Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu!

Chương 48: Khi Phương thiếu say rượu



Liêu Tiến vừa nói xong, biểu tình trên mặt Ngô Song liền cứng lại: "Liêu tổng, tôi không hiểu ý của ngài?"

"Ý của tôi cô hiểu rất rõ, chỉ là cô không muốn thừa nhận thôi." Liêu Tiến đùa nghịch cái nĩa trong tay, "Tuy rằng Thiếu Tắc còn trẻ, nhưng dù sao nó cũng là người thừa kế tương lai của tập đoàn. Chủ tịch Phương vì thế đã tìm tôi rất nhiều lần, nếu tôi không phái người luôn quan sát nó, thì rất khó ăn nói với ông ấy."

Quả nhiên, giấy không gói được lửa, việc mà Ngô Song lo lắng nhất vẫn xảy ra, chẳng qua cô không nghĩ tới người nói ra việc này, lại chính là Liêu Tiến.

Một khi đã như vậy, có giấu giếm nữa cũng vô ích, Ngô Song thẳng thắn nói: "Liêu tổng, nếu bữa cơm hôm nay ngài chính là vì chuyện này, tôi thừa nhận, tôi cùng Thiếu Tắc đúng thật đang ở bên nhau."

"Có nghĩ tới hậu quả không?" Liêu Tiến hỏi.

Hậu quả? Xem ra hắn tới để hỏi tội.

Liêu Tiến giống như nhìn ra được sự cảnh giác của Ngô Song, mỉm cười nói: "Đừng khẩn trương, tôi chỉ là muốn nghe thử suy nghĩ của cô."

Ngô Song trầm tư trong chốc lát, mở miệng: "Liêu tổng, hậu quả tôi không phải không nghĩ tới, thẳng thắn mà nói, lấy bối cảnh gia thế của tôi và Thiếu Tắc, khả năng tương lai có thể ở bên nhau cơ hồ là không thể. Nhưng việc này cũng không đại diện cho hiện tại là tôi không nghiêm túc, nếu tôi đã quyết định cùng cậu ấy ở bên nhau, vì vậy cũng đã chuẩn bị tốt cho những sự việc xảy ra say này."

Có lẽ là không nghĩ tới Ngô Song sẽ nói những lời này, Liêu Tiến hơi ngẩn người, ngay sau đó liền khôi phục lại bình thường, có chút thất vọng thở dài: "Vốn tôi đang tính ăn ké bữa cơm, sẵn tiện tìm cho mình một cơ hội, xem ra là hy vọng xa vời."

"Liêu tổng......"

"Ngô Song." Liêu Tiến bỗng nhiên nghiêm túc gọi tên cô, "Lời tôi nói vừa rồi cũng không phải ở nói giỡn, quả thật là tôi rất yêu thích cô, nếu cô có thể cho tôi một cơ hội, tôi cảm thấy so với Thiếu Tắc, tôi càng thích hợp với cô hơn."

Chẳng lẽ hắn đang nghiêm túc? Ngô Song bị thái độ nho nhã lễ độ của Liêu Tiến mê hoặc, nhưng cô vẫn là nói thẳng: "Liêu tổng, cám ơn ý tốt của ngài, xin thứ lỗi cho tôi không thể tiếp nhận."

"Không sao, tình cảm vốn dĩ chính là đôi bên tình nguyện, tôi không muốn ép buộc. Nhưng mà có câu này tôi cần phải nhắc nhở cô, cho dù tôi không nói, thì việc của cô và Thiếu Tắc sớm hay muộn chủ tịch cũng sẽ biết, mà ông ấy tuyệt đối sẽ không chúc phúc hai người."

"Cám ơn ngài nhắc nhở, tôi nghĩ mình có năng lực vì quyết định của bản thân mà gánh vác nguy hiểm."

"Vậy cô nghĩ Thiếu Tắc có năng lực này không?"

Lời nói của Liêu Tiến như cây kim đâm vào tử huyệt, Ngô Song không trả lời.

"Thiếu Tắc là người thừa kế tương lai của tập đoàn, nếu chủ tịch buộc nó phải chọn cô hoặc tập đoàn Phương Tín, cô đoán nó sẽ chọn cái nào?"

Giả thiết như vậy quá mức tàn khốc, nhưng cũng không làm Ngô Song luống cuống: "Nếu thực sự có cái gọi là "nếu" như vậy, tôi cũng sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cậu ấy. Giống như ngài nói, tình cảm là đôi bên tình nguyện, cưỡng cầu cũng không được."

"Không nghĩ tới cô đối với tình cảm thật ra lại rộng rãi như vậy."

"Liêu tổng hiểu lầm, tôi cũng không rộng rãi, ngược lại, con người của tôi rất ích kỷ. Nếu thứ Thiếu Tắc lựa chọn chính là tôi mà không phải tập đoàn, tôi cũng sẽ không vì tiền đồ của cậu ấy mà hy sinh sự nghiệp của mình. Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, nếu quyết định ở bên nhau, nên cùng nhau gánh vác hậu quả."

Liêu Tiến nhướng mày: "Cô không cảm thấy loại tình cảm như vậy quá tính toán sao?"

"Chỉ có ở tình yêu hèn mọn, mới có thể không lý trí mà làm việc ngốc. Tôi rất tính toán, bởi vì chưa bao giờ tôi cảm thấy mình không xứng đáng với Thiếu Tắc."

Nếu nói, cuộc nói chuyện vừa rồi vẫn là xuất phát từ việc Liêu Tiến đang thử cô, thì hiện tại, Ngô Song nói những lời thẳng thắn mà lẫm liệt như vậy, khiến cho Liêu Tiến không thể không thay đổi cách nhìn về cô.

Cô gái này không đơn giản, đã tự mình hiểu rõ, lại đầy tự tin, tuổi trẻ cùng dung mạo của cô lại chói lóa như vậy, trách không được Phương Thiếu Tắc sẽ bị cô mê hoặc đến thần hồn điên đảo, xem ra chính mình cũng cần phải cẩn thận hơn.

Vào thời điểm Ngô Song bày tỏ thái độ của mình, cũng trong thời gian đó, hoàn cảnh ở nhà hàng Tây lại trái ngược với tiệm đồ nướng BBQ. Phương Thiếu Tắc đã uống rất nhiều, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.

"Tôi thật không hiểu, trong lòng cô ấy đang suy nghĩ cái gì." Phương Thiếu Tắc uống một ngụm rượu, bắt lấy quần áo Ellen hỏi, "Tôi có ý tốt giúp cô ấy, đã không cảm kích đã đành, còn đuổi tôi đi, cậu nói có phải đầu óc cô ấy có vấn đề hay không."

Ellen gật đầu: "Có, chắc chắn là có!"

Phương Thiếu Tắc giơ tay lên gõ vào đầu Ellen: "Cậu mới có vấn đề đó, dám nói người của tôi có vấn đề!"

"Đại ca, là cậu nói trước mà!" Ellen khóc không ra nước mắt.

"Tôi?" Phương Thiếu Tắc mờ mịt, "Tôi nói cái gì?"

"Cậu nói đầu óc cô ấy có vấn đề."

"Đúng, đầu óc cô ấy có vấn đề." Phương Thiếu Tắc nói thầm một câu, lại giơ tay gỡ đầu Ellen, "Đầu óc cậu mới có vấn đề đó."

Ellen sắp khóc đến nơi: "Ca, đừng đánh, lại đánh nữa đầu óc tôi sẽ có vấn đề thật đó."

Phương Thiếu Tắc không nói nữa, lại muốn uống rượu.

Ellen nhanh cản hắn lại: "Đừng uống, cậu uống nhiều rồi, chúng ta trở về đi?"

"Không về, về cái gì mà về, đánh chết tôi cũng không quay về nấu cơm cho cô ấy, tôi bỏ đói chết cô!" Phương Thiếu Tắc hung tợn mà nói.

"Rồi rồi rồi, vậy tôi mang cậu đi quán bar, đừng ở chỗ này uống nữa, lại uống tôi sợ cậu phá quán người ta mất." Ellen nói xong liền kéo Phương Thiếu Tắc lên.

Phương Thiếu Tắc tránh thoát, nắm chặt một cái chân gà trên bàn: "Đừng đi, tôi muốn đem cái chân gà này đóng gói mang về cho cô ấy, nếu không cô ấy sẽ đói."

Đại ca, cậu đây là tự vả mặt bạch bạch bạch a! Ellen dở khóc dở cười: "Được, tôi đóng gói cho cậu, chúng ta trở về!"

"Không trở về, cho đói chết cô......"

Trời ạ!

Ellen kéo Phương Thiếu Tắc đi ra từ quán nướng BBQ, đối mặt với đủ loại ánh mắt kì quái của mọi người đang nhìn bọn họ, trong lòng thầm rỉ máu.

Với buổi tối tốt đẹp hôm nay, vốn dĩ mình hẳn là ở trong xe thể thao vui vẻ với em chân dài, nhưng hiện tại lại lôi kéo một tên đàn ông say không còn biết gì ở trên phố bị vô số người xem thường. Càng mất mặt chính là, trong tay tên đàn ông này còn nắm chặt một cái chân gà nướng.

"Cậu nghe tôi, đem ném chân gà đi, được không?"

"Không được, tôi muốn mang về." Phương Thiếu Tắc giữ chặt cái chân gà không buông.

"Đưa cho tôi!"

"Không cho!"

"Đưa đây!"

"Không đưa!"

.........

Giằng co được một lúc, chân gà từ trong tat Phương Thiếu Tắc văng ra, trước không trung vẽ ra một đường cong xinh đẹp, không nghiêng không lệch, rơi trên một đôi giày da, lan ra một vệt vết bẩn dầu mỡ.

Liêu Tiến nhíu mày, Ngô Song cũng hoảng sợ.

"Ngại quá, bạn tôi uống say, thực xin lỗi thực xin lỗi!" Một người trẻ tuổi có bộ dạng công tử thế gia vội vàng chạy tới xin lỗi.

Phía sau người đó, một người trẻ tuổi khác nghiêng ngả lảo đảo mà chạy tới, trong miệng kêu: "Cậu đem chân gà trả lại cho tôi."

Ngô Song nhận ra giọng nói kia, ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt đều thay đổi.

"Phương Thiếu Tắc." Cô vội đỡ lấy hắn thiếu chút nữa té ngã, lạnh giọng chất vấn, "Cậu uống nhiều rượu như vậy làm gì?"

"Song Song?" Phương Thiếu Tắc xoa xoa đôi mắt, mơ mơ màng màng hỏi, "Sao em lại ở chỗ này, chân gà của tôi đâu?"

"Chân gà đây này." Ellen đem chân gà nhặt lên, bỗng nhiên ý thức được cái gì, "Song Song? À, cô chính là bạn gái Phương Thiếu Tắc! Cái chân gà này, hắn một hai nói nhất định phải mang về cho cô!" Nói xong, cậu đem chân gà đưa tới trước mặt Ngô Song.

Ngô Song đen mặt: "Ném đi, tôi không cần." Dứt lời, cô giữ chặt Phương Thiếu Tắc, "Cậu uống nhiều rồi, theo tôi trở về."

"Mau cầm chân gà của tôi về......" Phương Thiếu Tắc nói, vươn tay muốn đi lấy chân gà kia, bỗng nhiên tay cứng lại, hai mắt trừng lớn.

Không sai, hắn thấy được Liêu Tiến cũng ở đó.

____________...____________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.