Khi đến quán ăn, Cố Y Lương nói anh ta không ăn kiêng cũng không kén món gì, cho tôi toàn quyền chọn món.
Xạo sự! Anh ta đang nói dối!
Theo những gì fans nói thì anh ta không thích quá ngọt, không thích quá chua, không thích mùi giấm hăng và cũng không thích ăn rau hẹ. Không thích các loại rau như khổ qua, rau cần, cà rốt, còn không thích ăn canh. Thích thịt gà nhưng không thích thịt vịt thịt ngỗng, thích ăn heo dê bò không thích cá, thích ăn cua sò các loại nhưng không thích ăn tôm.
Đều là những thông tin quý giá mà nhóm Nương Tử cay đắng vất vả thu thập từ các bài phỏng vấn lẻ tẻ!
Còn về độ chính xác?
Tôi thấy họ phân tích nhiều cái chuẩn như vậy, thì hẳn là đúng tám chín phần mười!
Tôi nhìn thực đơn, nói với phục vụ: “Một gà cay xé sợi, một hải sản hầm không lấy tôm, một phần cải xanh, thêm hai chén cơm tẻ.”
Tôi quay đầu nhìn gương mặt kinh ngạc của Cố Y Lương, nói: “Như vậy đủ chưa, uống chút gì không?”
“… Được.”
Cố Y Lương thu lại vẻ kinh ngạc, gọi cho bản thân một lon Gia Đa Bảo [1], con gọi cho tôi một ly trà mật ong.
[1] Trà thảo dược hiệu Gia Đa Bảo (JDB Group)
Cố – bạn trai lại xuất hiện!
Tôi vui vẻ uống trà mật ong ướp lạnh.
Thức ăn lên rất nhanh.
Chúng tôi vô tình cùng lúc cầm đũa và chén cơm lên, còn cùng gắp một món gà cay xé sợi để vào trong chén.
Động tác quá mức đồng bộ khiến chúng tôi không hẹn mà cùng nhìn nhau bật cười.
Chậm rãi ăn uống, trò chuyện từ trời nam đến biển bắc cho đến những chuyện thú vị lúc quay phim.
Cố Y Lương cười kể rằng trước kia anh ta có quay một bộ phim võ hiệp kinh phí rất thấp, đoàn phim mời diễn viên quần chúng không chuyên nghiệp, đạo cụ cũng rất tệ. Lúc quay bị người ta sẩy tay quất một kiếm lên hông, thân kiếm cong luôn, hông anh ta thì bị bầm tím mấy ngày sau mới hết, còn nói đoàn phim đó…
Tôi nghe đến đoạn anh ta bị thương mà trong lòng run sợ, gắp cua rớt mấy lần.
Anh ta nhìn tôi, bỗng nhiên dừng câu chuyện của mình lại, gắp một cái càng cua bỏ vào trong chén của tôi: “May mà lúc sau không xảy ra chuyện gì nữa. Đoàn phim hiện giờ rất an toàn, được đầu tư cả nghìn vạn tệ, không cần lo lắng.”
Tôi cắn càng cua ngập ngừng gật đầu.
Anh ta cười hỏi: “Chẳng lẽ cậu chưa từng bị thương khi quay phim?”
Tôi buộc miệng đáp: “Đương nhiên là có, nhưng hai chuyện này đâu giống nhau? Vết thương ở trên người anh…”
Tôi nuốt câu “Fans anh sẽ đổ lỗi cho tôi” xuống, không tự nhiên nhỏ giọng lái sang chuyện khác: “… Đau, tôi sẽ đau lòng?”
Lại nữa rồi, lại xấu hổ rồi.
Tôi cười khan ha ha ha, không ngừng gắp thức ăn cho anh ta, còn muốn nhét thẳng vào miệng anh ta nữa kìa, để ngăn cản anh ta phát ra bất kỳ câu gì.
Anh ta đơ người, nghi hoặc nhìn tôi, cũng bắt đầu gắp thức ăn cho tôi.
Tôi lại cười ngu gắp cho cho anh ta nhiều hơn.
Anh ta cũng không tỏ ra yếu thế mà gắp lại cho tôi.
Tôi gắp hết cua để lên dĩa của anh ta.
Anh ta gắp hết gà cay xé sợi để vào chén của tôi.
Tôi rưới sốt hải sản vào chén anh ta.
Anh ta lấy chai trà mật ong rót đầy ly cho tôi.
…
Tôi xé khăn ướt đưa cho anh ta.
Anh ta gọi phục vụ tới trả tiền.
Tôi: “…”
Anh ta: “…”
Cao thủ! Tôi thua rồi!
Tôi nhìn đống thức ăn chất đống như ngọn núi nhỏ, run tay ăn vài miếng, liếc mắt sang Cố Y Lương chật vật nói: “… Tôi không ăn hết…”
Cố Y Lương cười ra tiếng, gắp bớt thức ăn ra giúp tôi: “Vậy cậu còn ráng ăn làm gì? Đừng cố nữa.”
Ây da, người ta tốt biết bao nhiêu.
Tôi đang lộ vẻ xúc động trước sự quan tâm của anh ta thì thấy anh ta chớp chớp mắt nhìn tôi, học giọng nói không tự nhiên lúc nãy của tôi nói: “Dù sao vết thương trên người cậu đau, tôi sẽ đau lòng.”
Cáo từ!
Tôi mắt nhìn thẳng bật dậy bước ra khỏi quán ăn, y như du hồn bay bay trên đường.
Cố Y Lương nhịn cười đuổi theo, bá vai tôi nói: “Giận rồi sao? Tôi đùa thôi mà.”
Mặt tôi xám xịt liếc nhìn anh ta, đẩy cánh tay đang khoát trên người tôi ra: “Chú ý xung quanh.”
Anh ta lại vòng tay lên cổ tôi, ý cười vẫn chưa biến mất: “Bị chụp cũng không vấn đề gì, để công ty thông báo Cố Vệ chúng ta là anh em tốt không được sao?”
Không, tôi không hiểu.
Nhóm Nương Tử tự động cho anh ta đè ‘tôi’ thì không nói, con nít không hiểu chuyện không sao, nhưng làm sao ngay cả anh ta cũng tự giác đem họ của bản thân đặt trước họ của tôi vậy?
Lẽ nào vì anh ta mang họ Cố, là một trong số các họ được yêu thích trong đam mỹ nên muốn làm gì thì làm sao?
Tôi bất mãn nói: “Vậy cũng phải là Vệ Cố mới đúng.”
Anh ta khó hiểu hỏi: “Có gì khác nhau sao?”
Tôi: “…”
Đùi to à [2], tuy tôi cũng là thẳng nam, nhưng cũng không thẳng như anh đâu!!
[2] Cách gọi những người nổi tiếng, có địa vị
Vì để lấy lại tôn nghiêm của bản thân, tôi nói “Vệ Cố đọc nghe vang dội hơn”, “Vừa êm tại lại giống như có hồi ức gì đó”, thuận tiện âm thầm tẩy não anh ta để sau này anh ta luôn để tên tôi ở phía trước.
Trên đường đi rảnh rỗi lại nói đùa vài câu, thấy sắp ra tới đường lớn, tôi định đẩy tay của anh ta ra thì anh ta đã rút tay về trước, lấy điện thoại ra xem.
Tôi ở trong lòng bĩu môi.
Chậc, vị thần tượng xảo trá này thật là.
Sau đó không ngờ idol xảo trá này cất điện thoại, đi thẳng tới một góc đường tối hơn, rút bao thuốc lá từ trong túi áo ra
Tôi:????
Tôi nhìn Cố Y Lương cúi đầu đốt thuốc trước mặt mình, cảm thấy thế giới này vô cùng không chân thực.
Hello? Anh có còn nhớ mình là idol ưu tú gì không đó?
Anh có nhớ tôi là đối thủ của anh không?
Anh có biết chúng ta biết nhau ba năm nhưng mãi cho đến hôm qua mới thêm wechat không đó?
Tuy là không ai quy định thần tượng hay minh tinh không được hút thuốc, nhưng…
Anh ta thấy biểu cảm khác thường của tôi, cười cười: “Xin lỗi, đột nhiên muốn làm một điếu.”
Tôi nhất thời không biết nói gì.
Không phải vì anh ta hút thuốc quang minh chính đại ở trước mặt tôi, mà là vì dù diễn xuất của anh ta có tuyệt vời hơn đi nữa, nét mặt không chút sơ hở, thậm chí vẫn còn ý trêu đùa, nhưng tôi lại có thể cảm nhận được anh ta đang không vui.
Tôi nói: “Anh không sợ tôi lấy điện thoại ra chụp hình làm bằng chứng rồi hắc anh sao?”
Cố Y Lương bật cười, thờ ơ nhún nhún vai.
Không phải tôi mê trai, nhưng dáng vẻ anh ta ngậm thuốc lá nhún vai quá lưu manh, quá đẹp trai đi, tỏa ra mùi đàn ông bất cần nhưng thu hút không thôi.
Tôi đại khái là bị dáng vẻ này của anh ta mê hoặc thần trí, trong một giây tôi cảm thấy Cố Vệ đọc cũng rất vang dội rất êm tai.
Anh ta cúi đầu hút thuốc không nói câu nào, ấy vậy mà bầu không khí không hề gượng gạo, chỉ là khiến cho tôi cảm giác có chút khó chịu.
Đây chính là Cố Y Lương, là Cố Y Lương lúc trêu đùa cười lên rất đẹp trai, khi cười đã đủ mê hoặc lòng người, sao tôi có thể để anh ta down mood, khiến người ta lo lắng?
Điều này khiến lòng tôi khó chịu.
Tôi suy nghĩ, nhẹ cầm lấy hộp thuốc trên tay anh ta: “Không bằng… Anh dạy tôi hút thuốc đi!?”
Cố Y Lương có chút bất ngờ: “Tại sao?”
Tôi: “… Vì nếu như vậy, anh không phải sợ tôi lấy điện thoại ra chụp rồi hắc anh, vì hai ta sống cùng sống chết cùng chết?”
Anh ta nhìn tôi hồi lâu, sau đó buồn buồn nở nụ cười, đem điếu thuốc đang cầm trên tay đưa lên môi tôi.
Hả? Anh thật sự là thẳng nam sao??
Tôi thiệt tình, rất, hết sức hoài nghi.
Biểu cảm của tôi hơi phức tạp đưa tay nhận lấy điếu thuốc kia, bỏ vào miệng hít thử một hơi —
— sau đó bị sặc gần chết.
Cố Y Lương không ngoài dự kiến lấy điếu thuốc về, cười vỗ lưng tôi: “Bây giờ biết cái gì nên học cái gì không nên học chưa?”
Cái tên phúc hắc này! Tôi nước mắt lã chã trừng anh ta: “Anh đứng yên đừng nhúc nhích, chính cái tư thế đó, đứng yên tôi lấy điện thoại ra chụp chết anh!”
Anh ta cười không ngừng, lấy điện thoại mở camera lên, đem tôi kéo đến bên cạnh, miệng ngậm thuốc lá ôm cổ tôi chụp liên tục. (Hình minh họa đầu chương)
Dùng camera thường của Iphone.
Được, tôi tin anh ta là thẳng nam rồi.
Tôi cũng khá tự tin về nhan sắc của mình, cũng thấy qua năng lực lựa ảnh của anh ta nên tôi cũng không yêu cầu xem xem ảnh chụp như thế nào. Mắt vô tình nhìn thấy ốp điện thoại của anh ta là một con mèo đang ngủ gà ngủ gật.
Màu sắc và hoa văn của con mèo nhìn khá quen, có vẻ như là con mèo trong video mà anh ta từng share.
Tôi chỉ chỉ điện thoại của anh ta: “Đây là con mèo bị ngã trong video đúng không? Lớn rồi nè.”
Tay ôm cổ tôi của anh ta khựng lại, thoáng sửng sốt.
Xong!
Tôi nên giải thích thế nào để anh ta cảm thấy tôi không có stalk anh ta đây? Số người xem được video đó cũng đâu có nhiều!
Có khi nào anh ta nghĩ tôi là tên biến thái ham muốn thân xác anh ta không?!
Tôi lại bày ra vẻ mặt thấy biến không hoảng, trong lòng rối như tơ vò nhưng não lại vận hành với tốc độ ánh sáng, cố gắng tìm ra một lý do nhanh nhất để cứu vãn tình hình.
Đúng lúc đó anh ta lại vuốt chóp mũi, ngượng ngùng cười nói: “Thì ra cậu xem rồi, vậy sau đó lúc cậu quay phim… Có cẩn thận hơn không?”