Tôi Chèo Couple “Đối thủ x Tôi”

Chương 47



Trích ghi chú điện thoại của Y Lương

Bất ngờ, thật sự quá bất ngờ, mọi thứ xảy ra quá bất thình lình, tình hình hiện tại khiến tôi rối trí quá. 

Phải gõ hơn 3000 dấu chấm than mới miễn cưỡng bình tĩnh lại được.

Là nhờ khả năng diễn viên đã cứu tôi một mạng… còn có văn hóa rượu bia và ngữ văn phổ thông nữa.

Tay gõ chữ cũng đang run, chắc là do đang say.

Trải qua việc này, diễn xuất và khả năng ứng biến của  tôi lại thăng cấp rồi.

Thật sự không thể ngờ tới, người thân nhất hôm nay lại là kẻ thù của ngày hôm qua.

Bởi vậy chúng ta phải học được một chân lý: Đối nhân xử thế nên chừa đường lui, vì sau này có khi còn gặp lại.

May mà vì không muốn mất phong độ ở trước mặt Ngôn Ngôn nên tôi chưa làm gì quá mức bất thường, nếu không… thật không biết phải làm sao, chắc chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội.

May quá đi mất! Bác Hoàng vừa nhân hậu, lại hào hiệp trượng nghĩa không để bụng tôi, thậm chí…thậm chí còn có cảm giác khá tốt với mình?

Quả nhiên là ba ruột Ngôn Ngôn, gen hiền lành ngây thơ bình dị gần gũi chắc chắn là từ bác ấy mà ra.

Phải tiếp tục duy trì trạng thái này, phải tạo quan hệ tốt với bác Hoàng để rửa sạch sai lầm lúc trước.

Tôi tự trách, thật sự rất áy náy! Tôi quá mức xấu xa, thế mà lại suy đoán bậy bạ về Ngôn Ngôn, hiểu lầm cậu ấy lâu như vậy.

Ngôn Ngôn luôn nói mình đối xử tốt với em ấy, thì ra… là do em ấy cảm thấy tôi tốt với em thật lòng.

Đúng vậy.

Dù sao khi thích một người, thì luôn cảm thấy người đó ‘Tốt’, cái gì cũng tốt. Mà người tốt như vậy thì đương nhiên phải có được sự quan tâm chăm sóc tốt nhất.

‘Tốt với một người’ ngoại trừ vật chất ra thì cảm giác an toàn chính là thứ quan trọng nhất!

Lạc đề rồi, tôi phải tiếp tục tự kiểm điểm, không được hiểu lầm Ngôn Ngôn, không được nhìn bề ngoài của người khác rồi tự động phán xét.

Chỉ là, nếu không phải do hiểu lầm thì tôi cũng sẽ không vì vậy… mà muốn tiến thêm một bước gần gũi em ấy. Rồi nhờ vậy mà càng lúc càng thân thiết, xem ra trong cái rủi cũng có cái may.

— Không được, không thể đứng ở góc độ của mình rồi tự bào chữa, sai chính là sai.

Ngôn Ngôn hiện tại chắc rất tức giận. Aiz ~

Hai ngày nay vốn đang suy nghĩ xem tỏ tình thế nào, tham khảo đủ loại sách vở tài liệu, soạn ra cả đống giấy, cũng sắp xếp book lịch đủ hình thức mà cảm giác vẫn chưa đủ. Đang do dự không biết phải mở lời thế nào thì hiện tại…

!

Chuyện xảy ra quá mức đột ngột, tâm trạng như đồ thị hình sin nên tôi quên mất kế hoạch đã chuẩn bị tối nay rồi!

Lần thứ hai rồi, chắc tôi sẽ bị nhà hàng đó cho vào danh sách đen, có khi còn bị nghệ sĩ violin đó block luôn.

Thế thì lần sau mời nghệ sĩ piano vậy.

À, vẫn chưa muộn lắm, cho dù ăn thêm nửa tiếng nữa cũng có thể bắt kịp plan B, bắn pháo hoa trong công viên.

May quá may quá, vẫn còn trong kế hoạch, ổn, ổn rồi ^^

Tuy có hơi nặng về hình thức, nhưng… nếu có thể làm cho hoàn hảo thì cũng tốt.

À không, nhất định phải thật hoàn hảo.

Chốc nữa quay lại phải đối mặt với Ngôn Ngôn thế nào đây. Aiz ~

Em ấy có khi nào vì thế mà… không thích mình nữa không.

Chắc là không.

Hay là quan ngại về trí thông minh của mình?

Có khi.

Bỏ đi, dù thế nào thì cũng nên quay lại đã, không thể bỏ đi lâu quá, pháo hoa mà tàn là chẳng đợi ai.

——

Cố Y Lương mặt hoang mang nắm chốt cửa, ngượng ngùng gãi mũi: “… Cũng đâu có lâu lắm!?”

Ông Hoàng không hỗ là người đã trải qua nhiều sóng gió, bị bắt gặp cảnh hai cha con chơi trò khùng điên mà mặt không biến sắc, vẫn có thể bảo Cố Y Lương ngồi xuống cạnh mình, cười đưa ly trà giải rượu cho anh, ân cần hỏi: “Có phải say rồi không?”

Cố Y Lương nhìn ông Hoàng, lại nhìn sắc mặt điềm nhiên của tôi, nghiêng đầu nhìn cánh cửa lần nữa để chắc chắn mình không vào nhầm phòng: “… Vâng, chắc là vậy!?”

Không đợi ông Hoàng mở miệng, anh đã nhanh chóng lắc đầu, chắc chắn nói: “Không, cháu vẫn uống được!”

Ông Hoàng phấn chấn, tỏ vẻ tán thưởng: “Giỏi, giỏi, giỏi lắm!”

Tôi: “…”

Thôi thì dù sao chỉ cần hai người đó bắt đầu uống rượu là tôi hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện, chỉ có thể ngồi yên tĩnh bên cạnh như bức bình phong, nhìn hai người bọn họ cạn ly giao bôi, trò chuyện rôm rả.

Cố Y Lương thật sự lấy tất cả vốn liếng từ vựng để nịnh ông Hoàng, chẳng còn là Cố Ung Chính nữa mà trái lại giống Cố Liên Anh hơn, lời ngon tiếng ngọt cứ tuôn ra ào ào chọc cho ông Hoàng cười không khép miệng lại được. Thậm chí cứ nói được vài câu lại bắt đầu bảo nếu tên tự của Cố Y Lương không phải là Ung Chính, tên có mang bối phận cao quý thì ổng đã nhận anh làm con nuôi rồi.

Cố Y Lương cắn ly rượu, trong mắt viết rõ hai chữ ‘thất sách’ quá, cảm thấy hối hận không thôi.

Bây giờ mới biết mình chơi ngu rồi!? Tôi cười khửa khửa, nhưng khi nhìn thấy anh buồn bã rủ mắt xuống thì tôi lại lập tức rớt mất liêm sỉ.

Ai dà đừng buồn, hai chúng ta đồng lòng mà!

Có lẽ là rượu vào thêm can đảm, tôi bực mình quá kéo ông Hoàng qua nói nhỏ: “… Muốn nhận thì nhận đi để ý tên tuổi làm gì! Còn không thì ba nhận anh ấy làm ba nuôi cũng được.”

“Ăn nói bậy bạ!” Ông Hoàng bất mãn quay sang vỗ đầu tôi, “Nó mà gọi ba là ba nuôi thì con gọi nó là ông nuôi đó, hai đứa mỗi người gọi một kiểu à?”

Tôi: “…”

Tôi: “Hai người tiếp tục, hai người tiếp tục.”

Thấy họ lại tiếp tục trò chuyện rôm rả, tôi chán nản nhấp trà giải rượu, cô đơn bật mấy app mạng xã hội xong rồi lại tắt đi.

Vừa mới mở QQ đã thấy Will Liam Will Liam nhắn tin, hỏi tôi có đó không.

Tuy vẫn chưa thoái thác được chuyện đọc fanfic, nhưng hiện tôi tôi vừa come out thành công với trưởng bối, lại còn đang có men say trong người nên tôi rất hưng phấn. Lúc thấy cô gái này tay không còn run đầu cũng chẳng còn đau, bình tĩnh trả lời có nha.

Will Liam Will Liam: Nội Nội ơi, sau khi suy nghĩ kỹ thì tôi cảm thấy vụ fanfic kia không ổn lắm, lúc đó tôi chỉnh sửa lại nhiều bản để gửi cho chương trình nên có thể lúc in kịch bản staff đã sơ sót in nhầm bản gốc không chừng. Có thể Ngôn Ngôn chưa đọc đâu… cậu đừng đi hỏi làm phiền phiền Ngôn Ngôn chuyện này nha.

Woa cô gái tốt bụng vậy! Tự hủy đường của chính mình luôn, vậy thì tôi cũng không cần suy nghĩ lý do nữa!

Tôi hết sức cảm động, cũng yên tâm đồng ý trả lời.

Will Liam Will Liam: Phải rồi, ừm, tôi có thể tò mò hỏi thăm một tí không… Quan hệ hiện tại của bọn họ tiến triển đến mức nào rồi? Có ổn định không?

Will Liam Will Liam: Nhiều người biết sẽ rất phức tạp, tôi sẽ không nói trong nhóm đâu! Tôi chỉ hỏi riêng cậu thôi!

Will Liam Will Liam: Vì lúc trước tôi vô tình gặp được họ, thật sự quá ngọt ngào luôn, nhưng mà mấy bữa nay không thấy Ngôn Ngôn up hình instagram nữa nên có hơi lo lắng.

Will Liam Will Liam: Không tiện trả lời cũng không sao nha! Xin hãy tha thứ cho fan mẹ lúc nào cũng lo nghĩ nhiều như tui!!

Tôi suy nghĩ một lúc, dù sao lúc nãy cô bé này cũng đã tự hủy đường của mình, hay là tôi tặng cô bé một viên đường khác bù lại?!!

Tuyệt đối không phải là vì muốn show ân ái đâu nha.

Không Thể Nói: Bọn họ rất tốt, còn đang ăn cơm với trưởng bối của Ngôn Ngôn.

Chờ mãi không thấy bên kia hồi âm, tôi mới bắt đầu cảm thấy có gì đó…

Không đúng!

Quăng đường thì phải có chứng cứ chứ nhỉ!

Tôi vỗ vỗ cái đầu nóng hừng hực vì rượu, lén lút lui về phía sau chụp một tấm hình ông Hoàng và Cố Y Lương đang cụng ly, còn thuận tiện chèn filter ‘ly rượu nhân sinh’ của QQ gửi cho cô bé.

Không Thể Nói: Image attachment

Không Thể Nói: Đây, nói thật á.

Chẳng hiểu tại sao Will Liam Will Liam lại điên cuồng gửi dấu ba chấm, tôi nhìn màn hình đầy dấu chấm mà chả hiểu mô tê gì. Thế kỷ 21 rồi mà, gặp trưởng bối thôi có cần kích động vậy không?

Will Liam Will Liam: … Ngôn Ngôn?

Tôi:?

Không Thể Nói: Ai?

Will Liam Will Liam: Hiện tại tay em run quá không gõ điện thoại được nó sắp bị em bóp nát luôn rồi em viết fanfic cũng không dám não bổ viết ra như thế hiện tại em đang bị động kinh cao huyết áp trúng gió sắp chết rồi!!!!!

Will Liam Will Liam: Ngôn Ngôn à………

Will Liam Will Liam: Ngôn Ngôn!!! Anh cẩn thận xíu được không!! Anh có gửi cho ai đó rồi nhầm qua em không!?!

Không Thể Nói: Ai?

Will Liam Will Liam: Em sẽ không nói gì đâu.

Không Thể Nói: Ai?

Will Liam Will Liam: ……… Góc độ, bát đũa, filter có thể bỏ qua, nhưng quan trọng nhất là…

Will Liam Will Liam: Nếu bọn họ đi gặp trưởng bối thì nhân viên đi theo làm gì????

Tôi đập thẳng điện thoại xuống bàn.

Ông Hoàng và Cố Y Lương hết cả hồn, đồng loạt nhìn về phía tôi: “Sao vậy?”

Rượu bia hại chết người!!!

Tại sao trà giải rượu này chẳng có tác dụng gì vậy! Người khác uống phải rượu giả, tôi uống phải trà giả sao?!

Tôi ở trong lòng vừa gào thét điên cuồng vừa cầm roi quất vào tay mình, ngoài mặt cố mỉm cười sượng trân, nghiến răng nghiến lợi ra mấy chữ: “Không sao, trượt tay.”

Cố Y Lương lo lắng nhìn ông Hoàng, dè dặt hỏi tôi: “… Không được sao?”

Tôi:?

Không không, là do trong lòng em đất núi đang rung chuyển sụp đổ cả đất trời, nên vốn chẳng nghe được anh vừa nói gì!

Tôi cười hết sức miễn cưỡng, giọng điệu cứng đờ như máy móc, còn là kiểu đã bị gỉ sét nhiều năm: “Anh, anh nói lại đi?”

Cố Y Lương chớp chớp mắt, nét mặt có hơi tổn thương: “… Anh nói, vì tên anh mang thứ bậc cao quá, nên anh có thể, ừm, gọi bác là Hoàng tiên sinh hay bác Hoàng được không?”

Sau đó nhỏ giọng bổ sung: Còn nếu không được thì anh sẽ không gọi như vậy nữa…”

Ông Hoàng nhìn tôi hết sức phản cảm: “Hôm nay con sao thế, Tiểu Chính nói cái gì con cũng không vui, để Tiểu Chính gọi như thế thì có làm sao? Nghe vừa thân thiết vừa có cảm giác hoàng thân quốc thích.”

Tôi: Rốt cuộc thì Tiểu Chính là ai?!

Cố Y Lương cũng nhìn tôi với ánh mắt rất ư là mất mát, giống như một giây nữa thôi là sẽ sụp đổ rơi lệ được luôn.

Mặc dù biết 99% là anh đang diễn nhưng tôi vẫn phải hít thở sâu vài cái, dịu giọng lại nói: “Đương nhiên là được rồi! Có điều gọi như vậy có hơi kỳ lạ, dù sao chúng ta cũng…”

Còn chưa kịp nói câu ‘hay là gọi bác trai’ đi thì biểu cảm mất mác của Cố Y Lương đã bay sạch trong chớp mắt, biến thành vẻ mặt mừng rỡ, mắt lóe sáng quay phắt qua gọi: “Ba.”

Ông Hoàng: “Híc!…”

Tôi: Gì thế? Sao ai gọi ba ông cũng ‘Híc’ hết vậy? Mà khoan đã Cố Y Lương anh cố ý phải không!?

Tôi ở dưới bàn hung hăng nhéo đùi ông Hoàng, ổng lập tức điều chỉnh lại nét mặt nghiêm nghị, thận trọng ‘Ừm’ một tiếng, sau đó cầm điện thoại lên lắc lắc: “Khụ, hai đứa nói chuyện đi, ba ra ngoài nghe điện thoại.”

Nói xong liền mang một thân đầy chính khí đứng dậy, mắt nhìn thẳng bước ra ngoài.

Tôi nghe thấy tiếng cười hô hố rung trời ở bên ngoài vọng vào mà run tay, đai đầu đỡ trán.

Đây xem như là lần đầu tiên sau khi hóa giải hiểu lầm tôi và Cố Y Lương ở riêng với nhau, bầu không khí có hơi lúng túng.

Tôi im lặng không nói gì, Cố Y Lương muốn nói lại thôi.

Không phải tôi không muốn nói, chủ yếu là do tôi đang bị đả kích vì bị phát hiện thôi!! Tôi biết trách ai bây giờ?!

— Nói mình là Tiểu Trần? Ảnh là Ngôn Ngôn gửi cho?

— Ai lại đi gửi ảnh mình và người yêu đồng giới gặp trưởng bối cho trợ lý chứ?!

Còn không thì nói ảnh đó là ảnh tự chụp, thật ra tôi là Cố Y Lương?!

Tư duy bị rượu bia làm cho rối loạn, tôi hoang mang suy nghĩ lý do, cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, âm thanh cộc cộc vang lên liên hồi.

Cố Y Lương đứng ngồi không yên lúc nhìn tôi, rồi nhìn ra ngoài cửa, im lặng một lúc rồi nhích ghế lại gần tôi do dự hỏi: “Ừm, Ngôn Ngôn, anh tự ý gọi bác Hoàng là… có phải đã khiến bác ấy không vui không? Dù sao chuyện của chúng ta…”

Không, không phải, ông già nhà em chỉ là không kiềm chế được cảm xúc nên ra ngoài giải phóng bản thân mà thôi.

Cố Y Lương ủ rũ: “Là do anh suy nghĩ không chu toàn.”

Xem kìa làm người ta sợ rồi, tuy tôi đang bị đả kích nhưng tôi vẫn biết bên nào nặng nhẹ, tôi tạm thời gác chuyện Will Liam Will Liam sang một bên, chọc chọc má anh: “Bây giờ biết sợ rồi? Lúc nãy ai là người cả gan khịa ông Hoàng? Hửm? Tư Đồ Dã Nhân?” [1]

[1] Bên Trung hay gọi nhóm người không sợ trời không sợ đất là dã nhân, hoang dã

Anh ta: “…”

Anh ta: “Tư Đồ Dã Nhân?”

Tôi: “Chẳng phải anh thích đặt tên cho mình sao, họ kép nghe rất oách đúng không, hay em đổi họ anh sang Gia Cát? Âu Dương? Mặc Sĩ? Mộ Dung?”

Anh ta: “…”

Anh ta: “Cố Vệ Ngôn Tử?”

Tôi: “…”

Cao thủ! Gia Cát Thả Thính!

Tôi cười thầm trong bụng, cũng không muốn tranh cãi chuyện hiểu lầm nữa, vì khi anh nghĩ tôi bị bao nuôi, anh chẳng những không ‘ghét bỏ’ tôi mà còn bảo vệ chăm sóc tôi khắp nơi. Chuyện chú Tề lần trước chắc cũng vậy, nên khi ông Hoàng đột nhiên xuất hiện anh  nổi mới trở nên như thế…

Aiz, cái con người này, sao lại tốt thế cơ chứ.

Lúc quay show tôi còn nói sẽ không để anh say, sẽ không để anh rơi lệ, vậy mà vì ông Hoàng anh uống biết bao nhiêu rượu, lúc nãy đi ra ngoài lâu như vậy không chừng là do tâm trạng sụp đổ nên trốn vào nhà vệ sinh khóc.

Chỉ nghĩ thôi đã thấy đau lòng, tim tôi nhói lên, ngoài mặt vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, đè tay anh xuống nắm lấy, tạo cảm giác an toàn đáng tin: “Không sao, mọi việc đã có em rồi.”

Cố Y Lương vỗ vỗ mu bàn tay tôi: “Tình huống khẩn cấp, chúng ta vẫn là nên thực tế một chút.”

Tôi: “…”

Anh ta: “Hay là anh tặng quà cho bác? Gỗ điêu khắc? Bảo thạch? Hay đúc một bức tượng hình người đặt trong vườn nhà em? Anh có thấy trên wiki…”

Anh ngừng lại, vì tôi đang híp mắt.

Hóa ra anh đi ra ngoài lâu như vậy là để search cách lấy lòng người ta à?! Em còn đau lòng vì anh đó, đền đi!

Tôi nghiến răng, trở tay kéo anh lại gần… hôn lên đôi môi dính mùi rượu: “Em đã nói là đừng lo.”

Anh được tôi hôn mà sửng sốt, xem ra cũng đoán ra được gì rồi, anh cười tít cả mắt. Tay vòng qua eo tôi, được đằng chân lên đằng đầu muốn đè tôi xuống, thì thầm nói: “Lát nữa chúng ta cùng đi…”

Đột nhiên ông Hoàng vừa nghe điện thoại vừa mở cửa bước vào: “Lão Lục gọi hai đứa…”

Ông Hoàng: “Khụ.”

Tôi: “Khụ.”

Cố Y Lương: “Khụ.”

Chúng tôi chậm rãi tách nhau ra, trở về chỗ cũ ngồi thẳng lưng, thành khẩn nhìn ông Hoàng: “Mời ngài nói.”

Ông Hoàng: “Cẩn thận đi chứ, cẩn thận đi! Đạo diễn Lục bảo hai đứa về đoàn phim nhanh lên, có việc gấp cần bàn.”

Áp suất quanh thân Cố Y Lương hạ xuống, tôi thắc mắc nhìn anh rồi quay sang hỏi ông Hoàng: “Tối rồi có việc gấp gì?”

Ông Hoàng: “Lão Lục nói nhận được tin nội bộ, có người chuẩn bị tung tin nam chính phim hai đứa đóng năm ngoái ra nước ngoài đánh bài cùng đám phú nhị đại, ảnh hưởng không tốt lắm, nếu không dập xuống được thì có khi đoàn phim sẽ phải tạm dừng quay một thời gian, bảo hai đứa về bàn hợp đồng thỏa thuận.”

Tôi: …………

Ông Hoàng xua tay: “Thằng nhóc nam chính đó nhìn cũng ra người, chắc sẽ không có sóng gió gì đâu, hai đứa cũng đừng lo lắng quá.”

Không đâu, cá nhân con cảm thấy chuyện này tám chín phần là thật — Nam chính đại ca, chân nhân bất lộ tướng, cao thủ tại dân gian, mại dâm cờ bạc ma túy cái gì anh cũng có! [2]

[2] Lúc trước hai người say xỉn đi về phòng, nam chính tưởng cảnh sát bắt mại dâm:))

“Đi thôi.” Tôi gật đầu, kéo Cố Y Lương đang im lặng đứng lên, “Chúng ta nhanh về thôi.”

Một bàn tiệc vốn chuẩn bị để mời đạo diễn Lục lại bị ba người chúng tôi lãng phí hết, còn chẳng hiểu tại sao Cố Y Lương lại ấm ức cả đường về, cứ cúi đầu xem điện thoại chẳng lên tiếng nói chuyện. Tôi thấp giọng hỏi anh mấy lần anh đều đáp cho có lệ, khiến tôi khó hiểu hết sức.

Tình trạng này sẽ kéo dài đến bao giờ đây? Về tới đoàn phim, tôi vẫy tay tạm biệt ông Hoàng, tham gia cuộc họp dài đằng đẵng, ký xong bản thỏa thuận về đến khách sạn… tôi lại sụp đổ lần hai khi thấy tin nhắn popup đến từ Will Liam Will Liam. Quay sang thì thấy tâm trạng của anh vẫn chưa phục hồi, còn có xu thế càng lúc càng đi xuống, không chịu nói chuyện với tôi, dáng vẻ như tổn thương sâu sắc lắm.

Đến mức tôi bắt đầu nghi ngờ giữa anh và nam chính có gì không.

Mãi cho đến khi Cố Y Lương ngồi xuống ghế sofa phòng khách, vẫn là dáng vẻ không muốn nói chuyện, tôi vốn định trêu anh vài câu nhưng nhìn bộ dáng mất hồn này lại có chút thương tiếc, lúng túng nói: “Anh cũng đừng lo cho nam chính quá, chuyện này chúng ta cứ giao cho pháp luật…”

Cố Y Lương chợt sực tỉnh: “Hả?”

Tôi: “…”

Tôi: “… Không phải anh đang buồn vì lo cho nam chính sao?”

Anh tôi: “… Không hề.”

Anh im lặng một lúc, lấy hết dũng khí thường ngày, biểu cảm hết sức trịnh trọng: “Anh…”

Tim tôi đập hẫng mất một nhịp, hoang mang nhìn anh, anh… thế mà lại tiếp tục cúi đầu xem điện thoại.

Tôi: “?”

Bị sự xuất hiện đột ngột của ông Hoàng cắt ngang, còn bị hiểu lầm, tôi suýt chút nữa đã quên chuyện hai hôm nay anh lạnh nhạt với mình. Lúc này chợt nhớ đến, hơn nữa còn bị bơ cả tối, cảm giác ấm ức và men say đua nhau trào dâng.

Cục đất còn biết tức giận, huống chi tôi còn không phải cục đất, tôi lập tức kéo tay anh: “Anh, anh rốt cuộc bị sao vậy?”

Vốn định hỏi anh như kiểu tra khảo, kết quả khi cất tiếng thì nghe cứ như rất tủi thân?

Tôi bị bản thân làm cho nổi da gà, rét rung một trận.

Tôi chỉnh đốn lại giọng nói và biểu cảm, hỏi lại: “Sao anh không để ý đến em?”

Không đúng, tại sao vẫn là cảm giác tủi thân?! Mạnh mẽ lên! Mạnh mẽ lên con trai!

Tôi đột nhiên sáp tới, nửa ngồi trên người anh, nắm cằm anh nói: “Con trai, sao anh không để ý đến em?”

Không không, cái gì thế này?! Có thể để cho tôi thể hiện cảm giác bất mãn đàng hoàng không vậy?!

Cố Y Lương giật mình vì bị tôi bóp cằm, cánh tay lập tức vòng qua eo tôi giúp tôi ngồi vững lại, môi mấp máy như đang sắp xếp lại từ ngữ.

Được rồi, anh cứ sắp xếp đi, sắp cho kỹ càng vào! Tôi bị hành động bảo vệ trong vô thức của anh làm cho xúc động, cúi đầu ngoan ngoãn chờ anh mở miệng.

Anh rũ mắt, biểu cảm xoắn xít, mi mắt run run.

Khi ngọn núi không còn góc cạnh, khi sông đã ngừng chảy, khi chẳng còn phân biệt được ngày và đêm, khi vạn vật hóa thành hư vô, anh vẫn còn mấp mé môi không thể nói thành lời.

— May mà lần này tôi đã rút kinh nghiệm, không nín thở chờ đợi nữa, nếu không… Chờ khi anh mở miệng chỉ sợ tôi đã chết lạnh, đốt thành tro tàn, đưa đến nông thôn làm phân hóa học chẳng ai hay biết rồi không chừng.

Không phải chứ, anh là ngọc trai thành tinh hay sao mà lại khó mở miệng như thế, có cần đem anh đi ngâm nước muối anh mới có thể mở miệng vì đã rửa sạch cát không?

Nói thật, suy nghĩ lâu như thế này có khi Đường Tam Tạng đã đi thỉnh kinh xong trở về rồi.

Tôi còn tự an ủi bản thân xong luôn, cũng không tính toán chuyện bị lạnh nhạt hay không nữa rồi, con người mà, sẽ có những lúc buồn đến mức không thể nói ra thành lời đúng không, phải thông cảm cho nhau…

Cũng không biết rốt cuộc anh muốn nói cái gì? Em xin anh đó, giải thích nhanh đi! Mở miệng ra đi!

Tôi ngắm nhìn anh thật lâu, lâu đến mức muốn hóa thành hòn vọng phu, rốt cục anh cũng chịu lên tiếng.

Dưới sự mong chờ và khích lệ của tôi, anh chậm rãi nói: “… Hay là, chúng ta ngày mai nói tiếp…?”

Tôi muốn giết anh!

Tôi điên cuồng lắc vai Cố Y Lương, sụp đổ nói: “Nói! Có chuyện gì anh mau nói đi! Chỉ cần là chuyện em có thể giúp! Anh cứ nói đi!”

Cố Y Lương duỗi tay ôm eo tôi: “Đừng lắc đừng lắc, té bây giờ!”

Tôi lui về phía sau, nguội lạnh nhìn anh: “Anh mà không nói em ngã chết cho anh xem, anh tự xem xét đi!

Cố Y Lương nhìn tôi, một lần nữa lấy hết dũng khí, biểu cảm trịnh trọng nói: “Anh…”

Tôi chẳng đau tim nữa, mấy người cá không, chắc chắn anh lại không thể nói ra.

Quả nhiên, anh mím môi một cái rồi lại thôi.

Tôi chán nản đến mức không muốn nói gì nữa, quyết định thôi tắm rửa đi ngủ cho rồi, đang muốn đứng lên thì anh nắm tay và eo tôi, dời tôi từ trên đùi mình xuống rồi chạy vào trong phòng.

Tôi:? Sao lại bỏ chạy rồi?

Không bao lâu sau, anh lại lộc cộc chạy về, hai tay đưa cho tôi một quyển sổ.

Tôi:?

Tôi nhận lấy.

Trong tay là quyển nhật ký bằng da bò, nặng trịch, không khác gì một quyển sách.

Đây là vật riêng tư đó!? Tôi chần chừ hỏi: “… Cho em xem?”

Cố Y Lương nhẹ cắn môi, ừ một tiếng.

Tôi xác nhận lại lần nữa: “Em xem được không?”

Cố Y Lương gật đầu.

Tôi mở quyển sổ ra.

Tôi im lặng.

Đây là… nói thế nào đây, thay vì nói là nhật ký, quyển sổ này càng giống trái tim anh hơn, phơi bày tất cả vẻ ngụy trang và cảm xúc thuần túy của anh, từng li từng tí, vụn vặt nhưng tinh tế, tạo nên một Cố Y Lương vô cùng chân thật.

Cố Y Lương đứng bên cạnh tôi cực kỳ căng thẳng, tôi không ngẩng đầu, cẩn thận đọc hết quyển sổ trên tay.

Nửa đầu quyển sổ chủ yếu là ghi chép về công việc, không ghi rõ thời gian, có niềm vui khi nhận được việc mình thích, cũng có than phiền mệt mỏi, có khó xử khi bị người ta gây khó dễ, cũng có cảm kích khi được người khác giúp đỡ, và một số phiền phức vụn vặt về gia đình — Nhưng nửa quyển sau, trên quyển sổ của anh chỉ có tên tôi.

Không dài, thời gian tôi và anh quen biết nhau thật sự không dài, nếu mỗi ngày viết một trang thì hiện tại chắc cũng chỉ hơn hai mươi trang giấy. Thế nhưng có nhiều đoạn rất phong phú, thậm chí còn có kiểu giấy khác bên ngoài kẹp vào, giống như xé từ quyển sổ khác dán vào, còn có mấy tờ giấy được in ra…giống như in từ ghi chú trên điện thoại? Nhét đến mức cuốn sổ vốn đang bình thường bỗng nhiên dày cộm lộn xộn cả lên.

Khi mới gặp nhau, hiểu lầm giữa chừng, quyết định của anh, anh đều ghi lại tâm trạng lúc đó, cả quá trình chuyển biến, nỗi bất an thấm thỏm, sự xoắn xuýt của mình hay sở thích của tôi, anh đều dụng tâm tỉ mỉ ghi lại. Cả những lần bên nhau ngọt ngào hay lúng túng, thú vị hay nhạt nhẽo…

Tôi đang đứng ở một góc độ hoàn toàn khác biệt, xem lại câu chuyện của chúng ta dưới một góc nhìn khác… Nói như thế nào nhỉ, giống như khi tôi lỡ tay làm đổ lọ thuốc màu tên ‘Cố Y Lương’ vào hồ nước, chỉ trong chốc lát nước trong hồ đã nhuộm đầy màu sắc của anh.

Lật từng trang giấy, đến những tờ cuối cùng tôi mới biết dạo gần đây anh nghĩ gì, vì sao anh cứ bí ẩn ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Tôi thở ra một hơi, khép quyển sổ trả lại cho Cố Y Lương.

Cố Y Lương bình tĩnh im lặng nhìn tôi, chỉ là ngón tay miết trên quyển sổ đã trắng bệch: “… Em… “

Tôi: “Chờ chút, chờ chút đã, chờ em, anh đứng đây đi, em đi một lát về ngay.”

Tôi: “Đừng nghĩ linh tinh, em chỉ đi một lúc là quay lại ngay.”

Tôi: “Rất nhanh.”

Tôi lắc mình chạy vào phòng ngủ, sau khi đóng cửa thì hô to vài tiếng tên anh, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, xác nhận khả năng cách âm của căn phòng.

Tốt lắm, bảo mật rất tốt.

Tôi xoay người, ánh mắt quét tới quét lui trong phòng anh, nhắm được một chai nước suối vô tội.

Đúng, chính là mày.

Tôi bước đến cầm chai nước suối lên, tìm một chỗ thuận mắt đặt xuống, sau đó…

Một phát đập nó biến dạng!

Tên là Y Lương nên cả ngày nhốt mình bắt chước Y Bình viết nhật ký à?! Hay anh nghĩ mình là Lôi Phong làm việc tốt không cần để lại tên mà chỉ viết nhật ký?!

Thích tôi thì nói thẳng đi sao lại đi viết nhật ký! Lỡ như tôi không nhận ra thì phải làm sao?! Hay muốn chờ đến khi cả hai con cháu đầy đàn rồi mới cầm quyển sổ khóc ròng vì đã bỏ lỡ nhau? Sau đó viết lại chuyện tình có một không hai lưu truyền ngàn năm, chờ đời sau chuyển thể thành phim?!

Đang diễn khi tình yêu thuận theo ý trời à?!

Mất công mấy hôm tôi trằn trọc cả đêm suy đoán anh là thẳng hay cong, ai ngờ đâu anh chỉ hút có ba điếu thuốc đã quyết định cong rồi?!

Còn xem fanfic! Gì mà từ kim chủ bao nuôi trở thành tình nhân?! Anh là thần tiên à?! Văn Khúc Tinh hạ phàm hử?!

Còn bao nuôi?! Có ai lại bao nuôi người khác mà dễ rung động như anh không?! Top 10 Kim chủ dễ rung động nhất Trung Hoa à?!

Còn nói muốn theo đuổi tôi?! Có ai theo đuổi người yêu như anh không?! Còn thăng hoa cái gì?! Chẳng bằng cả hai hóa bướm vào phần mộ cho rồi?!

Còn nữa, cái gì mà sợ tôi không thích con người thật của anh?! Ai mà quan tâm anh họ đơn hay họ kép, là Gia Cát hay Âu Dương hay Tư Đồ Dã Nhân em đều rất rất thích có biết không?!

Rồi còn muốn tỏ tình?! Tỏ tình không thể nói thẳng ra hay sao, có khó khăn đến vậy không?! Cứ thích làm hoành tráng lên rồi im ỉm cả ngày không chịu lên tiếng thì ai mà biết?! Hả?! Khó lắm sao?! Gặp thần chết rồi thì có ai chùn bước vậy đâu?! Có mấy câu đơn giản như thế mà anh cũng không thể mở miệng ra nói với em à?!

Tỏ tình thì tỏ đi!! Sao lại đem cả nhật ký ra?! Đòn quyết định kinh thiên động địa từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa gì đây hả?!

Em suýt chút nữa chỉ muốn nằm xuống tại chỗ để hầu hạ anh luôn rồi có biết không?!

Tôi quỳ dưới đất, nghiến răng nghiến lợi đập chai nước suối tơi bời dưới đất.

Tôi ung dung bình tĩnh mở cửa phòng bước ra.

Cố Y Lương vẫn đứng tại chỗ, vừa hoang mang vừa căng thẳng lại không biết phải làm sao nhìn tôi.

Tôi nhào đến nhảy vào lòng anh, anh giật mình kịp lúc đỡ lấy, toàn thân tôi treo bám trên người anh.

“Em cũng thích anh.” Tôi nói, “Thích anh nhất thế giới này.”

.:. Hoàn Chính Văn.:.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.