Bồ Sĩ Trạch quyết định muốn giúp Tam hoàng tử, lần này khôi phục thân phận nam nhi, hắn quyết định đi cùng Tam hoàng tử.
Nhưng trước đó, Bồ Sĩ Trạch tính toán đưa lão bà của mình về Lộc gia.
Kế tiếp là tranh đoạt hoàng trữ, tất là một hồi đại chiến. Lộc U tránh ở Lộc gia, Bồ Sĩ Trạch mới có thể yên tâm.
Lộc U đối với đề nghị này không có gì dị nghị.
Bồ Sĩ Trạch đẩy cửa vào, thấy Lộc U đang nằm trên giường xem thoại bản*.
(*thoại bản: tiểu thuyết thời xưa)
Lộc U ngẩng đầu, nhìn thấy hắn, liền ngồi dậy, biết chính mình cần phải đi.
Chỉ là nhìn chằm chằm nam nhân oai hùng đĩnh bạt trước mặt này, Lộc U lâm vào trầm mặc.
Bồ Sĩ Trạch liếc nàng: “Sao vậy?”
Lộc U nhìn bộ dáng anh tuấn này của hắn, rối rắm.
Nàng nói: “Chỉ là đã quen nhìn ngươi mặc nữ trang, chợt nhìn thấy ngươi mặc nam trang, có chút kỳ quái.”
Ánh mắt Bồ Sĩ Trạch nhìn nàng có vài phần quỷ dị.
Hắn buồn bã nói: “Sao nào, không phải ngươi cảm thấy ta mặc nữ trang càng đẹp hơn chứ?”
Lộc U cẩn thận lẩn tránh đáp án sai lầm, không rơi vào bẫy rập ngôn ngữ của Bồ Sĩ Trạch.
Nàng rối rắm nói: “Đây không phải vấn đề đẹp hay không đẹp, là cảm giác rất không giống nhau. Ngươi mặc nam trang thì chỉ là một soái ca bình thường; nhưng ngươi mặc nữ trang, lại là một đại mỹ nữ đặc biệt đặc sắc.”
Bồ Sĩ Trạch trầm mặc.
Bồ Sĩ Trạch nói: “Cho nên chính là ngươi cảm thấy ta mặc nữ trang đẹp hơn.”
Sau khi nghĩ nửa ngày, Lộc U không sợ chết: “…Đúng vậy.”
Bồ Sĩ Trạch cười ha hả.
Hắn không nói nữa, đặt chung trà lên bàn cái bộp, liền đứng dậy bỏ đi.
Lộc U không rõ nguyên do, đang đoán xem có phải mình thương tổn tự tôn của hắn hay không.
Khi nàng còn đang mờ mịt thêm kiểm điểm, cửa lại lần nữa mở ra.
Lộc Trạch thiên kiều bá mị* đứng ở cửa, giữa mày dán hoa đào, đuôi mắt như lóng lánh ánh kim, minh diễm* không gì sánh được.
(*thiên kiều bá mị: xinh đẹp tuyệt trần)
(*minh diễm: vẻ đẹp diễm lệ toả sáng)
Không hổ là nữ trang đại lão*.
(*nữ trang đại lão: chỉ đàn ông mặc trang phục nữ đẹp, những người này thường vẻ ngoài, tính cách hay tài năng đặc biệt)
Lộc U kinh hỉ, tươi cười rạng rỡ, nhào qua ôm lấy cổ Lộc Trạch.
Lộc Trạch ôm eo nàng, hung hăng nhéo một phát.
Lộc U kêu thảm thiết.
Lộc Trạch mỉm cười: “Chỉ ở trong giấc mộng này tùy ngươi, nếu về tới hiện thực, ngươi còn muốn ta mặc nữ trang…”
Lộc U lập tức: “Ta không ly hôn với ngươi!”
Lộc Trạch đau kịch liệt nói: “Ta đành phải mang lão bà không muốn ly hôn với ta đi gặp bác sĩ tâm lý, xem xem rốt cuộc ngươi có bệnh gì.”
Hai người đối diện, cùng nhau nở nụ cười.
Có một lão công tùy thời tùy chỗ nói giỡn, sinh hoạt trở nên vô cùng sinh động, thật sự rất thú vị.
—
Lộc U về lại Lộc gia.
Lộc Trạch không vào nhà.
Đến cửa lớn Lộc Trạch cũng không bước qua, ngồi trên xe ngựa đi thẳng.
Lộc U biết muốn gặp lại lão công nàng lần nữa, phỏng chừng phải chờ đến lúc hai người thành thân. Trong lúc nhất thời, Lộc U có chút buồn bã.
Mà Lương phu nhân nhìn thấy nữ nhi rời nhà trốn đi trở về, hỉ cực mà khóc, vừa thấy liền ôm chầm lấy Lộc U kêu một hồi “Bảo bối cục cưng” “Lộc bảo”.
Lương phu nhân vạn phần hối hận.
Nàng thật sự quá thương nữ nhi.
Nữ nhi rời nhà trốn đi một lần, tim nàng như đao cắt. Không riêng như thế, lão gia nhà nàng lại mắng nàng một hồi, nàng cũng không hề phản bác.
Lương phu nhân nghĩ thầm không phải chỉ là nữ nhi cùng tiểu tiện nhân kia thân thiết thôi sao, vậy cũng không thể bức nữ nhi đi như thế. Thế giới bên ngoài hiểm ác như vậy, sao nữ nhi đáng yêu của nàng có thể chịu đựng được.
Càng hối hận chính là, Lương phu nhân hạ lệnh sai người đi giết Lộc Trạch.
Lương phu nhân lo lắng lúc này Lộc Trạch đã chết, nữ nhi trở về sẽ không còn gần gũi nàng nữa.
Nhưng mà không hề.
Lộc U vui sướng khoái hoạt trở về, trong miệng cũng không đề cập tới Lộc Trạch.
Trong lòng Lương phu nhân lại bất an.
Sau đó, hạ nhân nói cho Lương phu nhân Lộc Trạch không ở trong ngôi chùa kia, nhưng mà sát thủ giang hồ đuổi giết Lộc Trạch cũng huỷ đơn nói không làm nữa. Lộc Trạch không rõ sinh tử, chưa biết hành tung.
Lương phu nhân trầm mặc sau một lúc lâu, quyết định nếu vậy thì thôi bỏ đi.
Vạn nhất Lộc Trạch chết thật, nàng sợ sẽ mất đi nữ nhi của mình.
Qua hai đêm, Lương phu nhân đi thăm Lộc U, quan sát tình trạng hiện tại của Lộc U.
Ban đêm cầm đèn, ngọn đèn dầu hơi đong đưa.
Lương phu nhân vào khuê phòng của Lộc U, thấy nữ nhi ghé vào trên bàn, trong tay còn nắm bút lông sói, nhưng mà tiểu cô nương đã không chịu nổi, ghé vào trên bàn ngủ rồi.
Mắt Lương phu nhân lộ ra dịu dàng, khoác một kiện áo khoác cho nữ nhi đang ghé vào trên bàn ngủ của mình.
Khi Lương phu nhân khoác áo, phát hiện dưới tay nữ nhi đè lên một phong thư mới viết được một nửa.
Trong lòng Lương phu nhân khả nghi, cúi người đi xem, thấy thư này là viết cho một người tên “A Trạch”.
Trong lòng Lương thị nói đậu má.
A Trạch!
Chẳng lẽ là Lộc Trạch?!
Quả nhiên con ranh kia không chết!
Lương thị tâm thần bất an, liền tưởng rút phong thư này từ dưới tay nữ nhi ra, xem nữ nhi viết cái gì cho con ranh kia.
Động tĩnh của Lương thị lớn như vậy, rốt cuộc đánh thức Lộc U đang không cẩn thận ghé vào trên bàn ngủ quên.
Lộc U ngáp một cái, xoa đôi mắt ngồi dậy.
Nàng viết phong thư này rất khó.
Bởi lão công nàng Bồ tiên sinh, là kẻ thất học. Nàng sợ chính mình dùng thể văn ngôn* viết thư, Bồ Sĩ Trạch căn bản nhìn cũng không thể hiểu. Nhưng mà dùng từ thông tục viết, Lộc U lại cảm thấy lãng phí văn hóa của chính mình. Cho nên này phong thư nửa nọ nửa kia này, thật sự phế đi không ít thần kinh của nàng.
(*thể văn ngôn: Văn ngôn hoặc cổ văn là một loại ngôn ngữ viết dựa trên khẩu ngữ tiếng Hán thượng cổ, là ngôn ngữ văn chương cổ điển từ thời Xuân Thu Chiến Quốc thế kỷ 5 TCN đến hết thời nhà Hán, và vẫn tiếp tục dùng trong sách vở, kinh điển truyền thống cho đến thế kỷ 20, khiến nó khác xa với nhiều dạng văn nói hiện đại Trung Quốc)
Mà nàng ngáp một cái mở mắt ra, liền phát hiện nương nàng đang suy nghĩ biện pháp nhìn lén thư của nàng.
Lộc U cả kinh.
Sợ Lương thị lại muốn giết Lộc Trạch.
Hai tay nàng đè lên nhau, lập tức một lần nữa bò lại trên bàn, muốn đè lại thư của mình.
Lương phu nhân xem nàng như thế, thở dài một tiếng.
—
Lương thị ngồi xuống, nắm lấy tay Lộc U.
Trong mắt Lương thị tràn ngập u sầu.
Lương thị hỏi: “U U, ngươi nói thật cho nương, để nương an tâm.”
Lộc U nhìn nàng.
Lương thị lấy hết can đảm hỏi: “Có phải ngươi thích Thất nha đầu hay không? Là loại thích như tình yêu nam nữ?”
Lộc U cân nhắc một lát, gật gật đầu.
Trong mắt Lương thị lộ ra bi thương.
Nàng lại lấy hết can đảm hỏi: “Nàng cũng thích ngươi?”
Lộc U; “Vâng.”
Nàng suy nghĩ có nên nói cho Lương phu nhân kỳ thật Lộc Trạch là nam hay không.
Nhưng mà trước mắt thế cục của Tam hoàng tử chưa định, Bồ Sĩ Trạch bên kia không biết khi nào mới kết thúc, hiện tại nói cho Lương phu nhân, vạn nhất cốt truyện này lại xảy ra biến chuyển kỳ quái gì đó, không phải làm Lương phu nhân càng thêm lo lắng sao?
Cho nên vẫn là tạm thời đừng nói gì cả.
Lương phu nhân dùng ánh mắt muốn hỏng mất nhìn nữ nhi của chính mình.
Lương phu nhân che lại trái tim, lẩm bẩm tự nói: “Ta biết mà, ta biết mà…”
Lộc U cảm thấy ngượng ngùng: “Nương, kỳ thật Lộc Trạch là…”
Lương phu nhân không quan tâm cái kia.
Lương thị ngắt lời Lộc U nói: “U U, ngươi không phải sợ nương không tiếp thu được. Ngươi nói thật cho nương, ngươi cùng Lộc Trạch, tới bước nào rồi?”
Lộc U giả vờ thuần khiết, làm ra vẻ ngượng ngùng mà tiểu thư khuê các nên có: “Ai nha, nương nói cái gì vậy? Ta nghe không hiểu.”
Lương thị hết sywcs nghiêm túc.
Lương thị hỏi: “Có phải các ngươi từng hôn nhau rồi?”
Lộc U đỏ mặt, thẹn thùng gật đầu.
Thân mình Lương thị lung lay, hỏi lại: “Có phải các ngươi… cũng từng ngủ với nhau rồi không? Ngươi thất tiết, có phải nàng làm hay không?”
Lộc U: “A… Xem như là vậy.”
Lương thị run rẩy nói: “Vậy ngươi cũng phá, phá nàng hoàn bích chi thân*?”
(*hoàn bích chi thân: trong sạch hay trinh tiết)
Biểu tình trên mặt Lộc U như da nẻ.
Bồ cẩu ở đâu ra hoàn bích chi thân.
Nương nàng cho rằng Bồ cẩu hoàn bích chi thân, cùng Bồ cẩu hoàn bích chi thân trên thực tế, tất nhiên không hề giống nhau.
Nhưng mà Lộc U nghĩ nghĩ, vẫn là tiếp tục thẹn thùng gật đầu.
Nàng còn thêm mắm thêm muối một câu: “Thất muội muội cho ta cảm giác, khá tốt.”
Lương thị: “…”
Mắt to trừng mắt nhỏ, một mảnh yên lặng.
Lộc U nhỏ giọng: “Nương. ngươi tiếp tục, ta sẽ không dùng ô ngôn uế ngữ thương tổn ngươi.”
Lương thị lạnh giọng: “Hai tiểu cô nương như các ngươi sao có thể biết loại chuyện này?!”
Lộc U trầm ngâm.
Lộc U nói: “Tình đến chỗ sâu, khó có thể tự kiềm chế, tự nhiên xảy ra.”
Lương thị hoảng hốt đứng lên, đi ra phía ngoài.
Lộc U không yên tâm: “Nương, ngươi sẽ không muốn giết A Trạch nữa chứ?”
Lương thị quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, mắt lộ ra đau thương cùng đau lòng.
—
Lương thị lại không đi tìm Lộc U nói chuyện.
Lương thị đã hạ quyết tâm, tính toán nuôi nữ nhi của mình cả đời.
Nữ nhi cả đời không gả chồng, đối ngoại chính mình sẽ gánh lấy trách nhiệm này, nói luyến tiếc nữ nhi rời khỏi mình, chẳng sợ người ngoài chọc cột sống chính mình mắng, nàng cũng không thể làm người biết nữ nhi thích nữ nhân.
Đến nỗi con nhãi Lộc Trạch kia, Lương thị đã phái người đi tìm.
Chỉ cần tìm được Lộc Trạch, Lương thị liền phải nghĩ cách bắt con nhãi này trở về.
Nữ nhi của nàng cả đời không gả chồng, Lộc Trạch đương nhiên phải ở cùng nữ nhi nàng cả đời.
Nếu sau này nữ nhi nàng không thích Lộc Trạch nữa, mà thích cô nương khác… Lương thị cũng quyết định sẽ thỏa mãn nữ nhi bảo bối của mình.
Nàng chỉ có một nữ nhi, nàng sầu đến tóc rớt từng bó từng bó lớn, cũng cảm thấy chính mình không thể mất nữ nhi được.
Chẳng sợ thẩm mỹ giới tính của nữ nhi không giống người thường, khiêu chiến nhận tri* của Lương thị.
(*nhận tri: nhận thức, tri thức, quan điểm lối sống mà người ta cho là thông thường)
—
Nửa năm thời gian bỗng nhiên trôi qua.
Nửa năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, bắt mắt nhất, là trên triều đình Tam hoàng tử và Thừa tướng triển khai chính đấu*.
(*chính đấu: đấu tranh chính trị)
Thư sinh Nguyên Hoài An đã từng ở Lộc gia quả nhiên khảo trúng Trạng Nguyên.
Vô số người trong sạch cầu gả nữ nhi cho Nguyên Hoài An.
Lương thị ghen ghét nhìn những nhà có thể gả nữ nhi đó.
May mắn Nguyên Hoài An đều cự tuyệt, nói trước mắt hắn vô tâm thành gia.
Sau khi trở thành Trạng Nguyên, Nguyên Hoài An vào triều đình, quyết đoán đứng ở phía Tam hoàng tử, gia tăng lợi thế rất lớn cho Tam hoàng tử.
Mà trên triều đình bắt đầu có chút đồn đãi, nói Tam hoàng tử chăn nuôi một đám ám vệ rất lợi hại, chuyên xuống tay với những người không phục hắn.
Những việc này, làm một phụ nhân hậu trạch, Lương thị không rõ ràng lắm.
Mà nửa năm sau, cùng với Thừa tướng rơi đài, cuộc chiến tranh đoạt trữ quân kéo dài đến nửa năm cuối cùng cũng hạ màn.
Lão hoàng đế thoái vị, truyền ngôi cho Tam hoàng tử, tân đế đăng cơ.
Này cũng không có quan hệ gì tới Lương thị, Lương thị không quan tâm ai ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Bởi vì Lộc gia ở trong đó bo bo giữ mình, không hề tham dự, ai làm hoàng đế cũng không mấy liên quan đến Lộc gia.
Khi Lương phu nhân đang ngồi ở hậu trạch chán đến chết tính toán sổ sách, có ma ma tiến đến đưa lên thiệp mời, nói có họ Bồ tân quý*, muốn tới cầu thú đại tiểu thư nhà bọn họ, người làm mai, lại là Nguyên Hoài An.
(*tân quý: ý chỉ dòng họ mới nổi, mới được đưa vào hàng ngũ quý tộc)
Lương thị: “…???”
Trên đời này còn có người cầu thú nữ nhi của nàng?
Lương thị mở thiệp ra, thấy đối phương chuẩn bị không ít đồ vật đáng giá, nói ngày khác sẽ tự mình tới cửa bái phỏng.
Ma ma nói: “Nhà tân quý này nghe nói là nhi tử của Thái phó Bồ đại nhân trước đây, lúc trước đã giúp Tam hoàng tử quản lý ám vệ gì đó. Hiện tại tân đế đăng cơ, người này mới từ phía sau xuất hiện. Phu nhân, đây là cơ hội tốt!”
Ma ma còn kích động hơn cả Lương thị: “Đại tiểu thư mãi vẫn không gả ra được, cũng không biết là vì cái gì. Nhưng mà đây là lần đầu tiên có người tới cầu thú cô nương nhà chúng ta, bỏ lỡ cái này, sẽ không có nữa.”
Lương thị kỳ thật cũng động tâm.
Nhưng mà nghĩ đến nữ nhi… Lương thị nói: “Đưa thiệp cho Đại tiểu thư nhìn xem đi.”
Ma ma nhịn không được nói: “Phu nhân, hai lần trước phu nhân coi trọng nhân duyên, đều là bị Đại tiểu thư sau khi biết làm hỏng. Lần này lại làm Đại tiểu thư xem, Đại tiểu thư lại làm hỏng thì làm sao bây giờ? Gái lớn gả chồng, đại tiểu thư không thể ở nhà mãi được.”
Lương phu nhân đưa thiệp cho nữ nhi, chính là có ý để nữ nhi làm hỏng hôn sự mà.
Lương phu nhân làm như không nghe được ma ma nói.
Nhưng mà một lát sau, nha hoàn bên người Lộc U tới bẩm với Lương thị: “Đại tiểu thư nói để phu nhân làm chủ.”
Lương thị: “…?!”
Lương thị khiếp sợ buột miệng thốt ra: “Nàng đồng ý việc hôn nhân này?!”
—
Ban đêm, Lương phu nhân ngồi ở bên giường nữ nhi ngủ say rơi lệ.
Lương thị nói: “U U, ngươi có đam mê Ma Kính chi hảo*, hà tất phải gả người đi hại người chứ? Chẳng lẽ ngươi vừa thích nữ, lại thích nam sao?”
(*Ma kính chi hảo, đoạn tụ chi phích: nữ thích nữ, nam thích nam)
Lương thị quá khổ.
Nàng sầu nói: “Vì sao sở thích của ngươi rộng khắp như vậy?”
Nàng nghẹn ngào: “Vạn nhất ngươi xuất giá, ngoại tình với tiểu thiếp hậu trạch của phu nhân ngươi, người ta lại tìm cha mẹ ngươi tới tính sổ, cha mẹ quá mất mặt.”
Lương thị lại nói: “Chẳng lẽ ngươi định áp lực tình cảm chân thật của chính mình, đi làm một cô nương phù hợp thế nhân kỳ vọng sao? U U à, ngươi quá hiểu chuyện. Đều do cha mẹ không tốt, nhưng mà ngươi thích nam hay là nữ, đều không phải là ngươi sai. Ngươi không cần vì cha mẹ, khiến chính mình ấm ức.”
Lương thị đau lòng hạ quyết tâm: “Để cho nương làm người xấu, thay ngươi lui việc hôn nhân này đi.”
—
Bồ Sĩ Trạch tới cửa cầu thân.
Người làm mai là đương triều Trạng Nguyên Nguyên Hoài An, Nguyên Hoài An cùng hắn tới Lộc gia.
Lương thị làm đủ chuẩn bị trở thành một người xấu, lại trong nháy mắt nhìn đến Bồ Sĩ Trạch, biểu tình da nẻ.
Lương thị ngầm mắng Bồ Sĩ Trạch “đê tiện” mắng hơn nửa năm, hiện tại nhìn thấy người thật, người này còn mặc nam trang, nàng thật sự nhịn không được buột miệng thốt ra.
Chỉ giây lát, Lương thị nghĩ tới rất nhiều điểm đáng ngờ.
Lương thị: “Ngươi rốt cuộc là nam hay là nữ?”
Bồ Sĩ Trạch nói: “Những việc lúc trước, đều là vạn bất đắc dĩ, mong phu nhân thứ lỗi. Ta cùng với Đại tiểu thư thanh mai trúc mã, tâm mộ Đại tiểu thư đã lâu, mong rằng phu nhân thành toàn.”
Trong lòng Lương thị nghĩ: Không thành toàn cũng không có cách nào. Dù sao nàng cũng không gả ra được.
—
Đại tiểu thư Lộc gia thành thân cùng Bồ Sĩ Trạch.
Tân đế tự mình chuẩn bị hôn lễ cho bọn họ.
Hồng trang mười dặm, hôn lễ long trọng.
Tân đế là vì khao thưởng công thần. Bồ Sĩ Trạch vừa lòng, về sau mới có thể càng làm việc chăm chỉ hơn cho chính mình.
Nhưng mà sau khi Bồ Sĩ Trạch thành thân, trực tiếp tới xin từ chức với tân đế, nói chính mình cùng tân hôn phu nhân đã nghĩ kỹ rồi, tính toán từ quan quy ẩn.
Tân đế: “…???”
Vợ chồng các ngươi có độc sao?
Mới thành thân liền phải quy ẩn núi rừng?
Không biết còn tưởng rằng ta hãm hại công thần thế nào, làm công thần không thể không quy ẩn đấy?
Tân đế mọi cách giữ lại, Bồ Sĩ Trạch cùng phu nhân vẫn rời đi.
—
Rời khỏi kinh thành, một chiếc xe ngựa.
Lộc U hưng phấn, cuối cùng nàng cũng có thể thoát khỏi những chuyện phiền toái đó, dựa theo hy vọng của chính mình, cùng lão công vừa đi vừa chơi, du lịch ở thế giới trong mộng này.
Nhưng mà vì không gây phiền toái cho Bồ Sĩ Trạch, Lộc U cân nhắc thật lâu, tính toán nữ giả nam trang.
Tân đế vẫn luôn phái người trộm hỏi thăm tin tức của Bồ Sĩ Trạch sau khi quy ẩn, muốn tìm cơ hội thuyết phục Bồ Sĩ Trạch trở về.
Hắn thậm chí chuẩn bị một đám mỹ nữ, chuẩn bị sắc dụ Bồ Sĩ Trạch.
Nhưng mà liền không có sau đó.
Bởi vì người của hắn mang về tới tin tức, nói Bồ Sĩ Trạch thích nam.
Có người nhìn đến trước công chúng, Bồ Sĩ Trạch hôn một nam nhân gầy yếu.
Tân đế quyết định vẫn là buông tha Bồ Sĩ Trạch, buông tha Lộc gia, buông tha tâm linh yếu ớt của chính mình đi.