Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Chương 104



Ánh trăng nặng nề, màn giường nhẹ nhàng lay động, vài đốm lửa tí tách trong ngọn đèn dầu.

Giữa trầm mặc và xấu hổ, Lộc U cùng Lộc Trạch đang bốn mắt nhìn nhau.

Nhìn đến Bồ Sĩ Trạch trong giấc mộng này biến thành thứ muội nam giả nữ trang, không nói bản thân Bồ Sĩ Trạch không tiếp thu được, chính Lộc U cũng có chút chấn động.

Bồ Sĩ Trạch là kiểu người gì?

Chính là một người đàn ông đẹp trai, vô cùng có khí khái đàn ông, anh khí bừng bừng, đi đường vĩnh viễn thẳng thắn eo lưng, tuyệt không cúi đầu.

Làm một người như vậy xuyên thành một thiếu niên tú mỹ hoàn toàn có thể nam giả nữ trang… Cũng giống như Lộc U ở trước mặt Bồ Sĩ Trạch nói chính mình muốn có tam cung lục viện vậy, quá không hiện thực, làm người khó có thể tiếp thu.

Vợ chồng hai người trầm mặc nhìn nhau.

Lộc U ho khan một tiếng.

Lộc Trạch: “Đây là giấc mộng của em họ em, đúng không?”

Lộc U ngồi nghiêm chỉnh: “… Vâng.”

Lộc Trạch: “Em đã đọc truyện của em họ em mấy ngày rồi, em hiểu em họ em đến đâu?”

Lộc U bay nhanh liếc nhìn anh một cái, nói: “… Kỳ thật không phải rất hiểu. Em không quá thích xem trạch đấu.”

Cô không dám nói cho Lộc Trạch là đến tên của đám muội muội nữ chủ trong quyển truyện này cô cũng không nhớ được.

Lộc Trạch trầm mặc.

Mà Lộc U ngó nghiêng băng gạc trên cổ Lộc Trạch nhỏ giọng: “Vì sao anh muốn tự sát vậy?”

Cô nghĩ đến ban ngày khi Lộc Trạch ướt dầm dề nắm theo tà váy đi qua người mình, rõ ràng anh nhìn thấy cô, lại không thèm để ý tới, chỉ vẻ mặt âm trầm đi ngang qua đám tiểu cô nương kia.

Kỳ thật trong lòng Lộc U hiểu rõ.

Bất luận một người đàn ông bình thường nào, biến thành trạng thái không phải nam cũng chẳng phải nữ như hiện tại thế này, đều không có khả năng lập tức tiếp thu được.

Cho dù là người có hạn cuối thấp như Bồ Sĩ Trạch.

Lộc U chỉ muốn nghe Bồ Sĩ Trạch chứng thực suy đoán của chính mình mà thôi.

Bồ Sĩ Trạch không trả lời, chỉ văn văn nhược nhược lấy hình tượng của một tiểu cô nương đắp chăn mà ngồi, lông mi mỏng dày, tú mỹ nhu nhược.

Thanh âm Lộc Trạch nói chuyện cũng có chút thấp, hỏi lại: “Em có biết Thất muội muội của em kỳ thật là Thất đệ đệ hay không?”

Lộc U nhìn kỹ sắc mặt chồng cô.

Trong lòng cảm khái sau khi Bồ tiên sinh chuyển đối giới tính… Thật sự là mỹ nhân phôi* có khí chất mà.

(*mỹ nhân phôi: người đẹp từ trong phôi, từ khi còn nhỏ đã có thể nhìn ra tương lai sẽ trưởng thành mỹ nhân)

Nhưng mà cô cũng không nhiều thưởng thức mỹ mạo của Lộc Trạch, sợ Bồ Sĩ Trạch không chịu nổi.

Lộc U tận lực không kích thích trái tim nhỏ yếu ớt của anh, châm chước nói: “Kỳ thật em không quá chú ý phương diện này.”

Lộc Trạch hiểu rõ: “Đó chính là nói em không biết.”

Lộc U thật cẩn thận: “… Vâng.”

Lộc U nói giỡn vai ôm Lộc Trạch, muốn học phương thức của chị em chọc cười anh: “Giấc mộng này có điểm ý tứ nhỉ anh yêu, anh xem anh còn ở rể thành họ ‘Lộc’, ha ha.”

Lộc Trạch nhìn cô: “Vợ chồng tốt cuối cùng trở thành chị em tốt, làm em rất kích động?”

Lộc U không dám nói tiếp nữa.

Lúc này Lộc Trạch âm dương quái khí mới rũ mắt, lâm vào trầm tư.

Ánh nến dịu dàng chiếu sáng trên khuôn mặt Lộc Trạch. Tóc dài hỗn độn như lụa đen phất ở trên mặt anh, lông mi buông xuống như tấm mành cuốn, sâu kín yếu ớt.

Lộc U hỏi Lộc Trạch: “Vậy anh biết vì sao một nam hài tử như anh, lại xuất hiện ở Lộc gia không?”

Lộc Trạch thất thần: “Biết.”

Lộc U có hứng thú, dí sát vào anh, ý bảo anh nói cho cô nghe.

Nhưng mà Lộc Trạch nói: “Nhưng anh không muốn nói cho em.”

Lộc U: “…”

Nhìn chằm chằm gương mặt mỹ nhân tú mỹ của “Tiểu cô nương” trước mặt, Lộc U chỉ nghĩ đánh chổng cô một trận.

Không hổ là Bồ tiên sinh.

Khi nào cũng không khiến cô thất vọng.

Lộc U phồng má lên: “Vậy rốt cuộc thái độ của anh là gì?”

Lộc Trạch ngẩng đầu, nhìn cô chăm chú thật sâu.

Anh nói: “Anh muốn đi chết.”

Ngữ khí thường thường.

Chính là ý nghĩa trên mặt chữ muốn đi chết, không phải ý nghĩa tượng trưng muốn đi chết.

Lộc U kinh hãi lại căng thẳng.

Cô lập tức ôm lấy Lộc Trạch: “Không được, sao anh có thể chết? Sao anh có thể lưu lại một mình em trong giấc mộng này? Nếu anh đi rồi, sao em có thể đối phó với đám tiểu cô nương tâm nhãn nhiều như hạt mè kia được.”

Lộc Trạch: “Vậy em có thể nhẫn tâm nhìn chồng em nam giả nữ trang, ở trong một cái sân đại môn không ra nhị môn không mại*?”

(*đại môn không ra nhị môn không mại: tiểu thư khuê các thời xưa thường phải tuân theo nữ tắc, không được xuất đầu lộ diện trước mặt người ngoài, nhiều triều đại khắc nghiệt đến độ chỉ khi cưới xin mới được ra khỏi nhà)

Lộc U: “Này thì có gì mà không đành lòng?”

Lộc Trạch không nói hai lời: “Dao của anh đâu?”

Anh nhìn khắp nơi xung quanh muốn tìm cái dao lúc trước đã giúp anh tự sát, Lộc U hoang mang rối loạn ôm chặt lấy anh: “Đừng như vậy mà ông xã, cùng em ở đây đến phút cuối đi mà.”

Lộc Trạch mỉm cười.

Sau đó nói: “Không.”

Lộc Trạch giương mắt nhìn chằm chằm vào bức màn, ngữ khí thường thường: “Anh muốn chết.”

Lộc U nói: “Em không đồng ý! Em không muốn anh chết, cũng không muốn ở lại một mình!”

Lộc Trạch cổ vũ cô: “Vậy cùng anh chết đi.”

Lộc U trợn to mắt: “Anh đang tiếng người à? Vậy mà anh có thể cổ vũ bà xã yêu quý của anh cùng anh đi chết? Anh có biết tự sát rất đau không? Từ nhỏ đến lớn vết thương lớn nhất mà em phải chịu chỉ là không cẩn thận bị mảnh pha lê cắt phải tay mà thôi!”

Lộc Trạch: “Dũng cảm khiêu chiến chính mình đi!”

Lộc U: “Anh cút đi!”

Lộc Trạch vươn tay mình, nắm lấy Lộc U.

Anh ấn mặt Lộc U, làm mặt cô dán lấy phần cổ vai anh.

Không dối gạt chư vị, trước kia cái động tác này của Bồ Sĩ Trạch, khiến Lộc U cảm nhận được tràn đầy cảm giác an toàn. Hiện tại cũng đồng dạng động tác, Lộc đại tiểu thư sắc lệnh trí hôn*, chỉ ngửi thấy “Nữ nhi hương” ngọt lành sâu kín đến từ trên người Lộc Trạch.

(*sắc lệnh trí hôn: vì sắc đẹp mà mê mẩn, sắc đẹp khiến cho tâm trí hôn mê)

Lộc U đỏ mặt.

Còn không dám để chồng cô phát hiện.

Tay Lộc Trạch ấn trên má đại tiểu thư, dịu dàng nói: “Lộc bảo à, nếu sợ em đau, cứ giao cho anh. Anh chỉ cần nhẹ nhàng siết cổ em, động tác nhanh một chút, em còn chưa cảm nhận được đau, anh cũng đã giải quyết xong em rồi. Bảo đảm thủ pháp thuần thục lành nghề, khách hàng thể nghiệm đều khen ngợi.”

Lộc U sợ hãi.

Bồ tiên sinh giống như kẻ sát nhân cuồng ma.

Mặt cô bị Lộc Trạch ấn, bị bắt dựa vào trên vai Lộc Trạch, theo thanh âm mềm nhẹ của Lộc Trạch nói đến thủ pháp giết người kinh tủng, trên người Lộc U đã nổi lên một tầng da gà.

Chưa từng trải qua chuyện như vậy —

Chồng cô cùng cô mưu đồ bí mật, làm thế nào càng nhanh càng tốt mà giết chết cô.



Cũng may Lộc U là một cô gái bình tĩnh.

Lộc U kiên định nói: “Em không muốn. Mẹ em nói người gặp chuyện chỉ nghĩ tự sát là kẻ ngu ngốc không có bản lĩnh, em mới không cần tự sát.”

Mặt Lộc Trạch nháy mắt lạnh xuống.

Anh lập tức đẩy Lộc U còn dựa vào trên vai anh ra. Rõ ràng hiện tại anh đã biến thành thân thiếu niên, nhưng sức lực của anh cũng không nhỏ. Lộc U thiếu chút nữa bị anh đẩy xuống đất.

Mà Lộc Trạch nói trở mặt liền trở mặt: “Vậy em đi đi, tự anh đi tìm chết cũng được.”

Lộc U nhào lên đi, ôm eo anh: “Không được, anh ở lại với em đi! Người khác có thể không ở cùng em, nhưng anh là chồng em mà, sao anh có thể bỏ lại em đi một mình chứ?”

Lộc Trạch: “Ly hôn đi.”

Lộc U: “…?!”

Lộc U bị thao tác bỉ ổi của anh chấn đến đồng tử như bị động đất.

Cô nghiến răng, liền ra tay muốn xé khuôn mặt nhỏ hiện tại kiều nộn như con gái của anh, hầm hừ nói: “Vì lý do buồn cười như vậy mà phải ly hôn? Em thấy anh thật sự không tính toán làm người nữa nhỉ?”

Lộc U nhào vào trên người Lộc Trạch, giống như bạch tuộc kéo lấy anh, lung lay người anh.

Lộc Trạch bị cô đẩy lúc ẩn lúc hiện, khuôn mặt anh lãnh đạm, nhấc mí mắt nhìn đối phương, lặp lại nói: “Để anh chết đi.”

Hai người đang ở trong phòng náo loạn, cửa lại bị gõ nhẹ hai cái.

Động tĩnh bên trong ngừng lại, cả người Lộc U ôm lấy Lộc Trạch, quay đầu nhìn về phía cửa, lại có một tia căng thẳng: “Chuyện gì?”

Nha hoàn ngoài cửa cung cung kính kính nói: “Đại tiểu thư, sắc trời không còn sớm, chúng ta cần phải trở về. Đại tiểu thư ngày mai lại đến thăm Thất tiểu thư cũng được ạ.”

Lộc U nghe vậy, có chút chần chờ nhìn về phía Lộc Trạch mình còn chưa thu phục được.

Mặt gần như dán lấy mặt, Lộc Trạch hơi hơi mỉm cười với nàng, nói: “Em xem, em lại không có khả năng ngày nào cũng ở bên cạnh anh. Bây giờ em ngăn cản anh không chết, em vừa đi, anh nên làm gì thì vẫn sẽ làm thế. Em không ngăn được anh.”

Lộc U nhìn chằm chằm anh.

Lộc U cảm thấy anh nói có lý.

Lộc U cao giọng phân phó nha hoàn bên ngoài: “Hôm nay không về nữa! Ta cùng với Thất muội muội tỷ muội tình thâm, Thất muội muội hôm nay ban ngày bị người bắt nạt, ta thật sự không thể thấy Thất muội muội chịu khổ. Tối nay ta không đi nơi nào cả, liền ở chỗ này ngủ cùng Thất muội muội!”

Nha hoàn ngoài phòng nào dám nghi ngờ quyết định của đại tiểu thư, lập tức vâng dạ đáp ứng.

Mà phòng trong, Lộc U cười nham nhở với Lộc Trạch.

Cô không nói chuyện, làm khẩu hình với anh: “Em nguyện ý! Giám sát anh không thể tự sát!”

Lộc Trạch: “…”



Kế tiếp mấy ngày, đôi hoa tỷ muội Lộc U cùng Lộc Trạch này, Tiêu không rời Mạnh Mạnh không rời Tiêu.

Lộc Trạch bị Lộc U quấn lấy, Lộc U thời thời khắc khắc giám sát anh.

Các nữ hài tử khác trong đại trạch đều rất kinh ngạc với chuyện này, thử Lộc U rất nhiều lần, muốn biết vì cái gì Lộc U lại trở thành hảo tỷ muội với Thất tiểu thư mà xưa nay nàng đều không ưa gì như vậy.

Lộc U lười phải ứng phó đám tiểu cô nương kia, rầm rì có lệ cho qua.

Vì thế giữa đại trạch viện xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ —

Lộc gia Thất cô nương Lộc Trạch từ trước đến nay quái gở âm trầm, có ngoại hiệu “Bàn Cổ”, lại an an tĩnh tĩnh, u u oán oán mà ngồi bên hồ một mình, chuẩn bị nhảy hồ tự sát.

Lộc gia đại tiểu thư Lộc U không biết từ chỗ nào nhảy ra, một hai phải tâm sự cùng Thất cô nương. Mặc kệ Lộc Trạch không cho nàng sắc mặt tốt đến đâu, nàng cũng không buông tay.

Mà ở nơi xa, các tiểu cô nương khác vẫn luôn muốn nịnh bợ đại tỷ tỷ u oán lại ghen ghét mà trừng mắt Thất cô nương đang làm bộ làm tịch.

Đại tiểu thư lại lấy lòng nàng ta như vậy!

Vậy mà nàng ta lại xụ mặt cả ngày, không thích đại tiểu thư!



Lộc U uống một ngụm trà, kết thúc bài khuyên bảo tận tình của mình, hỏi Lộc Trạch: “Thất muội muội à, ngươi đã nghĩ thông suốt chưa?”

Lộc Trạch liếc nhìn nàng một cái: “Ta không muốn sống nữa.”

Lộc U tan nát cõi lòng.

Lộc U: “Ngươi nhất định phải làm một kẻ ích kỷ mang chủ nghĩa đại nam tử?”

Lộc Trạch câu chữ rõ ràng: “Đúng vậy.”

Lộc U: “Ngươi đã quên trước kia chúng ta thệ hải minh sơn rất nhiều lần rồi sao?”

Lộc Trạch bình tĩnh: “Đã quên.”

Lộc U chưa từ bỏ ý định truy hỏi: “Ngươi không yêu lão bà của ngươi nữa sao?”

Lộc Trạch phất tay một cái, hiên ngang lẫm liệt: “Không yêu.”

Một tiểu cô nương văn nhã tú mỹ, làm ra động tác giống như một hán tử thô lỗ. Một tiểu cô nương khí chất mạo mỹ như thế, lại bị Bồ Sĩ Trạch làm thành kẻ vô lại không biết xấu hổ.

Thảm không nỡ nhìn.

Khóe mắt Lộc U giật giật.

Nói cho chính mình hiện tại quan trọng nhất là thuyết phục chó Bồ ở lại, chứ không phải nghi ngờ chó Bồ giả nữ không có khí chất.

Lộc U ân cần dụ dỗ: “Anh sẽ không sợ bây giờ anh làm như vậy, sau khi trở lại hiện thực em sẽ ly hôn với anh à?”

Lộc Trạch than nhẹ một tiếng, nói: “Hôn nhân là phần mộ của tình yêu, nếu em thật sự muốn ly hôn với anh, chứng tỏ đây là vận mệnh của chúng ta. Vận mệnh không thể chống lại, vậy thì ly hôn đi.”

Lộc U: “???”

Đầu Lộc U lập tức đập lên trên bàn đá, lớn tiếng hét lên một tiếng!

Không được! Cô thật sự không được!

Không thể đối phó nổi loại đàn ông chó như thế này!

Cô không biết khi Lộc Trạch cúi đầu nhìn bộ dáng gãi đầu như muốn hỏng mất của cô, trong mắt Lộc Trạch lộ ra cười nhạt rất hứng thú —

Chó Bồ có một sở thích rất ác.

Anh vô cùng thích trêu đùa bà xã anh.

Tùy thời tùy chỗ.

Mỗi thời mỗi khắc.



Lộc U không đối phó được Lộc Trạch.

Nàng lưu lại ba bốn nha hoàn của chính mình, trông coi Lộc Trạch, làm Lộc Trạch không thể đi tự sát.

Sau đó Lộc U che lại trái tim nhỏ bị Lộc Trạch lăn lộn đến nát nhừ của chính mình, tự mình đi chữa thương. Lộc U tính toán chờ sau khi mình mãn huyết sống lại, sẽ tiếp tục đi phá toà núi lớn chó Bồ này.

Lộc U một mình một người, ưu thương tản bộ trong sân của chính mình. Nàng suy nghĩ làm thế nào để Lộc Trạch thay đổi chủ ý, làm thế nào thuyết phục Lộc Trạch tiếp thu nữ trang.

Anh có một khuôn mặt đến thế, giả thành nữ hài tử, rõ ràng vừa có khí chất vừa xinh đẹp, nhưng anh lại không thể tiếp thu!

Đau đầu.

Khi Lộc U đang phiền lòng, đột nhiên nghe được tiếng một hòn đá rơi xuống từ phía trên truyền đến.

Lộc U không để ý.

Thẳng đến lại một tiếng “Bịch” vang lên, một người rơi xuống đất.

Lộc U ngẩng đầu nhìn lại, hơi hơi trợn tròn mắt.

Nhìn đến một thanh niên hào hoa phong nhã ăn mặc quần áo văn sĩ, đầu đội khăn nho từ đầu tường nhảy xuống.

Hắn nhìn đến nàng, trong mắt lộ ra tươi cười ấm áp, còn vươn ngón trỏ đặt ở trước môi, nhỏ giọng “Suỵt” một cái với nàng.

Thanh niên cười tủm tỉm: “U U muội muội.”

Ánh mắt Lộc U lập loè, đầu tiên là mơ hồ, sau đó bừng tỉnh nhớ ra, nghĩ tới.

Trong quyển truyện “Đích nữ mưu” này, nữ chủ hấp dẫn vô số nam nhân cúi đầu khom lưng.

Mà gọi nữ chủ là “Muội muội”, là một vị biểu ca thanh mai trúc mã của nữ chủ.

Bởi vì là nam xứng không quan trọng.

Lộc U không nhớ được tên người này là gì.

Cùng thanh niên bốn mắt nhìn nhau.

Lộc U xấu hổ mà cười với người này.

Lại khiến thanh niên kinh hỉ.



Ở trong mắt vị biểu ca này của Lộc U, Lộc U từ trước đến nay giữ nghiêm lễ pháp, tuy đối với hắn tình đậu sơ khai*, cũng không du lễ một phân*.

(*tình đậu sơ khai: mối tình đầu, động tình một cách ngây thơ)

(*du lễ: không mất lễ nghĩa)

Giữa hai người là tình yêu thanh mai trúc mã, ngọt ngào mà ngây ngô.

Trọng điểm là ngây ngô.

Mà nay Lộc U lại cười nham nhở với hắn, tự nhiên hào phóng, hoàn toàn bất đồng với nàng ngượng ngùng hoảng loạn trước kia.

Trong lòng Biểu ca gợn nên.

Hắn đi tới, nhất thời kích động, cầm tay Lộc U.

Lộc U “hử” một tiếng.

Biểu ca nhẹ giọng: “U U muội muội, ta cố ý tới gặp ngươi. Ngươi ta đã mấy ngày không gặp, không biết ngươi có nghĩ đến ta không?”

Lộc U không trả lời.

Phía sau Biểu ca truyền đến một giọng nữ lãnh đạm: “Nàng không nghĩ đến ngươi.”

Lộc U trừng thẳng mắt.

Thấy Lộc Trạch kéo ống tay áo góc váy, tiêu sái nhảy xuống từ trên tường, giống như nữ bá vương.

Mà Lộc Trạch kiều kiều nhược nhược đi tới, không đợi vị biểu ca kia nghe được giọng nữ phía sau hoảng sợ quay đầu lại, Lộc Trạch đã giơ tay gõ một cái từ đằng sau, làm cho biểu ca hôn mê thẳng.

Biểu ca thẳng tắp ngã xuống trước mặt Lộc U.

Lộc U trừng mắt nhìn Lộc Trạch đột nhiên xuất hiện: “Sao ngươi lại làm thế? Ngươi đánh biểu ca hôn mê, ta phải nói với mọi người thế nào?”

Ánh mắt Lộc Trạch cổ quái liếc nàng một cái.

Hắn hỏi: “Ngươi thích gã này?”

Trong lòng Lộc U vừa động.



Cô nhìn chằm chằm gương mặt hơi căng chặt, cùng khóe mắt lạnh lẽo kia của Lộc Trạch.

Đây là biểu tình nhỏ thường thấy trước khi chó Bồ nổi giận.

Cho dù hắn thay đổi một bộ da, miệng chó cũng không thể phun ra ngà voi.

Vì thế Lộc U nhẹ nhàng nói: “Dựa theo nguyên tác, lúc này hẳn là em phải thích hắn.”

Lộc Trạch a một tiếng.

Lộc Trạch ôm ngực, bễ nghễ nhìn cô: “Anh quyết định sẽ không rời khỏi thế giới này.”



Lộc Trạch đi tới, không biết cố ý hay vô tình, giày thêu dẫm lên bàn tay biểu ca đang ngất xỉu kia đi qua.

Lộc U lo lắng biểu ca đáng thương mới vừa rồi không bị Lộc Trạch dùng tay gõ chết, lúc này sẽ bị Lộc Trạch một chân dẫm chết.

Lộc Trạch thong thả ung dung đứng ở trước mặt Lộc U, duỗi tay nắm lấy tay Lộc U.

Gã đàn ông không lương tâm này, lúc này lại thâm tình chân thành: “Bảo bối à, vì em, anh nguyện ý lưu lại, cùng em lưu lạc.”

Lộc U bị vẻ mặt dối trá thâm tình của anh làm cho rùng cả mình.

Lộc U giơ ngón tay cái lên với anh.

Lộc Trạch hờn dỗi liếc mắt nhìn cô một cái.

Lộc U: “…”



Trăm triệu không nghĩ tới.

Người đàn ông Lộc U chết sống đều không lưu được.

Bởi vì ghen mà lựa chọn ở lại.

Tâm tình Lộc U thật sự rất phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.