- Sau bọ họ giám đối xử với cô như vầy? Thật quá đáng. - Hắn trở nên tốt dã man, đưa bà tay lên chỗ vết trầy dài trên mặt Min, vừa “sơ cứu” vết thương cho nhỏ, đôi mắt lộ vẻ lo lắng. – Tôi hi họng nó không để lại sẹo.
- Đây không phải nhờ phước của anh sao. Nếu để lại sẹo tôi sẽ không tha cho anh đâu. – Min không miếng rung đọng nhỏ nhìn hắn ta với đôi mắt viên đạn, mỗi câu nói như một phát súng bắn “ nát đầu” tên đáng ghét.
- Vậy sao? - Hắn cũng không phải dạng vừa, đứng trước khẩu “ đại bác” đang nổ liên thanh của Min hắn chẳng chút sợ hãy mà còn nở nụ cười thích thú, rồi cúi lại gần sát nhỏ - Vậy thì tôi phải cầu mong cho nó mau lành rồi. - Vừa đứt câu hắn đặt lên chỗ vết thương một nụ hôn thật ấm, thật dịu dàng.
- Anh... Anh làm cái gì vậy??? - Min tròn mắt vì bất ngờ, “ đại bác” cỡ đại của nhỏ bị vô hiệu quá dễ dàng vậy sao???
- Tôi đang giúp nó không để lại sẹo đó thôi. - Hắn nở nụ cười thắng lợi.
- Đồ biến thái. Mau tránh ra. – Min nóng giận đùn đùn sau nụ hôn nhỏ lên “trực thăng” tẩu thoát khỏi phòng y tế.
*******
“Tên biến thái! Chết tiệt, thối tha vừa đi Min vừa lèm bèm không ngớt, đã hoa tốn một mớ calo chữ tên hotboy cộng thêm bệnh chưa khỏi hằn nhỏ thấy đuối quá chẳng thể đi nổi nữa. Min hạ cánh lại một cầu thang “xả hơi” chứ mà đi nữa thì chỉ có “lăn” cầu thang thôi. Nhưng ý trời đã sắp đặt số Min lần này phải “lăn” cầu thang sau???? Những tiếng bước chân dồn dập đang tiếng gần, mùi của kẻ khát máu đang nồng nặt, nhưng Min chẳng hay biết gì cả.
Mùi yêu khí ngày càng trở nên nồng nặc hơn gần Min hơn từng chút, từng chút một...
- A..a...aaa... – Min đang rơi tự do, cú đẩy quá bất ngờ Min chẳng thể thăng bằng được. Nhỏ nhắm ghiền mắt gồng người chịu đựng chấp nhận sự an bài số phận.
Bỗng một bóng đen đang băng lại với tốc độ bàn thờ, bất chấp xung quanh.
*Bịch.. Bịch.. Ầm*
Bóng đen ấy đã ôm gọn Min vào lòng, cả hai ngã văng xuống dưới phía dước các bậc thang, cơ thể hắn va vào tường, cú ngã thật đau đớn.
- Cô không sao chứ?
“Tiếng nói này là????”
- Sao lại là anh? sao anh lại cứu tôi?
- Vậy là cô không sao rồi. May thật... - Hắn nở nụ cười gượng gạo rồi ngất đi.
- Này!... Anh có sao không? Này..... Tỉnh lại đi!
********
Bệnh viện
Hắn (Bóng đen) từ từ mở mắt.
- Con không sao chứ? - Một phu nhân cao quý đang ngồi kế hắn, vẻ lo lắng bao trùm không mặt bà.
- Tôi không sao. Đừng quá bận tâm! - Hắn chẳng thèm nhìn lấy một cái, giọng hắn lạnh lùn trong khi người phụ nữa kia vẫn ân cần quan tâm.
- Con bị thương như vầy, kêu mẹ không lo sao được chứ?
- Tôi đã nói bà đừng quá bận tâm, tôi không chết được đâu.
- Sao con lại nói chuyện với mẹ như vậy? – Nét mặt bà ngày càng buồn ngày càng đau khổ.
- Bà không phải mẹ tôi. Mẹ tôi đã không còn sống nữa rồi.
- Con...
- Tôi không muốn nhìn thấy bà, bà mau đi đi.
- Được rồi mẹ không phiền con nữa, con nghĩ ngơi đi.
Mẹ Hắn vừa đi Min cũng từ ngoài bước vào.
- Anh không sao chứ?
- Tôi không sao.
- Tại sao anh làm vậy?
- Cô muốn nói đến chuyện gì?
- Chuyện anh cứu tôi.
- Lý do chỉ có một. Vì cô... - Chỉ tay về phía Min – Là bạn gái tôi nên tôi sẽ bảo vệ cô.
- Anh đúng là bệnh khó chữa. Anh không phải gu của tôi. Đừng phí công vô ích! Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh đã cứu tôi.
- Gì chứ muốn cảm ơn thì đâu thể chỉ cảm ơn xuông vậy được... phải thể hiện bằng hành động chứ.
- Anh muốn tôi làm gì?
- Làm gì à??? Đưa tay cô đây. - Hắn xòe bàn tay và trịnh trọng đưa về phía Min.
- Anh muốn làm gì???
- Cô cứ đưa tay đây!
Min đặt bàn tay nhỏ xíu vào lòng bàn tay hắn, những ngón tay hắn khép lại giữa chặt tay Min rồi lôi nhỏ về phía hắn, ôm chằm lấy nhỏ.
- Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!
- Không phải cô muốn trả ơn sao? Cứ để yên như thế này một lúc đi.
“ Anh ta bị gì vậy??? Anh ta có chuyện buồn sao??” đôi mắt anh ta nói lên điều đó, Min gắng gượng lâu nhất có thể. Chưa đầy 1 phút.
- Đủ rồi đó. Mau buông tôi ra.
- Thật tiết quá. Tôi muốn được như thế này lâu hơn một chút nữa. - Hắn cố níu kéo thêm miếng nữa nhưng sức công phá của Min là quá lớn so với người đang trọng thương như hắn.
- Tên biến thái nhà anh kiếm người khác đi hé. Tôi không rãnh, coi như tôi và anh không nợ gì nhau. – Min “ xách đít” bỏ đi.
- Này! Cô định bỏ một mình ở đây sao? dù sao tôi cũng vì cô mà bị thương đó, cô không thể ở lại với tôi à?.- Hắn ôm vết thương ra vẻ tội nghiệp
- Thưa thiếu gia! Tôi không phải loại người vô tâm, tôi chỉ đi lấy một ít đồ rồi quay lại. Anh ngoan ngoãn mà ở đó đi.