Nếu không phải Diêu Thiên Thiên nhắc nhở, rất có khả năng cả đời này Ngô Song cũng không nhớ nổi Mạc Dật là ai. Nhưng khi Diêu Thiên Thiên vừa nhắc tới, lập tức Ngô Song đã nhớ lại.
Mạc Dật, sinh viên khoa nghệ thuật thiết kế, hội trưởng Hội Học Sinh, tài hoa hơn người, là một thiên tài về nghệ thuật trong mắt thầy cô và các bạn. Đồng thời cũng là học trưởng (đàn anh khoá trên) của Ngô Song và Diêu Thiên Thiên.
Năm đó, bởi vì Ngô Song có thành tích tốt nên được chọn để tham gia trại hè về nghệ thuật. Cô cùng Mạc Dật chỉ quen biết qua lại trong một tháng ngắn ngủi. Nhưng cũng trong lúc đó, Mạc Dật nảy sinh tình cảm với Ngô Song, rồi thổ lộ trước mặt mọi người.
Lúc bấy giờ, được Mạc Dật công khai tỏ tình như Ngô Song là ao ước của đa số các cô gái, nhưng Ngô Song không cho người ta chút mặt mũi nào mà cự tuyệt, lý do là: "Thật xin lỗi, em không thích anh."
Chuyện này gây chấn động không nhỏ ở thời điểm đó, còn làm Ngô Song "nổi tiếng" chỉ trong tích tắc. Thậm chí, bị không ít fan não tàn của Mạc Dật công kích. Cũng may là không lâu sau đó, Mạc Dật xuất ngoại, chuyện này cũng dần dần bị mọi người lãng quên.
Năm trước, Diêu Thiên Thiên đi họp lớp, vô tình biết được Mạc Dật đã về nước, tiếp quản sự nghiệp của gia tộc, trở thành tổng giám đốc công ty đá quý lớn nhất nước, đá quý Fancy. Vì thế, cô còn luyến tiếc vô cùng, cảm thấy Ngô Song còn quá non trong chuyện tình cảm, độ lĩnh hội quá thấp, không biết nắm bắt người đàn ông ưu tú như Mạc Dật.
Ngàn lần cũng không nghĩ tới, hiện giờ Mạc Dật lại trở thành khách hàng lớn của Ngô Song. Có dùng ngón chân suy nghĩ, Diêu Thiên thiên cũng biết Ngô Song sẽ lại bỏ lỡ cơ hội lần này. Nên cô quyết định tự mình ra tay, thúc đẩy mối nhân duyên của hai người bọn họ.
.........
Diêu Thiên Thiên hạ quyết tâm, liều chết quấn lấy Ngô Song cùng đi gặp Mạc Dật. Ngô Song nhớ lại sự việc năm đó cũng có chút xấu hổ, vì thế liền mang Diêu Thiên Thiên cùng đi đến chỗ hẹn.
Hai người vừa đến quán cà phê đã thấy Mạc Dật sớm chờ ở đó. Mười năm không gặp, Mạc Dật so với năm đó trầm ổn hơn nhiều, từ một thiếu niên tài hoa đã trở thành một người đàn ông tinh anh trong giới thương nhân. Cách nói chuyện hoà nhã, mang nét phong độ trí thức.
Diêu Thiên Thiên thấy Mạc Dật không có cao ngạo thì cảm thấy vui mừng vô cùng. Ba người nhanh chóng nói xong việc công, cô đã chớp lấy thời cơ, đem đề tài chuyển đến những năm đại học.
"Học trưởng, nhớ năm đó anh rất được cái cô gái trong trường yêu thích, không ít nữ sinh mơ ước được làm bạn gái của anh. Nhưng anh lại vô tình phất tay áo ra nước ngoài, một chút cơ hội cũng không để lại cho người một nhà." Diêu Thiên Thiên trêu đùa.
"Thật oan uổng, anh đã tạo cơ hội rất nhiều, đáng tiếc không ai chấp nhận." Mạc Dật cười rộ lên, ánh mắt như vô tình nhìn về phía Ngô Song.
Ngô Song bưng cà phê đưa lên miệng uống, làm bộ như không nghe thấy.
"Sao lại như vậy? Học trưởng, anh khiêm tốn quá rồi! Người ưu tú như anh, chắc sớm đã có bạn gái rồi mới phải?"
Mạc Dật nhún vai: "Thật đáng tiếc, cả bạn trai cũng không có." ⊙﹏⊙
Diêu Thiên Thiên bật cười ha hả: "Thật khéo nha, Song Song cũng chưa có bạn trai đâu."
Ngô Song đã nghe không nổi nữa, nhìn đồng hồ nói: "Thật ngại quá, tổng giám đốc Mạc, buổi chiều tôi còn có hẹn để thảo luận ý tưởng quảng cáo. Còn về phương án, sau khi trở về tôi sẽ dựa theo những gì nãy giờ thảo luận mà sửa lại."
"Không cần gấp như vậy, chúng ta còn nhiều thời gian mà." Mạc Dật nhìn Ngô Song chăm chú, đứng lên, hào phóng vươn tay ra bắt.
"Công ty chúng tôi chú trọng hiệu suất, Mạc tổng cứ yên tâm." Ngô Song duỗi tay, khách sáo bắt tay xong đã nhanh chóng buông ra.
Tay Mạc Dật dừng lại ở giữa không trung, cười cười thu tay về: "Em làm việc tôi đương nhiên rất yên tâm, chẳng qua lần sau có gặp mặt, học muội có thể gọi tôi một tiếng học trưởng, đừng xa cách như người ngoài."
"Mạc tổng khách khí rồi." Ngô Song không dao động.
Diêu Thiên Thiên ở một bên sốt ruột, rõ ràng Mạc Dật vẫn có ý với Ngô Song, nhưng cô ngốc này lại bày ra bộ dáng xa cách vạn dặm. Vậy chẳng phải lại bỏ phí cơ hội tốt câu rùa vàng sao?
Cho nên, chờ Ngô Song vừa đi, Diêu Thiên Thiên liền lôi kéo Mạc Dật giải thích: "Học trưởng, chúng ta đều có quen biết, em có lời nói thẳng, tính tình Ngô Song mười năm không thay đổi, ngàn vạn lần anh đừng để ý nha!"
"Thiên Thiên, đi thôi." Ngô Song dừng chân, quay đầu lại thúc giục.
"Tới liền." Diêu Thiên Thiên đáp một tiếng, nháy nháy mắt với Mạc Dật, "Em sẽ liên lạc với anh sao, có rảnh hẹn ra ngoài ăn cơm, đến lúc đó nhất định em sẽ lôi Song Song theo."
"Vậy làm phiền học muội."
"Yên tâm đi, em bảo đảm cho hai người." Diêu Thiên Thiên tươi cười với Mạc Dật, chạy nhanh đuổi theo Ngô Song, không quên quay đầu lại nói lớn: "Học trưởng, lần sau chúng ta gặp lại." Khi nói chuyện, đôi giày cao gót đỏ chót còn nện lên sàn lộp cộp.
Mạc Dật mỉm cười, nhìn theo hướng hai người rời đi đến khi khuất bóng. Quay đầu lại, nhớ tới chuyện vừa rồi, khoé miệng tươi cười càng thêm vui vẻ.
..........
Sau khi tạm biệt Mạc Dật ở quán cà phê, Ngô Song cũng không rãnh rỗi, lại chạy ngay đến địa điểm quay quảng cáo cho thương hiệu điện thoại Mars. Cùng đạo diễn tiến hành thảo luận phương án rồi quay quảng cáo.
Trước khi đi, cô nhớ tới cử chỉ của Diêu Thiên Thiên lúc nảy, cảm thấy không yên tâm, cố tình nhắc nhở: "Thiên Thiên, hiện tại tớ với Mạc Dật chỉ là quan hệ hợp tác, tớ không nghĩ sẽ có mối quan hệ phức tạp hơn với người ta đâu."
"Với cậu là công tư phân minh, tớ biết mà!" Diêu Thiên Thiên tỏ ra mình đã hiểu ý Ngô Song.
Nhìn dáng vẻ này của Diêu Thiên Thiên, Ngô Song cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng chỗ nào thì lại không rõ, đành thôi.
Ngô Song vừa đi, hai mắt Diêu Thiên Thiên lập tức sáng lên, hoả tốc lấy danh thiếp khi nãy Mạc Dật đưa, thêm hắn vào Wechat.
Chỉ chốc lát sau, Mạc Dật đã đồng ý thêm bạn, đối phương còn gửi đến icon mặt cười. Diêu Thiên Thiên không quanh co dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Đào chi Diêu Diêu: Học trưởng, khi nào rảnh, em sắp xếp cho anh với Ngô Song ăn cơm nha.
Mạc Dật: Lúc nào cũng rảnh, nhưng em xác định cô ấy sẽ đến?
Đào chi Diêu Diêu: anh không thấy là ai ra tay sao?
Mạc Dật: Vậy tôi sẽ đợi tin tốt của em.
Đào chi Diêu Diêu: Yên tâm đi, nhất định thành công!
Mạc Dật: Khó có được học muội quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của tôi như vậy, thật không biết tôi nên báo đáp em như thế nào mới tốt?
Đào chi Diêu Diêu: khách sáo quá rồi, về sau các anh có thứ gì tốt, nhớ đến học muội một chút là được rồi.
Mạc Dật: Không thành vấn đề, một đời đã định.
Đào chi Diêu Diêu: Rất tốt, một lời đã định!
Diêu Thiên Thiên đắc ý, đem điện thoại cất vào túi xách, bắt đầu suy tính trong đầu "Một trăm phương án tạo cơ hội cho Ngô Song và Mạc Dật".
Nhưng mà Ngô Song không cảm kích chuyện này chút nào, đạo diễn quay xong, cô trở lại công ty mở cuộc họp. Đem phương án đã thảo luận sửa chữa với Mạc Dật ra phân phó cho các tổ viên. Làm xong, cô trở lại văn phòng, vùi đầu vào sửa sang lại số liệu từ bộ phận thị trường đưa tới.
Thời gian chầm chậm trôi qua, chờ Ngô Song giải quyết xong hết công việc của một ngày, đã 10 giờ tối. Cô duỗi eo lười biếng đứng dậy, thu dọn bàn làm việc một chút, định về nhà.
Đêm đã khuya, văn phòng tối sầm, chỉ còn lại ánh đèn yếu ớt ngoài hành lang. Trong đó có một bóng đèn bị hỏng, chớp tắt chớp tắt, thật doạ người.
Ngô Song không khỏi nhớ tới Diêu Thiên Thiên, cô ấy sợ bóng tối, đừng nói một mình tăng ca ở công ty, mà ngủ ở nhà một mình vẫn thấy sợ. Còn nhớ một lần kia, Diêu Thiên Thiên tăng ca đến khuya, một đồng nghiệp nữ tăng ca cùng cô ấy có việc gấp đi về trước, cô nàng sợ đến mức kêu cha gọi mẹ, điện thoại cho Ngô Song đến đón cô về.
Thật trùng hợp, Ngô Song đang nghĩ tới Diêu Thiên Thiên thì cô ấy cũng gọi điện thoại tới.
Diêu Thiên Thiên hỏi: "Này, Ngô Song, cậu đang ở đâu vậy?"
"Công ty."
"Cái gì? Đã 10 giờ khuya rồi, cậu còn tăng ca sao? Không phải chỉ có mỗi mình cậu đó chứ?" Diêu Thiên Thiên kinh hô.
"Ừ, mình về ngay đây mà." Ngô Song vừa nói, vừa đi đến thang máy.
"Mình nói lá gan của cậu cũng lớn thật, đã trễ thế này còn tăng ca một mình, nếu là mình chắc sớm bị doạ cho tè ra quần rồi!"
"Có gì phải sợ, không phải còn có bảo vệ sao?"
"Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chờ bảo vệ tới, thì mọi việc chắc cũng xong hết rồi. Đúng rồi, mình nói cho cậu biết, bây giờ cậu đừng đi thang máy xuống lầu. Mấy hôm trước mình nghe người ta nói, thang máy công ty chúng ta có ma, thời điểm buổi tối không có ai, nhưng nó vẫn tự động lên xuống, quá khủng khiếp mà!"
Ngô Song đứng trước cửa thang máy, bỗng nhiên nghe được lời nói của Diêu Thiên Thiên, liền bật cười: "Cậu đừng nghe mưa thành bão, bây giờ mình đang đứng trước cửa thang máy, bình thường, không có chuyện gì xảy ra cả."
"Không phải đâu, bọn họ nói sự thật mà, vài đồng nghiệp đã gặp qua rồi. Mình xin cậu, ngàn vạn lần đừng đi thang máy, nó thật sự có vấn đề mà." Diêu Thiên Thiên sợ hãi, giọng điệu mang theo chút cầu xin.
"Được rồi, mình không đi thang máy là được chứ gì?" Ngoài miệng Ngô Song nói vậy, nhưng tay đã ấn nút thang máy.
Nhưng mà, tay vừa giơ lên, chưa kịp ấn nút thì thang máy hiển thị từ tầng 1 nhảy đến tầng 2, lên trên nữa.
Ngô Song ngây ngẩn cả người, tay cứng đơ giữa không trung.
Diêu Thiên Thiên tiếp tục nói trong điện thoại: "Như vậy chẳng phải tốt hơn không, đi thang bộ cũng tốt lắm, cậu coi như đang tập thể dục đi. Đúng rồi, tối thứ bảy cậu có rảnh không? Chúng ta đi ăn cơm đi......Song Song, cậu còn đang nghe không vậy?"
Tháng máy nhảy từ 14 đến 15, chớp mắt đã đến tầng 16 Ngô Song đang đứng.
"Về nhà tớ gọi cho cậu." Ngô Song vội vàng cúp máy, mắt thấy thang máy đã đến tầng 16, bỗng nhiên kêu "đinh" một tiếng, dừng lại.
Cho dù gan lớn như Ngô Song, giờ phút này cũng có chút hoảng sợ, thấy cửa thang máy sắp mở ra, cô thủ sẵn tư thế, cuối cùng muốn nhìn thử xem là người hay quỷ.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, một hình bóng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Ngô Song.