Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công

Chương 95: Cảm ứng của khí vận chi tử



Edit - beta: Axianbuxian12


Bóng lưng Thời Diễn dần dần biến mất, Lộ Nhậm đứng ở tại chỗ, hoàn toàn không hiểu đây là tình huống gì.


"Bọn họ" mà Thời Diễn nói, là ai?


Hắn nói rất có lợi cho mình, là có ý gì?


Lúc này, Tiểu Quân đột nhiên lên tiếng.


【 Lộ Nhậm, ta phát hiện một tình huống số liệu dị thường. 】


"Tình huống như thế nào?"


Tiểu Quân: 【 Hai ngày qua năng lượng của tôi tăng trưởng có chút khác thường, nhiều khác thường thì......】


Từ tình huống tuyến Kỷ Kiêu và Thịnh Cảnh mà phỏng đoán, mối quan hệ của Tiểu Quân và cơ chế tu sửa cốt truyện là bên này giảm bên kia tăng. Năng lượng cơ chế tu sửa cốt truyện bị tiêu hao càng nhiều, năng lượng Tiểu Quân có thể hấp thu càng nhiều.


Lộ Nhậm nghĩ ngợi, hỏi: "Có phải bởi vì sự khác thường của Thời Diễn dẫn tới cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo hay không?"


Tiểu Quân im lặng một chút, chắc là đang chọn đọc tài liệu số liệu.


【 Không phải, năng lượng đạt được sau khi cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo không giống lúc trước lắm, ây da, không nói rõ được, ta làm biểu đồ cho cậu xem. 】


Sau một lúc lâu, trước mắt Lộ Nhậm xuất hiện một cái biểu đồ.


Trục X là thời gian, trục Y là giá trị năng lượng của Tiểu Quân, ngay lúc nãy, giá trị năng lượng của Tiểu Quân tăng lên cực lớn, loại xu thế tăng lên này không phải từ từ, mà là đột nhiên gia tăng.


Lộ Nhậm nhìn kỹ thời gian một chút, phát hiện năng lượng tăng lên vào hai thời điểm. Một là khi chém giết những con mãng xà kia, hai là khi cậu giết con báo răng cưa.


Chẳng lẽ Thời Diễn nói "có lợi" là cái này? Vậy cũng có thể giải thích tại sao Thời Diễn bảo cậu ở lại đây giết sạch đàn dị thú.


Vì thế, Thời Diễn thậm chí không tiếc độ hơn nửa tu vi mà hắn vất vả tu luyện được sang cho cậu.


Lộ Nhậm hỏi: "Chỗ mi thật sự không điều tra ra sự khác thường của Thời Diễn sao?"


Tiểu Quân: 【 Ta sợ làm cho cơ chế tu sửa cốt truyện chú ý......】


Ngay lúc này, chân khí của Lộ Nhậm cũng đã giải được huyệt đạo. Cậu lật tay ngưng tụ ra Vạn vật kiếm, nói: "Ở đây đoán già đoán non cũng không có ý nghĩa gì, không bằng đi giết mấy con thú xem tình huống thế nào, Tiểu Quân, mi tùy thời chú ý năng lượng của mình thay đổi."


"Được."


Lộ Nhậm nín thở ngưng thần, nhanh chóng nghe thấy động tĩnh nơi xa.


Trong lòng cậu tính toán một chút, đoán ra vị trí hiện tại của đàn dị thú lúc nãy. Sau khi xác nhận, thân hình Lộ Nhậm nhoáng lên, biến mất tại chỗ.


Lộ Nhậm lướt qua những ngọn cây, tốc độ nhanh hơn trước đây không ít.


Vài phút sau, cậu tìm thấy mười con dị thú.


Lộ Nhậm chỉ nhìn thoáng qua, nắm Vạn vật kiếm lập tức vọt lên.


Dễ như ăn bánh, Lộ Nhậm có hơn nửa tu vi của Thời Diễn, đối phó đám dị thú này quả thực là thắng lợi áp đảo.


Võ đạo chi tâm của Lộ Nhậm vốn đã được rèn luyện đến cực kỳ vững vàng, không gì có thể dao động võ đạo chi tâm cậu. Cho dù đột nhiên nắm giữ lực lượng to lớn như thế, Lộ Nhậm vẫn có thể thuận buồm xuôi gió.


Điều cậu hưởng thụ không phải giết chóc, mà là cảm giác có thể thay đổi vận mệnh bản thân thông qua kiếm trong tay.


Cơn sóng dị thú đánh vào nơi con người cư trú, coi con người là đồ ăn, đối với chúng nó, cũng không cần sự từ bi vô dụng.


Một con dị thú cuối cùng ngã xuống, Lộ Nhậm rút Vạn vật kiếm ra, nhẹ nhàng rung lên, máu trên thân kiếm liền ngưng tụ thành vụn băng rơi xuống mặt đất.


Chiêu thức ấy, cậu đã không cần suy nghĩ là có thể trực tiếp dùng, liên quan đến sự lý giải ngũ hành chi khí.


Lộ Nhậm cúi đầu, đứng tại chỗ một lúc lâu, mới tỉnh táo lại từ trạng thái tự giác ngộ trong chiến đấu.


Cậu hỏi: "Tiểu Quân, chỗ mi thế nào rồi?"


Tiểu Quân: 【 Ừm, cậu đoán không sai, giết một con dị thú, năng lượng của tôi sẽ tăng thêm một đoạn. 】


Lộ Nhậm nhíu mày nghĩ ngợi, hỏi: "Vẫn luôn như vậy sao? Ý ta là, ngày đầu tiên bắt đầu võ đạo thực tiễn, ta cũng giết mấy con dị thú mà."


【 Không có, ngày đó không có tình huống này xảy ra. 】


Lộ Nhậm hỏi kỹ một phen, biết được thời gian cụ thể tình huống này xảy ra, là buổi tối ngày hôm đó, sau khi cậu tiến vào trạng thái ngộ đạo, Khâu Nhã mất tích.


Lại kết hợp cách nói trước đây của Khâu Nhã, cô nói bản thân lúc ấy là trạng thái không thể tự khống chế, rời khỏi doanh địa, sau đó gặp phải bầy rắn.


Khâu Nhã không cần phải nói dối, từ sự thẳng thắn trước đó của cô, cũng có thể đoán ra NPC Khâu Nhã này có dấu hiệu thức tỉnh ý thức.


Tất cả chuyện này, chỉ có thể là cơ chế tu sửa cốt truyện đang giở trò. Cơ chế tu sửa điều khiển Khâu Nhã rời khỏi doanh địa, Mục Thanh Đồng đi tìm người, lại thuận lý thành chương mất tích.


Do đó, tiến vào cốt truyện Mục Thanh Đồng vì cứu Thời Diễn mà bị thương nặng.


Trong tuyến cốt truyện này, Khâu Nhã là người công cụ, đám dị thú kia......dường như cũng chỉ là thú công cụ mà thôi. Nếu không cũng sẽ không tự nhiên tụ tập, hình thành một cơn sóng dị thú.


Lộ Nhậm nghe đến đó, đại khái có thể xác định được ý của Thời Diễn.


Hắn là thật sự thức tỉnh rồi, Thời Diễn có lẽ là phát hiện ra bí mật gì đó, biết được mục đích Lộ Nhậm đi vào đây. Làm khí vận chi tử, Kỷ Kiêu và Thịnh Cảnh đều đã nhận thức được đôi chút bản chất của thế giới này.


Thời Diễn cũng không ngoại lệ, hắn trong lúc Lộ Nhậm còn chưa hoàn thành nhiệm vụ đã tự thức tỉnh rồi, hơn nữa còn ngầm trợ giúp Lộ Nhậm.


Vậy cũng bình thường, Thời Diễn tâm tính bất phàm, có chấp niệm vượt mức bình thường với việc theo đuổi võ đạo và sức mạnh. Người như vậy, sẽ không cam tâm  một lần lại một lần luân hồi theo vận mệnh đã định.


Lộ Nhậm nghĩ đến đây, siết chặt kiếm trong tay, cười cười, nói: "Một khi đã như vậy, làm sao tôi có thể phụ sự tin tưởng của người hợp tác."


Cậu xoay người, lại đi vào sâu trong rừng rậm để tìm kiếm.


Lộ Nhậm giết chết càng nhiều dị thú, Tiểu Quân cũng mở ra một chức năng mới.


Nó bắt đầu có thể cảm nhận được, vị trí dị thú mang theo năng lượng. Như thế thuận tiện cho Lộ Nhậm săn thú, hiệu suất càng ngày càng cao, đến khi gặp một đám dị thú có chút vượt quá thực lực của cậu.


Lúc này Lộ Nhậm đã có chút sức cạn lực kiệt, cậu bổ một kiếm vào dị thú trước mắt, lui về phía sau mấy bước né tránh một đòn tấn công chính diện


Lúc này bước chân cậu đã có chút hỗn loạn, không cẩn thận vấp phải rễ cây nhô lên mặt đất.


Thân thể Lộ Nhậm hơi mất đi cân bằng, ngã về phía sau.


Ngay khi cậu định cố gắng đề khí xoay người, có người đã đỡ lấy eo cậu, hơi thở quen thuộc làm thân thể Lộ Nhậm thả lỏng cảnh giác trước cả đại não.


Cậu quay đầu lại, nói một câu: "Kỷ Kiêu, cậu đã đến rồi."


"Ừm."


Tay phải Kỷ Kiêu, nắm thanh Đường đao toàn thân tuyết trắng.


Ngay lúc này, con khỉ có hình thể to lớn như ngọn núi nhỏ kia, trên ngực nó đột nhiên xuất hiện một hố máu lớn.


Một thân ảnh mạnh mẽ mang theo lửa cháy hừng hực, xuyên qua cái hố máu kia. Trên tay hắn là một thanh trường thương toàn thân đều là màu đỏ rực, hành hỏa chi khí quấn quanh như có thể biến thành thực chất.


Ngọn lửa mãnh liệt này, từ mũi thương lan đến toàn thân Thịnh Cảnh, cho dù hắn xuyên qua ngực con khỉ kia, toàn bộ máu cũng bị ngọn lửa cực nóng thiêu đốt sạch, không lây dính nửa phần lên quần áo hắn.


Thịnh Cảnh rơi xuống đất, giơ tay công kích về hướng Kỷ Kiêu: "Bớt động tay động chân với Lộ Nhậm nhà tao."


Vẻ mặt Kỷ Kiêu không đổi, thu tay lại, giơ đao lên, thế đao tạo thành băng tuyết cuồn cuộn sượt qua mặt Thịnh Cảnh.


"Cái đuôi còn chưa dọn xong."


Thịnh Cảnh xoay người, thấy thi thể con khỉ to lớn kia bị đông cứng tại chỗ, từ góc độ này suy đoán, nếu Kỷ Kiêu không ra tay, con khỉ kia có lẽ sẽ vồ trúng ba người.


Cho dù có thể kịp thời né tránh, cũng sẽ vô cùng chật vật.


Lộ Nhậm hỏi: "Hai người làm sao tìm được tôi?"


Bạch Như thật sự là trở về báo tin, nhưng sau khi Khâu Nhã rời đi Lộ Nhậm lại bị đại bàng cắp đi, ngay cả bản thân cậu cũng không biết vị trí cụ thể ở đâu.


Cậu vốn dĩ tính toán, dùng hết khả năng giết nhiều dị thú. Cậu giết được càng nhiều, áp lực doanh địa phải đối mặt sẽ càng nhỏ, hơn nữa Bạch Như đã trở về báo cáo, Kỷ Kiêu và Thịnh Cảnh có thể ở nửa đường giết bớt một phần.


Không ngờ, hai người họ lại trực tiếp chạy tới nơi này.


Hơn nữa......


Lộ Nhậm lại hỏi: "Là Bạch Như bảo hai người tới sao? Tốc độ cũng nhanh quá rồi?"


Nói về tốc độ, trong các loại dị thú không thể không nhắc đến đại bàng. Cho dù Bạch Như vừa đến doanh địa, hai người đã xuất phát, cũng không kịp chạy tới.


Thịnh Cảnh: "Bạch Như nào?"


Kỷ Kiêu khẽ lắc đầu: "Không phải."


Lộ Nhậm chớp chớp mắt, hỏi: "Vậy là hai người ghép cặp đi săn thú à?"


Vậy cũng không phải không có khả năng, Thịnh Cảnh vốn chính là đến đây săn thú, Kỷ Kiêu tuy rằng là giáo viên dẫn đội, đợi quá nhàm chán ra đây đi dạo cũng có khả năng mà.


Cậu vừa nói ra những lời này, mặt Thịnh Cảnh lập tức méo mó, lộ ra vẻ mặt chán ghét.


"Ghép cặp với hắn, sao có thể?"


Giọng điệu Kỷ Kiêu bình tĩnh hơn, chỉ là độ ấm dường như cũng giảm xuống vài phần: "Chúng tôi nửa đường gặp nhau."


"Bị ép đi cùng đường." Thịnh Cảnh trợn mắt.


Hoá ra, Kỷ Kiêu và Thịnh Cảnh, đều ở trong doanh địa, lần nữa cảm ứng được cái loại cảm giác kỳ lạ, lập túc tìm tới đây.


Cổ võ giả tu luyện, trên thực tế là quá trình trao đổi với đất trời, cho nên bọn họ tin tưởng trực giác, cũng tin tưởng lời chỉ dẫn của vận mệnh.


"Càng tới gần chỗ này, cảm giác kia càng mãnh liệt, giống như có một âm thanh vẫn luôn ở thúc giục tôi phải nhanh lên, nhanh lên."


Thịnh Cảnh càng nói càng tức, "Âm thanh này thật cmn phiền."


Kỷ Kiêu thấy Thịnh Cảnh lạc đề, lên tiếng cắt ngang: "Tôi cảm thấy, đây không giống điềm báo mà trời đất mang đến, ngược lại càng giống như...... một người thật sự tồn tại."


"Hắn thông qua phương pháp kỳ lạ nào đó, liên lạc với chúng tôi.


"......"


Lộ Nhậm nghe xong thì mắt chữ A miệng chữ O, đây nào phải là chỉ dẫn của vận mệnh, rõ ràng là Thời Diễn không biết làm thế nào mà dẫn Kỷ Kiêu và Thịnh Cảnh tới đây.


Cho nên khi Thời Diễn rời đi, mới nói ra câu kia: "Bọn họ sắp tới rồi."


Nói không chừng, cả việc Kỷ Kiêu và Thịnh Cảnh đột nhiên tới Tây Châu, đều là do một tay Thời Diễn làm.


Sau một lúc lâu, cậu mới hồi phục lại tinh thần, trong ý thức gọi Tiểu Quân.


"Tiểu Quân, giữa khí vận chi tử bọn họ, còn có thể cảm ứng tâm linh sao?"


Tiểu Quân cũng ngốc luôn rồi: 【 Không...không đâu, tuy bọn họ là —bíp——, nhưng không đến mức cảm ứng đâu. 】


Lộ Nhậm sửng sốt một chút, hỏi: "Tiếng "bíp" vừa rồi là cái gì thế?"


Tiểu Quân thở dài: 【 Xem cái miệng của ta này, bây giờ tạm thời không thể nói được. Nhưng sau khi năng lượng thăng cấp, ta sẽ không bị quy tắc trừng phạt như trước, cùng lắm là bị che chắn......】


Lộ Nhậm không chiếm được tin tức gì từ chỗ Tiểu Quân, chỉ đành tạm thời buông tha. Dù sao ở đây giết càng nhiều dị thú, năng lượng Tiểu Quân đạt được càng nhiều, cậu cũng có thể tiếp cận gần hơn tới bản chất của thế giới này.


Một ngày nào đó, Lộ Nhậm có thể làm rõ bí mật mà Thời Diễn giấu giếm, không thể nói ra miệng kia.


_____


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.