Tôi Bóc Kẹo Cho Em Ăn Nha

Chương 2: Cậu ấy đến gặp tôi cùng một cánh đồng hoa



Dịch: Dii 

Beta: tm

Tôi có cảm giác rằng Thẩm Xán càng ngày càng manh động, tôi lại càng bắt đầu nhát gan hơn.

Đừng thấy tôi vừa rồi dũng cảm như vậy, kì thật tôi là một đứa rất sợ xã hội, bình thường ra ngoài cũng không dám nhìn người lạ, không ai dẫn tôi ra ngoài, tôi có thể thậm chí còn không ra ngoài nữa.

Đêm nay tôi có thể đi xin người khác Wechat, thật sự là vì bị sắc đẹp quá mức mê hoặc, nên mới nổi lòng dũng cảm.

Vốn dĩ còn tưởng rằng sẽ không có theo dõi hoạt động, nhưng bây giờ Thẩm Xán như thế này, tôi thật sự có chút luống cuống. 

Vấn đề mấu chốt là tôi chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ tình yêu chị em. 

Tôi và Trì Tố đã tâm sự với nhau về những suy nghĩ của tôi, Trì Tố nói: ” Đừng sợ, rèn sắt khi còn nóng nhanh chóng hạ gục ẻm.” 

” Cậu ấy rất đẹp, tôi sợ tôi chỉ chơi đùa, chỉ hứng thú trong chốc lát, nói không chừng tôi sẽ không còn hứng thú trong một thời gian nữa.”

Mười hai giờ, Thẩm Xán lại gửi tin nhắn,

“Chị ơi, ngủ chưa? Chị có muốn call video cùng em không?”

Trái tim tôi thật sự sắp ngừng đập, ai có thể chịu đựng được một câu ” chị ơi” như vậy!

Tôi đã không trả lời cậu ấy, bởi vì tôi vẫn còn ở dưới lầu nhà tôi.

Khi tôi về nhà, một giờ đã trôi qua kể từ khi cậu ấy gửi tin nhắn cho tôi, 1 giờ sáng. 

Tôi quyết định giả vờ say rượu.

” Dị ứng rượu, choáng váng, muốn em trai ôm.” 

” Chuyện gì xảy ra?” 

” Chị không biết.” 

” Chị uống rượu à?”, ” Với ai vậy? Chị đi chơi à?” 

” Một đám người đang uống rượu dưới lầu nhà tôi.”

Thực ra tôi không chóng mặt gì cả, chỉ dị ứng với rượu, hai năm trở lại đây rất ít khi uống rượu, thực ra thì tửu lượng của tôi cũng tốt. 

Nhưng điều này không thể để cho em trai biết.

Cậu ấy gọi, không phải video, mà là gọi thường.

” Chị không phải bị cấm túc sao? Chị, chị đã nói dối em.” 

” Chị đây cũng không có cách nào, bạn học tụ tập, từ chối không được.” 

” Mặc kệ, tiểu lừa đảo.”

” Bây giờ chị báo cáo với em rồi, lần sau chị gọi em.” 

” Em không đến.” 

” Em không thích chị sao?” 

” Không phải, em nói có quá nhiều người.” 

” Đó chính là thích chị.”

” Cô bé, uống bao nhiêu rồi? Nói chuyện như thế này vừa ngọt vừa mềm, lại còn làm nũng một phen.”

Thanh âm Thẩm Xán thật sự sạch sẽ, cậu ấy nói với tôi bằng giọng điệu chậm rãi, mang theo một loại dịu dàng khác khiến tim tôi đập không bình thường. 

Tôi nhận thấy rằng cậu ấy có vẻ thích được làm nũng.

Vì vậy, tôi đã làm nũng cả đêm. 

Tôi nói một đống lời ngọt ngào nhẹ nhàng.

” Chị không biết mình đã uống bao nhiêu, chóng mặt.”

” Chị không phải trẻ con, chị là chị gái, chị tên là Hà Mạn Mạn.”

” Em tại sao mặc kệ chị, em bắt nạt chị.”

” Em có muốn yêu chị không? Chị dính người lắm, còn biết làm nũng nữa.”

” Anh ơi, anh có thích em không?”

” Bảo bối, ôm ôm.”

” Mạn Mạn, em đang quan tâm chị, lúc trước em trong game quan tâm chị, hiện tại em không chơi game, nhưng em vẫn thích quan tâm chị.”

” Em không có khi dễ chị.”

” Mạn Mạn sao lại biết làm nũng như vậy.”

” Chị thật ngoan nha Mạn Mạn, em thích nhất người biết làm nũng dính người như chị đó.”

” Khi chị say, chị có thể gọi em là bảo bối.”

Cuộc trò chuyện trên không biết được lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, tôi chưa bao giờ nghe một người gọi tôi là ” Mạn Mạn” có thể dễ nghe như vậy. 

Hết câu này đến câu khác của cậu ấy khiến tôi nhanh chóng gục ngã, càng về sau, tôi nghĩ có lẽ mình đã say thật rồi. 

Thẩm Xán nói chuyện sao lại ôn nhu như vậy, tôi như bước trên mây. Tôi nhanh chóng rơi vào tình trạng nguy cấp, tôi cảm thấy rằng có lẽ tôi đã thực sự say rượu.

Quên đi, tình chị em thì tình chị em. 

Đây là suy nghĩ cuối cùng của tôi trước khi chìm vào giấc ngủ.

Tám giờ rưỡi sáng hôm sau, tôi thức dậy thấy cuộc gọi vẫn tiếp tục trên màn hình, lặng lẽ cúp máy.

Tôi rời giường rửa mặt, nghĩ đến tối hôm qua mình làm nũng, lắc đầu, có lẽ thật sự say rồi. 

Lần này xong rồi, hoàn toàn không còn hình tượng. 

Tối hôm qua biểu hiện của mình, chỉ có bốn chữ, lăn lộn lăn lộn.

Tôi suy nghĩ nửa giờ, quyết định nếu đêm qua là giả vờ say rượu, vậy thì giả vờ triệt để một chút. 

Vì thế tôi gửi cho Thẩm Xán một tin nhắn, ” Cứu mạng! Tại sao tôi gọi cho cậu lâu vậy, tôi có nói nhảm không, tôi không nhớ gì hết.”

Nếu như lúc này tôi biết những lời này là đang tự đào hố cho mình, có đánh chết tôi cũng sẽ không gửi tin nhắn này. 

Và tại thời điểm này, tôi vẫn còn đắm mình trong ” sự thông minh lanh lợi” của mình.

Hai tiếng sau, Thẩm Xán gọi điện thoại tới, nhưng tôi không trả lời. 

” Tối hôm qua nghe máy, hiện tại không nhận?” 

” Hình tượng của chị cũng không còn, nên chị không nhận.”

” Có hình tượng, chị đã nói rất nhiều.”

” Xong rồi, uống rượu nói lời sai trái.” 

” Không sai, chị đã thành công.”

” Cái gì đã thành công?” 

” Chị nói một đống, cùng em làm nũng cả đêm, sau đó em đồng ý.” 

” Gì?” 

” Em nói, chị, tối hôm qua em đã đáp ứng ở cùng một chỗ với chị.”

Lúc 10:30 sáng, khi nhìn thấy câu này, não tôi thật sự sụp đổ. 

Tại sao tôi hoàn toàn không thể nhớ được câu này? Tôi say thật à?

Tôi suy nghĩ, tôi thực sự không say rượu. 

Vậy thì chỉ có một khả năng, tôi bị Thẩm Xán phản kích.

Lúc tôi đem chuyện này nói cho Trì Tố, cô ấy cười đến kinh thiên động địa. 

” Hà Mạn Mạn, tớ muốn đổi ghi chú của cậu trong điện thoại thành nữ đế lật xe quá.”

Tôi có thể tiếp tục chơi với người bạn này không?

” Đừng cười, nếu tớ nói như vậy, cậu ấy sẽ biết ngày hôm qua tớ giả vờ say rượu, nếu tớ không nói, vậy tớ thật sự sẽ yêu đương như vậy sao? Thực sự, tiến thoái lưỡng nan.” 

” Cậu nghĩ biện pháp kéo dài một chút, xác định tâm ý của cậu ấy một chút, cũng xác định chính mình.”

” Tớ đang làm trò gì vậy?”

“Tớ ăn phải một chiêu làm nũng này.”

Tôi biết điều đó, nếu không tối qua sao tôi có thể làm nũng với cậu ấy lâu như vậy. 

“Ha ha ha ha, uống rượu thật tốt, uống rượu xong rất biết làm nũng.” 

” Chị, gọi điện thoại.” 

” Không cần, chị cần chậm rãi suy nghĩ, lượng tin tức quá lớn.”

” Chị, cầu xin chị, được không?” 

Cậu ấy! Làm! Nũng! Này!

Nhưng thật sự không được, hiện tại đầu óc tôi cực kỳ hỗn loạn, đợi lát nữa trong điện thoại nói lỡ miệng cái gì đó là xong. 

Cố gắng chống lại sự làm nũng của cậu ấy, tôi từ chối.

” Tối hôm qua chị gọi em là bảo bối, gọi là anh trai.” 

” Vậy thì chị đúng thật là say quá rồi.”

” Em ngủ lúc 4 giờ 30, em để chị ngủ.” 

” Vậy em có dỗ dành chị hay không, em khẳng định dỗ chị, các đức tính kia của chị khi uống rượu, chị rất rõ.” 

” Dỗ chị, em chơi game cũng không chơi, đều dỗ chị.”

” Mất mặt mất mặt quá.” 

” Không có.” 

” Em thích không?” 

” Em thích mà, em thích trạng thái chị nói chuyện với em khi say.”

” Vậy chị uống thêm một chút?” 

” Chị bị dị ứng rượu, uống cái gì?” 

” Vậy chị không say nữa.” 

” Vậy chị không thể làm nũng sao?” 

” Có thể.”

Tôi đã nhìn ra, Thẩm Xán đã lên đến trình độ nhất định. 

Tôi cũng hơi choáng ngợp, tôi cần phải bình tĩnh lại.

Vì vậy, sau đó, tôi đã không nói chuyện với cậu ấy cả ngày. 

Sau khi xem qua tất cả các chi tiết, cả ngày đã trôi qua, cảm giác rung động không hề phai nhạt chút nào.

Nhưng vừa nghĩ đến là tình yêu chị em, tôi liền có chút muốn rút lui. 

Cuối cùng, tôi nói với Trì Tố, ” Tố Tố, tớ quyết định ở bên cậu ấy, ít ra thì hiện tại tớ đang hạnh phúc. Tớ sẽ chia tay khi tựu trường, vui chơi thoải mái thôi.” 

Cô ấy nói, ” Tớ sẽ cười cậu khi cậu không thể tách ra.”

Một lúc sau, cô ấy lại nói: ” Mạn Mạn, có thể ở bên nhau, nhưng cậu không được đùa giỡn tình cảm.” 

Tôi đã nói tôi sẽ chú ý. 

Đến buổi tối, tôi gọi điện thoại cho Thẩm Xán, tôi hỏi cậu ấy. 

” Chúng ta thật sự ở bên nhau sao?” 

Cậu ấy nói có. 

” Chị không nghe rõ, em có thể nói lại lần nữa được không?” 

” Cô bé, chị đây là đang câu dẫn em? Chủ động lại thành bị động, chị tại sao lại thông minh như vậy chứ?” 

Tôi nói tôi không có.

Cậu ấy rủ tôi đi chơi, nói rằng hoa ở quảng trường phía nam Vựng Thành đã nở.

Khi tôi đang chờ cậu ấy ở quảng trường, một cậu bé đến xin tôi thông tin liên lạc, sau lưng cậu bé đó có đám bạn đang la ó, bản thân tôi thực sự thì sợ đám đông. 

Tôi không nói gì, tôi chọn cách rút lui.

Sau đó, có một người ôm lấy vai tôi, tôi ngửa đầu nhìn, là Thẩm Xán. 

Nhóm người đó rời đi, cậu ấy nói, ” Mạn Mạn, em xin lỗi, chị nói sợ đám đông, thế mà em còn lại đến trễ.” 

Khi đó tôi đã cảm thấy, Thẩm Xán sao lại tốt như vậy.

Chúng tôi leo lên cầu vượt của quảng trường, người qua lại dưới cầu, hoa nở rộ rất đẹp dưới ánh đèn. 

” Mạn Mạn, đẹp không?” 

” Đẹp thật đấy.” 

” Chị có muốn làm bạn gái của em không? Sau này mỗi mùa xuân đều cùng nhau ngắm hoa nở.” 

” Được.”

Trên điện thoại, cậu ấy từ chối, tôi nghĩ cậu ấy không muốn. 

Thẩm Xán là một người rất có nghi thức.

” Thẩm Xán, bây giờ chị có bạn trai rồi.” 

” Đúng, là em.”

Đêm mùa hè thực sự rất đẹp, có tiếng côn trùng kêu, hoa nở, gió thổi qua làn váy của tôi, Thẩm Xán ở bên cạnh tôi.

Trong những ngày sau đó, có không ít người hỏi tôi, ngày Thẩm Xán đến, tôi cảm thấy như thế nào. 

Tôi trả lời, khi cậu ấy đến, cậu ấy mang theo cả một cánh đồng hoa.

Sau đó khi tôi và Thẩm Xán kết hôn, Trì Tố lại giải thích với tôi câu nói cô ấy nói tôi không được chơi đùa tình cảm. 

” Mạn Mạn, tính cách của cậu, trừ phi cậu thích người này, bằng không tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian ở bên người này, cậu khi đó nói chơi đùa, chỉ là đang che dấu sự phản kháng của cậu đối với tình chị em.”

Đúng như cô ấy đã nói.

Về chuyện tôi mâu thuẫn tình yêu chị em, sau đó cô ấy còn rất nghiêm túc nói với tôi một đống đạo lý. 

Nghĩa là đừng vì tuổi tác mà từ chối một người, rồi từ chối một mối quan hệ, trong tình yêu tuổi tác không thể dùng để đo lường, chỉ cần hai người hạnh phúc khi ở bên nhau là phù hợp, sẽ là tình yêu đẹp.

Thẩm Xán cũng không phụ đạo lý này. 

Trong mắt cậu ấy, tôi là một đứa trẻ, tôi thì chưa bao giờ cảm thấy cậu ấy non nớt. 

Chỉ có tôi là người ngây thơ, chưa trưởng thành.

Tôi có một người bạn trai cũ, là người rất hoàn hảo, chia tay cũng lâu rồi nhưng tôi vẫn bị ám ảnh bởi anh ấy. 

Lúc Thẩm Xán hỏi tôi, tôi đã kể hết đoạn tình cảm đó với cậu ấy. 

Cuối cùng, cậu ấy nói: “Chị ơi, anh ta lớn hơn em nên chắc anh ta hơn em nhỉ?” 

Tôi nói với cậu ấy, ” Không, Thẩm Xán, em mới là người ở bên cạnh chị.”

Cậu ấy lại nói, ” Nếu anh ta ám ảnh chị như thế này, em nhất định sẽ bảo vệ chị.”

Một lần, cậu ấy về nhà sau khi uống rất nhiều rượu vang gọi cho tôi lúc 2 giờ sáng. 

Câu đầu tiên là, ” Mạn Mạn, em đã làm phiền chị.”

” Chị ơi, em uống say rồi tự mình về nhà.” 

” Chị ơi, em gọi ngay cho chị trước tiên.” 

” Nhớ chị rất nhiều, một chút cũng không muốn tách ra, em luôn nghĩ đến thời thời khắc khắc ở cùng một chỗ với chị.”

Cuộc gọi kéo dài hai giờ, cậu ấy chỉ xoay quanh một chủ đề. 

” Chị ơi, sao chị lại gặp bạn trai cũ trước? Em có chút ghen tị.” 

” Em có thể trách chị được không?” 

” Không được, trách hắn, không thể trách Mạn Mạn.”

” Chị à, chị không cần ghét bỏ, em tuổi còn nhỏ, em không ngây thơ, em nhất định đối xử tốt với chị hơn anh ta.” 

” Mạn Mạn, đừng tìm người khác, em muốn chị nhớ em, em rất thích chị.” 

” Mạn Mạn, chị không phải chị, chị chỉ là cô bé đừng xem em là em trai.” 

” Mạn Mạn, em biết chị sợ tình yêu chị em, nhưng chị tin tưởng em có được không?”

Lúc đó tôi mới biết, hóa ra không chỉ tôi sợ khoảng cách tuổi tác của chúng tôi.

Tôi lo lắng cậu ấy ghét bỏ tôi là chị, sợ cậu ấy cảm thấy cậu ấy quen tôi sẽ bị người khác nói là không xứng đôi. 

Hụt hẫng lẫn nhát gan, tôi đã nhiều lần nghĩ đến việc rút lui, nhưng lại tham lam sự tốt đẹp cậu ấy đem lại.

Trì Tố nói đúng, tôi từ lần đầu tiên thấy cậu ấy, đã thích cậu ấy. 

Tôi không nên bao biện, không nên phủ nhận mối quan hệ này vì tuổi tác của mình.

Đêm đó tôi đã nghĩ, sau này mình phải đối xử tốt hơn với cậu ấy.

Khi chúng tôi mới quen nhau, tôi đã gọi cho cậu ấy một lần nhưng tín hiệu không tốt, tôi đã gọi lại cho cậu ấy nhiều lần nhưng không nhận được câu trả lời. 

Tôi cúp máy.

Cậu ấy nói, ” Mạn Mạn, em chưa bao giờ cúp máy của chị.” 

” Em không trả lời chị, chị tưởng em không có ở đó.” 

” Chỉ một phút thôi, chị không thể chờ em thêm một lát sao?” 

” Lần sau chị đã biết.”

” Nhưng em có chút tức giận.” 

” Lúc đó chị đang giúp chị gái giữ con, chị phải trở lại với nó đây.” 

” Một lát sau chị sẽ dỗ dành em.” 

” Đợi một lát, dỗ dành? Hà Mạn Mạn, lần đầu tiên chị biết dỗ dành người khác có thể đợi một lát.”

Đó là khoảnh khắc hiếm hoi cậu ấy gọi tên đầy đủ của tôi.

” Anh trai, em sai rồi, đừng không để ý tới em.” 

” Mạn Mạn, lần sau đừng như vậy, em sẽ buồn.”

Tôi nhớ lúc đó tôi đã nói với bạn bè rằng bạn trai nhỏ rất dễ dỗ. 

Đêm nay tôi nhớ lại, cảm thấy khi đó mình thật sự ngu ngốc.

Chỉ quan tâm đ ến nỗi sợ hãi của chính mình, cho tới bây giờ cũng không phát hiện ra cậu ấy cũng không có cảm giác an toàn. 

Nhưng cậu ấy lại phát hiện ra sự phản kháng của tôi.

Sáng hôm sau, cậu ấy gọi điện thoại cho tôi và nói: 

” Mạn Mạn, đêm qua anh quấy rầy em mất ngủ. Lần sau cứ mặc kệ anh. Em ngủ đi.” 

” Thẩm Xán, anh thật tốt.” 

” Sao em lại đột nhiên làm nũng rồi.” 

” Em không làm nũng.” 

” Mỗi câu em nói với anh, anh đều cảm thấy em đang làm nũng với anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.