Tôi Chèo Couple “Đối thủ x Tôi”

Chương 31



Tôi của hôm nay, thật sự không tìm ra được lý do để cư xử bình thường.

Vì sáng sớm hôm nay Cố Y Lương vui vẻ đem cho tôi một chai trà mật ong, nên tôi đã biết hôm nay nhất định sẽ là một ngày không bình thường.

‘Không được để thân phận fan CP…của mình bị bại lộ được’ – Thanh niên đứng đầu bảng xếp hạng nghĩ, cậu là người giữ được kỷ lục bị Cố Y Lương trêu chọc đến hít thở không thông biết bao nhiêu lần, trăm chọc trăm trúng, tự mình cảm nhận được ‘chân tình thực cảm’ thật là khó tả.

Có hào quang nhân vật chính chói lọi trên đầu, người duy nhất trong fandom ‘TOP 1 Bảng xếp hạng’ tôi đây, thành công trêu được Vua trêu chọc Cố Y Lương, khiến anh ta phải ‘huýt sáo’ [1].

Âm thanh này thật sự quá động lòng người, với tôi mà nói, nó có ý nghĩa rất sâu xa.

[1] Trong Hán tự, từ này đọc là ‘vìyīng’, là từ tượng thanh, hình dung kiểu như huýt sáo hoặc chim hót với âm thanh rất nhỏ. Từ này còn có tượng thanh là huhu khóc.

Âm thanh đó khiến tôi càng thêm khẳng định rằng tôi đang được cổ vũ.

Tự trêu nhau, tự bắn hint, cả hai cùng vui vẻ, tôi rốt cục đã làm được.

Tôi đỡ xương chậu của mình, đôi mắt rưng rưng nắm tay Cố Y Lương hỏi: “Anh vui không?”

Cố Y Lương không hiểu đầu voi đuôi chuột nhìn tôi: “Tôi…có nên vui không?”

Mắt tôi nóng rực, lắc lắc tay anh ta: “Tôi rất vui.”

Đây là một bước tiến nhỏ của tôi, và là một bước dài trong sự nghiệp CP của tôi.

Từ hôm nay trở đi, tôi không còn là Vệ Ngôn Tử chỉ có thể khoanh tay đứng chịu trận khi bị trêu nữa.

Kèn phản công đã thổi lên, tôi kích động nắm lấy tay Cố Y Lương và nhìn vào đôi mắt anh ta, tôi thấy được hình ảnh phản chiếu của mình trên đôi mắt ấy, rồi nghĩ đến chuyện tương lai sau này —

Bỗng dưng, có một tiếng hét rất nhỏ của một cô gái truyền đến: “Á!”

Cố Y Lương và tôi cùng nhìn về phía âm thanh truyền đến, khi thấy hành động hết sức đồng bộ của chúng tôi, cô gái đó lại “Á” thêm một cái nữa.

Tôi rùng mình: Má ơi! Yêu quái từ đâu tới!

Từ hôm nay trở đi, tôi không cho phép bất bất kỳ ai ngoại trừ Cố Y Lương ở trước mặt tôi la hét như thế!

Một cô gái nhìn khá trẻ đang đứng ở góc phòng đằng xa, một tay cầm chiếc cà-mèn, một tay che miệng, mắt trợn tròn nhìn chúng tôi.

Từ trong ánh mắt cô gái đó, tôi rõ ràng đọc được một dòng chữ — “Mẹ ơi, con mãn nguyện rồi.”

Cùng sống trong ‘một ngôi nhà nhỏ và hiện tại biến thành cao ốc’.

Nhìn thần thái đó tôi xác định được ngay, cô gái đó là Nương Tử.

Tôi lập tức tìm được lý do để bình thường trở lại rồi.

Trong nháy mắt tôi lập tức bày ra vẻ mặt dịu dàng, vừa lịch sự lại không mấy thân thiết, trong không mấy thân thiết lại có chút hoạt bát, trong hoạt bát lại có tí mất bình tĩnh gật đầu chào cô bé.

Mấy người nghĩ rằng bây giờ tôi gặp phải tình huống này vẫn lúng túng giống như trước sao? Ah, thật ngây thơ, trừ 10 điểm về chỗ.

Bình tĩnh ung dung là thứ thiết yếu để giữ vững tâm lý.

Tư thế của tôi và Cố Y Lương nắm tay lúc nãy không khác gì hai lãnh đạo quốc gia chào hỏi nhau, không có gì khác thường cả. Nếu cô gái đó thấy rồi về tự não bổ thì không sao, hoặc có chụp lén cũng không vấn đề gì, dù sao ở đây cũng là bệnh viện nên không có khả năng uy hiếp gì. Cứ xem như đồng nghiệp thân thiết giúp đỡ nhau là được.

Logic rõ ràng, tư duy kín đáo.

Fan CP đứng trước mặt mà tôi vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ cách xử lý như thế nào cho thỏa đáng, để đem lại lợi ích tốt nhất, tôi cảm thấy tôi sắp lên chức rồi.

Đang chuẩn bị ngoắc gọi cô gái đó qua diễn một màn chính chủ CP cưng chìu nhau thì đột nhiên Cố Y Lương giơ tay lên bảo tôi ‘Bình tĩnh đừng nóng’. Sau đó kéo khẩu trang xuống tạo khẩu âm ‘Đừng sợ’, quăng cho tôi một ánh mắt ‘Để tôi xử lý’ sau đó sải bước đi về phía cô gái đó.



Sao tôi có cảm giác tiếng kèn phản công trong đầu đột nhiên dừng lại?

Tôi hoa mắt lảo đảo: Shh, ôi cái cảm giác đáng tin cậy này, thần thái khiến người khác cảm thấy an tâm này, shh, tên này —

Còn chưa kịp phát ra câu tiếp theo, thì việc xảy ra trước mắt khiến tôi hoàn toàn sụp đổ.

Cố Y Lương đứng trước mặt cô gái, giơ ngón trỏ đặt lên môi, nhìn cô gái chớp chớp mắt cười: “Chuyện này, giữ bí mật cho chúng tôi nha.”

Cô bé lập tức bụm miệng hét thầm, gật đầu liên tục như đánh trống.

Tôi: ……………………………

Fuck! A không phải, quen miệng, đao của tôi! Đao của tôi đâu rồi?!

Người bình tĩnh ung dung nhất quả nhiên vẫn là tôi, tôi từng bước kéo lê cái thân tàn này về phía họ, cố gắng kéo Cố Y Lương về trước khi anh ta nhảy vào bồn tự hoại.

Mặc dù khoảng cách không quá xa, và tôi di chuyển cũng không tính là chậm, nhưng dù có chạy nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng miệng Cố Y Lương.

Cố Y Lương không hề cảm thấy lời nói của mình tạo ra biết bao sự chấn động, cười hỏi: “À, có chụp hình không?”

Cô bé dừng gật đậu, ngượng ngùng ‘Vâng’ một tiếng.

Cố Y Lương chắp hai tay nghiêng đầu bán manh, nhờ vả nói: “Có thể xóa đi không?”

Không chờ cô gái trả lời, anh ta đã quay đầu nhìn về phía tôi đang đỡ hông bước đi khập khễnh tới, sau đó quay đầu lại thể hiện sự cưng chiều kèm bá đạo như có như không, mỉm cười nói tiếp: “– không muốn người khác thấy trong tình trạng này.”

Tôi: ……………………………

Tôi xin anh đó Cố Y Lương!!

Lúc nói chuyện anh làm ơn có chủ ngữ dùm tôi cái!!

Chỉ có tôi hiểu ý anh muốn nói là tôi sẽ cảm thấy xấu hổ trong tình trạng này! Là ‘Tôi’ không muốn bị người ta thấy mình trong tình trạng này!!

Là tôi! Là Vệ Ngôn Tử đáng yêu của anh đó!!

Cô gái như hồn lìa khỏi xác, đi vào luân hồi luôn rồi. Tôi cũng gần như hóa đá tại chỗ, đốt ra xá lợi được luôn.

Tại sao ông trời lại dằn vặt tôi như vậy, tại sao lại để tôi nghe thấy, ôi lỗ tai nghiệp chướng của tôi!

Không ai biết rằng, hiện tại, ngay lúc này! Tôi thà nằm dưới gầm xe cũng không muốn nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Cố Y Lương.

Cố Y Lương hiện tại hệt như chiếc máy hút không khí, hai trong số ba người đã bắt đầu hít thở không thông, thế nhưng anh ta vẫn cười như gió xuân hỏi: “Có thể không?”

Cô gái cắn răng tay run run đưa điện thoại cho anh ta, còn tôi cuối cùng cũng lết được tới bên cạnh bọn họ, vẫn chưa muộn, chỉ cần tôi —

Cố Y Lương: “Mấy tấm này chụp cũng được, thôi cứ giữ lại đi. Đừng phát tán là được — “

Vẫn kịp! Chỉ cần tôi —

Cố Y Lương: “Hay là airdrop cho anh đi.”

Thần tiên khó cứu.

Thần tiên cũng không cứu được!

Chuyện kế tiếp xảy ra như thế nào tôi cũng không biết, bởi vì tôi đã xuất hồn bay lơ lửng như diều lên trời rồi..

Muốn hỏi tại sao?

Vì nếu còn tỉnh thì tôi phải đối mặt thế nào đây?

Cố Y Lương đỡ người đi lại bất tiện là tôi đây, giống như một đôi vợ chồng già dìu nhau đi dưới ánh trời chiều, dần dần khuất khỏi tầm mắt của cô gái.

Bước chân anh ta mạnh mẽ vững chắc, còn tôi mỗi bước lung lay.

Anh ta cong mi mỉm cười, tôi khóe mắt có lệ.

Cho đến khi quay về thay đồ ngủ, ngoan ngoãn nằm trên giường của Cố Y Lương tôi vẫn còn mê man.

Tại sao.

Tại sao lúc nào cũng vậy, rốt cuộc là tại sao.

Khi tôi trốn trong tủ lén lút ăn đường, Cố Y Lương lại dùng hết sức kéo tôi ra bên ngoài hiện thực.

Khi tôi bị anh ta trêu đến mức mất trí, thì anh ta lại tỏa ra bản chất thẳng nam, túm tóc tôi quăng thẳng vào trong tủ.

Khi tôi tỉnh táo, chỉ muốn an phận tạo CP theo kế hoạch của công ty thì anh ta lại thức tỉnh bàn tay vàng, liều mạng đè đầu mỗi người xuống —

Đường nè! Phát đường nè! Nếm đường đi! Nương Tử đang yên đang lành bỗng dưng bị hất đường và cơm chó vào mặt!



Rốt cuộc là tại sao?

Lẽ nào trên thế giới thật sự có tồn tại loại người tập hợp được cả nhân cách thẳng-hủ-cong nhưng bản thân họ lại hồn nhiên không chút hay biết, nói đúng hơn anh ta cong hay thẳng là dựa vào độ tròn của mặt trăng sao?

Một tháng có ngày âm ngày dương, có trăng tròn trăng khuyết, nên Cố Y Lương lúc cong lúc thẳng?

Trong lúc tôi đang hoang mang suy nghĩ vấn đề này thì nệm bên cạnh lún xuống, là Cố Y Lương leo lên nằm.

Chúng tôi mỗi người một góc, ở giữa cách một dãy ngân hà.

Tôi không cựa quậy, tôi không dám động đậy.

Kinh nghiệm nói cho tôi biết, đừng bao giờ kỳ vọng hay suy đoán hành động của Cố Y Lương.

Bởi vì dù cho tôi có đứng ở ngã ba đường suy đoán từng hướng, anh ta đều có thể né tránh khéo léo và bẻ lái qua con đường khác, và thực hiện những điều nằm ngoài dự tính của tôi.

Khoan, chờ đã!

Tôi híp mắt lại — nguyên lý này, có vẻ giống như thiết lập Flag? [2]

[2] Ngôn ngữ mạng ở TQ, ý chỉ việc nói trước chuyện gì đó, nhưng kết quả lại ngược với mong đợi, tương tự như “nói trước bước không qua.”. Ví dụ: Bạn chắc chắn mai đi học ko bị kiểm tra bài, nhưng cuối cùng bạn bị gọi lên.

Tôi thử… thí nghiệm xem sao?

Tôi nhắm mắt lại, ở trong lòng mặc niệm:

“Cố Y Lương nhất định sẽ không chủ động tiếp chuyện.

Cố Y Lương nhất định sẽ không chủ động tiếp chuyện.

Cố Y Lương nhất định sẽ không chủ động tiếp chuyện!”

Cố Y Lương trở người: “Cậu ngủ chưa?”

Tôi: “…”

The fuck!! Tôi phát hiện ra rồi! Đinh luật phản Cố Y Lương!

Tôi, Vệ Ngôn Tử, tiến sĩ Cố!!

Tôi ho nhẹ một cái: “Chưa, sao vậy?”

Cố Y Lương kéo chăn dịch về phía tôi: “… Lúc ở bệnh viện tôi không nên nói vậy, thật ra diễn xuất của cậu đã tiến bộ rồi.”

Hóa ra anh ta là người biết nhận thức lỗi lầm của mình, suy nghĩ cũng tinh tế, thật sự khác hẳn con người từng chơi tướng Bọ Ngựa (Kha’zix) kia? [3]

[3] Đang nhắc đến game chương trước hai người chơi

Có điều dù được khen hay không, tôi vẫn khiêm tốn vẫy vẫy tay: “Nào có nào có, diễn xuất của tôi như hạch…”

Cố Y Lương chân thành nói: “Sao lại thế, chí ít bây giờ cậu là diễn viên phái thực lực rồi.”

Tôi: “… …”

Là anh sao! Bọ Ngựa đại ca! Bọ ca! Là anh sao Bọ ca?!

Tôi: “… Tôi sẽ tiếp tục cố gắng, để sớm ngày được gia nhập phái thực lực.”

Anh ta: “Ừ, cậu có lòng tin là chuyện tốt.”

Đoạn đối thoại này quá ngây thơ, cho dù có là Thiên Chân Vô Tà cậu ta cũng không thèm sử dụng. [4]

[4] Nhân vật Ngô Tà trong truyện ‘Đạo mộ bút ký’, mọi người hay gọi Ngô Tà là Thiên Chân Vô Tà – tức ngây thơ. P.s: mọi người có hứng thú thì tìm đọc nhé, high recommend truyện này.

Tôi quấn chăn lại, cuốn hẳn một vòng 180 độ, nhắm mắt chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Hồi lâu sau vẫn không thấy Cố Y Lương nói chuyện, lần tiếp chuyện tiếp theo anh ta lại có chút do dự và dè dặt: “… Tôi nói nhảm, có phải cậu giận không?”

Tôi lập tức trợn mắt.

Ý của anh là gì? Tôi tức giận? —

Tôi giận làm gì.

Tôi chỉ là ở trong lòng hét khàn cả giọng, đối diện với hai mươi Cố Y Lương và hăng say chém giết thôi. Tôi thậm chí còn đánh anh đến mức phải đặt mông ngồi vào bệnh viện, trong lòng chỉ có một xíu cảm giác đang bị hàng nghìn con côn trùng bu quanh…

Mà thôi.

Biểu cảm của tôi ở trong bóng tôi vô cùng dữ tợn, nhưng giọng nói vẫn bình bình: “Không giận.”

Bên kia lập tức truyền đến tiếng thở phào nhẹ nhõm, anh ta nói một cách thoải mái: “Vậy là tốt rồi.”

Tôi: “…”

Anh ta khẽ cười: “Còn tưởng cậu chơi game hăng như vậy là vì giận tôi chứ.”

Tôi: “…”

Tôi điên cuồng mặc niệm trong lòng:

“Cố Y Lương sẽ không bị sặc chết.

Cố Y Lương sẽ không bị sặc chết.

Cố Y Lương sẽ không bị sặc chết.”



Cố Y Lương đột nhiên ho khan mấy cái.

Tôi: “…”

Tôi: “…!”

Anh đừng có chọc tới tiến sĩ Cố nhá!

Tôi lại điên cuồng mặc niệm trong lòng:

Cố Y Lương sẽ không rớt xuống giường.

Cố Y Lương sẽ không rớt xuống giường.

Cố Y Lương sẽ không rớt xuống giường.”



Người Cố Y Lương ngã nghiên ngoài thành giường, anh ta vội vàng nhích vào giữa nằm.

Tôi tự ngưỡng mộ chính mình, đúng là siêu năng lực kỳ lạ, nếu như tôi mặc niệm Cố Y Lương là thẳng thì —

Suy nghĩ của tôi bị đứt quãng, bởi vì đột nhiên có người nghiêng người qua hôn trán tôi một cái, thấp giọng nói ngủ ngon mơ đẹp.

Tôi.

Chết lặng.

Đù máaaaaa!!

Cái định luật phản Cố Y Lương này cũng quá bá đạo rồi!!!!!

Con bà nó, không lẽ siêu năng lực bẻ cong Cố Y Lương luôn rồi?!

Tôi thật sự là Doctor Cố sao?!

.:.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.