Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 101



Học tập không giới hạn tuổi tác.

Trong trại huấn luyện, mỗi ngày ngoài học, nghe giảng ra, thời gian còn lại là thực hành.

Trong sáu mươi mấy người, thực sự có thiên tài trong thiên tài, Tần Hoan bị họ khơi dậy ý chí chiến đấu, cũng hao tâm học hành.

Chớp mắt mười ngày trôi qua, Tần Hoan và Tiêu Mặc thật sự gặt hái được rất nhiều.

Đặc biệt là Tần Hoan, hắn vốn rất có thiên phú, mười ngày này vùi đầu mà học, ngày thi thử cuối cùng, trực tiếp nhảy dù đến top 5 – lúc mới vào trại huấn luyện thi thử, thành tích của hắn trong sáu mươi mấy người, chỉ xếp ở giữa.

Cuộc thi vật lý vào tháng Tư, bây giờ là tháng hai, nếu hai tháng kế tiếp có thể tiếp tục cố gắng, rất có thể Tần Hoan có thể giành giải thưởng.

Mấy thầy cô đều đánh giá cao hắn.

Sau khi chấm điểm hết bài kiểm tra cuối cùng, giáo viên trả lại điện thoại cho tất cả mọi người, và nói vài lời cổ vũ xuất phát từ nội tâm, bốn giờ chiều, có xe trường đến để đón học sinh.

Đảm bảo rằng mọi học sinh đều được đưa hết về nhà.

Xe trường đến nhà Tần Hoan trước, Tần Hoan và Tiêu Mặc ở gần, hai người được thầy Hồ đồng ý, liền cùng nhau xuống xe.

Tần Hoan để đồ đạc ở quán cà phê trước, định đưa Tiêu Mặc trở về.

Hai người vừa đi không xa, bên cạnh liền vang lên tiếng xe, sau đó một chiếc xe chậm rãi dừng lại trước mặt bọn họ.

Cửa sổ xe hạ xuống, Từ Hạo Xương cởi dây an toàn rướn người ra hỏi, “Có thời gian không? Tôi có việc muốn tìm cậu.”

Tiêu Mặc và Tần Hoan liếc nhau, “Có.”

Từ Hạo Xương nói: “Vậy lên xe. “

Tiêu Mặc và Tần Hoan đều không nhúc nhích, Tần Hoan nói: “Quán cà phê nhà tôi ở gần đây, Từ tiên sinh không ngại, thì đến nhà tôi nói chuyện? “

Từ Hạo Xương mặc dù là ăn chơi trác táng, nhưng cũng biết Tiêu Mặc và Tần Hoan có cảnh giác với gã, vì thế sảng khoái gật đầu, “Được. “

Ba người trở lại quán cà phê.

Mẹ Tần thấy Tần Hoan đi rồi lại trở về, sau đó nhìn thấy Từ Hạo Xương, “Hoan Hoan, đây là ai?”

“Một người bạn ạ.” Tần Hoan giới thiệu cho mẹ Tần.

Mẹ Tần đáp một tiếng, gật gật đầu, “Đi lên ngồi trước đi.”

Bà lại hỏi: “Đúng rồi, đồ uống của Hoan Hoan và Tiểu Mặc giống như trước nhỉ? Còn vị tiên sinh này thì sao, muốn uống gì?”

Từ Hạo Xương nói: “Cho tôi một tách cà phê là được.”

Sau khi ba người lên lầu, mẹ Tần liền bảo người dựng tấm biển ở đầu cầu thang, sau đó cúi đầu vắt nước trái cây pha cà phê.

Quán cà phê có nhạc nhẹ dịu, tầng hai rất yên tĩnh, là một nơi tuyệt vời để trò chuyện.

Tần Hoan mở miệng trước, “Làm sao anh biết hôm nay bọn tôi trở về? “

“Tôi hỏi Dư Hải Dược.” Trên thực tế một tuần trước Từ Hạo Xương đã muốn tìm Tiêu Mặc, nhưng bởi vì Tiêu Mặc và Tần Hoan đều đang huấn luyện khép kín, gã đành phải đợi đến hôm nay.

Tiêu Mặc hỏi: “Anh tìm chúng tôi có chuyện gì? “

Từ Hạo Xương trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Chí Phong anh ấy có liên lạc với cậu không?”

“Có. ” Tiêu Mặc nói, “Nhưng anh ta chỉ liên lạc với tôi một lần.”

Từ Hạo Xương nhìn chằm chằm Tiêu Mặc, vẻ mặt nhiễm lo lắng, “Hồi nào?”

“Vào ngày 16 tháng 1, anh ấy đến gặp tôi. “

“Tháng trước.” Từ Hạo Xương bực bội gãi đầu, “Sau đó thì sao? Anh ấy có liên lạc với cậu lại không?”

Tiêu Mặc lắc đầu, “Không.”

Nghe xong, Từ Hạo Xương nhịn không được nói tục, “Má nó.”

“Có chuyện gì vậy?” Tiêu Mặc nhíu mày, dù y cảm thấy rất khó chịu về việc Lâm Chí Phong thích cha mình, nhưng bên cạnh đó, y cũng cảm kích Lâm Chí Phong.

– Lâm Chí Phong từ đầu đến cuối đều tin tưởng cha Tiêu, hơn nữa cũng từng điều tra, còn cung cấp manh mối cho y.

“Tôi không liên lạc được với anh ấy.”

Từ Hạo Xương chứa đầy sự bực dọc giữa hai hàng lông mày, “Ngày 16 anh ấy gọi cho tôi, nói trở lại, buổi tối tụ tập một chút, nhưng không đợi tôi sắp xếp, anh ấy đã gọi cho tôi nói là có việc phải quay lại, sau đó bắt đầu từ ngày 20, anh ấy giống như bốc hơi khỏi thế gian, không thể tìm thấy anh ấy. “

Tiêu Mặc hỏi: “Người nhà anh ta thì sao? Bạn bè đâu? “

“Hỏi rồi, không ai biết anh ấy đã đi đâu.” Từ Hạo Xương nói, “Kể từ khi Tiêu Cần.... Sau khi cha cậu qua đời, Chí Phong đã thay đổi rất nhiều, anh ấy bắt đầu làm việc điên cuồng, như một người nghiện công việc, nếu không chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, có thể khiến cho một công ty gần phá sản khởi tử hồi sinh.

Anh ấy sẽ không biến mất mà không một tiếng động, công việc chất đống, nếu anh ấy muốn đi đâu, chắc chắn anh ấy sẽ nói với bà nội ảnh.”

Tiêu Mặc trầm ngâm hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Chu Tranh? “

“Chu Tranh? Nó làm sao, có liên quan gì đến nó à? ” Từ Hạo Xương như lọt vào sương mù, gã không nhận được lệnh triệu tập của cảnh sát, ngày xảy ra tai nạn gã và Lâm Chí Phong đều ở Singapore, không có khả năng phạm tội, bị loại ra đầu tiên.

Tần Hoan hỏi Từ Hạo Xương, “Chu Tranh đã về chưa?”

Từ Hạo Xương gật đầu, “Về lâu rồi.”

Gã nghi hoặc nhìn Tiêu Mặc và Tần Hoan, “Nhưng chuyện này có liên quan gì đến Chu Tranh? Mặc dù tiểu học Chu Tranh mới gia nhập đám chúng tôi, nhưng tiểu học, trung học, đại học đều học chung, chúng tôi cùng nhau lớn lên, chẳng lẽ nó còn có thể hại Chí Phong sao? Hơn nữa nó có lý do gì để hại Chí Phong? “

Tiêu Mặc nhớ lại ngày gặp Lâm Chí Phong, nói với Từ Hạo Xương.

“Ngày hôm đó Lâm Chí Phong đến tìm tôi, hỏi tôi tra được gì, tôi nói với anh ấy Chu Tranh từng là bạn trai của Lý Tư, sau khi nghe xong anh ấy sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên bảo chúng tôi xuống xe, chỉ để lại một câu sẽ liên lạc lại tôi liền đi, rất vội. “

Từ Hạo Xương vẻ mặt ngu ngơ, “Chờ một chút, cậu nói Chu Tranh là bạn trai của Lý Tư? “

“Ừ. “

Từ Hạo Xương cực kỳ kinh ngạc, thốt ra, “Không thể nào.”

“Tại sao không thể? ” Giọng nói của cha Tần vang lên, ông và mẹ Tần sóng vai, đi về phía họ.

Mẹ Tần đặt đĩa trái cây, đồ ăn nhẹ và đồ uống lên bàn, mỉm cười với Tiêu Mặc, đi xuống trước.

Ba Tần nhìn Từ Hạo Xương, tự giới thiệu: “Tôi là cảnh sát hình sự cục công an thành phố Tần Châu, Chu Tranh mà cậu vừa đề cập không thể là bạn trai của Lý Tư, vì sao lại nói như vậy? “

Tần Hoan kêu một tiếng, “Ba. “

Sau đó, hỏi: “Sao ba tới đây?”

Cha Tần nói: “Ba vừa lúc ở nhà, mẹ của con nói rằng con đang ở quán cà phê, nên qua đây, ba đến tìm Tiêu Mặc. “

Nói xong ông liền tiếp tục nhìn chăm chú Từ Hạo Xương, chờ đợi đáp án của Từ Hạo Xương.

Từ Hạo Xương cách một lúc lâu mới nói: “Nó có chứng ghét nữ nghiêm trọng, hơn nữa đặc biệt ghét mấy cô gái như Lý Tư, mọi người đều biết Lý Tư đúng không, Lý Tư thông minh, xinh đẹp, rất được hoan nghênh, lại biết cách đối nhân xử thế  —— Mà Chu Tranh thì ghét loại người này nhất. “

Ba Tần nhíu mày rất chặt, “Ý cậu là sao? “

Tần Hoan và Tiêu Mặc cũng nhìn Từ Hạo Xương, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Từ Hạo Xương có chậm chạp đến đâu, cũng ý thức được Chu Tranh có thể có liên quan đến vụ án Lý Tư bị giết năm đó, gã im lặng một hồi, sắp xếp xong ngôn ngữ mới nói: “Tôi cũng vô tình biết được từ mẹ tôi. Mẹ của Chu Tranh rất giống Lý Tư, không phải nói diện mạo, mà là nói về tính cách và cách đối nhân xử sự, đương nhiên hai người cũng đều xinh đẹp.

Mẹ của Chu Tranh và cha nó không phải là yêu mà cưới, mà là thông gia thương mại, loại hôn nhân này rất phổ biến, nhưng mẹ Chu Tranh có hơi khác người —— trước khi kết hôn bà đã có bạn trai, thậm chí đã đến mức nói chuyện cưới gả, nhưng đối phương chỉ là một công chức bình thường, không lọt vào mắt của ông ngoại Chu Tranh, vì thế tình cảm giữa bọn họ không thể tu thành chính quả, bà bị ép gả cho cha Chu Tranh.

Sau khi Chu Tranh được sinh ra, bà chưa từng làm hết trách nhiệm của người làm mẹ, đối đãi với Chu Tranh như đối đãi với người xa lạ, sau đó lại một lần nữa đối xử tốt với người kia, hai người ngoại tình, cha Chu sau khi biết chuyện này, cũng không nói gì, ngược lại ổng cũng bắt đầu nuôi tình nhân bên ngoài, mở một con mắt nhắm một mắt với việc này. Nhưng khi có người ngoài, họ luôn thể hiện sự ân ái, tương kính như tân.

Nhưng sau khi biết mẹ Chu Tranh ngoại – tình, cha Chu thường xuyên ở trước mặt Chu Tranh dè bĩu, nhục mạ mẹ nó, cảnh cáo Chu Tranh tránh xa người giống mẹ Chu... Đáng sợ là chính mẹ Chu cũng biết, nhưng không giải thích với Chu Tranh. Về sau, Chu Tranh càng trực tiếp bắt gặp mẹ nó cùng người đàn ông kia đang í ẹ, từ đó về sau nó liền thay đổi, có vấn đề tâm lý rất nghiêm trọng, ghét phụ nữ, bệnh sạch sẽ, còn ngược đãi động vật…”

Ba Tần co ngón tay nhịp vào đùi mình, “Bệnh sạch sẽ của cậu ta có nghiêm trọng không?”

“Trước đây không quá nghiêm trọng, mấy năm nay trở nên tệ hơn.” Từ Hạo Xương suy nghĩ một chút rồi nói, “Đúng rồi, đôi găng tay của nó, chỉ hơn ba năm trước đây mới đeo, thời gian cụ thể thì…Có lẽ là sau khi Lý Tư gặp chuyện không may. “

Từ Hạo Xương càng nói lòng càng run sợ, gã không phải kẻ ngốc, đương nhiên nghe ra bất luận là cảnh sát hay là Tiêu Mặc, đều hoài nghi Chu Tranh. Hơn nữa hiện tại gã cũng cảm thấy hiềm nghi của Chu Tranh rất lớn.

Nếu lúc đó Lâm Chí Phong thật sự trở về tìm Chu Tranh, vậy anh ấy đột nhiên mất tích, có phải thật sự có liên quan đến Chu Tranh hay không?

Tiêu Mặc hỏi: “Anh biết việc này, vậy những người khác có biết không?”

“Cái gì?”

“Về bệnh tâm lý của Chu Tranh. “

Từ Hạo Xương lắc đầu, “Không có, chỉ có tôi và mẹ tôi biết, bác Chu trọng sĩ diện, những chuyện này được bảo mật rất kín, mẹ tôi và mẹ Chu Tranh là bạn, nên bà ấy mới nói với mẹ tôi. “

Ba Tần nói: “Chu Tranh có qua lại với người khác không?”

Từ Hạo Xương gật đầu, “Có, nó đã từng hẹn hò với rất nhiều bạn gái, nhưng cũng lâu.”

Tần Hoan bình tĩnh nhìn gã, “Vậy anh nói anh ta có chứng chán ghét con gái, không thể hẹn hò với Lý Tư. “

“Chứng ghét phụ nữ không phải là chứng sợ phụ nữ, hơn nữa đối tượng là Lí Tư, vì vậy càng không thể.” Từ Hạo Xương lấy điện thoại ra, chọn ra một số hình ảnh từ điện thoại, chỉ vào hình và nói,  “Ngoan, ngốc bạch ngọt, không có não, vâng lời.. Chu Tranh thích loại này, cũng chỉ qua lại với mấy nữ sinh này. “

Gã suy nghĩ một chút, lại kéo lại một tấm ảnh chụp chung, ” Cô gái này tên là Millie, năm ngoái Chu Tranh hẹn hò với cô ấy ba tháng, các người chỉ cần tiếp xúc với cô ấy một chút, liền hiểu ý tôi là gì. “

“Cảm ơn cậu hôm nay đã hợp tác.” Ba Tần đứng dậy, và nói với Tiêu Mặc, “Chú đến nhà cô con muộn chút tìm con, về cha con, chú có một số điều muốn hỏi con. “

Dừng một chút, ông lại nhắc nhở Từ Hạo Xương: “Tốt nhất cậu đừng mang chuyện hôm nay đi chất vấn Chu Tranh…Cứ coi như chưa từng xảy ra là được.”

Ông nói xong, nhắn tin cho người trong cục, tìm một nữ cảnh sát đi tra Millie với ông.

sau khi ba Tần rời đi, Từ Hạo Xương trầm mặc thật lâu, áp suất quanh thân rất thấp, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Tần Hoan và Tiêu Mặc đều không nói gì.

Họ cũng cau mày như nhau.

Tung tích Trần Phi không rõ, Lâm Chí Phong mất tích ở Mỹ, Chu Tranh không sợ, ngoại trừ nhân chứng, càng nhiều vật chứng đã sớm trôi theo thời gian biến mất hầu như không còn.

Bây giờ họ không có bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh rằng Chu Tranh đã phạm tội.

Cuối cùng Từ Hạo Xương cũng mở miệng một lần nữa, giọng của gã lạnh thấu xương, “Nếu Chu Tranh là hung thủ, Chí Phong nhất định sẽ bắt nó. “

Tiêu Mặc nói: “Chu Tranh đã trở lại, anh ta không có gì cả.”

“Cho nên nhất định là Chí Phong  đã xảy ra chuyện.” Từ Hạo Xương đứng dậy, “Tôi sẽ đi tìm Chu... “

Gã còn chưa dứt lời, điện thoại của Tiêu Mặc liền vang lên.

Tiêu Mặc cúi đầu nhìn vào số máy người gọi, là số lạ, nhưng số này đến từ Mỹ.

“Alô?”

“Tiêu Mặc, là tôi đây.”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mệt mỏi của Lâm Chí Phong, gã nói với Tiêu Mặc: “Cậu liên lạc được với Hạo…Từ Hạo Xương không? Xin hãy giúp tôi liên lạc với cậu ta.”

“Anh ta đang ở ngay trước mặt tôi. “

Tiêu Mặc ngẩng đầu nhìn Từ Hạo Xương, đưa điện thoại di động qua, “Lâm Chí Phong.”

Từ Hạo Xương trợn tròn mắt, lập tức giật lấy điện thoại di động, một hơi hỏi ra một đống câu hỏi, “Anh, anh đang ở đâu? Anh không sao chứ? Sao đột nhiên em không liên lạc được với anh?”

“Tôi không sao, nhưng bây giờ tôi bị kẹt rồi. ” Lâm Chí Phong nói, “Hạo, cậu giúp tôi một việc.... Cho máy bay nhân nhà cậu đến đón bọn tôi, tôi đang ở New York, lúc đến cậu bảo người gọi số này.”

Gã nói thêm: “Đừng dùng điện thoại của cậu liên lạc với tôi, cũng đừng để cho Chu Tranh biết, cậu cứ coi như hẹn ra ngoài chơi bình thường đi, biết chưa?”

“Được rồi, anh đợi em.” Trả lại điện thoại di động cho Tiêu Mặc, Từ Hạo Xương liền cầm áo khoác lên, vội vàng bước chân xuống lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.