Liền mấy ngày
sao đó, Dận Chân đều không đến. Bách Hợp và đám a hoàn cho rằng Dận Chân giận
chủ nhân mình, nhưng sau khi âm thầm nghe ngóng, cũng không thấy Dận Chân tới
phòng các phúc tấn khác, lúc đó mới hơi hơi yên tâm. Quay đầu lại nhìn chủ
nhân, nàng vẫn bộ dạng thờ ơ đó. Nhan Tử La tới gian phòng phía Tây tìm tờ giấy,
nhưng chỉ thấy sách còn, tờ giấy đã biến mất. Buồn bã vô cùng.
Mấy ngày
sau, nửa đêm Dận Chân tới tìm, nhưng không cho Bách Hợp gọi Nhan Tử La dậy, bản
thân chàng cũng không ngủ, chỉ ngồi bên cạnh Nhan Tử La một lát rồi đi. Ngày
hôm sau, khi Bách Hợp kể lại cho nàng nghe, Nhan Tử La có chút băn khoăn.
Vào buổi
trưa, Dận Chân lại đến, ăn cơm trong im lặng, sau đó ngủ trưa khoảng nửa canh
giờ. Nhan Tử La cũng không nói gì, chỉ yên lặng ngồi trên ghế. Lúc Dận Chân dậy,
Nhan Tử La lập tức gọi Bách Hợp chuẩn bị trà mang vào. Dận Chân uống trà xong,
xỏ giày xuống đất, không nói không rằng đi luôn. Để lại chủ tớ trong phòng đưa
mắt nhìn nhau.
“Chủ nhân,
gần đây Tứ gia…”, Bách Hợp lo lắng hỏi. Tình hình này thật sự khiến bọn họ lo lắng
thấp thỏm, nếu bảo là giận thì cũng không đúng, bởi vì Tứ gia vẫn thường xuyên
tới, nhưng nếu bảo không giận, thì tại sao khi tới lại không nói năng gì. Ngay
bản thân chủ nhân bọn họ cũng chẳng thiết nói năng, bộ dạng thờ ơ chẳng khác
ngày thường là mấy.
Những ngày
kì lạ như thế vẫn cứ tiếp diễn. Đến cuối tháng, Nhan Tử La theo Nạp Lạt thị vào
cung thỉnh an Đức phi, Đức phi có vẻ mệt mỏi, nhìn già hơn rất nhiều. Nhan Tử
La ngồi một lúc rồi nói muốn tới Đồng Thuận trai thăm Thông quý nhân. Đức phi
biết giờ nàng đã thuộc đường, nên không cho người đi theo nữa. Ra khỏi cung
Vĩnh Hòa, Nhan Tử La men theo con đường quen thuộc đi về phí Đồng Thuận trai, rồi
lại nghĩ đã lâu không gặp Lương phi, bèn rẽ vào tiểu viện của Lương phi trước.
Trong nhà mặc
dù rất yên tĩnh, nhưng lại tràn ngập không khí căng thẳng. Nhan Tử La bước tới
cửa, một cung nữ vội vàng chạy ra đón, “Nhan phúc tấn, người tới rồi”.
“Nương
nương có nhà không?”, Nhan Tử La hỏi.
“Có ạ, mời
người đi theo nô tỳ”, cung nữ đó đưa Nhan Tử La vào trong, hoa được bày khắp
phòng, tươi tốt một cách kì lạ. Nhan Tử La thoáng trề môi, còn tiếp tục phát
triển, sẽ thành cỏ chứ không phải là cây nữa. Cung nữ vén rèm gian phòng phía
Đông lên, Nhan Tử La bước vào.
Một cô gái
đứng bên giường vội vàng đi tới, nhún nhún người nói: “Nô tỳ thỉnh an Nhan phúc
tấn”.
“Nương
nương đang ngủ sao?” Nhan Tử La nhìn bóng người nằm nghiêng trên sập.
“Dạ, ngủ một
lúc rồi, có lẽ cũng sắp tỉnh. Người ngồi đợi một lát.” Tử Trúc đưa nàng ra ghế
ngồi, đích thân dâng trà, sau đó lại đứng bên sập.
Nhan Tử La
còn chưa kịp uống trà, Lương phi đã tỉnh dậy, thấy nàng liền vui mừng, kéo nàng
tới sập ngồi. Bà ngắm nàng từ trên xuống dưới từ dưới lên trên một lượt, rồi
nói: “Đen hơn, cũng gầy đi”.
“Vâng. Khí
sắc của nương nương nhìn cũng không được tốt, gần đây sức khỏe nương nương thế
nào ạ?”, Nhan Tử La hỏi thẳng.
Lương phi
cười khổ, không nói không rằng. Rất lâu sau mới lên tiếng: “Có lẽ do trời lạnh”.
“Đúng thế ạ,
những khi giao mùa dễ ngã bệnh, Lương phi phải chăm sóc cho bản thân cẩn thận,
đợi vài ngày nữa thời tiết ổn định sẽ khỏe thôi”, Nhan Tử La đáp.
Lương phi gật
gật đầu, “Hôm nay sao lại vào cung?”.
“Nô tỳ tới
thỉnh an Đức phi nương nương, mang thư của Mẫn Chỉ tới cho Thông quý nhân”,
Nhan Tử La nói.
“Ồ, phải rồi,
nghe nói mấy hôm nay Đức phi nương nương cũng không khỏe”, Lương phi đáp.
Nhan Tử La
gật đầu, cầm chén trà lên uống, vẻ mặt Lương phi không giấu được bi thương.
Nhan Tử La
đột nhiên nghĩ ra, mấy hôm trước hình như Khang Hy đã chỉ trích Bát a ca là “Đứa
con do tiện phụ tân giả khố[1] sinh”, đương nhiên, điều này đối với Lương phi
là một sự đả kích lớn biết nhường nào.
[1] Tân giả
khố: Là tiếng Mãn, gọi tắt của “Tân giả khố đặc lặc a cát” ý là quản lĩnh thức
ăn cho hạ nhân thuộc nội vụ phủ quản hạ nô bộc.
Đang mải
nghĩ, thì một thái giám xộc thẳng vào trong, Tử Trúc đang định trách mắng hắn
ta, thì thấy hắn ta quỳ thụp xuống đất, thở dốc nói: “Nương nương, không hay rồi,
Bát gia không hay rồi!”.
Cả người
Lương phi đột ngột ngã ngửa ra sau, cũng may Tử Trúc nhanh tay nhanh chân chạy
lại đỡ được.
“Nương
nương, Vạn tuế gia nổi trận lôi đình, nghe nói hạ chỉ bắt giam Bát gia, giao
cho bên Nghị chính thụ lý.”
Tay Lương
phi ôm ngực, Tử Trúc vội vàng đi lấy thuốc, trong phòng bỗng chốc hỗn loạn hết
cả lên.
“Các ngươi
đừng có quây cả lại như thế, mau mang nước lại đây”, Nhan Tử La căn dặn, rồi đi
đến đỡ Lương phi, “Nương nương, nương nương?”.
“Ta không
sao… không sao”, Lương phi nhắm hai mắt lại nói, một lúc lâu sau mới mở bừng mắt
ra, nhìn về phía thái giám kia: “Giờ Dận Tự đang ở đâu?”.
“E là bị
đưa đến giao cho bên Nghị chính rồi”, Tiểu Hải Tử đáp.
Nhan Tử La
cảm thấy phút chốc cơ thể Lương phi mềm nhũn ra. Cũng may Tử Trúc đã mang thuốc
đến, vội vàng cho Lương phi uống, một lúc sau, sắc mặt Lương phi mới dần dần
khá hơn.
“Nương
nương, không sao đâu, Bát gia sẽ không sao đâu”, Nhan Tử La khẽ nói.
Khóe mắt
Lương phi có hai giọt nước lăn xuống.
“Nương
nương, nếu người thế này, chẳng phải sẽ khiến Bát gia thêm lo lắng hay sao?”,
Nhan Tử La khuyên, “Nô tỳ nghĩ Vạn tuế gia chẳng qua nhất thời tức giận, đợi Vạn
tuế gia nguôi giận mọi việc sẽ qua thôi”.
“Ừm.” Bàn
tay Lương phi nới lỏng đôi chút, Nhan Tử La lúc này mới cảm thấy cổ tay cũng
không đau như mình nghĩ.
“Nương
nương cứ yên tâm, sẽ không ai làm sao cả”, Nhan Tử La dỗ dành.
Nhan Tử La
ngồi thêm một lúc rồi mới đứng dậy, dặn dò Tử Trúc và đám cung nữ không được để
bất kì tin tức gì khiến Lương phi bị sốc nữa, thuốc thang cũng phải thường
xuyên mang theo đề phòng, sau đó mới yên tâm đi về phía viện của Thông quý
nhân. Ngồi qua quýt một lúc cũng đứng dậy cáo từ quay về cung Vĩnh Hòa.
Đang đi vội
vàng, thấy trước mặt có một đoàn người vây quanh Khang Hy đang đi lại phía này,
Nhan Tử La lập tức lùi sang bên đường, đợi đám người đó đi tới, mới quỳ xuống
hành lễ nói: “Nô tỳ xin thỉnh an Hoàng thượng”.
Đám người
đó dừng lại, Khang Hy liếc mắt nhìn nàng một cái, gật gật đầu, sau đó lại lục tục
kéo đám người kia đi.
Quay về
cung Vĩnh Hòa, quả nhiên sắc mặt Đức phi đã trắng bệch, thì ra Thập tứ a ca bị
đánh hai mươi trượng. Xem ra lần này Khang Hy tức giận thật sự rồi. Nhan Tử La
và Nạp Lạt thị ngồi thêm một lúc, thì nghe có người nói Thập tứ phúc tấn tới thỉnh
an, Đức phi lắc đầu: “Bảo nó về đi, chịu khó chăm sóc lão Thập tứ”, sau đó ngập
ngừng, “Bình An, ngươi đến Thái y viện bảo Trình Tường tới xem cho Thập tứ
gia”. Bình An vội vàng vâng dạ rồi đi ngay.
“Các ngươi
cũng về cả đi, bổn cung mệt rồi”, Đức phi hạ lệnh tiễn khách, hai nàng cũng
vâng một tiếng rồi lui ra. Cho tới tận khi ra khỏi cửa cung, trên mặt Nạp Lạt
thị mới để lộ rõ vẻ sợ hãi. Nhan Tử La chỉ thấy bi ai, vở kịch tàn sát lẫn nhau
bắt đầu mở màn rồi.
Về tới phủ,
bọn Bách Hợp mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nô tỳ sợ
chết khiếp, cũng may chủ nhân không sao”, Bách Hợp nói.
“Có thể có
chuyện gì chứ”, Nhan Tử La điềm đạm nói. Đột nhiên nghĩ ra sao lại quên không
đưa Khuynh Thành về theo luôn nhỉ.
Từ sau ngày
hôm đó, Dận Chân rất lâu không thấy đến, không khí trong phủ cũng trầm hẳn xuống,
đám phụ nữ cũng không qua lại thăm nhau. Nhan Tử La chỉ lo lắng cho My Liễm Diễm,
giờ Bát a ca xảy ra chuyện, trong phủ nhất định sẽ rất loạn, không biết cô ấy
có gặp chuyện gì hay không. Cô ấy luôn lo lắng cho đứa trẻ, giờ liệu có kẻ nào
đó nhân cơ hội mà hại đứa bé không? Càng nghĩ càng thấp thỏm phập phồng, lúc
nào cũng đứng ngồi không yên.
Chịu đựng
vài ngày, Nhan Tử La quyết định lén đi thăm My Liễm Diễm, mặc dù nàng không muốn
gây phiền phức cho Dận Chân, nhưng bảo nàng bỏ mặc sự sống chết của My Liễm Diễm
không quan tâm nàng thực sự không thể làm được.
Hôm nay,
sau khi tới thỉnh an Nạp Lạt thị, nàng nói tránh rằng mình không được khỏe muốn
về nghỉ ngơi, vội vội vàng vàng về, thay sang mặc y phục của Bách Hợp, nàng len
lén đi ra từ phía cửa sau, dọc đường cúi gằm đầu đi thẳng về phía phủ Bát a ca.
Cũng may cách phủ nàng ở không xa nên không đến nỗi bị lạc đường.
Đến phủ Bát
a ca, thị vệ ở cửa không cho nàng vào, Nhan Tử La nghĩ ngợi, rồi lớn tiếng: “Hỗn
xược, ta phụng mệnh Lương phi nương nương tới thăm Phúc tấn, dám ngăn ta, ngươi
có mấy cái đầu hả?”.
Đám thị vệ
bị dọa cho sợ chết khiếp, một tên trong số đó vội vàng vào thông báo. Không lâu
sau, một nha đầu cũng có vẻ hiểu biết đi ra, cô ta nhìn Nhan Tử La từ trên xuống
dưới, nói: “Phúc tấn có lời mời”, sau đó đi trước dẫn đường. Nhan Tử La theo
sau, đi thẳng vào phòng lớn.
Bát phúc tấn
sớm đã đứng đó đợi nàng, thấy nàng vào, đầu tiên là thoáng sững lại, sau đó
khoát tay cho bọn người hầu lui, cười nói với Nhan Tử La: “Lương phi nương
nương sai tẩu tới đây?”.
“Tôi không
nói như thế, sao bọn họ để tôi vào chứ”, Nhan Tử La đáp.
“Tẩu không
sợ gây thêm phiền phức cho Tứ gia hay sao? Lúc này mà lại dám tới phủ Bát gia
chúng tôi?”, Bát phúc tấn nói ra những lời áp chế người khác.
“Tôi đến
thăm Liễm Diễm”, Nhan Tử La bình tĩnh nói.
“Ồ! Tôi
nghĩ cũng phải, tẩu tẩu và Liễm Diễm đúng là tình sâu như chị em.” Bát phúc tấn
cười, nói tiếp, “Nhưng, Liễm Diễm giờ thân thể rất yếu, e là không tiện tiếp
khách”.
“Tôi không
phải là khách, tôi là bạn của cô ấy, tôi nghĩ cô ấy sẽ gặp tôi”, Nhan Tử La len
lén nắm chặt tay thành năm đấm nói.
“Thôi được,
nếu tẩu tẩu đã kiên quyết như thế, vậy thì đi gặp đi.” Bát phúc tấn nói xong gọi
một a hoàn vào, bảo cô ta dẫn Nhan Tử La đi gặp My Liễm Diễm.
Nhan Tử La
dọc đường thấp thỏm không yên, cho đến khi tới trước một cánh cửa được sơn màu
xanh thẫm nặng nề. A hoàn đó đập đập cửa, tiếng bước chân bên trong vang lên,
người kéo cửa ra nhìn lập tức mở to hai mắt, đang định mở miệng, Nhan Tử La
nói: “Ta phụng chỉ Lương phi nương nương tới thăm chủ nhân các ngươi”.
Hiểu Lam phản
ứng lại rất nhanh, vội vàng đáp: “Vâng, mời chủ nhân vào trong”, sau đó nói với
a hoàn kia: “Làm phiền Hiểu Lục tỷ tỷ quá”. A hoàn kia quay người bỏ đi với bộ
dạng không thể tin nổi.
“Chủ nhân
các ngươi có khỏe không?”, Nhan Tử La hỏi, đi vào bên trong.
Hiểu Lam lắc
đầu, “Nhan chủ nhân, mời đi bên này”. Nhan Tử La vào phòng trong, liếc mắt thấy
My Liễm Diễm đang ngồi trên giường dựa người vào lan can, lập tức chau mày, lao
thẳng tới chỗ bạn.
“Cô…”, nàng
nhìn nhìn, bụng My Liễm Diễm bằng phẳng, “Sao…?”.
“Cô không
nên đến đây vào lúc này, Nhan nhan”, My Liễm Diễm nói.
“Sao lại thế
này? Là ai đã làm chuyện này? Mau nói cho tôi biết”, Nhan Tử La nắm lấy vai bạn
hỏi.
My Liễm Diễm
ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Nhan Tử La, “Chẳng ai cả, là tự tôi thôi”.
“Không thể
nào, không phải là tự cô làm, cô kì vọng vào đứa con như thế, sao có thể… Mau
nói cho tôi biết là ai, tôi sẽ cầu xin Hoàng thượng đứng ra làm chủ cho cô”,
Nhan Tử La khẩn khoản.
“Là tự tôi,
không liên quan tới người khác”, My Liễm Diễm vẫn kiên quyết.
“Đừng lừa
tôi! Mau nói cho tôi biết!” Nhan Tử La nhìn chăm chăm My Liễm Diễm, “Cô sợ cái
gì? Cô đang sợ cái gì? My Liễm Diễm trước kia đâu mất rồi? Cô cam tâm sống thế
này sao?”.
“Tôi còn có
thể thế nào?” My Liễm Diễm đột nhiên ôm trầm lấy Nhan Tử La, gục đầu vào vai
nàng khóc, “Tôi còn có thể làm thế nào, tôi có thể nói với Hoàng thượng rằng vì
Bát gia mà con của tôi mới không còn nữa sao? Làm như thế, Hoàng thượng sẽ xử
lý Bát gia càng nặng tay hơn”.
“Cô nói gì?
Là vì… vì Bát gia?” Nhan Tử La sững lại, “Nhưng, đấy là cốt nhục của hắn mà?
Sao hắn có thể…”.
“Không phải
chàng cố ý, không phải cố ý”, My Liễm Diễm lẩm bẩm như tự nói với chính mình.
“Nhưng, cho
dù có phải cố ý hay không, đứa con vẫn vì hắn mà không còn nữa”, Nhan Tử La nghẹn
ngào nói. Tại sao chuyện xảy ra với nàng lại xảy ra với My Liễm Diễm chứ.
“Nhan Nhan,
cô không nên tới đây, cô mau về đi. Nếu như để người ta nhìn thấy, cũng có thể
sẽ gây thêm phiền phức cho Tứ gia và Bát gia”, My Liễm Diễm khuyên.
“Tôi biết.
Tôi chỉ ở một lát thôi rồi sẽ đi”, Nhan Tử La nói.
“Đi đi, giờ
có rất nhiều người đang theo dõi phủ Bát gia, cô biết không? Mau đi đi, tôi
không muốn làm liên lụy tới cô.” My Liễm Diễm cố gắng trèo xuống giường, đẩy
nàng ra ngoài, bảo Hiểu lam lặng lẽ đưa nàng về bằng cửa sau.
“Vậy thì cô
phải bảo trọng, chăm sóc bản thân mình cho tốt nhé”, Nhan Tử La nhìn khuôn mặt
trắng bệch của My Liễm Diễm nói.
“Tôi biết rồi.”
My Liễm Diễm khoát tay, “Đi đi”. Nhan Tử La đi theo Hiểu Lam, vừa đi vừa quay đầu
lại nhìn. Cơ thể My Liễm Diễm thuận theo khung cửa trượt dần rồi ngồi bệt xuống
đất.
Ra khỏi cửa
sau phủ Bát gia, Nhan Tử La cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể mình đã bị
rút cạn. Nàng vịn tay vòa tường đứng một lúc rồi mới từ từ bước về phía trước,
nhưng lại không biết phải đi về đâu, giờ nàng chỉ muốn trốn đi thôi. Nàng cứ vậy
đi không mục đích, dường như tất cả những gì ở xung quanh nếu không liên quan tới
nàng. Một con ngựa theo nàng từ xa, nàng cũng không biết.
“Nhan Tử
La? Tẩu muốn đi đâu?” Con ngựa đó rướn bước nhanh hơn chắn trước mặt nàng, nếu
còn không chặn nàng lại, nàng sẽ ra khỏi thành mất. Nhan Tử La ngẩng đầu nhìn
lên, thì ra là Dận Tường.
“Tôi? Tôi
muốn đi đâu?”, Nhan Tử La cúi đầu nhắc lại, sau đó nói: “Tôi muốn về nhà, nói
xong liền đi về phía trước. Vừa đi được hai bước, đã bị Dận Tường bế thốc, đặt
lên lưng ngựa.
“Đệ đưa tẩu
về phủ”, sau đó hai chân kẹp chặt bụng ngựa, giật dây quay đầu, hướng về phía
phủ Tứ a ca.
“Tốt nhất
là tẩu nên ngoan ngoãn một chút, nếu không bị rơi xuống là đệ mặc kệ”, Dận Tường
nói lớn. Nhan Tử La quay đầu nhìn hắn ta, “Huynh đệ đều một đức tính ấy”, giọng
nói đầy căm hận. Dận Tường sững người, nhưng lập tức khôi phục lại vẻ bình thường,
nói: “Đệ đưa tẩu về”.
Dọc đường phi
nước đại, đến cửa phủ, lại thấy Dận Chân đang đứng chờ, ngoài cửa còn có một
chiếc kiệu. Chàng thấy họ quay về, sắc mặt lập tức tối lại.
Dận Tường
nhảy xuống ngựa, nhìn anh trai mình, rồi lại nhìn Nhan Tử La, không biết có nên
bế nàng xuống ngựa hay không. Nhan Tử La cũng nhìn Dận Chân, nàng cúi đầu nhìn
Dận Tường, tự mình nhảy xuống ngựa, không đứng vững, ngã sõng soài ra đất.
“Nhan Tử
La?” Dận Tường thất kinh, giơ tay định đỡ nàng, nhưng bị nàng hất ra, tự mình từ
từ đứng lên, loạng choạng bước vào trong, lúc đi ngang qua người Dận Chân, Dận
Chân túm lấy cổ tay nàng: “Ai cho phép nàng ra ngoài? Nàng đi đâu?”.
Nhan Tử La
nhìn vào mắt Dận Chân, nhả từng từ từng chữ một: “Thế thì làm sao? Người còn có
thể phạt tôi gì nữa? Tôi chẳng có đứa con thứ hai để mà mất nữa đâu. Tôi chết
già ở đây là người thỏa mãn rồi chứ gì”.
“Hừ!” Nhan
Tử La cười nhạt, hất tay Dận Chân ra, từ từ bước vào trong. Không chỉ thị vệ,
ngay cả Dận Tường cũng đứng như mọc rễ tại chỗ. Hắn không nhìn nhầm đấy chứ?
Nhan Tử La chỉ “thỉnh thoảng” mới to gan mà lại dám nói với Tứ ca như thế? Nhìn
nhìn sắc mặt Tứ ca, Dận Tường thấy hôm nay tốt nhất vẫn nên quay về thì hơn.
“Vào đi”, Dận
Chân nó. Dận Tường đành giao ngựa cho thị vệ, còn mình thì theo Dận Chân vào
trong. Khéo mắt len lén liếc về phía xa xa, bóng người loạng choạng nhìn như có
thể ngã bất kì lúc nào kia đang lê bước.
Hai người đến
thư phòng, nghị sự xong việc, Dận Tường do dự mãi, mới dám mở miệng hỏi: “Tứ
ca, Nhan tẩu…?”.
“Nàng ta
mãi mãi không học được cách nghe lời.” Giọng Dận Chân lạnh lùng.
“Tứ ca,
huynh và Nhan tẩu có phải là…? Vừa rồi đệ gặp tẩu ấy trên đường, nhưng Nhan tẩu
lại đang đi về phía ngoài thành, đệ nói sẽ đưa Nhan tẩu về, tẩu lại nói không
muốn quay về, mà muốn về nhà”, Dận Tường nói.
“Về nhà? Vậy
cứ để nàng ta về đi”, Dận Chân đáp, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. Dận Tường
nhìn nhìn tay anh trai, nói, “Tứ ca, theo lý mà nói, phận làm em như đệ không
nên quản chuyện nhà huynh, nhưng, đệ cảm thấy Nhan tẩu rất không bình thường, Tứ
ca hãy quan tâm hơn một chú, tránh… tránh để xảy ra chuyện không thể cứu vãn được
lần nữa”.
“Nói xong rồi?
Nói xong rồi thì đi đi! Nàng ta muốn thế nào thì cứ làm thế ấy!”, Dận Chân nói
ngắn gọn. Dận Tường biết anh trai mình đang giận, nên cũng không tiện nói nhiều,
đứng dậy cáo từ.
Vừa ra khỏi
cửa, liền nghe thấy tiếng ném đồ đạc vọng ra từ bên trong, hắn sững lại, lắc đầu
đi tiếp.
Nhan Tử La
trở về với bộ dáng như thế khiến cho tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi.
Nhan Tử La không nói không rằng, leo thẳng lên sập ngủ, ngủ cho tới tận sáng
hôm sau. Sau đó bắt đầu trầm mặc không nói, cũng không đến thỉnh an Nạp Lạt thị,
ai tới thăm, nàng cũng đều từ chối không tiếp. Hằng ngày, ngoài ngủ ra vẫn là
ngủ, nhưng càng ngủ càng gầy.
Nhan Tử La
thất sủng rồi, hoàn toàn thất sủng rồi, từ sau ngày hôm đó, Dận Chân không đến
thêm lần nào nữa, nghe nói mười ngày thì có năm ngày Dận Chân ở trong phòng
Niên thị. Các vị trắc phúc tấn dần dần cũng không đến nữa, tiểu viện thường mấy
ngày liền không có ai ghé qua, giống như một nơi bị bỏ hoang. Nhan Tử La không
chịu nói, mặt vô cảm, Bách Hợp và đám a hoàn lớn bé trong nhà đều nín thở rón
rén, đi lại nhẹ nhàng như những con mèo.
Trời càng
ngày càng lạnh, lá trên cây đã rụng hết, Nhan Tử La không cho quét lá rụng, thỉnh
thoảng đeo giày rồi đi đi lại lại trên lớp lá rụng đó. Đi mệt rồi thì ngẩng đầu
nhìn trời, thường nhìn như vậy rất lâu.
Cuối tháng
Mười một, My Liễm Diễm đến phủ Tứ gia thăm nàng, sau khi thỉnh an Phúc tấn mới
đến chỗ Nhan Tử La. Khi nàng ta đến, Nhan Tử La đang đứng trong sân ngẩng đầu
nhìn trời, hai mày My Liễm Diễm cau chặt lại.
“Cô… đang nhìn
gì?”, My Liễm Diễm hỏi.
“Nhìn trời
suy ngẫm”, Nhan Tử La cười đáp.
“Triết học
gia? Giác ngộ rồi?”, My Liễm Diễm cũng cười hỏi.
Nhan Tử La
quay đầu lại nhìn nàng ta, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, nói: “Xem ra tâm
trạng không tồi nhỉ! Hôm nay sao cô lại tới đây?”.
“Tôi? Thăm
cô, bạn cũ lâu ngày không gặp, rất nhớ.” My Liễm Diễm vẫy vẫy nàng: “Cô không để
tôi vào trong à, đây là cách đón khách của phủ Tứ gia hay sao?”.
“Tôi thấy
cô nếu không phải điên thì cũng là hiểu ra rồi”, Nhan Tử La liếc xéo My Liễm Diễm,
sau đó nói.
“Cứ cho là
thế đi, cũng chẳng sao. Vẫn tốt hơn cô giờ phiêu diêu như cô hồn dã quỷ nhiều.”
My Liễm Diễm đi vào nhà trước, tự nhiên trèo lên sập, tự động lấy gối ra tựa.
Bách Hợp thấy nàng ta đến, giống như gặp được cứu tinh, bận trước bận sau bảo
người rót trà chuẩn bị điểm tâm, hoa quả.
“Bách Hợp,
ngươi không nhầm đấy chứ? Ta chưa thấy ngươi tốt với ta như thế bao giờ”, Nhan
Tử La bóc một quả cam ăn.
“Chủ nhân,
My chủ nhân là khách mà! Hơn nữa, My chủ nhân đến trò chuyện với người cũng tốt,
nô tỳ vô cùng cảm kích My chủ nhân.” Trên mặt Bách Hợp cuối cùng cũng xuất hiện
một nụ cười.
“Bách Hợp
thật lòng trung thành, nếu tôi cũng có một nha đầu tốt như thế thì hạnh phúc biết
bao”, My Liễm Diễm nói với Nhan Tử La.
“Ngưỡng mộ?
Cô ta rất “bá đạo”, giống hệt một bà quản gia nhỏ.” Nhan Tử La cười nhìn Bách Hợp.
Bách Hợp bất mãn nói: “Chủ nhân, nô tỳ chỉ muốn tốt cho người thôi”.
“Biết rồi”,
Nhan Tử La đáp.
“Chỉ cần
nhìn căn phòng mà nha đầu này dọn dẹp cho cô là biết cẩn thận tỉ mỉ rồi. Nhưng,
cô làm gì mà khiến tiểu viện của mình nhìn như nơi hoang phế thế?” My Liễm Diễm
cầm chén trà nóng lên, nhưng không uống, mà chỉ ủ tay.
“Hoang phế
thích hợp để khổ tu”, Nhan Tử La cười đáp.
“Còn tiếp tục
thế này, tôi thấy phủ Tứ gia cũng sẽ nhanh chóng khổ tu theo”, My Liễm Diễm cúi
đầu nói. Cơ thể Nhan Tử La cứng lại, sau đó cười, “Cô đang nguyền rủa nhà chúng
tôi đấy à?”.
My Liễm Diễm
lắc đầu, “Vừa rồi tôi có thấy bộ dáng Tứ gia nhà cô, vẻ mặt khổ lớn thù sâu,
cũng giống như là đang khổ tu mà”.
“Chuyện ở
phủ Tứ gia cô đừng bận tâm. Hãy nói chuyện của cô đi, sao lại giác ngộ được?
Bát gia nhà cô đang dùng chiêu thuật gì để điểm hóa cô?”, Nhan Tử La hỏi.
“Điểm
hóa?”, My Liễm Diễm đáp lại, “Ừm, từ này tôi thích. Nhưng tại sao cô lại dùng từ
này?”.
“Phật tổ từng
nói với đao phủ rằng ‘Buông đao xuống lập tức thành Phật’. Thế là đao phủ liền
buông đao, kết quả lại chẳng thể thành Phật. Nhưng anh ta giác ngộ rồi, bị Phật
tổ chỉ dẫn rồi”, Nhan Tử La giải thích.
“Cô nói tôi
là đao phủ?”, My Liễm Diễm nhìn nàng.
Nhan Tử La
lắc đầu, “Không, cô là người giác ngộ”.
My Liễm Diễm
chăm chăm nhìn nàng hồi lâu, sau đó nói: “Không sai, cô nói không sai, biết rõ
đó là lời nói dối, nhưng, tôi vẫn nói với mình rằng phải tin”.
“Giác ngộ rồi,
trong lòng sẽ không còn thấy nặng nề nữa, trong lòng thấy tươi sáng hơn?”, Nhan
Tử La đùa hỏi.
My Liễm Diễm
chỉ cười không đáp, chăm chú nhìn Nhan Tử La, “Xem ra, cô không định lựa chọn
giác ngộ?”.
“Tôi chọn
khổ tu, nếu có thể giác ngộ thì đương nhiên là tốt, không thể, đành phải tiếp tục
khổ tu thôi. Hi vọng kiếp sau sẽ được tiêu dao tự tại”, Nhan Tử La khẽ đáp.
Bách Hợp và
đám a hoàn đứng hầu bên cạnh, chỉ nghe thấy hai vị chủ nhân nói những gì mà
“giác ngộ”, “khổ tu”, “Phật tổ”, càng nghe càng không hiểu. Hai người ngồi trên
sập bộ dạng lại rất thản nhiên.
My Liễm Diễm
ở lại chơi cả buổi chiều rồi mới cáo từ ra về. Nhan Tử La trở lại trạng thái trầm
mặc trước kia.