Tôi Chèo Couple “Đối thủ x Tôi”

Chương 18



Một giây trước chúng tôi còn đang luận kiếm trên đỉnh Hoa Sơn, đao kiếm vô hình, chiến ý đối đầu. Trước mặt chúng tôi là một chiếc bàn gỗ, có thể kết bái thành huynh đệ ngay lập tức.

Một giây sau chúng tôi đã dính vào nhau, nhìn nhau cười thâm tình. Trên đầu chúng tôi là một chiếc băng rôn chúc mừng màu đỏ, có thể kết hôn ngay lập tức.

Rốt cuộc là sai chỗ nào?

Tại sao lại cua gắt như thế này?

Quan trọng hơn là chỉ bế một người thôi mà cũng ngã, fans sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt nào? Có làm cho bọn họ thất vọng không? Tôi biết giấu mặt đi đâu đây? Phải làm sao mới lấy lại được thể diện?

Mặc dù để ý sai trọng điểm, nhưng tôi thà quan tâm vấn đề này còn hơn là để ý chuyện “Cố Y Lương ở trước mặt mấy trăm ngàn người ép tường tôi”.

Tôi đẩy Cố Y Lương ra, nhỏ giọng nói: “Này này này, anh đứng dậy nhanh lên…!”

Cố Y Lương cười cười ngồi ngay ngắn lại theo lời tôi, tôi kinh hồn bạt vía xem phần bình luận.

Bỏ qua vài người nói năng châm chọc khiêu khích thì đa phần là bên kia nói bên này cố ý ngáng chân khiến tôi té, rồi bên này nói bên kia khoác lác đáng đời, bị idol họ thông minh vạch trần các thứ. Nói tóm lại chuyện vẫn rất là…haiz…

ID nhìn là biết ngay fandom Quý Phi: “Hahahahaha biết ngay, may mà không làm cục cưng nhà mị bị thương! Ha ha ha ha”

ID nhìn là biết fandom Mỹ Ngôn: “Hahahahaha biết ngay là Ngôn Ngôn không làm được, cũng tội cho đối thủ ghê ha ha ha ha “

ID nhìn là biết fandom Nương Tử: “Ấy chà chà.”

Không ngoài dự đoán, chẳng ai an ủi tôi cả.

Chờ đã?

Ơ kìa? Hóa ra mấy người không có chút lòng tin nào về tôi á?

Quý Phi chế giễu tôi thì thôi không nói, tại sao Mỹ Ngôn cũng đối xử với tôi như vậy? Mấy người không phải ghét nhau lắm sao?

Ở trong mắt mấy người tôi là kiểu người gì hả?

Không phải, hội Nương Tử tại sao cũng không cổ vũ tôi!?!

Cố Y Lương cũng nhìn thấy mấy comment đó, cười đến người run bần bật, còn vỗ vai tôi nói: “Chàng trai à, phải không ngừng cố gắng nha. Lần sau có thể sẽ nâng được đó.”

Tôi: “Ừ tôi sẽ cố.”

Tôi: “Mà khoan, tôi rảnh lắm sao mà bế anh nữa?”

Anh ta: “Hả? Cậu không bế nữa sao? Phải lấy lại thể diện chứ.”

Tôi: “Tôi bế làm cái gì, bế có lợi ích gì, tôi không bế đấy!”

Tôi: “…”

Anh ta: “…”

Tôi không muốn xem comment nữa.

Từ khi biết Cố Y Lương thì có xấu hổ cũng chỉ có hai người thấy, nhưng đến hôm nay đã khuếch trương phạm vi ra hàng trăm nghìn người thấy, tôi khổ quá mà.

Cái miệng thúi này!

Cố Y Lương lấy tay che mắt cười đến run người, còn tôi thì muốn siêu thoát  luôn. Tôi ngồi trên ghế sofa nhìn trần nhà thừ người ra, cứng đờ không khác gì mấy tảng đá ngoài quảng trường.

Cuối cùng vẫn là Tiểu Trần đến cứu rỗi tôi.

Cậu ấy mở hé cửa phòng, khẽ gọi tôi: “Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn!”

Trong chớp mắt tôi như được đại xá, tinh thần phấn chấn lại chào người xem livestream xong phóng tới trước mặt Tiểu Trần, cười tươi như ngọn gió xuân: “Chuyện gì?”

Cậu nhóc thấy tôi cười mà hoảng hốt, lắc lắc hộp thuốc với chai nước khoáng trên tay, nhỏ giọng nói: “Đến giờ uống thuốc rồi.”

À, thật ra chỉ là các loại vitamin dưỡng da mà thôi.

Tôi nhận lấy hộp thuốc, đếm đếm số thuốc rồi vặn mở nắp chai nước khoáng,  vừa thao tác vừa lắng tai nghe động tĩnh sau lưng, ngóng xem Cố Y Lương có tìm chủ đề khác để lái đi không, để lát nữa tôi có thể bình tĩnh trở lại live tiếp.

“Để em để em.” Tiểu Trần không nhìn nổi nữa, đem bốn năm viên thuốc đổ vào lòng bàn tay tôi sau đó mở nắp chai nước cho tôi.

Cố Y Lương sao vẫn chưa lái qua chuyện khác hả! Một chút xíu ăn ý cũng không có!

Tôi lo lắng ném hết đống thuốc vào miệng rồi uống trong một lần duy nhất, đúng lúc đó tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp của Cố Y Lương vang lên sau lưng: “… Không, không phải người đại diện, là trợ lý của Ngôn Ngôn.”

Có lẽ cổ họng của tôi hôm nay đã tới số, tôi bị một tiếng Ngôn Ngôn nhẹ nhàng của anh ta gọi đến sặc nước, Tiểu Trần thấy thế vội vàng vỗ lưng cho tôi.

Tôi không dám tin xoay người lại nhìn Cố Y Lương.

Cung phản xạ sau khi dạo quanh Trái đất ba vòng của anh ta cuối cùng cũng chịu đáp xuống rồi sao? Được khai sáng rồi? Vô tình được Bồ Tát độ hóa rồi?

Không hiểu tại sao anh ta lại đột ngột sửa cách gọi, nhưng cũng có thể xem là miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ công ty giao cho. Tôi nuốt hết số thuốc rồi định quay lại sofa thì bị Tiểu Trần kéo tay lại nhét cho tôi hai trái đào.

Tôi lắc lắc tay: “Anh ăn rồi, không đói bụng.”

Tiểu Trần thần bí tiến đến bên tai tôi nói nhỏ: “Em đang xem hai người livestream ở phòng bên đó.”

Tôi hết sức khó hiểu, cũng học theo cậu ta nhỏ giọng trả lời: “Ò, nên là?”

Biểu cảm của cậu ta hết sức chân thành tha thiết: “Tình anh em hai anh bán quá chuyên nghiệp, nên em đặc biệt đi tìm tràng vụ xin hai trái đào cho anh.”

Tôi: “?”

Cậu ấy: “Sợ hai anh diễn nhập tâm đến mức muốn kết nghĩa, nên em chuẩn bị sẵn đạo cụ cho hai người.”

Khoảng 1/1000 giây, tôi thật sự rất muốn rời khỏi showbitch.

Khó, khó quá, thật sự quá khó khăn, trước có Cố Y Lương sau có Trần Du Viễn, trước sau của tôi đều là địch!

Tôi như cái xác không hồn vẫy tay tạm biệt Tiểu Trần rồi cầm hai trái đào mọng nước quay về ghế sofa.

Thấy tôi trở về, Cố Y Lương nhíu mày nhìn tôi, hỏi: “Cậu bị bệnh?”

Uống loại thuốc này cũng không có gì không thể nói trước mặt fan, tôi lắc đầu: “Không có, chỉ là thuốc chăm sóc sức khỏe, phải uống đúng giờ.”

Cố Y Lương à một tiếng mới giãn chân mày, cánh tay cũng từ đó thoải mái mở ra khoác lên vai tôi, kéo tôi lại gần hơn. Vừa nói vừa chỉ trái đào trong tay tôi, cười nói: “Mời tôi ăn khuya?”

Tôi lắc đầu: “Cái này không thể ăn.”

Anh ta hoàn toàn không có ý định từ bỏ, bày vẻ mặt bất mãn nhìn trái đào trước mắt sau đó quay đầu nhìn về phía màn hình giả vờ khóc: “Ngôn Ngôn không cho tôi ăn đào.”

Ai là Ngôn Ngôn của anh, gọi thân thiết như vậy, anh em tốt Tiểu Vệ của anh đâu rồi? Hả? Hả?

Cái tên tâm cơ này, còn cố tình tạo âm thanh yếu đuối khiến cho khán giả xem live rần rần kêu loạn, gào khóc bảo tôi mau mau cho anh ta ăn đào.

Tôi hết sức cứng rắn, một lần nữa nghiêm túc lắc đầu: “Không được, thật sự không thể ăn. Đây là đồ cống cho Quan nhị ca.” [1]

[1] Quan Vũ trong Tam Quốc / Kết bái vườn đào

Cố Y Lương: “…”

Lại không mặn không nhạt trả lời các câu hỏi và nói chuyện phiếm với fans, đã được một lúc rồi mà Cố Y Lương vẫn không buông vai tôi ra, ánh mắt cứ hướng đến trái đào. Tôi thấy anh ta sắp sửa cúng linh hồn cho đào luôn rồi nên thẳng tay nhét vào lòng anh ta nói: “Đây đây cho anh cho anh hết, nếu nửa đêm Quan nhị ca không ăn được đào tới gõ cửa –“

Bấy giờ anh ta lại tỏ vẻ không muốn ăn, đặt trái đào lên bàn rồi cười nói: “Tôi đi mở cửa, tuyệt đối không làm cậu thức giấc.”

Tôi: “Không đúng, tại sao lại không làm tôi thức giấc, chúng ta đâu có ở chung –“

Anh ta: “A có bạn hỏi, fan hỏi chúng ta bình thường mấy giờ đi ngủ, quay phim xong có mệt không?”

Tôi: “À mệt thì có mệt, nhưng nếu quay xong sớm mà tối đó phải tập thoại thì thường 1 – 2 giờ sáng mới đi ngủ.”

Tôi: “Chờ chút hình như có gì đó sai sai –“

Anh ta: “Ồ có fan nguyên tác nữa này, hỏi chúng ta thấy thế nào về tạo hình nhân vật của mình.”

Tôi: “Ừm, điểm mấu chốt của nhân vật là thư sinh mà, nên chuyên gia make up rất chuyên nghiệp, luôn cố gắng tạo hình cho giống với nguyên tác, còn chọn màu xanh rất hợp với tôi.”

Anh ta: “Ừ, đúng vậy, rất xứng với màu đỏ gạch của tôi.”

Tôi: “…”

Cố Y Lương anh đang làm gì thế hả?! Nhân cách khác ngủ say sau khi một tiếng live đột nhiên thức tỉnh rồi hử??? Anh có chừng mực dùm tôi với!!! Bán hủ mà bán quá trắng trợn sẽ gặp báo ứng đó!!

Nhưng có vẻ như trong từ điển của anh ta không có từ ‘chừng mực’, không lên tiếng thì thôi, mà một khi lên tiếng thì ai nấy đều kinh ngạc.

Chuyện đã đến nước này cũng không thể vãn hồi.

Toang rồi, sẽ bị nhóm Nương Tử cắt 100 cái gif ảnh thân mật

Chết rồi, sẽ bị nhóm Nương Tử cắt ghép thành video tài liệu.

Mắt thấy tình hình không còn cách nào cứu vãn, tôi bèn nhìn qua bản kế hoạch nằm lẻ loi ở một bên.

Khi cả hai tương tác với nhau xong thì để fans hai nhà đặt câu hỏi, sau đó từng người sẽ tương tác riêng với fandom của mình.

Tôi nghĩ sau khi tuyên truyền xong, hai chúng tôi sẽ leo lên Hot search ngồi luôn.

Trả lời câu hỏi thì bị nhóm Nương Tử đánh dấu là vợ chồng trả lời 100 câu hỏi.

Còn hình tượng sau đêm nay? Anh ta hoàn mỹ không chút tì vết, còn tôn nghiêm của tôi thì mất hết.

Tình anh em?

Đã bán xong, còn suýt chút nữa là kết hôn luôn rồi.

Thể hiện tài lẻ?

Tôi chụp lấy cơ hội, thầm nghĩ mỗi người hát một bài để nhanh chóng kết thúc buổi livestream dày vò này đi!! Liền kéo tay áo Cố Y Lương cười nói: “Wey, sắp hết giờ rồi. Không bằng chọn một bài hát hát cho mọi người nghe…”

Quả nhiên, lúc công ty thông báo livestream cũng đã ghi hết những hoạt động sẽ có lúc live, tôi còn chưa nói hết là phần comment đã post đủ tên bài hát, còn có người nhớ những câu mà chúng tôi đã trả lời, điên cuồng post cái gì mà Tiểu Bạch Dương, Xin hỏi đường ở nơi đâu. [2]

[2] Xin hỏi đường ở nơi đâu: OST Tây du ký

Dù không biết quà và lợi nhuận livestream này có đến tay tôi và Cố Y Lương hay không, nhưng vẫn có rất nhiều fans tặng quà, tôi muốn cảm ơn cũng không dám, sợ kích thích làm bọn họ còn tốn tiền nhiều hơn.

Cố Y Lương thì có vẻ không nghĩ nhiều như vậy, ở trong phần bình luận tỉ mỉ chọn ra bài bản thân biết hát, sau đó thuận miệng cảm ơn mọi người đã ủng hộ cả hai.

Và quả nhiên, giây kế tiếp màn hình chẳng khác gì pháo hoa nổ, hết cái này đến cái kia, hết tên lửa này đến tên lửa khác. [3]

[3] Tên lửa: Quà tặng / tiền của người xem tặng cho người livestream

Đều là của một người, xem chừng không có dấu hiệu dừng lại.

Cố Y Lương cuối cùng cũng hiểu ra, bất đắc dĩ nhanh chóng xua tay: “Không phải, tôi không có ý đó, đừng tặng nữa đừng tặng nữa, cổ vũ không có nghĩa là phải tặng quà — “

Mấy sự kiện livestream có ưu ái cho những người tặng quà nhiều, càng tặng nhiều thì càng có đặc quyền. Thế là sau đó, một dòng đạn mạc [4] năm màu to đùng sáng rực xuất hiện trên màn hình:

[4] Những dòng chữ chạy ngang trên video thường thấy của Trung

“Em! Tới! Muộn! Rồi! Nương Tử Nương Tử Nương Tử Nương Tử Nương Tử Nương Tử Nương Tử Nương Tử Nương Tử Nương Tử Nương Tử Nương Tử Nương Tử Nương Tử a a a a a a!!!!”

Kiểu chữ này thật ra rất chói mắt, còn lượn qua lượn lại trên màn hình chúng tôi mấy lần, thật sự là không muốn thấy cũng khó.

Cố Y Lương: “Nương Tử?”

Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, cố gắng ra vẻ mù tịt ngỡ ngàng, chớp mắt vô tội nhìn màn hình.

Anh ta nhìn thấy cười cười, nói: “Là bài của Chu Kiệt Luân hả? Vậy hát Nương Tử đi!”

Tôi: “?”

Anh ta quay đầu nhìn tôi: “Cùng nhau hát nha?”

.:.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.