Đạo diễn Vương bất ngờ nhìn cậu, thấy ánh mắt kiên định không chút nao núng, trong lòng nhất thời nảy sinh một chút kinh ngạc.
Ông biết bây giờ đám người mới có rất nhiều tật xấu, phần lớn không chịu được khổ, thường hay đi đường tắt để nhanh hot nhưng đâu biết rằng, cách hot như vậy chỉ là nhất thời mà thôi.
Trong giới giải trí, suy cho cùng vẫn là lấy thực lực để nói chuyện.
Ông vốn tưởng rằng Sở Từ sẽ lấy cớ để trốn tránh, dù sao cậu cũng là người mới của LC, không tránh khỏi có phần kiêu ngạo.
Hiện tại cậu đồng ý không chút do dự, trong lòng ông xem trọng cậu thêm mấy phần, gật đầu nói: "Nếu như vậy chuẩn bị đi."
Đạo diễn Vương trong đoàn làm phim rất máu mặt, ông vừa nói xong, tổ ánh sáng và tổ quay chụp nhanh chóng có mặt, tổ hóa tranh cũng nhanh chóng chạy đến tiến hành trang điểm cho Sở Từ, chuẩn bị từng bước thỏa đáng.
Cảnh này Tiết Chỉ Hành không xuất hiện, vì vậy cô quấn một chiếc áo lông ấm áp dài đến đầu gối đứng một bên, thích thú nhìn Sở Từ và nam 2 đối diện.
Nhìn cảnh này, cô không khỏi nói thầm: "Cảnh này làm khó cho người mới quá...."
Trợ lý bên cạnh cầm ly trà sữa nóng, nghe thế cũng lặng lẽ nói: "Chị Tiết, em nghe người bên dựng cảnh quay nói, đạo diễn Vương đang vội theo kịp tiến độ.
Nếu tân binh này không được, chỉ sợ..."
Cô ấy không nói thêm nữa, nhưng Tiết Chỉ Hành lặn lội trong giới giải trí nhiều năm hiểu rất rõ.
Xét cho cùng, vai tiểu hoa yêu chỉ là nam 3, nhiều nhất cũng có thể xem vai phụ; nhưng vai phụ này đã kéo dài rất lâu, trường quay chật cứng nhân viên, tiền thuê trường quay, chỗ ở của diễn viên, cái nào không cần tiền? Ngày nào cũng bị lôi kéo, tiền tuột khỏi tay như nước, đạo diễn Vương nào có bằng lòng?
Nếu không phải tác giả nguyên tác cố chấp, e rằng vai này sẽ không tồn tại từ lúc Tô Yến Chi rời khỏi!
Bởi vậy, nên lên phương án xóa nhân vật này càng sớm càng tốt nếu không thành công.
Tuy rằng đối với đoàn phim xem xét tổng thể không có gì để chê, nhưng Tiết Chỉ Hành liếc thấy khóe mắt Sở Từ đỏ ửng lên vì lạnh, nhất thời trong lòng hơi xót xa.
Cô im lặng thật lâu, thừa dịp chưa khởi động máy vỗ nhẹ vào cánh tay chàng trai.
Sở Từ mặc một bộ kiện tiên sam bạc mỏng manh, lúc này ba ngàn sợi bạc và góc áo khẽ phất phơ trong gió lạnh, tựa như lá cờ xào xạc giữa thiên địa.
Cậu cảm giác được nhiệt độ xa lạ trên cánh tay, kinh ngạc quay đầu lại: "Chị Tiết?"
"Em...."
Sở Từ ngây thơ mờ mịt nhìn cô, trong mắt có ánh sáng màu hổ phách, đôi mắt trong veo như có mật ngọt chảy nhẹ nhàng, Tiết Chỉ Hành thấy thế lòng cảm thấy bất lực.
Đứa nhỏ ngốc nghếch này, chỉ sợ hiện tại vẫn chưa biết tính toán của đạo diễn Vương.
Cô mấp máy môi nuốt lời muốn nói xong, cười nói: "Sắp phải xuống nước rồi, cậu đừng uống nước ấm nữa.
Trợ lý của cậu chắc chưa gặp trường hợp này bao giờ, trước bảo bọn họ chuẩn bị khăn.
Cậu cũng đừng sợ, mạnh dạn lên, cứ việc diễn---"
Sở Từ cong mắt, tủm tỉm nghe cô hàn huyên hướng dẫn, cuối cùng ưu nhã cười: "Chị Tiết, chị như đang dạy dỗ em trai nhà mình vậy."
Tiết Chỉ Hành giả vờ tức giận đánh cậu một cái, giọng điệu thân thiết: "Ừ! Chẳng lẽ tôi không phải chị cậu sao?"
Sở Từ thông minh hành lễ: "Vâng! Là em sai!"
Liên Hành ở một bên lẳng lặng nhìn dưới ô, trong lòng phải thừa nhận Sở Từ rất thuận lợi.
Hầu hết mọi người trên đời đều không có sức chống cự với loại hình đẹp đẽ này, luôn theo đuổi những thứ hoàn hảo và tinh tế một cách vô thức, giống như một con thiêu thân đuổi theo con quay đĩa.
Mà diện mạo của Sở Từ chính là loại khiến người ta có thiện cảm, đặc biệt là đôi mắt sáng sạch sẽ, chỉ một cái liếc mắt lặng lẽ âm thầm kéo gần khoảng cách giữa họ và những người khác.
Nếu là anh ta, anh ta phải nỗ lực gấp đôi, thậm chí gấp ba lần để làm được điều đó.
Anh ta mím môi, thở một hơi nặng nề, lập tức quay đầu lại, làm như không có chuyện gì trò chuyện với người điều khiển cảnh quay.
Người điều khiển cảnh quay không ôm hy vọng nhiều về cảnh của Sở Từ, lúc nói chuyện với anh ta còn thở dài: "Cảnh này quá khó, chỉ sợ rất khổ.
Nếu như cậu ta NG nhiều lần, chẳng lẽ phải quay đến tận nửa đêm sao?"
Liên Hành cười lịch sự: "Tiểu Từ chỉ là người mới, cho dù NG nhiều cũng có thể hiểu được."
"Sao anh lại nói như vậy?" Người điều khiển cảnh quay nghe anh ta nói, càng kích động hơn, "Năm đó lúc anh bằng tuổi cậu ta, kỹ năng diễn xuất của anh được nhiều người công nhận, những cảnh quay thế này giống như một bữa ăn sáng----"
Liên Hành lại mỉm cười, không nói gì nữa, đưa mắt trở lại sân ngoài.
Lúc này, tuyết trên trời rơi càng ngày càng nặng, lần lượt rơi xuống như kẹo bông gòn, nhân viên bên ngoài đều lạnh cóng.
Trên người Sở Từ chấm thêm vài vết máu nhân tạo, càng sáng chói thêm trong thế giới trắng xám này, vết máu hừng hực như đang muốn thiêu đốt.
"Thế nào?"
Đối diện với cậu, hắc y cầm theo một thanh đao lạnh thấu xương, vẻ mặt lạnh lùng hiện rõ trên mặt đao sáng ngời, mang theo sự tàn nhẫn không lưu tình.
Hắn vuốt ve thanh đao như đang âu yếm tình nhân, chậm rãi bước từng bước một, từng bước lạnh lẽo, buốt thấu tim gan.
"Thế nào?" Khóe môi của hắn nhếch lên lộ ra nụ cười chế nhạo, "Bây giờ ngươi muốn chạy trốn nữa sao?"
Khóe miệng tiểu hoa quỷ tràn đầy tơ máu, cậu nằm trên băng tuyết sắp tan, trên người dính đầy bùn lạnh như băng.
Cậu liều mạng giãy dụa đứng lên, cắn răng, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn: "Tại sao lại không trốn?"
Phục Tru nhíu mày, có vẻ cảm thấy nực cười: "Sao, ngươi cho rằng một tiểu yêu tinh bình thường như ngươi có thể chống lại ta sao?"
"Cho dù không thể chống lại..." Môi của tiểu hoa yêu từ từ mím lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho dù không thể chống lại, ta cũng không bao giờ cho phép mình chết ở đây một cách hèn nhát như thế này!"
Cậu còn rất nhiều việc chưa hoàn thành, còn rất nhiều lời chưa nói, và vô vàn tình cảm bấy lâu nay cậu che giấu....
Cậu còn nhiều thiếu sót như vậy, sao có thể chết ở chỗ này!
Chạy! Chỉ có thể chạy!
Nhưng mà âm thanh sau lưng như hình với bóng, không nhanh không chậm, càng ngày càng gần.
Ngay sau đó, cậu ngã vào vũng nước lạnh run người, giãy dụa ho khan trong vũng nước lạnh lẽo này.
Ai đó lập tức chặn cậu lại, không thương tình dìm đầu cậu xuống nước, hai má kề sát lớp bùn trơn trượt lạnh lẽo, gần như nghẹt thở trong không gian chật hẹp như vậy.
"Ngươi trốn không thoát."
Tất cả mọi người trong cảnh này đều im lặng, nhất thời cảm thấy mình đang bị vây trong hoàn cảnh vô lực thống khổ, có gì đó đang bám sát sau lưng, mồ hôi lạnh ứa ra.
Chỉ có đạo diễn Vương hưng phấn ngồi dậy, kích động xoa hai tay sau camera, hét lớn: "Máy số 2 tiến lên! Sở Từ, li3m vết máu trên miệng!"
Tiểu hoa yêu nghe lời thè lưỡi, hổn hển nếm vết máu trên mặt mình.
Cậu lập tức hé môi ra, chậm rãi nói: "A...!Có vị giống cà chua...."
Mọi người:....
Trong nháy mắt, bầu không khí vừa rồi lập tức bị phá hủy sạch sẽ.
Đao trong tay Phục Tru rơi xuống, Tiết Chỉ Hành không nhịn được cười, ngay cả đạo diễn Vương cũng buồn cười: "Này, lời thoại này đâu ra vậy?"
"Tôi tự thêm." Sở Từ vô tội giơ hai tay, tội nghiệp nói, "Đạo diễn Vương, chân tôi bị chuột rút rồi."
Đạo diễn Vương không biết nên khóc hay nên cười, xua tay: "Quên đi, xem như cảnh này quay xong rồi, câu cuối cắt đi là được.
Mau ra ngoài đi, lát nữa quay thêm vài cảnh cận cảnh."
Vào mùa đông còn nhảy vào nước lạnh, một chân của Sở Từ co rút đau đớn, đau đớn mãnh liệt dâng trào khiến cậu nhăn chặt mày.
Đường Nguyên đau lòng chạy tới, dẫn theo hai trợ lý đưa cậu từ dưới nước lên, dùng khăn lớn quấn cậu thật kín, đặt ly nước ấm vào tay cậu.
"Cảm thấy thế nào?" Đường Nguyên ngồi xổm cẩn thận xoa chân cho cậu, trong mắt là vẻ đau lòng, "Tranh thủ lúc này em tắm nước nóng rồi thay quần áo đi, anh kêu người nấu nước gừng...."
"Em không sao." Sở Từ trấn an hắn ta, "Hơn nữa thân thể em rất tốt, không dễ bị bệnh đâu."
"Vậy cũng phải uống nước gừng!" Đường Nguyên hùng hổ, "Cậu trốn không thoát đâu!"
Sở Từ:...
Thấy trò giả ngu không có kết quả, cậu đành cúi đầu bất bình, đau lòng ngồi trên ghế, chờ đợi cuộc tra tấn nước gừng sắp tới.
Trời mới biết, cậu ghét nhất là mùi nước rừng!
Sau cảnh này, những cảnh khác thoải mái hơn nhiều, diễn xuất của Sở Từ cũng khá ổn, tuy là tân binh nên không quá hoàn hảo nhưng vẫn dễ dàng thông qua.
Những nhân viên trước đây lo lắng về kỹ năng diễn xuất của tân binh giờ phút này mới yên lòng, ngược lại càng bội phục cậu thanh niên không ngại khổ, không ngại gian khó này.
Đường Nguyên đứng một bên quan sát chốc lát, sau đó cẩn thận nấp vào tường nghe điện thoại: "....! Vâng, cảnh đầu tiên quay dưới nước nhưng không sao, thể hiện rất tốt....! Ừ, tôi nhất định sẽ chú ý đến cơ thể của cậu ấy, chị Trương cứ yên tâm---"
Cúp điện thoại, hắn ta thở dài một hơi, quay đầu nhìn Sở Từ vẫn đang quay phim.
Có thể khiến Trương Sở gọi đến hỏi tình hình quay phim, có lẽ Sở Từ là người đầu tiên công ty..