Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu!

Chương 7: Anh hùng cứu mỹ nhân



Ngô Song thấy chuyện bất bình, giữa đường rút đao tương trợ, nên cô cũng vô tình nổi tiếng trên Wechat. Chính vì thế, mọi người trong công ty thay đổi, nhìn Ngô Song với ánh mắt thiện cảm hơn. 

Cùng hôm đó, cô đăng ký Wechat, ngay cả các đồng nghiệp trước giờ ít khi nói chuyện cũng lại chào hỏi, khen ngợi hành vi trượng nghĩa của Ngô Song hôm đó. 

Ngô Song chỉ cảm ơn họ, cũng không thấy phiền hà gì. 

Đến tối, Ngô Song nhận được cuộc gọi từ tổng giám đốc của công ty_Liêu Tiến, cũng chính là anh họ của Phương Thiếu Tắc. 

Liêu Tiến: Tôi đã đọc được tin tức kia, cô làm rất tốt. 

Ngô Song: Cám ơn. 

Liêu Tiến: Thiếu Tắc tuổi còn trẻ, phiền cô chiếu cố nó nhiều hơn. 

Ngô Song: Vâng. 

Liêu Tiến: Nếu nó có vấn đề gì, cô cứ trực tiếp tìm tôi. 

Ngô Song: Được, tôi biết rồi. 

Cuộc đối thoại ngắn gọn kết thúc, nhìn màn hình điện thoại mà tâm tình Ngô Song phức tạp. 

Cô đã làm ở công ty này được bảy năm rồi, Ngô Song nhìn Liêu Tiến từ giám đốc bộ phận một bước lên làm tổng giám đốc. 

Người đàn ông này rất có năng lực, dã tâm cũng rất lớn, không dễ nhìn rõ tâm tư của hắn như những người khác. 

Cho nên Ngô Song không rõ, Liêu Tiến nói mấy câu đó với cô, không biết xuất phát từ sự quan tâm dành cho em họ, hay là có ý gì khác? 

Nếu là vế trước, vậy thì dễ làm rồi. Nhưng, nếu là vế sau.....Ngô Song xoa xoa đầu, cô không muốn nghĩ đến chuyện phức tạp như vậy, cũng không muốn bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành của nhà người ta. Huống chi Phương Thiếu Tắc là âm hồn bất tán, chuyên đi quấn lấy mình. 

Nói tới Phương Thiếu Tắc, Ngô Song lại càng đau đầu. 

Cô thật sự không biết được trong đầu hắn là đang nghĩ cái gì, sao lại coi trọng mình như vậy? Hai người bọn họ rõ ràng là hai loại người khác nhau, huống chi cô còn lớn hơn hắn đến bảy tuổi. 

Hai mươi ba tuổi, cùng lắm hắn chỉ đồng trang lứa với em trai Ngô Địch của cô mà thôi. Nhớ tới Ngô Địch từ nhỏ đến lớn chuyên đi gây hoạ, Ngô Song tin rằng Phương Thiếu Tắc chỉ có hơn chứ không kém. 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sáng nay cô đã giáo huấn cho hắn một trận, lại đem tên hắn vào danh sách đen trên Wechat. Dù có to gan lớn mật đến mấy nhưng đến mức này cũng nên biết khó mà lui chứ? Mà cả ngày hôm nay thấy hắn không có ý dây dưa với mình nữa. Nghĩ như thế, Ngô Song lại nhẹ nhàng thở ra, quyết định không quan tâm đến việc của hai anh em nhà này nữa, tắt máy đi ngủ. 

.........

Tâm tình chuyển biến tốt đẹp, Ngô Song yên ổn ngủ một giấc. Đến sáng hôm sau, Ngô Song gặp Phương Thiếu Tắc mặc đồ thể thao đứng dưới cổng tiểu khu. 

Cô hoàn toàn bất lực, một câu cũng không nói, quay mặt chạy đi. 

Phương Thiếu Tắc lần này cũng ngoan ngoãn hơn, không nhiều lời nữa, chỉ yên lặng chạy theo sau Ngô Song. 

Hai người xuất phát từ cửa tiểu khu, người trước người sau chạy ở trên đường, giống như không hề quen biết nhau vậy, trong lúc chạy cũng không nói lời nào. 

Đến khi chạy gần hết đoạn đường, Ngô Song nhận được điện thoại từ một số lạ. 

"Xin chào, cho hỏi có phải cô Ngô Song không?"

"Là tôi, xin hỏi anh là ai?"

"Chào cô, tôi là cảnh sát Trương, ở cục cảnh sát thành phố, lần trước đã gặp mặt. Xin hỏi hôm nay cô có rảnh không? Về chuyện tên cướp lần trước, mời cô đến cục để lấy lời khai." Cảnh sát Trương ở trong điện thoại nói. 

"Hôm nay tôi phải đi làm, cuối tuần được không?"

"Tốt nhất là hôm nay, chỉ hai giờ là đủ rồi. Đây cũng là yêu cầu của việc phá án, hy vọng cô có thể thông cảm."

"Được, hôm nay tôi sẽ xin nghỉ hai giờ qua đó." Cúp điện thoại, Ngô Song cảnh giác quay đầu lại, nhìn Phương Thiếu Tắc ở một bên đang nhìn chằm chằm mình. 

"Cô muốn đi đâu?" Lần mở miệng đầu tiên từ sáng đến giờ, Phương Thiếu Tắc đi lên trước hỏi. 

"Mặc kệ tôi, liên quan gì đến cậu." Ngô Song ném cho hắn ánh mắt xem thường, cố tình rời đi trước. 

......... 

Để phối hợp điều tra với cảnh sát, người không bao giờ xin nghỉ phép như Ngô Song cũng phá lệ xin lão Du nghỉ phép hai giờ. 

Lão Du cảm thấy kỳ quái, nhịn không được, hỏi: "Ngô Song, xảy ra chuyện gì, sao bỗng dưng lại xin nghỉ?"

Ngô Song nói thật: "Cục cảnh sát gọi cháu đến lấy lời khai."

Lão Du bừng tỉnh, cảm thán nói: "Là chuyện bắt cướp lần trước sao? Mấy ngày nay tôi có nghe mọi người nói, tin tức cũng đã xem qua. Nếu không có sự việc lần này, tôi không thể nào nghĩ được cô có bản lĩnh như vậy. Nhìn không ra, thật sự nhìn không ra mà!" 

Ngô Song khiêm tốn: "Giám đốc Du, chú quá khen."

Nhưng lão Du lại nổi lên hứng thú, nói: "Cô nhìn cô đi, đây là quá khiêm tốn rồi. Làm việc lớn như vậy cũng không nói ra, là muốn tôi trực tiếp tìm vài phóng viên đưa tin thay cô. Sẵn tiện quảng cáo luôn hình ảnh công ty chúng ta, cô nói xem như vậy có tốt không chứ."

"Giám đốc Du, ý tốt của chú con xin nhận, nhưng chuyện này con không muốn rầm rộ với mọi người, mong chú thông cảm."

Thấy Ngô Song không cảm kích, lão Du có chút mất mặt, đành nói: "Cô đã nói như vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng. Vậy cô đi nhanh đi, về trễ một chút cũng được, không cần vội."

Ngô Song nói câu cảm ơn liền rời đi. Nào biết cô mới khuất bóng sau cánh cửa, lão Du liền nở nụ cười nguy hiểm. 

May mắn có cơ hội quảng cáo cho công ty tốt như vậy, sao lão Du có thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Huống chi lại là miễn phí. 

Nghĩ thế, lão Du liền cầm lấy điện thoại: "Alô, lão Lý phải không? Tôi có tin tức đây, chú có thể đi phỏng vấn một chút....."

........ 

Ngô Song không biết chuyện lão Du đem chuyện riêng của cô ra bán, một mình đến cục cảnh sát cho lời khai. 

Tới cục cảnh sát, cảnh sát Trương cũng không làm mất nhiều thời gian, chỉ đơn giản hỏi cô về tình huống xảy ra lúc đó, còn mang cô đi nhận diện tội phạm một chút. 

Tên cướp bó thạch cao, vẻ mặt ủ rũ tiều tụy, không còn bộ dạng ngang ngược như hôm trước nữa. 

Cảnh sát Trương nhìn Ngô Song giải thích: "Vốn dĩ chúng tôi có thể mời cô về lấy lời khai ngay ngày hôm đó, nhưng mà tên cướp này bị gãy xương tay, phải đem hắn đi giám định thương tích trước mới có thể tiến hành thẩm vấn." Nói xong, còn cười tủm tỉm nhìn Ngô Song, "Cô gái, xem bộ dáng mảnh mai yểu điệu này của cô, vậy mà ra tay cũng nặng lắm. Luyện mấy năm?"

"Mười lăm năm."

"Ồ, thật lợi hại, cô luyện cái gì?"

Ngô Song: "Vật lộn, Taekwondo đều luyện qua, chủ yếu vẫn là nhu đạo."

"Thật trùng hợp, tôi cũng học nhu đạo được mấy năm, hôm nào có cơ hội, chúng ta giao đấu thử một chút?"

Ngô Song: "Không cần."

Cảnh sát Trương gãi gãi đầu, không ngờ cô gái này không cho mình chút mặt mũi nào cả. 

Bỗng nhiên, một anh cảnh sát trẻ tuổi đi lại, vẻ mặt hoang mang, nói: "Không hay rồi, cả một đoàn phóng viên đang vây dưới sảnh, có phải có người đã tiết lộ thông tin gì về vụ án rồi không?"

"Có việc như vậy sao? Để tôi đi xem!" Cảnh sát Trương nói xong, cùng mấy người cảnh sát khác đi ra ngoài. Đúng lúc Ngô Song cũng muốn đi ra, liền theo sau bọn họ. 

Đi đến sảnh lớn của cục cảnh sát, quả nhiên thấy một đám phóng viên cầm microphone, camera, bộ dáng như hổ rình mồi. 

"Này, mọi người làm gì vậy?" Cảnh sát Trương hỏi một câu, đám người kia lập tức bao quanh cậu ấy. 

Cảnh sát Trương cùng với mấy người cảnh sát khác đều nóng nảy, cho là có người trong cục tiết lộ về vụ án, nên phóng viên mới tới như vậy. Bực bội nói: "Có chuyện gì từ từ nói, đừng ồn ào, trước tiên giữ trật tự!"

Ai ngờ đám phóng viên chẳng thèm để ý đến lời họ nói, trực tiếp đi lướt qua, bao vây Ngô Song lại. 

Mấy người cảnh sát ngơ ngác nhìn nhau, biểu cảm trên mặt rất vi diệu. 

Bên này, các phóng viên liên tục hỏi Ngô song: "Cô Ngô Song, nghe nói hôm đó chính cô là người khống chế được tên cướp kia giao cho cảnh sát. Vậy hôm nay cô đến để cho lời khai sao?"

"Nghe nói lúc đó có rất nhiều người, nghe bà bác kêu cứu cũng không ra giúp. Vì sao cô lại không trốn, mà ra bắt tên cướp vậy?"

"Điều gì khiến cô có thể tin rằng mình bắt được tên cướp? Lỡ không may hắn đâm cho cô một dao thì phải làm sao?"

...... 

Các phóng viên đặt vấn đề rất nhiều, người bình tĩnh như Ngô Song cũng có chút không kịp phản ứng. 

"Tôi không nghĩ sẽ tiếp nhận phỏng vấn, phiền mọi người tránh ra một chút, toi phải đi về."

Ngô Song muốn rời đi, lại bị một đám vây lại, các camera đều hướng về phía cô. Người không biết sẽ tưởng nghệ sĩ bị paparazzi vây quanh. 

"Cô Ngô Song, chúng tôi biết cô không thích bị để ý như vậy. Nhưng chúng tôi rất muốn phỏng vấn cô, phiền cô trả lời vài câu, chỉ vài câu thôi." Các phóng viên không có ý định buông tha cho Ngô Song. 

"Thật sự tôi không có gì muốn nói." Ngô Song thực sự bất đắc dĩ, cũng thật phiền phức. Trừ những lúc trao đổi công việc, cô cũng không thường trò chuyện cùng các đồng nghiệp. Huống chi lại bị ánh đèn flash liên tục chiếu vào mặt. Cô cảm thấy có chút bực bội. 

Ngay lúc này, vang lên một giọng nói: "Tôi biết tình huống lúc đó, các người nhường đường một chút, tôi sẽ nói."

Tuy rằng không biết người nói câu này là ai, nhưng đám phóng viên vẫn dẹp sang một bên, muốn nhìn thấy mặt vị này. 

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thoát cái một bóng người đã xuất hiện giữ đám phóng viên, kéo Ngô Song vụt chạy. 

Các phóng viên kịp lấy lại tinh thần thì người đã đi mất rồi, chỉ kịp thấy hai người chạy đến ngồi vào một chiếc xe rất đẹp, rời đi. 

Thật lâu sau, một phóng viên trong đó kêu lên: "Ngoạ tào, đó là Maybach* mà!"

*Maybach: một dòng xe của hãng Mercedes. Ở đầu chương mình có up ảnh, là Mercedes Maybach S600 đời 2017. (Loá mắt B-))

Tuy rằng trên thế giới này mỗi ngày đều phát sinh việc anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng lần này là anh hùng Maybach cứu mỹ nhân đó! Lần này Phương Thiếu Tắc làm có chút hoành tráng nha. 

Ấn tượng của Ngô Song với tên công tử ăn chơi trác táng này lại xuống thấp một chút. Cô nhìn Phương Thiếu Tắc một bên điên cuồng nhấn ga, trong mắt tràn ngập chán ghét. 

"Phương Thiếu Tắc! Phương Thiếu Tắc!" Ngô Song một bên hét to. 

"Cô sao vậy?" Bên kia phương Thiếu Tắc đang cao hứng mà phóng xe như bay trên đường. 

"Dừng xe!"

"Cái gì?"

"Dừng xe, tôi kêu cậu dừng xe!"

"Cô nói cái gì?" 

"Tôi nói, tôi kêu cậu dừng xe, cậu vó nghe thấy không?" Ngô Song dốc toàn lực mà nói to. 

Phương Thiếu Tắc giảm phanh, dừng xe ở ven đường, hỏi: "Có chuyện gì?"

"Mở cửa, tôi muốn xuống xe!" 

Ngô Song xụ mặt nói. 

"Làm sao vậy? Tôi lái quá nhanh, cô không thoải mái?" Phương Thiếu Tắc quan tâm hỏi. 

"Xuống xe, tôi muốn xuống xe." Rốt cuộc Ngô Song cũng không giữ nổi bình tĩnh. Đối với hành động của người hai mươi ba tuổi này, cô đã chịu đựng đủ lắm rồi. 

"Được, được, xuống xe thì xuống xe!" Phương Thiếu Tắc mở cửa, Ngô Song liền bước xuống, hắn cũng xuống theo muốn hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. 

Không đợi hắn mở miệng, Ngô Song đã hùng hổ xông tới, tay nắm lấy cổ áo hắn, hung hăng nói: "Phương Thiếu Tắc, đừng cho là tôi không biết đám phóng viên đó do ai kêu tới? Mấy chiêu trò này của cậu đi lừa mấy nữ sinh mới lớn thì được. Chỉ có nữ sinh ngây thơ mới cho rằng hành vi ấu trĩ này của cậu là vĩ đại. Trong mắt tôi, cậu chỉ là một tên hoa hoa công tử* lái siêu xe!"

*Hoa hoa công tử ≈ thiếu gia ăn chơi trác táng, đào hoa.

Bị Ngô Song mắng một trận, Phương Thiếu Tắc ngẩn ra, vội giải thích: "Cô hiểu lầm rồi, đám phóng viên đó không phải do tôi gọi đến. Hôm nay tôi cũng không biết cô đến đó để cho lời khai mà."

"Đừng nói với tôi chỉ là trùng hợp, tôi không tin những lời ma quỷ này của cậu! Nào là trùng hợp ở cùng một tiểu khu, vừa vặn cùng chạy bộ? Nói ra những lời này cậu không cảm thấy ngượng sao? Tuổi còn trẻ, không có mục tiêu phấn đấu lại không nghề nghiệp, suốt ngày nghĩ cách gạt phụ nữ, chỉ biết làm phiền người khác."

"Ngô Song, cô nói vậy tôi rất tức giận!" Phương Thiếu Tắc đanh mặt lại, cảnh cáo. 

"Tức giận? Cậu dựa vào cái gì mà tức giận với tôi? Tôi bị cậu làm cho tức chết rồi! Cậu vừa sinh ra đã là đại thiếu gia, ngậm chìa khoá vàng, mới bị nói nặng một chút đã tức giận sao? Cậu có từng nghĩ đến cảm nhận của người khác không? Cậu xem người khác đều thấp kém hơn mình sao? Trên thế giới này chỉ cần cậu nói thì mọi người phải nghe theo sao? Tỉnh lại đi, nếu vậy không phải họ Phương thì cũng chẳng là ai cả!"

"Bụp." Phương Thiếu Tắc đấm một cú vào mui xe, phát ra tiếng vang thật lớn. Mu bàn tay trầy xước, máu theo đó mà rỉ ra. Đôi mắt hắn đầy tơ máu, nhìn chằm chằm Ngô Song, lạnh giọng, nói: "Câm miệng, cô không được mươi chuyện kiểu đó với tôi!"

Không được nói vậy với hắn? 

Hờ hờ, Ngô Song cười lạnh, đối với tên đại thiếu gia này thất vọng đến cực điểm. Đã không còn lời nào để nói. 

"Thật xin lỗi, theo như cậu nói thì tôi đã làm cho đại thiếu gia cậu đây tức giận. Cậu còn việc gì muốn nói cứ nói, muốn hỏi cứ hỏi. Nếu như không còn chuyện gì, tôi đi trước. Tôi không giống cậu, rảnh rỗi như vậy, tôi rất bận. Bận kiếm tiền, bận tả khoản vay mua nhà, bận nuôi sống bản thân mình. Tôi không có dư thời gian để hiểu biết về cậu, cũng không muốn cậu lãng phí thời gian chỗ tôi. Phiền cậu tránh ra, tôi phải quay về làm."

Dứt lời, liền xoay người rời đi, cũng không nhìn hắn lấy một lần.

Nhìn bóng dáng Ngô Song rời đi, lần nữa đấm một cú vào mui xe. Chưa bao giờ hắn cảm thấy mình thất bại như vậy, cô khiêu chiến với sự tức giận của hắn, nhưng hắn không thể làm gì được cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.