi tắm cho Lộ Nhậm xong rồi ném trên giường.
Cả đêm hôm qua Kỷ Kiêu không ngủ, ngồi vận khí ở trên sân thượng không biết bao nhiêu lần mới tìm lại được chính mình.
Lộ Nhậm cũng không phục, cậu thật sự là ngàn chén không say, ít nhất là khi ở tuyến của Nghiêm Chỉ là như vậy.
Lúc này, tuyệt đối chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
"Cậu đúng là đồ bạo quân." Lộ Nhậm nổi giận, đứng dậy phản kháng.
Kỷ Kiêu cười lạnh: "Không phải cậu thích nhất là dùng thực lực nói chuyện sao? Ngày nào chưa đánh lại tôi phải để tôi quản."
"ĐM!"
"Dùng thực lực nói chuyện."
Hai người cãi nhau y như học sinh tiểu học, tranh chấp mãi cũng chả được cái lông gì.
Cuối cùng, một cuộc điện thoại cắt ngang cuộc cãi nhau nhàm chán này.
Trong lúc cãi nhau, điện thoại Kỷ Kiêu vang lên.
Hắn cũng không để ý Lộ Nhậm đang bày trò, nhấc máy: "Alo, ai vậy?"
"À, anh Tôn, anh về rồi à?"
Sau khi Kỷ Kiêu cúp máy nhìn thấy ánh mắt Lộ Nhậm sáng quắc, mặt mày vui vẻ.
"Cậu sao vậy?"
"Tôi nghe thấy rồi, cậu đừng nghĩ chơi bẩn, anh Tôn chính là người có thể làm chứng minh giả!"
Kỷ Kiêu trong một lúc chưa đuổi kịp suy nghĩ của Lộ Nhậm: "Không phải chứng minh giả, là chứng minh thật."
Lộ Nhậm vung tay lên, nói: "Vậy cũng không quan trọng, quan trọng là, sau khi lấy được chứng minh thư thì tôi đã thành niên rồi, cậu không có lý gì hạn chế tôi uống rượu!"
"......"
Kết quả hai học sinh tiểu học cãi nhau, Kỷ Kiêu thua.
Hôm sau, Lộ Nhậm làm người gần một tháng không hộ khẩu, cuối cùng là thuận lợi lấy được chứng minh thư của bản thân.
Cậu vẫn để là Lộ Nhậm, tên dùng quen rồi, tự nhiên sẽ không vì một vài người vớ vẩn mà thay đổi.
Sau khi lấy được chứng minh thư, Lộ Nhậm đi thẳng đến hiệp hội cổ võ giả, đăng ký thân phận.
Buổi tối, Lộ Nhậm mời Kỷ Kiêu ăn một bữa cơm, đương nhiên không phải tự mình nấu mà cậu mua từ bên ngoài về, hai người ngồi ở trên sân thượng ăn.
Lộ Nhậm thích ăn cay, Kỷ Kiêu lại ăn nhạt, màu sắc thức ăn trên bàn, một nửa nhạt nhẹ một nửa cay đỏ.
Lộ Nhậm cười tủm tỉm, từ dưới bàn móc ra một bình rượu.
"Lần trước vì cứu cậu lãng phí mất một bình rượu ngon của tôi, hôm nay cuối cùng tôi cũng có thể uống rồi."
Kỷ Kiêu đang muốn nói gì đó, lại bị Lộ Nhậm cản lại: "Cái này cậu không có lý do gì hết."
Kỷ Kiêu im lặng một lát, vẫn nói ra: "Sau khi cậu say, có hơi liều lĩnh không kiêng nể gì."
Lộ Nhậm không tin: "Lần trước là ngoài ý muốn, sau khi uống rượu vận chân khí, dẫn tới cồn tiến vào bên trong máu, mới có thể dễ dàng say. Cậu yên tâm, tôi ngàn chén không say."
Kỷ Kiêu cảm thấy Lộ Nhậm nói có chút đạo lý, liền thả tay ra.
Nửa tiếng sau, Kỷ Kiêu hối hận.
Hắn không biết sao mình lại tin mấy lời linh tinh của Lộ Nhậm, vậy mà lại cảm thấy lần trước là ngoài ý muốn.
Kết quả của nhất thời bị quỷ ám, chính là đối mặt một con ma men lần nữa.
Lúc này gương mặt Lộ Nhậm ửng đỏ, bên trong đôi mắt sóng nước lóng lánh, ánh sáng đầy trời dường ngư đều dừng ở trong đó.
Ánh mắt Kỷ Kiêu dời xuống, lại thấy đôi môi hồng nhuận của Lộ Nhậm.
Ngày thường cậu đã là môi hồng răng trắng, sau khi ăn cay xong, môi càng là đỏ đến hơi loá mắt.
Kỷ Kiêu nghiêng mặt đi, chuẩn bị đứng dậy đi nấu cho con ma men này bát canh giải rượu.
Không nghĩ tới, hắn mới vừa động đây liền thấy Lộ Nhậm nhào tới.
Với thân thủ của Kỷ Kiêu, tránh đi là không có gì vấn đề, chỉ là tình trạng bây giờ của Lộ Nhậm hắn lo nếu sau khi mình tránh, Lộ Nhậm sẽ ngã.
Rơi vào đường cùng, Kỷ Kiêu chỉ có thể cứng đơ tại chỗ, bị nhào vào người.
Kỷ Kiêu đỡ được Lộ Nhậm, nhưng ghế dựa dưới người hắn vốn đã có tuổi đời rồi lại bị đập mạnh một cái, phát ra một tiếng hét thảm cuối cùng trong sinh mệnh, sống thọ và chết tại nhà.
Hai người cùng ngã ở trên mặt đất, Kỷ Kiêu không sao.
Lộ Nhậm thì không dễ chịu, cậu vốn đã trời đất quay cuồng, bây giờ càng không phân rõ đông tây nam bắc. Trong một mảnh mông lung, Lộ Nhậm cuối cùng cũng nheo mắt nhìn rõ người trước mắt.
"Kỷ Kiêu! Cậu lại dám đánh lén tôi."
"Cậu say rồi." Kỷ Kiêu bị Lộ Nhậm làm cang làm bậy đau hết cả đầu.
Lộ Nhậm lằng nhằng không dứt, đột nhiên sáp lại gần.
Kỷ Kiêu định ngăn động tác cậu dừng lại, tay phải hắn đặt ở gáy Lộ Nhậm, giữ chặt.
Lộ Nhậm rất đẹp, từ mặt mày đến mũi lại đến khoé miệng, đều hợp với thẩm mỹ của Kỷ Kiêu.
Ngày đầu tiên Kỷ Kiêu vào trung học Kỳ Lân, người duy nhất hắn nhớ kĩ là Lộ Nhậm. Sau đó Lộ Nhậm bộc lộ ra tính cách khiến hắn hảo cảm với cậu tắt ngúm.
Lại sau đó, hắn không hiểu được mà trở thành vệ sĩ của Lộ Nhậm, lại trở thành bạn của Lộ Nhậm, cho tới quan hệ ở cùng nhau như bây giờ.
Sau khi Kỷ Kiêu nhìn thấy nhiều mặt của Lộ Nhậm hơn, diện mạo ngược lại thành một phần không đáng kể.
Đương nhiên, đó chỉ là ngày thường.
Bây giờ Lộ Nhậm sáp tới quá gần, gương mặt tinh tế đẹp đẽ kia trở thành lực sát thương rất lớn.
Kỷ Kiêu y như bị điểm huyệt, bên tai ngoài tiếng tim mình đập loạn thì chẳng nghe thấy âm thanh nào khác. Cho dù ở trên sàn đấu võ gặp phải kẻ địch vừa mạnh lại nguy hiểm hơn, hắn cũng không căng thẳng như vậy.
Lộ Nhậm mặt sáp lại càng lúc càng gần, càng sáp càng gần.
Kỷ Kiêu gần như có thể đềm được lông mi của cậu, rất dài lại không cong, lúc hơi rũ mắt mặt mày có vẻ càng thêm rực rỡ.
Cộp --
Kỷ Kiêu chỉ thấy trán đau nhói, sau đó ấm áp trong lòng đột nhiên biến mất.
"Tôi sớm đã muốn đánh một trận với cậu, ra tay đi!"
"......"
Kỷ Kiêu đứng dậy, hậu tri hậu giác mà ý thức được, vừa rồi mình bị Lộ Nhậm đập đầu.
Lộ Nhậm bày ra tư thế nghênh chiến, phi thân đá tới. Kỷ Kiêu lùi một bước, tránh đi.
Lộ Nhậm một chiêu chưa thực hiện được, vậy mà lại giơ tay vớ lấy bình rượu trên bàn, còn vừa nói nói: "Tôi nghe nói có một môn quyền pháp cổ đã thất truyền tên là Tuý Quyền, tôi thiên tư thông minh, không chừng hôm nay là có thể lĩnh ngộ, rút kiếm đi!"
Kỷ Kiêu không biết phải làm sao, hắn cũng không biết Lộ Nhậm rốt cuộc có say hay không. Nói cậu không say, lại điên điên khùng khùng, nói cậu say, lại mồm miệng lưu loát.
"Đừng uống nữa!"
Kỷ Kiêu nhào tới, định cướp bình rượu trên tay Lộ Nhậm, không ngờ thân hình Lộ Nhậm lại rất linh hoạt, eo ngả ra, lui về sau.
"Kỷ Kiêu, cậu còn non lắm, trải nghiệm một phen, nói không chừng cũng có thể lĩnh ngộ chân lý của Tuý Quyền."
Lộ Nhậm nói làm liền làm, trực tiếp nhào muốn cho Kỷ Kiêu uống rượu.
Kỷ Kiêu tất nhiên là sẽ không để cậu thực hiện được, trong lúc trốn tránh, bình rượu đã đổ mất không còn lại nhiều lắm.
"Lãng phí!" Lộ Nhậm tức giận, ngửa đầu rót toàn bộ vào miệng mình. Sau đó cậu đứng ở tại chỗ rũ đầu, dường như hoàn toàn mất đi ý thức.
Kỷ Kiêu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm cuối cùng có thể đưa con ma men này đi nghỉ ngơi rồi.
Kỷ Kiêu đi qua, đang chuẩn bị khiêng Lộ Nhậm vào trong phòng, lại thấy Lộ Nhậm ngẩng đầu cười, tiếp đó cả người nhào tới đây.
"!"
Kỷ Kiêu chỉ cảm thấy giữa môi răng phủ lên một thứ mềm mại như mây, theo sau đó là hương rượu cay nồng nổ tung nơi đầu lưỡi.
Cùng lúc nổ tung, còn có tâm hồn thiếu niên còn chưa đủ trầm ổn kia của Kỷ Kiêu.
Hắn ngây ra không biết bao lâu, tận đến Lộ Nhậm ngã vào trong lòng hắn, ngủ đến bất tỉnh nhân sự, cũng chưa thể tỉnh táo lại.
Mọi thứ sau đó, Kỷ Kiêu hoàn thành bằng bản năng, đưa con ma men tắm rửa đơn giản, lau khô rồi nhét vào trong chăn.
Sau đó mình thì mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà cả đêm, tận đến khi ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua bức màn vào nhà, Kỷ Kiêu mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi.
Một giấc ngủ này, mơ mộng liên miên.
Kỷ Kiêu ngủ không được an ổn, lại không tỉnh lại được, thân thể như là bị dây thừng trói chặt lại, khiến hắn không thể nhúc nhích. Hắn giãy giụa, rồi lại thấy Lộ Nhậm xuất hiện ở chỗ xa xa.
"Lộ......"
Kỷ Kiêu muốn gọi cậu, lại không thể phát ra âm thanh.
Hắn nhìn Lộ Nhậm từ từ đi xa, sau đó gặp một người.
Lộ Nhậm cười với người kia, nói chuyện trời đất với người kia, cùng người kia nói ra nỗi lòng của mình.
Kỷ Kiêu chỉ cảm thấy rất không vui, hắn không thích Lộ Nhậm cười thoải mái lại tin cậy với những người khác như vậy. Nhưng hắn không thể làm gì được, thậm chí không nhìn rõ mặt của người kia.
Hắn chỉ có thể bị trói chặt, nhìn Lộ Nhậm càng ngày càng thân mật với người kia.
Lại sau đó, hai người cãi nhau, Kỷ Kiêu nghe thấy người kia nói: "Lộ Nhậm, từ trước tới nay tôi chưa từng thấy người nào ác độc giống cậu vậy, quen biết cậu là chuyện mà tôi hối hận nhất."
Sắc mặt Lộ Nhậm trắng bệch, tức giận rời đi.
Kỷ Kiêu thấy người kia quay đầu lại, diện mạo dần dần trở nên rõ ràng.
Cái người cực kì chán ghét Lộ Nhậm kia, thế mà lại có gương mặt giống hắn.
Kỷ Kiêu cuối cùng cũng có thể cử động, hắn hỏi: "Tại sao phải đối xử với Lộ Nhậm như vậy?"
"Kỷ Kiêu" đối diện vẻ mặt lạnh nhạt: "Cái loại tâm địa ác độc, châm ngòi ly gián như câu ta, nên có kết cục như vậy."
Kỷ Kiêu đẩy người đối diện ta, đuổi theo hướng Lộ Nhậm biến mất
Hoàn cảnh bên cạnh thay đổi nhanh chóng, từ một mảnh sương mù biến thành rừng rậm.
Kỷ Kiêu nghe thấy Lộ Nhậm kêu lên thảm thiết, khi hắn đuổi tới nơi lại trơ mắt nhìn thấy Lộ Nhậm cả người toàn là máu ngã xuống đất.
"Lộ Nhậm!"
Kỷ Kiêu đột nhiên ngồi dậy, trước mắt là căn phòng quen thuộc. Trên trán hắn toàn là mồ hôi lạnh, ngực phập phồng dữ dội.
Là mơ.
Kỷ Kiêu nhìn quanh, phát hiện trong phòng không có một bóng người.
Hắn đứng dậy, cũng không cảm thấy kỳ lạ. Lộ Nhậm chưa bao giờ gọi hắn dậy, đương nhiên, lúc bình thường đều là Kỷ Kiêu dậy trước.
Kỷ Kiêu thay một bộ quần áo, lúc này mới đi ra bên ngoài tìm.
Trong phòng khách không có người.
Kỷ Kiêu đi ra sân thượng, liếc mắt một nhìn quanh một cái, hắn có chút hoảng loạn.
Trên sân thượng cũng không có người, Lộ Nhậm đi đâu rồi?
Kỷ Kiêu lấy điện thoại ra, gọi điện thoại. Điện thoại vang lên vài tiếng, thông máy.
"Cậu đang ở đâu?"
Lộ Nhậm nói: "Không nói cho cậu biết, tôi lại không phải con trai cậu, tôi còn lớn hơn cậu đấy, quản nhiều thế làm gì."
Kỷ Kiêu im lặng, nói: "Đừng đi chỗ nào nguy hiểm."
Lộ Nhậm không hiểu: "Tôi có thể đi đâu chứ, ầy, dù sao tôi có việc bận, vài ngày nữa mới về."
"Cậu nhớ kĩ mỗi ngày phải báo câu bình an."
Từ sau ngày đó, Lộ Nhậm biến mất ba ngày.
Kỷ Kiêu có hơi không yên lòng, cũng may mỗi ngày hắn đều nhận được điện thoại báo bình an của Lộ Nhậm, đối phương nghe không kiên nhẫn lắm, lại đúng giờ mỗi tối đều gọi một cuộc điện thoại.
Cho đến ngày thứ tư, Lộ Nhậm không liên lạc được.
Kỷ Kiêu lòng dạ rối bời, lại không biết bắt đầu tìm từ đâu. Hắn quyết định ra ngoài một chuyến, tới hiệp hội cổ võ giả xem thử, có ghi chép Lộ Nhậm nhận nhiệm vị tiền thưởng hay không.
Dù sao thì sau ngày đó lấy được chứng minh thư, Lộ Nhậm liền trực tiếp tới hiệp hội cổ võ giả, còn nhìn chỗ nhận nhiệm vụ rất lâu.
Một chiếc ô tô màu đen xa hoa dừng lại bên cạnh hắn, Kỷ Kiêu nhìn lướt qua, bước chân không dừng lại, vòng qua muốn tiếp tục đi về phía trước.
"Bạn học Kỷ Kiêu, chúng ta nói chuyện chút đi."
Cửa sổ xe kéo xuống, lộ ra một gương mặt tao nhã tuấn tú, chính là anh trai trước kia của Lộ Nhậm, Lộ Vinh.
"Xin lỗi, tôi có việc gấp."
Lộ Vinh cười cười, nói: "Cậu đi tìm Lộ Nhậm, đúng không?"
Kỷ Kiêu nghe xong, vẻ mặt nghiêm lại: "Cậu ấy ở đâu?"
Nụ cười của Lộ Vinh không đổi, nói: "Lên xe trước đã."
Kỷ Kiêu không hề do dự, mở cửa lên xe.
Khi ô tô dừng lại, Kỷ Kiêu xuống xe vẻ mặt càng lạnh xuống.
Đây là khu dưỡng bệnh của bố nuôi hắn, Lộ Vinh đưa hắn tới đây, là có ý gì.
Lộ Vinh xuống xe, chỉ vào quán trà dưới chân núi .
"Đừng căng thẳng, chúng ta đến bên kia nói chuyện."
Hai người ngồi ở tầng hai vị trí gần bên cửa sổ, Kỷ Kiêu đi thẳng vào vấn đề: "Lộ Nhậm ở đâu?"
Lộ Vinh giơ tay, gọi một ấm trà, lúc này mới mở miệng.
"Tôi cho rằng cậu sẽ hỏi tôi tại sao muốn đưa cậu tới nơi này." Hắn ta cười khẽ, "Không ngờ tới, hình như cậu coi trọng người em trai không nên thân kia của tôi hơn đó."
Vẻ mặt Kỷ Kiêu không đổi, chỉ lặp lại nói: "Lộ Nhậm ở đâu?"
Lộ Vinh đẩy một bảng biểu qua, nói: "Cậu không cần căng thẳng, nó nhận một nhiệm vụ tiền thưởng, rất nhanh sẽ về thôi."
Kỷ Kiêu cầm tới xem kỹ, bên trên quả thật là nét chữ của Lộ Nhậm, đây là một bản sao chép bảng nhiệm vụ tiền thưởng của hiệp hội cổ võ giả.
Bên trên ghi rõ Lộ Nhậm đi theo một đội ngũ săn thú ra ngoài, địa điểm cũng an toàn, không có khả năng sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như trong mơ.
"Yên tâm chưa?"
Lộ Vinh cũng không để ý thái độ lạnh nhạt của Kỷ Kiêu, khuôn mặt trước sau đều mang theo nụ cười.
"Anh còn có việc?"
Ấn tượng của Kỷ Kiêu đối với Lộ Vinh này không tốt lắm, bởi vì những chuyện lộ ra giữa hắn ta và Lộ Nhậm.
Hắn nhìn ra, Lộ Vinh là người tâm cơ thâm trầm, là người cuối cùng ít tiếp xúc.
"Tôi biết cậu là một học sinh, phải gánh tiền thuốc men của bố nuôi rất vất vả, khu điều dưỡng này có Lộ gia đầu tư."
Kỷ Kiêu đứng dậy, bình tĩnh nhìn Lộ Vinh.
Trong mắt Lộ Vinh nảy lên ý cười, cảm thấy đã nắm chắc thắng lợi. Lợi

1 2 »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.