Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Chương 12



Bạch U rất thức thời không lại dây dưa “Hôn thư”.

Hoàng đế đang sĩ diện.

Bạch U cười ngâm ngâm, thấy hoàng đế đen mặt thu tấm thiệp lại vào tráp. Hoàng đế vốn định tự mình hoài niệm vài chuyện đã qua trong quá khứ, có Bạch U ở, hắn như bị phỏng tay, một lần nữa thu tráp.

Ra khỏi thư phòng, nhìn thấy Bạch U còn ở đây, hoàng đế lạnh mặt, giống như thực sự không thèm để ý đến nàng: “Sao ngươi lại tới đây?”

Bạch U thể hiện trạng thái ngoan ngoãn hiểu chuyện: “Thần thϊế͙p͙ biết sai rồi, trước kia không lĩnh ngộ được tình yêu sâu nặng của bệ hạ dành cho thần thϊế͙p͙, chỉ hận biết đến quá muộn. Bây giờ thần thϊế͙p͙ đã biết rõ, nên tới xin lỗi bệ hạ.”

Hoàng đế vừa phong nàng thành Phương nghi, vừa đưa nàng Anh vũ, nàng làm bộ làm tịch hai ngày là được. Nếu quá làm ra vẻ, không còn là sủng phi chỉ là việc nhỏ, Bạch U sợ cái mạng nhỏ này của mình cũng khó giữ được.

Hoàng đế thực vừa lòng, hắn duỗi tay xoa nhẹ tóc nàng: “Ngoan.”

Mỹ nhân mỉm cười.

Hoàng đế đi được hai bước, quay đầu lại giải thích với Bạch U: “Trước kia trẫm thật sự chưa từng thích ngươi.”

Bạch U tình ý chân thành: “Thần thϊế͙p͙ tin tưởng bệ hạ.”

Hoàng đế bực bội: Nhưng mà nàng tin tưởng hắn không thích nàng, là bởi vì hắn cảm thấy nàng muốn làm tiền hắn.

Nhưng mà hoàng đế không hề nghĩ thế! Khổ nỗi hoàng đế cũng không thể vì sự trong sạch của mình mà nói thích nàng!

Buồn.

Hai người cứ dây dưa như vậy về tới tẩm cung của hoàng đế, sau khi tiến vào, hoàng đế liếc mắt một cái nhìn đến quyển tiểu thuyết đang nằm xoài trêи bàn mình. Nội dung tiểu thuyết kia viết về hắn đối với Bạch U dây dưa không tha, khóc la cầu Bạch U quay đầu lại…

Sắc mặt hoàng đế biến đổi, tranh thủ trước khi Bạch U phát hiện, hắn bỏ rơi Bạch U, tiến lên trước vài bước, nhanh chóng cầm sách trêи bàn lên, gập lại trang giấy đang mở ra.

Bạch U nhìn một loạt động tác cực nhanh này của hoàng đế, nàng kỳ thật có nhìn được một chút bìa ngoài… Hoàng đế cũng đang xem tiểu thuyết của Lương phi?

Bạch U đưa ra kết luận — hắn thích ta thích đến mức muốn xem giấy tờ có quan hệ tới ta, cho dù là tiểu thuyết.

Trong lòng Bạch U quá mỹ mãn.

Hoàng đế quay đầu lại nhìn nàng, bị ánh mắt tràn ngập cảm tình của nàng nhìn chăm chú khiến cho giật mình một cái, không lời gì để nói.

Đêm đó, bởi vì Bạch U chết ăn vạ không đi, liền dùng bữa ở chỗ hoàng đế. Hai cái bàn ăn, ai ăn của người nấy, Bạch U lại mắt thèm mà nhìn một bàn món ăn trân quý đẹp đẽ của hoàng đế. Dưới ánh đèn dầu sáng bừng, Bạch U nắm đũa, đôi mắt cứ liếc một cái rồi lại liếc một cái nhìn hoàng đế.

Khoé mắt hoàng đế phát hiện, phiền não một chút, nghĩ thầm tất nhiên là nàng muốn ngồi cùng trẫm.

Hừ, trong tiểu thuyết của Lương phi Bạch U đã từng dùng loại kịch bản này.

Trẫm hiểu.

Hoàng đế liền xoa xoa cái trán, không có biện pháp nào với nàng: “Lại đây ngồi cùng trẫm đi.”

Bạch U da mặt dày liền đi qua.

Nàng ăn một lát, nghĩ đến chính mình chỉ lo ăn, không quan tâm hoàng đế. Bạch U muốn làm một sủng phi hiền huệ, liền duỗi đũa gắp đồ ăn, đưa tới bên miệng hoàng đế nũng nịu nói: “Bệ hạ, thần thϊế͙p͙ đút cho người ăn!”

Hoàng đế: “…”

Hắn ngẩng đầu, gian nan liếc nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Trẫm không ăn nước miếng của người khác.”

Bạch U muốn lấy lòng hoàng đế không lời gì để nói.

Bạch U xấu hổ lùi đôi đùa đang đưa ra của mình về, tính toán tự mình ăn. Kết quả nàng mới lùi đũa về một chút, hoàng đế đã cúi đầu, cắn lên đầu đũa của nàng. Bạch U ngơ ngác ngẩng đầu, thấy hắn không có biểu tình gì nuốt đồ ăn.

Vẻ mặt hắn bình tĩnh đạm nhiên.

Bạch U quan sát hắn một lát, thấy đến lỗ tai hắn cũng chưa hồng.

A… Đồ cẩu hoàng đế này!

Cẩu hoàng đế nháy mắt tiếp theo liền kẹp một đũa đồ ăn tới trước mặt Bạch U, hoàng đế mỉm cười: “Cho ngươi ăn nước miếng của trẫm.”

Bạch U phụt cười rộ lên, há mồm cắn đũa dài hắn duỗi tới.

Đây là một lần thể nghiệm mới lạ.

Trước kia tuy rằng Bạch U cũng mang danh hào sủng phi của hoàng đế, nhưng trong lén lút, hai người kỳ thật cũng không tiếp xúc gần gũi nhiều. Mà hiện tại, hai người gắp đồ ăn cho nhau, khoảng cách so với trước kia thật sự gần gũi hơn rất nhiều.

Một bữa cơm, ngươi tới ta đi, hai người gắp đồ ăn cho nhau. Dần dần, khi hoàng đế nhìn về phía Bạch U, trong mắt đều mang theo chút ít dáng cười.

Hai người ai cũng không nhắc lại chuyện cãi nhau tức giận lúc trước.

Thật giống như chuyện lúc trước chưa từng tồn tại.

Nhưng mà chuyện hoàng đế hôn Bạch U một cái, rốt cuộc không phải Bạch U tự mình ảo giác.

Sau bữa tối, các cung nữ dọn đồ ăn thừa xuống. Bạch U vẫn ngồi cùng hoàng đế, nàng nâng má, nghiêng đầu đánh giá hoàng đế.

Hắn đang uống trà, lông mi rất dài, giống như tấm rèm che lại đôi mắt. Sườn mặt thanh tuấn đoan chính như vậy, rõ ràng thanh danh không tốt, nhưng nhìn hắn lại vô cùng chính trực…

Bạch U cầm lòng không đậu, bỗng nhiên vùng dậy, hôn lên khóe miệng hắn.

Nước trà đang hàm chứa trong miệng hoàng đế đột nhiên bị nuốt xuống, sặc đến mặt hắn đỏ lên, ho khan không ngừng được. Hàng lông mi hắn tựa như đều dính nước, đôi mắt trừng lớn, không thể tưởng tưởng mà nhìn nàng.

Hoàng đế hận sắt không thành thép: “Không biết liêm sỉ!”

Bạch U không biết chính mình nên làm ra phản ứng gì.

Nàng đang muốn biết liêm sỉ mà lui ra, hoàng đế đã một phen ôm eo nàng, nhấc nàng tới trước mặt hắn. Thân thể nàng mất cân bằng, bởi đột ngột bị túm lên mà ngả lên người hoàng đế.

Bạch U hoảng sợ trừng lớn mắt, ngay sau đó, hoàng đế cúi đầu.

Nàng ngửa đầu nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn nàng. Nàng cười với hắn, đột nhiên không hề cảm thấy hoảng hốt.

Bạch U bị hắn thân mật đè lại cổ, lòng bàn tay hắn nhẹ xoa, hôn nàng một cái, làm cho nàng đỏ mặt.

Có chút ngứa.

Nhưng mà trong lòng nở hoa, sinh mệnh đột nhiên sống lại.

Đứt quãng, thân ảnh hai người giao điệp, cùng tạo thành ảnh ngược trêи nền gạch dưới mặt đất.

Gạch vàng giống như nước chảy, xoay tròn trêи mặt đất.



Cứ như thế, quan hệ giữa Bạch U và hoàng đế đã hòa hảo trở lại, lại còn nâng cao một bước.

Lúc tâm tình Bạch U đang vui sướиɠ, cũng cảnh giác việc mình nhìn thấy bức họa Nhị hoàng tử ở chỗ Thái Hoàng Thái Hậu trước kia.

Ý tứ trong lời nói Hoàng Hậu, là nói Nhị hoàng tử cũng đã chết trong trận lửa lớn kia.

Nhưng mà Bạch U lại cảm thấy bất an.

Bởi lẽ nàng sưu tầm trong ký ức của chính mình, hình tượng của Nhị hoàng tử vô cùng mơ hồ… Nàng nhớ rõ mọi người năm đó, chỉ riêng Nhị hoàng tử, nàng vừa nhớ tới, đầu liền có chút đau.

Hơn nữa hiện tại Bạch U còn cảm thấy chính mình có khuynh hướng di tình biệt luyến…

Từ trước đến nay Bạch U có chuyện gì đều muốn nói cho hoàng đế, để người lợi hại hơn giúp mình giải quyết. Tỷ như chuyện ám sát hoàng đế gì đó trước kia, nàng không muốn chính mình bao che, tự giải quyết.

Nhưng mà bây giờ nảy ra điểm đáng ngờ Nhị hoàng tử này, Bạch U lại do dự, cảm thấy không nên nói cho hoàng đế — sao có thể nói với hoàng đế là có khả năng chính mình có cảm giác dị thường với một người khác?

Không biết chừng Hoàng đế thật sự giết nàng ấy chứ!

Bạch U tự mình buồn đầu không ra kết quả, không nghĩ được thông suốt vì cái gì mình không nhớ nổi Nhị hoàng tử. Nàng mơ hồ cảm thấy, chuyện này khả năng có quan hệ với đoạn ký ức mà nàng đã đánh mất ở ngoài cung…

Vì thế, Bạch U trộm gọi đến cung nữ bên người: “Ngươi gần đây ở trong cung, giúp ta hỏi thăm chuyện Nhị hoàng tử trước kia một chút. Hắn thật sự đã chết hay chưa?”

Cung nữ mờ mịt.

Bạch U thúc giục không được, lại muốn cung nữ thề sẽ làm việc cẩn thận, không để người khác biết. Cung nữ nhìn ra việc này không phải nhỏ, vì an toàn của chính mình, cung nữ trịnh trọng đáp ứng Bạch phương nghi, nói chính mình sẽ cẩn thận tìm tòi chuyện xưa về Nhị hoàng tử ở trong cung.



Bạch U tâm đại*.

(*tâm đại: chỉ người suy nghĩ và làm việc lớn mật, không để ý, không lo nghĩ nhiều, rất phóng khoáng và hơi vô tâm)

Chuyện phiền lòng nàng dời sang cho cung nữ, chính mình liền không còn phiền não nữa, lại ăn ngon uống tốt, chỉ còn chờ cung nữ cung cấp tin tức hữu dụng là được.

Bạch U tiếp tục theo đuổi tiểu thuyết mới viết của Lương phi, Lương phi đưa bản nháp tới cho nàng, muốn nàng cho ý kiến. Bạch U cực kỳ không cố tình mà dựa bàn cầm bút, lưu loát viết kiến nghị cho Lương phi.

Khi nàng đang viết nghiêm túc, đột nhiên bụng co rụt đau đớn, làm sắc mặt nàng nháy mắt trắng bệch, bút trong tay “Phanh” một cái rớt xuống đất.

Cung nữ bên ngoài nghe được tiếng động, vội vàng tiến vào. Các nàng tiến vào nhìn thấy Bạch phương nghi đang ôm bụng khom người dựa vào bàn, khi Bạch U nâng mặt lên, trêи trán toàn là mồ hôi lạnh.

Các cung nữ sợ hãi.

Bạch U suy yếu nói: “Không có việc gì, chỉ là tới quỳ thủy*.”

(*quỳ thuỷ: kinh nguyệt)

Trước kia khi Bạch U tới quỳ thủy, bụng chưa bao giờ đau. Nhưng sau khi nàng tiến cung, tháng trước liền cảm thấy hơi đau chút, nhưng mà vẫn có thể chịu đựng được; tháng này, lại đau hơn nhiều, ngay từ đầu đã khiến cho nàng đổ mồ hôi lạnh.

Có lẽ là không hợp khí hậu.



Bạch U vốn định tĩnh dưỡng hai ngày, nhưng buổi chiều, bởi vì bụng quá đau, nàng nhịn không được phải gọi ngự y, tới giúp mình kê một bộ dược giảm đau.

Khi ngự y lại đây, hoàng đế cũng đi theo tới.

Sắc mặt hoàng đế lạnh lẽo trầm mặc, ngồi ở đầu giường, duỗi tay nắm lấy tay nữ tử trong đệm chăn. Rõ ràng là ngày hè, nàng còn đang đắp chăn, nhưng tay lại lạnh lẽo.

Khi Bạch U đau đến sắp chết, ngước mắt nhìn đến hoàng đế. Nhìn thấy hắn xuất hiện, trong lòng nàng nhịn không được cảm thấy ủy khuất, nước mắt xoạch xoạch mà rớt. Nàng há mồm, thanh âm nghẹn ngào: “Bệ hạ…”

Hoàng đế căng thẳng nắm tay nàng, hắn nói: “Câm miệng.”

Bạch U: “…”

Cư nhiên còn quát ta.

Nước mắt nàng càng rớt nhiều hơn.

Hoàng đế rũ mắt nhìn khuôn mặt lê hoa đái vũ* của nàng, hắn nhìn hồi lâu, chợt thở dài một hơi, cúi người ôm nàng vào trong lòng ngực.

(*lê hoa đái vũ hay hoa lê dính hạt mưa: ý chỉ vẻ đẹp khi khóc đẹp như hoa lê dưới trời mưa)

Mặt hắn nhẹ dán gương mặt lạnh lẽo của nàng, dỗ nàng không phải sợ. Nhưng mà hoàng đế lại nhíu mi, thần sắc thực ngưng trọng, nhìn qua như đang cố giãy giụa.

Bạch U ở trong lòng ngực hắn ngẩng đầu, nhìn đến vẻ mặt hắn khó coi. Nàng ngẩn ra, tưởng chính mình làm phiền hắn, liền giả vờ ngoan ngoãn: “Bệ hạ đừng khổ sở, thần thϊế͙p͙ cũng không như vậy…”

Hoàng đế lạnh như băng: “Câm miệng.”

Nếu không phải thân thể Bạch U không khoẻ, thật sự muốn nhảy dựng lên đánh nhau với hắn — đây là người sao! Nàng đã khó chịu như vậy, hắn còn mãi bắt nàng câm miệng!

Ngự y kê thuốc giảm đau cho Bạch U, tuy rằng Bạch U cảm thấy dường như cũng vô dụng, nhưng mà thuốc này còn có tác dụng thôi miên. Sau khi uống thuốc, Bạch U liền mơ mơ màng màng ngủ mất.

Nàng hơi dễ chịu một chút, nhận thấy được hoàng đế buông nàng ra, cùng ngự y đi ra ngoài. Giữa lúc mơ mơ hồ hồ, tiếng nói chuyện bên ngoài truyền đến —

Hoàng đế: “Lần này nàng có thể chịu được không? Nếu mà không được, trẫm… cứu trợ nàng.”

Ngự y: “Xem bộ dáng nương nương, lần này hẳn là không thành vấn đề. Bệ hạ chớ có lo lắng, cơ hội chờ lần sau lại dùng…”

Bạch U nghe không hiểu, lại cảm thấy đây là ảo giác của chính mình, liền ngủ mất.



Quỳ thủy lần này, đại bộ phận thời điểm Bạch U đều phải uống thuốc hỗ trợ giấc ngủ, hoàn toàn là ngủ qua đi.

Chờ nàng chịu đựng xong trận đau bệnh này, sau khi có thể ra khỏi phòng, người cũng gầy một vòng. Hoàng Hậu cùng các hậu phi lúc này mới được hoàng đế cho phép, tới thăm Bạch U. Các nàng nhìn đến Bạch U, hoảng sợ, sôi nổi hỏi Bạch U làm sao vậy.

Vẻ mặt Bạch U đau khổ nói: “Thần thϊế͙p͙ chỉ là tới quỳ thủy, quá đau.”

Hoàng Hậu cùng chúng nữ hai mặt nhìn nhau.

Bạch U: “Làm sao bây giờ đây?”

Hoàng Hậu giật mình trong chốc lát, bỗng nhiên giống như nghĩ đến cái gì, nàng thần bí nói: “Có phải muội muội chưa từng có sinh hoạt phu thê với bệ hạ không?”

Bạch U: “A… Cái này có quan hệ gì sao?”

Hoàng Hậu mỉm cười đề điểm: “Bổn cung nghe nói, sau khi nam nữ ngủ, nữ tử có thể không đau như vậy.”

Bạch U bừng tỉnh, đã chịu dẫn dắt — cầu bệ hạ nhất ngủ chi ân*!

(*nhất ngủ chi ân: cầu ban ân cho một “ngủ” =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.