Tôi Chỉ Cần Có Em

Chương 23



Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên tạo thành một màn sương dầy đặc, không khí ấm áp cùng mùi tinh dầu tử đinh hương lan tỏa bao trùm, tiếng nước ám ách vỗ vào thành bồn mỗi lần người bên trong khẽ chuyển động. Mộ Dung Y Tịnh ngồi trong lòng Dương Khinh Tiêu, anh hơi nghiêng người tựa đầu vào ngực người yêu mắt khép hờ biểu tình dường như thật thoải mái.

“Tịnh, chiều nay em đã ở đâu vậy, đã nói là cùng nhau đi ăn tối cơ mà!”

Mộ Dung Y Tịnh hơi hé mắt, môi nhếch thành một đường cong, trở mình xoay lại một chút hôn khẽ lên môi người kia: “Em quên mất nói với anh là ám bộ có cuộc họp, cũng gần đến thời gian sát hạch hàng năm rồi, cần chuẩn bị một chút.”

“Sát hạch hàng năm?”

Y Tịnh cầm lấy bàn tay Dương Khinh Tiêu lật lên, dùng một ngón tay vẽ vẽ vào đó những hình thù tùy ý: “Uhm, gọi là đợt sát hạch nhưng cũng gần giống như một cuộc thi thôi, gồm có nhiều hạng mục, tương tự như người ta tổ chức thi Olympic a. Nhưng mấy cái đó chỉ để cho những người mới tham gia thôi, những người đã qua nhiều lần sát hạch có thành tích tốt không cần tham gia nữa, thay vào đó là một trò chơi, cũng là tâm điểm của đợt sát hạch hàng năm.”

“Em có thể giải thích thêm.”

“Ừ, nó được gọi là “Đấu tranh sinh tồn”, là một loại đánh trận giả, tổ chức trên một hòn đảo tư nhân được chia thành hai khu vực tương ứng với hai hạng mục, cá nhân và đồng đội. Người hoặc đội tham gia sẽ được trang bị vũ khí được chế tạo giống thật, trong lúc thực hiện các yêu cầu mà ban tổ chức đưa ra cũng cần phải giữ được mạng của mình đồng thời tiêu diệt đối phương cũng là những người tham gia trong trò chơi, ai là người vượt qua được hết các thử thách và là người cuối cùng sống sót coi như thắng.”

Dương Khinh Tiêu trượt những ngón tay mình trên vai Y Tịnh, “Nghe qua khá hấp dẫn. Em đã từng tham gia?”

“Rồi, nhưng từ bốn năm nay em không chơi nữa. Sao, có hứng thú tham gia?”

Không vội trả lời, Khinh Tiêu lại hỏi: “Vì sao em không chơi nữa? Không có đối thủ?”

Mộ Dung Y Tịnh hơi nhúc nhích, “Không phải không có đối thủ, chỉ là đối thủ không muốn hơn thua với em, chơi không hứng!”

“Thế nếu anh tham gia, em có muốn mình làm một đội không?”

Mộ Dung Y Tịnh xoay người đối diện với Dương Khinh Tiêu, hai bàn tay ôm lấy gương mặt điểm trai nam tính, kề mặt mình sát vào mũi đối phương, ánh mắt gợi lên dục vọng bỏng rát. “Không không, tại sao lại là một đội…?” Từng chút từng chút, làn da trắng nõn dán vào người Khinh Tiêu cọ sát: “Em hiện tại chỉ muốn…” lại đưa một ngón tay lên vẽ loạn khắp vòm ngực săn cứng, bờ môi kề vào tai Khinh Tiêu nói: “…muốn anh dùng cơ thể để chiến đấu với em.”

Dương Khinh Tiêu vòng tay ra sau, dùng bàn tay mình đặt chỗ vòng eo cong cong vuốt dọc xuống mông, “Em càng ngày càng nóng bỏng, anh thật chỉ muốn dùng một cái lồng thật chắc chắn để nhốt em vào đó. Không để cho bất cứ ai nhìn thấy em.”

Tiếng cười vang vang khắp phòng, Y Tịnh cúi xuống gậm lấy môi Khinh Tiêu mút nhẹ rồi liền rời ra, một tay vẫn không ngừng xoa lên vùng ngực người kia, vén lọn tóc dài ra phía sau để lộ bờ vai hơi gầy, hai điểm hồng trước ngực từ lâu đã dựng thẳng đầy kêu ngạo, Khinh Tiêu nhìn thấy mỹ cảnh trước mặt không kiềm được mà nuốt vào một ngụm nước bọt, không chờ thêm được, anh liền đưa môi đến mút mạnh lên quả hồng anh.

“Ưm, thật là ngon.” Khinh Tiêu cũng cố tình câu dẫn người kia, anh biết hấp lực của mình tác động đến đối phương không nhỏ, nếu người kia muốn chiến đấu, vậy thì cùng nhau đấu đi.

“Vậy sao?” Y Tịnh hơi cúi mặt dùng ngón tay vẽ xung quanh điểm hồng hồng còn lại của mình. “Vậy ăn luôn cả bên này a! Thật là muốn được bờ môi anh mút nó.”

“Được thôi, người đẹp.” Dương Khinh Tiêu liền ôm lấy eo người kia kéo vào lòng mình, Mộ Dung Y Tịnh đang quỳ thẳng đứng giữa hai chân Khinh Tiêu nên hạ thân lúc đó vô tình cọ cọ vào ngực người kia, mà bàn tay người đó lại đang xoa bóp hai cánh mông của anh, lưỡi khẽ đảo qua điểm hồng, không mút lấy mà là cắn nhẹ. Kích thích cực mạnh làm anh không kiềm được rên rỉ thành tiếng, chỗ giữa hai chân đã cương cứng. Môi Khinh Tiêu đang chụp lấy quả ngọt trong miệng không ngừng hút, liếm rồi cắn, đến khi chỗ đó sưng đỏ hơi hơi rướm máu mới nhả ra, xong lại liếm dọc theo ngực xuống vùng bụng thon gọn mềm mịn vô cùng mẫn cảm.

“Ha…hahhhahaaa…..anh thật là giỏi khiêu khích…A!” Đột nhiên một ngón tay của Khinh Tiêu cắm vào huyệt động bất ngờ đến nỗi làm Y Tịnh ngay tức khắc muốn bắn tinh. Nơi đó của anh vì ngăm nước ấm lâu mà đã rất mềm, không bao lâu lại nghênh đón thêm ngón thứ hai, phía trước Khinh Tiêu cúi người ngậm lấy hạ thân Y Tịnh vào miệng, hơi ấm bao trùm làm anh rất thoải mái. Trước sau đều được âu yếm Mộ Dung Y Tịnh thoải mái ngước mặt lên thở dốc, môi hơi hé phát ra thanh âm rên rỉ trầm thấp.

“Anh rất thích nghe em rên lên như vậy, kêu thêm vài tiếng nữa a.” Vừa nói anh lại vừa hút chặt nam căn đỏ hồng ướt át, hai ngón tay cố tình nhấp mạnh vào nơi mẫn cảm của ai kia.

“Y..a….hahh…hahh…” Qua vài cái liếm hút, Y Tịnh không kiềm được mà đã bắn ra một dòng dịch nóng đặt vào khoan miệng Khinh Tiêu, lần này Khinh Tiêu không có nuốt vào mà để nó chảy tràn ra ngoài, kéo thành một đường dài xuống tận ngực.

Ánh mắt mơ hồ của Y Tịnh lướt qua gương mặt nam nhân, trong lòng hơi hơi chấn động, hình ảnh trước mắt thật sự làm anh muốn “đảo chính” mà, nhưng mà cái suy nghỉ này liền bị anh dẹp bỏ, bởi vì ý muốn đi vào bên trong Khinh Tiêu không hấp dẫn bằng được cái nóng rực thô to kia chui vào thân thể mình. Anh cúi đầu ghé đến bên môi Dương Khinh Tiêu, “Anh muốn em uy anh thì mới chịu ăn hết sao?”

Nói đoạn Mộ Dung Y Tịnh đưa lưỡi liếm qua môi trên của Khinh Tiêu, rồi theo khe hở hơi hé mở mà luồn vào trong liếm hàm răng đều đặng, chuyển xuống một chút, ngậm lấy môi dưới dính đầy bạch dịch mà mút. Rồi anh lại rời ra, liếm liếm môi tỏ vẻ rất ngon. Trong bụng Khinh Tiêu thấy cực nóng, bên dưới của anh đúng là đang trướng đến đau, mà lúc Y Tịnh hạ thân người thấp xuống làm cho nam căn của anh vô tình cọ vào rãnh mông tiêu hồn.

Dương Khinh Tiêu bắt lấy hai tay Y Tịnh ngoặc ra sau chạm vào dương v*t của mình, bắt người kia phải xoa nắn nó. Rồi lại siết lấy vòng eo hôn mạnh lên môi đối phương, dùng kỹ thuật điêu luyện mà dẫn dắt, mùi tinh dịch lan tỏa càng làm cả hai hưng phấn. Mộ Dung Y Tịnh cũng cố sức xoa bóp cho Khinh Tiêu. Một lúc lâu, bên miệng cả hai trào ra một dòng nước bọt không kịp nuốt vào. Khinh Tiêu lại chuyển thân, đẩy Mộ Dung Y Tịnh ra bắt người đó xoay lại tựa lên thành bồn, anh nắm lấy hai cánh mông bóp mạnh, Y Tịnh khinh suyển hét lên, mông lại càng nhếch lên cao đòi hòi. Dương Khinh Tiêu không cần chuẩn bị nữa, vì nơi huyệt động đã rất mềm, anh thẳng một đường đâm mạnh vào trong.

Cả cơ thể Mộ Dung Y Tịnh cũng theo đó mà giật nảy, Khinh Tiêu càng động cành nhanh, động tác đâm chọc mạnh đến nỗi Y Tịnh phải hơi di chuyển né tránh. Anh nhận ra nên giữ chặt eo đối phương rồi đâm mạnh.

“A…a…nhẹ một chút, anh…ư…” Lời nói không kịp thoát ra đã tán loạn trong không khí, Mộ Dung Y Tịnh cố điều hòa nhịp thở phối hợp cùng Khinh Tiêu,anh biết mình đúng là đã đùa với lửa. Chưa lần nào Khinh Tiêu cuồng bạo như bây giờ. Dần dần, anh cũng quen với cách cuồng hoan của người này, hông cũng nhịp nhàn phối hợp, khoái cảm từ nơi giao hợp chảy tràn vào cơ thể làm anh muốn điên, nước trong bồn cũng vì nhịp đưa đẩy mà gợn sóng dập vào bồn anh ách hòa cùng với tiếng hai cơ thể va chạm lẩn nhau làm người nghe đỏ mặt.

“Bên trong em rất chặt, rất nóng…ân, thoải mái không, anh muốn mạnh hơn!”

“Đừng mà Tiêu, em…thật sự…chịu không nổi.” Mặc kệ phản đối yếu ớt từ người dưới thân, Khinh Tiêu càng tăng lực va chạm, mái tóc dài đen nhánh dáng vào thân thể vào hai cánh tay đang chống đỡ thành bồn, Dương Khinh Tiêu nhanh chóng gom lại rồi nắm chặt,quấn vài vòng quanh bàn tay xong luồn năm ngón vào trong phần trên kéo ghịch làm Y Tịnh phải hơi ngửa đầu về sau, da đầu có điểm đau. Nhưng cái cách mà người trên thân hơi thô bạo lại làm anh thấy càng nhiều nhục cảm, hạ thân đã bắn một lần dưới tác động giao triền mà lại cương lên lần nữa, bàn tay Khinh Tiêu cũng đang ôm lấy nơi đó vuốt ve. Rất nhanh, anh lại buông tóc Y Tịnh ra, chỉ nhẹ nhàng đặt lại trên lưng, rồi lẫn ngón tay vào đó vuốt ve thân thể mềm mại này. Bên dưới cũng giảm dần nhịp ra vào, từ từ những lần đâm vào rút ra rất chậm nhưng sự ma xát nơi đó lại càng được cảm nhận rõ ràng hơn, Y Tịnh cũng nhịn không được mà bên trong siết chặt làm lớp niêm mạc miết lấy thứ nóng rực to lớn không muốn để nó rời ra.

Khinh Tiêu đột ngột dừng động tác, xoay người Y Tịnh lại đối mặt với mình, nam căn vẫn chôn sâu bên trong huyệt động, anh ôm Y Tịnh đứng đậy bước ra ngoài, chậm rãi đi đến chỗ vòi sen, chỉnh độ ấm vửa đủ anh xả cho nước tuông xuống thân thể hai người, lại đem Y Tịnh dán lưng vào tường, Khinh Tiêu tiếp tục động thân.

Từ lúc Khinh Tiêu ôm anh ra khỏi bồn tấm tuy không có động nhưng mà đo di chuyển mà hai nơi đó vẫn được ma xát với nhau, bây giờ lại tiếp tục với tư thế này, anh cảm thấy hơi chếnh choáng mà vội vàng kẹp chặt hai chân, tay cũng gắt gao ôm cổ Khinh Tiêu, ở trong bồn tắm hai người đã làm rất lâu “ Em…em từ bỏ, thật sự em rất mệt…”

“Ân, anh sẽ làm em thoải mái.” Động mạnh một hồi, Y Tịnh cũng theo đó mà bắn ra, Dương Khinh Tiêu vì bị bên trong miết chặt chèn ép mà cũng muốn bắn, anh sợ làm cho Y Tịnh không thoải mái mà định rút ra ngoài bắn, nhưng chưa kịp rút thì Y Tịnh lại cố giữ không cho anh lui ra.

Mặt Mộ Dung Y Tịnh vùi sâu vào cổ Khinh Tiêu rên rỉ: “Em muốn anh bắn vào trong em, rất nóng, rất thích…”

Khinh Tiêu nghe vậy liền đâm vào vài cái rồi cũng mạnh mẽ phun vào sâu bên trong dòng tinh nóng hổi. Y Tịnh dường như rất thoải mái mà thở ra một hơi, mệt mỏi dựa vào Dương Khinh Tiêu. Thần trí dường như đã rơi vào hôn mê, Khinh Tiêu nương theo dòng nước mà cọ rửa cho Y Tịnh xong mới ôm ra khỏi phòng, lúc đặt xuống giường, Y Tịnh đã ngủ rất say. Dương Khinh Tiêu ngồi bên cạnh nhẹ nhàng lau tóc cho người kia. Nhìn nét mặt hơi tái xanh anh đau lòng cúi xuống hôn lên trán.

Gần đây Mộ Dung Y Tịnh rất bận rộn, những việc của ám bộ anh không tiện xen vào nên cũng không giúp được gì, chỉ có thể trong coi chuyện kinh doanh của Mộ thị. Dường như bên trong có một chuyện gì đó đang diễn ra nhưng anh không đoán được là gì, Y Tịnh không nói anh cũng không muốn hỏi. Trong lòng chợt dân lên một dự cảm không tốt, nằm một lúc lâu mà vẫn không ngủ được anh đứng dậy đi qua thư phòng.

Có lẽ vì ngày hôm đó anh quá mức cuồng liệt mà khiến cho cái người rất tự hào vào thể lực của mình nằm liệt trên giường hết hai ngày tức điên lên. Suốt mấy tuần này, Mộ Dung Y Tịnh viện cớ anh tham gia trò “Đấu tranh sinh tồn” mà dẫn anh đi hết chỗ này đến chỗ khác nói là chuẩn bị. Lúc thì đến câu lạc bộ tập bắn súng, lúc lại là leo núi giả, lúc lại đọc các sách liên quan, hiện tại còn đưa ra một đống kí hiệu cùng bản đồ bắt anh học thuộc.

Thân thể gần như mệt rã rời, anh càng mệt mỏi, Y Tịnh gần như càng vui vẻ. Dương Khinh Tiêu lắc đầu, Y Tịnh cũng thù rất là dai a. Đang muốn đứng lên pha một cốc cà phê thì chuông cửa reo lên.

Dương Khinh Nghiêm đến tìm, ánh mắt hơi hồng hồng.

“Chuyện gì mà trong anh mệt mỏi như vậy?”

Dương Khinh Nghiêm nhìn xung quanh phòng khách rồi mới nhỏ giọng: “Alex có nhà không?”

Khinh Tiêu đặt hai tách cà phê lên bàn cười khẽ: “Tịnh đi tắm rồi! Anh đến tìm em ấy?”

Dương Khinh Nghiêm lắc đầu rất mạnh lại khẽ thở dài: “Tiểu Tam, cái chuyện kia…”

Dương Khinh Tiêu nhướng mày, anh cũng biết Khinh Nghiêm đến đây vì chuyện gì. Kỳ thật sau hôn lễ của Dương Na và Hàn Vũ Xuyên, chuyện anh và Y Tịnh yêu nhau cũng bị vài người trong Mộ thị phát hiện, trong một lần lỡ miệng mà Khinh Nghiêm nói ra chuyện mà mình nhìn thấy trước đây nên hiện rất lo Mộ Dung Y Tịnh biết được sẽ….

“Chuyện kia làm sao?”

“Anh…” Khinh Nghiêm lắp bắp, “Anh thật không có cố ý. Chỉ là…lỡ mồm.Mà Alex biết việc đó chưa?”

Dương Khinh Tiêu muốn cười, nhưng mà cố nén tỏ ra bình thản: “Vẫn chưa, nhưng mà tin đồn lan nhanh lắm, không mất nhiều thời gian để biết đâu.”

Khinh Nghiêm nhích lại lần Dương Khinh Tiêu hạ giọng thật nhỏ: “Tiểu Tam, em không muốn anh xảy ra chuyện chứ?”

Dương Khinh Tiêu cũng hạ giọng thật thấp: “Đương nhiên a, bởi vậy nhân lúc Tịnh còn chưa biết, anh mau mau nghỉ ở nhà đi, đợi khi nào Tịnh hết giận rồi hãy đi làm lại, em thật sự chỉ biết làm vậy thôi, bởi vì chuyện Tịnh muốn làm, em cũng không có cách ngăn cản, anh mà ỏ trong công ty đi qua đi lại, nhỡ Tịnh nhìn thấy được thì….”

Dương Khinh Nghiêm sắc mặt tái xanh: “Anh biết rồi, anh sẽ nghỉ ở nhà. Oa, Tiểu Tam, khi nào Alex hết giận thì lại gọi cho anh.”

“Đã biết!”

Đợi lúc Dương Khinh Nghiêm đi khỏi, Y Tịnh cũng từ bên trong bước ra. Trên người chỉ khoát một cái áo choàng tắm, mái tóc ướt nhỏ giọt xuống cổ. Anh đi đến ngồi cạnh Khinh Tiêu, “Anh thật là biết gạt người!”

Khinh Tiêu xoay qua kéo Y Tịnh ngã lên người mình, cướp lấy khăm trên tay người kia giúp anh lau tóc. “Anh gạt chuyện gì?”

“Em đã biết cái tin đồn kia a, mà em cũng không có giận Khinh Nghiêm. Anh đã thổi phồng mọi chuyện lên.”

Cười khẽ, anh hôn lên môi hồng của người yêu: “Em nhận ra?”

Mộ Dung Y Tịnh ngồi dậy, giật lại cái khăn: “Tất nhiên, anh làm nhiều chuyện như vậy sao em không biết? Đầu tiên là viện cớ Dương Na có thai nên anh khuyên dì Từ nghỉ một thời gian về nhà chăm sóc Dương Na, rồi lại dùng nhiều cách để chú Dương chuyển hết số cổ phần cho anh, cuối cùng dùng một lý do ngốc hết sức để kêu Khinh Nghiêm thôi việc một thời gian…”

Càng nói, giọng Y Tịnh càng nghiêm túc: “Anh đã biết việc kia, nên mới muốn ôm hết mọi nguy hiểm về mình, đẩy người nhà càng xa Mộ thi càng tốt?”

Cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, Khinh Tiêu thở dài, dự tính trong lòng anh, Y Tịnh thật đã biết rõ: “Em nói phải, hai tuần trước lúc em ngủ anh có đến thư phòng xem tài liệu thì phát hiện một phần văn kiện của ám bộ gửi cho em, anh đã xem trúng nó và biết việc kia.” Lại thở dài: “Thì ra em không chuyển cổ phần của mình cho anh để anh thực hiện kế hoạch là vì sợ anh gặp nguy hiểm? Anh cứ nghĩ mình đã vô tình kéo em vào chuyện này, thì ra không phải vậy, mà là từ đầu, chuyện em biết được còn nhiều hơn anh.”

Mộ Dung Y Tịnh cũng trầm mặc: “Em thật xin lỗi anh, cũng vì em mà anh bị cuốn vào nguy hiểm, đôi khi nghĩ kỹ lại, có lẽ chúng ta yêu nhau là sai rồi!”

Ghì chặt hai vai người kia, Dương Khinh Tiêu tức giận nhưng cũng rất mềm nhẹ nói: “Em tại sao lại có cái ý nghĩ đó? Đã trãi qua bao nhiêu chuyện, đến bây giờ em còn coi anh là người khác sao? Anh những tưởng trong lòng em  hai chúng ta đã là một rồi!”

Gục đầu lên vai Dương Khinh Tiêu, Y Tịnh chưa từng tỏ ra bất lực như hiện tại, “ Em yêu anh, nhưng khi nghĩ đến tính mạng anh đang bị đe dọa bởi vì em, em lại không chịu nổi, nếu như một ngày nào đó em bất cẩn một chút, một ngày nào đó em hơi lơ là, trước mặt em có thể là cái…cái xác của anh…”

Tim Dương Khinh Tiêu đột ngột thắc lại đau đớn, anh làm sao vậy? Từ khi nào anh đã xem người đang trong lòng như thần thánh, chẳng phải cái ý nghĩ đó cũng giống những người không hiểu Y Tịnh sao. Trong khi Y Tịnh lo lắng cho tính mạng của anh thì anh lại tin rằng người này rất mạnh mẽ, không dễ dàng để người khác đả thương, nhưng giữa làn đạn ai mà biết được, nhỡ đâu Y Tịnh….anh sẽ phải sống như thế nào? Anh đã từng nghĩ Y Tịnh có hay không loại bỏ tử huyệt là mình, trong khi người này tìm mọi cách bảo vệ anh. Anh đúng là đáng chết, tại sao lại không tin Tịnh của anh? Lúc hiện tại Khinh Tiêu mới phát hiện Mộ Dung Y Tịnh có bao nhiêu yếu mềm, có bao nhiêu mệt mỏi.

Đưa tay vuốt ve mái tóc mà anh yêu nhất, Khinh Tiêu trầm giọng bên tai người nọ: “Y Tịnh, anh biết anh quan trọng như thế nào với em mà, anh sẽ tự bảo trọng, anh hứa với em, ngày nào Mộ Dung Y Tịnh còn sống, Dương Khinh Tiêu sẽ vẫn mãi ở bên cạnh. Hãy mạnh mẽ lên, chúng ta rồi sẽ vượt qua mọi chuyện thật tốt.”

Y Tịnh trong nhất thờ buông bỏ hết mọi lo lắng cùng bất an, vẫn vùi đầu vào hõm vai Dương Khinh Tiêu, anh thấy thật bình tâm, nếu ngay lúc này nhắm mắt lại và không mở ra được nữa, anh cũng bằng lòng. “Ân!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.