Tần Hoan đứng tại chỗ, chờ Tiêu Mặc đi vào cửa hàng, nhìn không thấy người nữa, mới quay đầu trở lại, đi tới trước mặt Lâm Giai Giai nói: “Ngồi xuống rồi nói.”
Nhìn hết toàn bộ vẻ mặt của Tần Hoan, Lâm Giai Giai cắn môi, đi đến ghế nghỉ ngơi ngồi xuống.
Tần Hoan ngồi xuống ở một đầu khác, khoảng cách trung gian có thể ngồi hai người nữa.
“Chuyện gì? Cậu nói đi.”
Tần Hoan tị hiềm làm cho Lâm Giai Giai giận trắng mặt, sự đáng yêu của cô biến mất trong một giây,”Cậu sợ tớ vậy sao, tội gì mà phải ngồi xa như vậy?”
Tần Hoan lắc đầu, “Không phải sợ cậu, chỉ là có một chút khoảng cách sẽ khá hơn, đỡ phải bị người ta nói này kia, lời đồn đại không tốt với cậu.”
“Cả lớp đều biết tớ thích cậu, cầu mà không được, lời đồn còn có thể đáng sợ hơn nó sao?” Lâm Giai Giai chất vấn.
Tần Hoan nói: “Biết.”
Lâm Giai Giai thở ra một hơi, đổi vấn đề khác, “Tớ không đẹp sao?”
Cô luôn có lòng tin, cảm thấy rằng là bất luận là vẻ đẹp, đáng yêu, trí tuệ, cô cũng không hề kém, điểm này có thể nhìn ra được do có nhiều nam sinh vây quanh cô.
Nhưng cố tình cô lại say nắng Tần Hoan, cô thích hắn, từ lớp mười đã thích.
Nhưng theo đuổi lâu như vậy, Tần Hoan vẫn cư xử lạnh lùng với cô như trước.
Tần Hoan có gì nói đó: “Rất đẹp.” Chẳng qua trong mắt hắn, ở trong lòng hắn, không ai đẹp hơn bạn cùng bàn nhà mình.
Lâm Giai Giai hỏi: “Vậy sao tớ không được?”
Tần Hoan nở nụ cười, hỏi lại: “Nếu như tớ thích cậu vì vẻ bề ngoài của cậu, cậu sẽ vui hả?”
Lâm Giai Giai nhất thời nghẹn lời, một lúc lâu cô mới phản ứng được, dậm chân một cái, tức giận phản bác, “Cậu biết tớ không phải có ý này.”
“Tớ không.” Lâm Giai Giai nhìn Tần Hoan, mê luyến trong mắt không giảm.
Tần Hoan mặc áo T-shirt và quần hưu nhàn Tiêu Mặc giúp hắn chọn lần trước, vô cùng đơn giản, nhưng vẫn không ngăn nổi sự đẹp trai của hắn, ở trong mắt Lâm Giai Giai, lại đẹp hơn bất kì một người nào a dua nịnh nọt cô, đẹp kinh khủng, chỉ có người tài nhưu thế mới có thể xứng với cô.
“Tớ có người mình thích rồi.” Tần Hoan đột nhiên nói, “Tớ rất thích cậu ấy.”
Lâm Giai Giai cứng lại, “Ai?”
“La Âm? Đồ Tuyết? Dư Yến?” Sau đó lại nói liên tiếp mấy cái tên.
“Không phải là các cậu ấy.”
“Vậy là ai?” Lâm Giai Giai tái mặt, cô nắm chặc dây của túi xách, “Cô ấy đẹp hơn tớ, thích cậu hơn tớ sao?”
“Cậu ấy…” Nhớ tới bạn cùng bàn, Tần Hoan nhếch miệng lên,”Cậu ấy không giống với cậu, nhưng trong lòng tớ, cậu ấy là duy nhất, độc nhất vô nhị, tớ thích cậu ấy, không liên quan tới bề ngoài, chỉ bị cậu ấy hấp dẫn.”
Lâm Giai Giai ổn định cảm xúc, “Tóm lại tớ sẽ không bỏ qua, kiên trì tất sẽ thắng lợi, hơn nữa ngoài tớ ra, còn có ai có thể xứng với cậu.”
“…” Tần Hoan không nói gì.
Lâm Giai Giai đứng lên, cô chỉ chỉ vòng đu quay cao chọc trời, “Đi ngồi với tớ một lần.”
Không đợi Tần Hoan nói, cô lại nói: “Chẳng lẽ chuyện đơn giản như vậy cậu cũng muốn từ chối tớ? Cho dù là đi chung với bạn học, cũng có thể chứ.”
“Không thể.” Tiếng của Tiêu Mặc bỗng vang lên từ phía sau, y nhìn Lâm Giai Giai, rồi nói, “Cậu ấy phải đi chung với tớ.”
Vừa nhìn thấy Tiêu Mặc, nụ cười chân thành của Tần Hoan lại trỗi dậy, hắn đứng dậy đi lại Tiêu Mặc, “Sao cậu lại ra thế?”
Tiêu Mặc quay đầu nhìn hắn, “Đi dạo xong.”
Tần Hoan cười hỏi: “Có mua cái gì không?”
Tiêu Mặc lắc đầu, “Không có gì có thể mua.”
Mắt thấy Tần Hoan bị Tiêu Mặc đột nhiên xuất hiện hấp dẫn ánh mắt, Lâm Giai Giai tức gần chết, thật ra cô đã quên, trong sổ của cô, ngoài Tần Hoan thì còn một Tiêu Mặc, chỉ là người trước cô rất thích, còn người sau, cô ghét cay ghét đắng.
Lâm Giai Giai cười lạnh nói: “Tiêu Mặc, cậu dựa vào cái gì mà lại nói không thể thay cho Tần Hoan? Tần Hoan cũng không phải là của cậu.”
“Bọn tôi đã hẹn xong.” Giọng của Tiêu Mặc rất nhạt, “Thứ tự đến trước và sau, cậu không biết à?”
Sắc mặt Lâm Giai Giai khó coi, “Cậu ——”
Tiêu Mặc ngắt ngang cô, nói: “Ban nãy tôi gặp La Âm, cậu ấy và Đồ Tuyết đang tìm cậu, cậu đi tìm các cậu ấy cùng đi vòng đu quay với cậu đi.” Nói xong, y kéo Tần Hoan đi thẳng một mạch.
Bị Tiêu Mặc kéo đi, trong lòng Tần Hoan rất vui. Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm tay Tiêu Mặc nắm mình, cong khóe miệng, cười toe toét.
Sau khi tách ra khỏi Lâm Giai Giai, Tần Hoan lại mang Tiêu Mặc đi chơi hết tất cả các trò trên mặt đất, gần tới giữa trưa, mới gọi điện thoại cho Diệp Hiểu Hiểu, đi tới chỗ tập hợp.
Chỗ tập hợp là một nhà hàng trên phố mua sắm.
Vì đang trong kì nghỉ lễ quốc khánh, du khách rất nhiều, bởi vậy bên trong nhà hàng của công viên rất đông, lúc đám Tiêu Mặc tới chỗ, mọi người vẫn đang xếp hàng ở nhà hàng. Đằng trước còn một bàn.
Diệp Hiểu Hiểu mắt sắc, cách thật xa đã nhìn thấy người, cậu ta hắn dùng lực phất tay,kêu lên, “Anh Tần, ở đây này.”
Tần Hoan cũng giơ tay lên ra hiệu.
Hà Húc chỉ thấy hai người bọn họ, hơi không hiểu hỏi: “Lâm Giai Giai đâu? Không phải cậu ấy đi tìm các cậu sao?”
Tần Hoan nói: “Cậu ấy có tới, nhưng bọn tớ không đi chung.”
“Vậy cậu ấy đi đâu?” Hà Húc tìm Đồ Tuyết, “Cậu lại gọi điện cho cậu ấy xem, hỏi coi ở đâu?”
Đồ Tuyết “Ừ” một tiếng, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Cũng không lâu lắm cô liền cúp máy, nói: “Cậu ấy đi về rồi.”
Hà Húc nhíu mày, “Sao cậu ấy không nói với tớ một tiếng.”
Diệp Hiểu Hiểu vỗ vỗ vai của Hà Húc, an ủi hắn, “Vị này là công chúa nhỏ chân chính, cậu ta lúc nào cũng vậy, quen đi, quen là tốt rồi.”
Cùng lúc đó, người bán hàng vừa vặn gọi tới số của họ, có thể đi vào.
Vì thế mọi người liền quên chuyện Lâm Giai Giai đi, xông vào nhà hàng.
Ăn cơm chỉ để tranh giành.
Lâm Giai Giai không ở đây, cũng chỉ còn có mười người, chỉ có hai nữ sinh là La Âm và Đồ Tuyết, ngoài ra đều là nam sinh.
Mười bảy, mười tám tuổi vẫn đang là tuổi lớn, lại chơi cả sáng, ngửi mùi thơm, bụng mọi người đã sớm đói đến réo cả lên, cho nên mỗi một món ăn được bưng lên, họ đều dùng vô ảnh tay, đồng loạt mấy đôi đũa, cả bàn đã được càng quét sạch sẽ.
Lại một lần nữa không cướp được thịt, Tào Di Cảnh vô cùng tức, hắn thầm phỉ báng, “Văn ủy, Đồ Tuyết, hai người các cậu trong nội tâm thật ra là nam đúng không?”
Cả đĩa thịt xào cơ bản đều bị các cô đoạt hết.
La Âm trừng hắn, siết quả đấm uy hiếp, “Nói như rằng ngay cả nước cũng không cho cậu húp một miếng vậy.”
Tào Di Cảnh sợ hãi các thứ, gần như là dưới uy hiếp của quả đấm, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Tiếp theo lại có một phần thức ăn được mang lên, là sườn chua ngọt.
Nhưng mà lần này mọi người chưa kịp vươn đũa, cả cái đĩa đều bị Tần Hoan lấy đi, hắn hoàn toàn không nhìn tới ánh mắt “Gào khóc đòi ăn” của mấy người đang vươn đũa về phía hắn, trực tiếp đặt ở trước mặt Tiêu Mặc, “Cậu thích sườn chua ngọt nè, ăn mau đi.”
Mọi người: “…”
Diệp Hiểu Hiểu kêu lên: “Anh Tần, cậu không công bằng nhé, bọn tớ cũng muốn ăn.”
Tần Hoan lại gắp miếng cá đặt vào trong chén của Tiêu Mặc, “Ban nãy các cậu đoạt nhiều món rồi, bạn cùng bàn của tớ một miếng cũng chưa ăn được nữa.”
Hắn nói xong, lại gắp thêm một đũa rau xào xanh um bỏ vào chén của Tiêu Mặc.
Bất công quang minh chính đại.
La Âm và Đồ Tuyết nhìn nhau một cái, đều phát hiện có ánh sáng nơi đáy mắt của nhau, La Âm cười nói: “Anh Tần, cậu cưng Tiêu Mặc quá.”
Tần Hoan tựa lưng vào ghế ngồi cười, “Tất nhiên rồi, đây chính là bạn cùng bàn tớ ngóng trông một năm mới tới, hơn nữa bạn cùng bàn của tớ ưu tú như này, muốn thông minh có thông minh, muốn nhan sắc có nhan sắc, đổi lại là các cậu, các cậu không cưng sao?” Dứt lời hắn lại múc cho Tiêu Mặc chén canh, chăm sóc kĩ càng mọi khía cạnh.
Mọi người: “…”
Không hiểu sao lại cảm thấy y như là bị show ân ái đầy mặt.
Cái vẹo gì, chắc chắn là ảo giác.
Món mới lên bàn, tình cảnh lại loạn cả lên, hơn mười đôi đũa đánh lung tung beng trên bàn, tràn đầy hoan thanh tiếu ngữ.
Bị sự náo nhiệt và vui vẻ như vậy cuốn hút, Tiêu Mặc cũng nở nụ cười, đôi mắt từ trước đến nay bình thản không gợn sóng lại toát lên vẻ thần thái.
Cơm nước xong, mọi người lại thương lượng đi chơi gì tiếp theo.
Mấy trò chơi cảm giác mạnh buổi sáng bọn họ đều chơi hết rồi, buổi chiều lại chuẩn bị đi chơi cái khác, La Âm và Đồ Tuyết dọc đường nhìn thấy không ít trò chơi tâm thiếu nữ và trẻ con, định kết bè đi chơi, những người khác ngoài Diệp Hiểu Hiểu, đều chuẩn bị đi phòng trò chơi.
Vì thế Hà Húc nói: “Diệp Hiểu Hiểu, hai vị công chúa lớp chúng ta giao cho cậu, bảo vệ hai cậu ấy cho tốt.”
Diệp Hiểu Hiểu nhìn La Âm một cái rồi nhìn Đồ Tuyết, nhớ lại ban sáng mình bị camera chi phối sự sợ hãi, nhất thời cảm thấy là hai vị bà cô này có thể xưng là nữ hán tử, có thể lấy một địch một trăm, cậu ta không thể giúp gì được, vừa định nói là đổi ý muốn đi phòng trò chơi, đã bị lôi đi.
Đồ Tuyết và La Âm ăn ý nói: “Nhiệm vụ chụp ảnh buổi chiều vẫn tiếp tục giao cho cậu.”
Diệp Hiểu Hiểu vẻ mặt sinh không thể yêu, la: “Anh Tần, mau cứu tớ ——”
Tần Hoan không chỉ không để ý, còn quơ hai tay, “Cố lên nhé.”
Hoàn toàn là dáng vẻ xem kịch vui.
——
Điều hòa của phòng trò chơi được bật hết, vừa đi tới, lập tức cả người mát lạnh, như sống lại.
Tần Hoan nói với Tiêu Mặc: “Tớ đi đổi tiền cho cậu.”
Tiêu Mặc gật đầu.
Tần Hoan đổi một hơi ra một trăm tiền của trò chơi, đầy ắp cả cái túi nhỏ, rung lách cách cả lên. Hắn hỏi Tiêu Mặc, “Muốn chơi cái gì?”
Tiêu Mặc nhìn chằm chằm vào một chỗ, nghe nói xong, liền đi thẳng tới.
Y đi đến trước một hàng máy ném bóng rổ rồi dừng lại, nhìn người khác ném bóng tràn đầy hứng thú.
Hôm nay rất nhiều người đến khu vui chơi này, giữa trưa nhiệt độ cao, không khí mát mẻ của phòng trò chơi là lựa chọn hàng đầu, mà đối với nam sinh mà nói, máy ném bóng là nơi giết thời gian tốt nhất.
Một hàng máy ném bóng bị chiếm hết chỉ còn lại một máy.
Tần Hoan hỏi: “Muốn chơi hả?” Hắn hỏi, rồi chuẩn bị đút tiền vào máy trò chơi.
“Không.” Tiêu Mặc cản hắn.
Tần Hoan không đút tiền nữa, “Vậy?” Tầm mắt của hắn quétqua bên kia, đột nhiên nở nụ cười, hắn chỉ vào máy nhảy cách đó không xa, “Bằng không chơi cái đó?”
Men theo ngón tay của Tần Hoan nhìn sang, Tiêu Mặc thấy được hai bệ máy nhảy kế nhau.
Trong đó có một đứa bé tám tuổi đang nhảy theo âm nhạc trên máy, cha mẹ bên cạnh, cười lấy điện thoại chụp ảnh cho đứa bé.
Tiêu Mặc tò mò nhìn cả hồi, nhấc chân đi tới.
Tần Hoan cười đuổi kịp, phát hiện Tiêu Mặc thấy hứng thú, liền đút tiền ngay vào máy trước mặt hắn, “Chơi được rồi.”
Lúc Tiêu Mặc học cấp 2 trong nhà xảy ra chuyện cho nên có rất nhiều bạn cùng lứa đều đã từng chơi, nhưng Tiêu Mặc lại chưa từng chơi, gần như là lần đầu y vào phòng trò chơi vậy, mà loại máy nhảy này, thì từ trước tới nay y chưa từng đụng tới, ngay cả quy tắc cũng không hiểu.
Sau khi trò chơi bắt đầu, phải cách mấy giây y mưới phản ứng được, nhưng lại vẫn không hề nhúc nhích, vốn là không biết chơi làm sao.
Mắt thấy điểm vẫn là con số 0 mà trò chơi đã sắp kết thúc, trên mặt y lộ ra một chút lo lắng.
Vào lúc này, Tần Hoan ra tay, hắn đứng ở sau lưng Tiêu Mặc, một bên giải thích cách chơi, một bên nắm tay của Tiêu Mặc, dẫn y nhảy chung.
Một bài hát chấm dứt nhanh chóng.
Tiêu Mặc vẫn đang mơ hồ, y quay đầu lại, mờ tịt nhìn Tần Hoan.
Tần Hoan cười với y, “Tiếp đi, học theo hình rồi làm.”
Tiêu Mặc do dự một chút, gật đầu.
Lần thứ hai bắt đầu trò chơi, Tiêu Mặc đã hiểu được một chút, y nhớ lại động tác mà Tần Hoan nắm tay y làm ban nãy, từ từ động.
Động tác của y tuy vẫn còn có hơi cứng ngắc, nhưng vẫn nhảy ổn.
Bạn nhỏ máy bên cạnh không nhảy nữa, vì thế Tần Hoan liền lên đó.
Hắn nói với Tiêu Mặc: “Tớ chơi với cậu.”
Có Tần Hoan kèm theo sự đẹp trai ngời ngời, xung quanh lập tức có không ít người vây quanh, đa số đều là nữ sinh, lời khen vang lên từng chút một.
Còn có người quay video lại.
Đám Tào Di Cảnh cũng vây xem.
Người chung quanh rất nhiều, cho nên nhảy xong bài thứ ba, Tiêu Mặc không nhảy nữa, Tần Hoan cũng ngừng lại theo.
Tần Hoan nói: “Giờ đi ném bóng ha?”
Máy ném bóng bây giờ không có ai, cả hàng sắp thẳng đều không có người.
Tiêu Mặc nghĩ nghĩ, gật đầu.
Tiêu Mặc chỉ chơi bóng rổ, dù cho chơi không tốt, nhưng lúc ném bóng, hai màn trước vẫn rất thoải mái, chỉ là màn thứ ba rất xa, kém rất nhiều điểm.
Tần Hoan không chút do dự ra tay giúp.
Đúng lúc Trương Tuân tới, hắn vừa thấy bóng rổ, nhất thời sự nhiệt huyết trỗi dậy. Hắn đi tới vỗ vỗ vai Tần Hoan, dáng vẻ nhao nhao muốn thử, “Anh Tần, đua nhé?”
“Chờ tí đã, chờ bạn cùng bàn của tớ thưởng thức xong cái đã.” Tần Hoan không quay đầu lại, chuyên chú giúp Tiêu Mặc.
“Rồi.” Trương Tuân đi đến một máy khác, đút vào máy hai đồng tiền trò chơi, “Tớ chơi trước nhé.”
Điểm cưới cùng mà Tiêu Mặc đạt được là 350 điểm, qua màn thứ ba, màn thứ tư Tần Hoan không giúp nữa, phải dựa vào chính Tiêu Mặc.
Dì rằng thành tích không được tốt lắm nhưng Tiêu Mặc chơi tới mặt mày đỏ ửng lên, mắt tản ánh sáng, rất vui vẻ.
Tần Hoan chọn máy có vé đổi quà, nháy mắt một cái với Tiêu Mặc, “Chờ tớ gom đủ sẽ đổi một món quà cho cậu.”
Tần Hoan nói được thì làm được, hắn liên tục thắng Trương Tuân ba ván, mỗi ván đều vượt hơn bảy trăm.
Hết ba ván, hắn đổi không ít quà.Lo là không đủ, hắn nói lời chào với Trương Tuân, lại mang Tiêu Mặc đi chơi mấy trò khác, hết mấy ván nữa, ôm một đống.
Có không ít cô nàng lớn gan bắt chuyện, dẫu sao thì độc thân bằng thực lực cũng không phải là giả, nhưng mà hắn lại từ chối hết.
Tần Hoan kéo Tiêu Mặc đi tới quầy phục vụ để đổi quà.
Qùa rực rỡ muôn màu, Tần Hoan liếc qua một lần, cuối cùng chỉ vào một cái khung ảnh đặt trong góc, nói với nhân viên công tác: “Lấy cái đó.”
Muốn đổi khung ảnh cũng không tốn nhiều vé lắm, vì thế Tần Hoan dùng phần còn sót lại đổi hai cây bút.
Đưa khung ảnh cho Tiêu Mặc, Tần Hoan nói: “Chờ lát nữa tìm nhân viên công tác chụp ảnh cho chúng ta, chụp xong, cậu bỏ vào, lần đầu tiên ra ngoài chơi, chụp ảnh chung vô cùng có ý nghĩa kỉ niệm.”
“Về phần hai cây bút này…” Hắn nghĩ nghĩ, chia một cây cho Tiêu Mặc, cười nói, “Mỗi người một cây, tình cảm mãi không phai.”
Tiêu Mặc nhận ảnh và bút, chống lại ánh mắt của Tần Hoan, một lát sau cong mắt, vẻ mặt nhu hòa, “Cảm ơn.”
Cuối cùng Tần Hoan cũng nhịn không được, tay đặt lên ddirrnh đầu của Tiêu Mặc, nhẹ nhàng xoa nhẹ.
Cảm giác được cái tay của Tần Hoan trên đầu mình, Tiêu Mặc sợ run lên, y theo đó mà siết chặt lấy ảnh trong ngực mình.
Không nói rõ được đây là cảm giác như thế nào.
Dù cho lúc cha còn sống, lúc ông ấy chạm vào người mình, cũng không hề có cảm giác như bây giờ.
Hình dung không được.
Mơ mơ hồ hồ, chỉ là cảm thấy có hơi tốt.
Im lặng.
Rất im lặng, hai người đều không nói chuyện.
Sau một lát, vẫn là Tần Hoan nói trước, “Đi chơi trò khác đi.”
Cách mấy giây sau, Tiêu Mặc mới “Ừ” đồng ý.
Hai người chơi hết các trò muốn chơi trong phòng trò chơi một lần, tiền trò chơi từ một trăm giờ chỉ còn có mười, Tần Hoan nhìn nhìn rất nhiều nữ sinh cách đó không xa đang bắt búp bê, có ý tưởng.
Hắn kéo Tiêu Mặc đi tới, chia cho Tiêu Mặc năm xu tiền trò chơi, “Chúng ta so một lần.”
Tiêu Mặc sửng sốt, “So cái gì?”
“Gắp búp bê.” Tần Hoan nói, “Trong nhóm chúng ta có hai vị công chúa mà, chủ yếu là kiếm quà cho các cậu ấy.”
Tiêu Mặc nghĩ đến La Âm và Đồ Tuyết, gật đầu, “Được.”
Tiêu Mặc không chơi gắp búp bê nhưng cũng biết trò này cần kỹ xảo, y không trực tiếp ra tay, mà đi dạo một vòng, lại đứng xem bên cạnh một lát, cho tới khi biết được cách chơi, lại đoán đại khái được cách và kỹ xảo, mới tìm một cái máy nhét tiền vào.
Lúc này Tần Hoan đã ôm hai con búp bê đi tới.
Hắn không quấy Tiêu Mặc, chỉ đứng bên cạnh xem.
Tiêu Mặc quả thật rất thông minh, ngoài hai xu đầu như bỏ đi thì ba xu còn lại đều thuận lợi chộp được búp bê, xác xuất thành công cao vô cùng.
Tần Hoan nói: “Tớ thua rồi.”
Đáy mắt Tiêu Mặc thần thái sáng láng, “Ừm.”
Tần Hoan lắc lắc đầu, trong nụ cười chứa sự cưng chiều, “Bạn cùng bàn này, dù sao thì cậu cũng phải khiêm tốn một chút chứ, cho tớ một cái bậc thang.”
Tiêu Mặc nghiêng đầu nhìn hắn một cái, “Cậu thua thật rồi.”
Tần Hoan: “…” Lại là một kích thấu tim.
Cơ mà tại sao bạn cùng bàn lại đáng yêu như thế này chứ, muốn ôm vào lòng nhéo một cái quá.
La Âm, Đồ Tuyết, còn có Diệp Hiểu Hiểu sau hai tiếng mới tới, lúc ấy mọi người đang ngồi ở trong quán trà sữa uống trà chiều.
Chơi lâu như vậy, tất cả mọi người đều đã mệt mỏi.
Tần Hoan đưa năm con búp bê cho Đồ Tuyết và La Âm, trong lời nói chứa ý cười, “Hai vị công chúa, mấy con này là quà của các cậu.”
Nhìn thấy búp bê, La Âm và Đồ Tuyết vui cực kì, mỗi người họ ôm hai con, còn lại thì cho Diệp Hiểu Hiểu, coi như là chi phí hỗ trợ chụp hình chủ cậu ta. Hai cô nói: “Anh Tần à, cảm ơn.”
Tần Hoan khoát khoát tay đầu ngón tay, “Đừng cảm ơn một mình tớ, còn có công của bạn cùng bàn của tớ nữa, cậu ấy gắp ba, tớ gắp hai.”
La Âm và Đồ Tuyết ngây người, quay đầu lại nói cảm ơn với Tiêu Mặc.
“Không có gì.” Bị nhiều người nhìn như vậy, lại thấy vẻ cười chân thành trên mặt họ, Tiêu Mặc hiếm khi lại không biết làm sao.
Y đã không tiếp xúc với mấy thứ này lâu lắm rồi.
Phát hiện sự không được tự nhiên của Tiêu Mặc, Tần Hoan nắm vai y, nói giải vây: “Được rồi, mọi người ra chụp hình đi, hiếm khi được ra ngoài chơi một chuyến.”
Hà Húc đẩy mắt kính một cái, “Được, chúng ta đi ra ngoài.”
Trong khu vui chơi có một cái hồ nhân tạo, bên trên xây một pháo đài nhỏ, đẹp vô cùng, mọi người quyết định chụp ảnh chung ở đó.
Chỗ đó có nhân viên chụp ảnh, ảnh chụp cũng có thể in ra tại chỗ. Mười người đứng vào vị trí, tạo dáng xong, từng gương mặt đều tràn đầy sức sống thanh xuân. Nhiếp ảnh gia nói: “Tôi đếm một hai ba mọi người cùng nhau nói cà* nhé.”
*Từ cà bên Trung Quốc là phiêm âm của từ cheese.
“Được.” Mọi người trăm miệng một lời.
Nhiếp ảnh gia nở nụ cười, anh ta chỉ ống kính, nói: “Tôi đếm đây.”
“1, 2, 3——”
“Cà!”
Nhiếp ảnh gia nhấn nút lưu lại khoảnh khắc ấy, vốn tạo hình chụp xong đã loạn rồi, nhưng mọi người không đổi mặt, ai cũng vui vẻ.
Nụ cười sáng lạn, như ngừng lại trong hình.
Ảnh chụp in ra tại chỗ.
Mỗi người tự chia ra, tấm của Tiêu Mặc là Tần Hoan lấy cho y, Tần Hoan nói: “Cậu bé sẽ không cô đơn.”
Tiêu Mặc nhận ảnh, nhìn thấy nụ cười trên mặt của mọi người, trong lòng ấm áp không tả được.
Đã lâu, cảm giác mình có bạn. Rất hạnh phúc.
Y cẩn thận cất ảnh, ngẩng đầu, cười thật rạng rỡ với Tần Hoan, “Cảm ơn cậu.”
Tần Hoan nhìn y, giọng rất dịu dàng, “Sau này sẽ nhiều hơn nữa, sẽ có nhiều ảnh chụp chung hơn.”
Tiêu Mặc gật đầu một cái nhẹ, “Ừ, tớ tin.”
——
Kì nghỉ quốc khánh tám ngày trôi qua.
Mọi người vẫn chưa thoát khỏi trạng thái ăn chơi, lại đón nhận thành tích kì thi tháng.
Tóm tắt đơn giản chính là: Nụ cười dần tắt ngúm.
Tiết 1 là tiết sinh học, thầy dạy sinh họ Chung, năm này vừa qua 30, đeo một cái kính mắt vàng kim, trông khá nhã nhặn, nhưng tính tình lại không hề tốt đẹp gì, yêu cầu của ổng rất khó, gần như là khó nhất trong chín môn.
Chuông vào học vừa vang lên, thầy liền ôm bài thi bước vào lớp học.
Thầy không phát bài thi mà cứ xụ mặt, giảng cho một tăng, “Bài thi tháng lần này rất dễ, nhưng trong lớp vẫn có năm em rớt, nay mới vừa khai giảng xong, bài thi chỉ có một phần tư nội dung, các em muốn tôi dạy tiếp thế nào được? Nếu một phần tư nội dung mà các em còn thi thành như vậy thì đến cuối cấp phải làm sao? Thi đại học phải làm sao? Nên biết là thi vào đại học không phải chỉ có tri thức của một học kì, càng không phải của cả năm, mà là tích lũy của mười mấy năm…”
Nói luyên thuyên gần chục phút, kém xíu nữa là ru ngủ mọi người thì ông thầy mới ngừng lại, bắt đầu phát bài thi.
Bài thi chia theo điểm từ cao tới thấy, ổng còn đọc điểm lên.
Tần Hoan và Tiêu Mặc đều trọn điểm, số của Tần Hoan xếp trước nên thầy đọc tên hắn. Sau khi lên bục giảng, Tần Hoan không hề khách khí gì cả, không chỉ nhận bài thi của mình mà còn thuần tay lấy luôn bài của Tiêu Mặc, thầy Chung tức giận liếc hắn, nhưng cũng không nói gì.
Dù cho là Tần Hoan kém ngoan, nhưng dù sao thì thành tích và tính cách đều rất tốt, thầy cô đều rất thích hắn, cho hắn làm học trò tâm đắc.
Phát bài đến Khương Hàng, thầy nhấn mạnh: “Lần này cần khen mạnh bạn Khương Hàng một chút, bài thi lần này tiến bộ không ít, mà mấy bạn không tiến còn lùi đi, các em phải ngẫm kĩ lại đi, các em suy nghĩ lại coi có phải là đi học vô ích hay không.”
Phát bài thi xong, phía sau là lời phê bài thi.
Tần Hoan xoay người lấy ra một quyển sổ ghi nhớ, bắt đầu truyền “giấy” với Tiêu Mặc, “Bạn cùng bàn, sinh cũng không phân thắng thua luôn.”
Tiêu Mặc đang tự học bài mới, thấy Tần Hoan đưa sổ qua, liền bớt thời giờ trả lời một câu, “Còn sáu môn mà.”
Tần Hoan lại đáp: “Cậu không lo là sẽ thua tớ sao?”
Tiêu Mặc viết, “Sẽ không thua.”
Tần Hoan thử hỏi dò: “Lỡ như tớ thắng, nói ra yêu cầu rất quá đáng vậy cậu có thể đồng ý hay không?”
Tiêu Mặc nghiêng đầu nhìn hắn một cái, sau đó viết, “Cậu sẽ không đâu.”
Nhất thời Tần Hoan không biết là nên cười hay nên bất đắc dĩ, Tiêu Mặc tin tưởng hắn, khiến hắn rất vui, nhưng hắn vốn còn có tư tâm.
Nhưng có thể được tin tưởng như vậy, hắn đã rất hài lòng.
Về phần những thứ khác, để từ từ đi.
Chuyện thắng thua của kì thi tháng rất nhanh đã rõ.
Cậu ta ôm hai xấp bài thi từ văn phòng đi ra, sau khi vào lớp lại đưa cho Giang Hoài, sau đó liền hai ba bước chạy tới chỗ Tiêu Mặc ngồi xuống, vẻ mặt sùng bái, “Đại lão, kì thi tháng lần này cậu xử đẹp Trần Dũng, đứng đầu cả khối.”
Tần Hoan hỏi: “Tớ hả?”
“Anh Tần à, hiếm khi cậu lại để ý điểm như vậy.” Diệp Hiểu Hiểu cảm khái xong, nói, “Cậu kém Tiêu Mặc ba điểm, đứng hai khối.”
Tần Hoan thở dài, có hơi không cam lòng, “Thua.”
Hắn nguyện thua cuộc, “Bạn cùng bàn, cậu nói đi, cậu muốn tớ làm gì?”
Hắn đổi một tư thế, mặt hướng về chỗ Tiêu Mặc, lại kéo dài âm cuối chêm thêm một câu, “Bất cứ chuyện gì đều có thể, tận dụng thời cơ nhé.”
Lại còn cố ý nhấn âm cuối lớn nhỏ có hơi e thẹn.
Vẻ mặt Tiêu Mặc không thay đổi, y nhìn Tần Hoan đăm đăm, hơn nửa ngày mới nói: “Tặng tớ một quyển album.”
Tần Hoan ngoáy ngoáy lỗ tai, “Chỉ như vậy?”
Tiêu Mặc không nhìn nữa, cúi đầu tiếp tục làm bài thi thử, “Ừ, như vậy là đủ rồi.”
Đoán được Tiêu Mặc muốn làm cái gì, Tần Hoan mỉm cười, “Cái này không được nhé.”
Hắn nói: “Nếu cậu không nghĩ ra được thì ước định này cứ để đó đi, album thì tớ sẽ tặng cậu, nhưng không thể lấy ra để cá cược.”
Ngòi bút của Tiêu Mặc dừng một chút, sau một lúc lâu mới đáp ứng.
Tần Hoan còn nói: “Lần sau thi giữa kì, chúng ta lại so nữa.”
Tiêu Mặc không từ chối, “Được.”
Diệp Hiểu Hiểu ở bên cạnh nghe xong hết, mới chợt hiểu ra, “Thì ra các cậu so thành tích, tớ còn bảo sao mà anh Tần lại như thay đổithành một người khác, lại còn ôn tập đi thi nữa chứ, còn để ý tới thành tích như vậy. Thế giới học thần học bá các cậu quả nhiên có khác, bái phục bái phục.”
“Chẳng lẽ trước kia tớ không có ôn tập sao?” Tần Hoan rất vô tội hỏi.
“Anh mà ôn tập sao anh Tần?” Diệp Hiểu Hiểu liếc mắt, nhổ nước bọt nói, “Dáng vẻ ‘ Nhàn nhã tự tại, bố bây chỉ tùy tiện đi kiểm tra thôi cũng có thể thi tốt’, đặc biệt dễ làm người khác tức lắm, mỗi lần thi tất cả mọi người hận không thể đánh chết cậu. Rất nổi luôn.”
“…” Tần Hoan câm nín.
Xem ra hắn phải sửa đổi một chút, tốt xấu gì thì thái độ học tập trước khi thi cần đoan chính một chút, nếu không sẽ tạo thành áp lực không tốt lắm cho người khác.
Máy hát bát quái của Diệp Hiểu Hiểu lại mở ra.
Cậu ta lải nhải miên man, bắt đầu nói đến đại bát quái của người đầu tiên —— xếp hạng khối của Trần Dũng lúc này rớt xuống thứ mười khối.
“Ngữ văn của Trần Dũng trong lần thi này có hơi thảm, chỉ được 115 điểm, viết văn chỉ có 42 điểm, phá vỡ lịch sử thi thấp của hắn, toán, lí, tiếng Anh cũng không trọn điểm, mỗi môn đều thụt lùi, nhưng kiểm tra tuần lần trước hắn cũng không thi được tốt, nghe nói chủ nhiệm ban nhất đã lo gần chết, sau đó trạng thái của Trần Dũng rất kém, cả người đều rất suy sút…”
“Ngừng!” Cắt đứt bát quái thao thao bất tuyệt của Diệp Hiểu Hiểu, Tần Hoan ra dấu im lặng,”Bạn cùng bàn của tớ còn đang học này.”
Lần này không đơn giản chỉ có chủ nhiệm ban nhất ở đó, Niên Đoạn Trường cũng ở đó.
Trần Dũng không chỉ có thụt lùi ở kì thi tháng, hơn nữa trong khoảng thời gian này, chất lượng bài tập của hắn cũng một mực giảm xuống, bình thường sẽ không sai đề, nhưng lần này lại sai, khi đi học còn thất thần, họ cho rằng, cần phải hỏi một lần mới được.
Niên Đoạn Trường vẫy vẫy tay, “Trần Dũng, em qua đây ngồi xuống.”
Trần Dũng mím môi, đi tới ngồi xuống.
Chủ nhiệm ban nhất họ Chu, cô rót cho Trần Dũng một chén nước ấm, “Đừng sợ, bọn cô chỉ muốn biết tình hình gần đây của em thôi.”
Trần Dũng đang cầm nước, chậm rì gật cái đầu.
Cô Chu hỏi: “Bài thi của em cô xem hết rồi, chủ yếu là mất điểm phần viết văn môn văn, toán và lí cũng tạm, em hồi trước không như thế, rất cẩn thận, em nói cho cô nghe, gần đây em làm sao? Là tâm trạng không tốt hả? Hay là những chuyện khác?”
Trần Dũng im lặng hồi lâu, lắc lắc đầu.
Thấy thế, cô Chu nói: “Gần đây giáo viên bộ môn đã phản ánh với thầy, nói em gần đây lòng có hơi không yên, đi học cũng hay thất thần, Trần Dũng, có phải em gặp chuyện gì hay không? Đừng lo, nói ra đi, thầy sẽ giúp em giải quyết.”
Niên Đoạn Trường cũng nói: “Đúng vậy, Trần Dũng, thành tích của em rất tốt, mọi mặt đều là một đứa trẻ ưu tú, nhưng khoảng thời gian này, biểu hiện của em không tốt lắm, nếu có vấn đề em có thể nói ra, chúng ta sẽ thương lượng và giải quyết nó, đừng một mình giấu ở trong lòng.”
Trần Dũng cúi đầu, vẫn không nói lời nào.
Cô Chu hít một hơi, “Trần Dũng ơi, là chuyện mà em khó có thể mở miệng sao? Cô mà em cũng không tin sao?”
Trần Dũng ngẩng đầu, hắn nhìn chăm chú vào cô Chu hồi lâu, mới thấp giọng nói: “Chẳng qua là em thấy áp lực lớn.”
Nghe thấy Trần Dũng nguyện ý mở miệng, cô Chu và Niên Đoạn Trường liếc nhau, đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô vỗ vỗ vai của Trần Dũng, “Áp lực lớn thì nên thả lỏng một chút, em nên biết là, một lần thi không tốt cũng không sao, dù sao lúc thất bại, nên nhớ kĩ bài học, lần sau đừng tái phạm là tốt, được rồi được rồi, em đừng lo, thi tháng sẽ không ảnh hưởng tới học bổng, chỉ là thi giữa kì thì em nên chú ý.”
“Em biết rồi.” Trần Dũng lên tiếng trả lời.
Cô Chu và Niên Đoạn Trường nói mấy câu, Niên Đoạn Trường liền đi trước, sau đó cô tiếp tục cùng tán gẫu với Trần Dũng, khuyên bảo Trần Dũng.
Trong phòng làm việc cũng không phải chỉ cóm một mình cô Chu, Thái Chân cùng với thầy cô bộ môn khác cũng ở đó.
Bọn họ đang bàn luận về Tiêu Mặc và Tần Hoan.
Lần thi tháng này hạng nhất hạng nhì đều ở ban ba, Thái Chân vui vẻ, các giáo viên bộ môn khác ở ban ba cũng vui, mỗi người đều cảm thấy hãnh diện, dù sao ban ba cũng không phải lớp trọng điểm, mà điểm của hai người bọn họ bỏ xa hạng ba ba mươi mấy điểm.
Bởi vậy nhắc tới Tiêu Mặc và Tần Hoan, đều khen không dứt miệng.
Trần Dũng nghe thấy tên của Tiêu Mặc, lại hoảng thần hồn.
Ly giấy trong tay hắn bị bóp dẹp, nước bên trong tràn ra, quần ướt hơn nửa.
Quần ướt rồi, lúc này hắn mới hồi thần lại, hắn buông tay ra, đứng lên, nói với cô Chu còn đang cố muốn khuyên răn hắn: “Em còn phải sửa lại bài sai, về trước ạ.”
Cô Chu hơi sửng sốt, lúc sau lại bảo: “Trần Dũng, em chờ một chút.”
Nhưng mà Trần Dũng dừơng như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra khỏi văn phòng, bước chân rất vội, lật đật.
Lại một lần nữa hắn đụng phải Tiêu Mặc.
Nhận ra Tiêu Mặc, Trần Dũng sửng sốt một chút, lập tức nhẹ giọng nói lời xin lỗi, lại vội vàng chạy.
Tiêu Mặc không có để ý, y xoay người nhặt lên tờ đơn xin ở trọ trên đất, vuốt ve dấu giày phía trên, tiếp tục đi về phía văn phòng.
Y đặt đơn vào trước mặt Thái Chân.
Thái Chân nhìn chỗ cha mẹ kí tên, hỏi lại lần nữa, “Em muốn ở trọ lại trường thật sao?”
Tiêu Mặc gật đầu.
Thái Chân nói: “Nếu cô em đã đồng ý thì cô cũng không nói gì thêm nữa, trước mắt thì kí túc xá cũng chỉ có mỗi mình em, có được không?”
“Được ạ.”
“Vậy được, đưa đơn cho cô, cô sắp xếp cho em, không có vấn đề gì thì cuối tuần sau em có thể vào ở.”
Thái Chân nghĩ nghĩ lại nói:”Muốn sớm thì cũng có thể sớm một chút, thứ năm tuần sau cũng được, nhưng mà phải vội vậy sao? Thứ năm tuần sau sẽ có đại hội thể dục thể thao.”
Cô lại hỏi: “Là do trong nhà ầm ĩ rồi đúng không?”
Tiêu Mặc mấp máy môi, “Vậy cuối tuần lại bàn lại.”
Thái Chân nhìn Tiêu Mặc, chần chờ vài giây, nhẹ nhàng nói: “Có phiền toái gì thì có thể tới tìm cô.”
“Em biết rồi.
Ra khỏi văn phòng, Tiêu Mặc trở về phòng học, cảm xúc không vui lắm.
Giang Hoài ôm bài thi đi tới, nhỏ giọng hỏi Tiêu Mặc, “Nghe nói cậu định trọ ở trường, là thật sao?”
Vừa rồi hắn đi lấy bài thi đã nghe thấy.
Tiêu Mặc ngước mắt nhìn hắn, “Ừm.”
Giang Hoài ngại ngùng cười cười, “Tớ cũng trọ ở trường, nếu có cần giúp, có thể tới tìm tớ, tớ ở phòng 340.”
Tiêu Mặc ngớ ra, sau đó nói: “Cảm ơn.”
Giang Hoài gãi tóc, “Đừng khách khí, chúng ta là bạn học mà.”
Hắn dừng lại vài giây, rồi nói: “Bài viết văn của cậu có thể cho tớ mượn xem một chút được không? “
Bài viết văn của Tiêu Mặc ăn trọn điểm.
Nghe xong, Tiêu Mặc lấy bài thi từ trong hộc bàn ra, “Cho cậu.”
Lúc này, “Bạn cùng bàn.”
Giọng của Tần Hoan vang lên ở bên cạnh, mắt hắn không chớp nhìn chằm chằm Tiêu Mặc.
“Cậu muốn trọ ở trường?”
“Ừ.”
Tần Hoan nhớ tới đêm hôm đó, nhẹ giọng hỏi: “Là vì em họ cậu sao?”
Tiêu Mặc quay đầu, đối diện với Tần Hoan, nói chậm rãi: “Cậu bé đã lớn rồi, cũng nên có đầy đủ dũng khí đối mặt.”
Ánh mắt Tần Hoan sâu thẳm nhìn Tiêu Mặc, “Vậy nó không sợ sao?”
“Không sợ.” Tiêu Mặc lộ ra một nụ cười nhẹ, “Cậu bé có bạn tặng cho pháp bảo, cho nên sẽ không bao giờ sợ.”
Thấy rõ được sự buông bỏ trong đáy mắt Tiêu Mặc, lại nhìn đến nụ cười tươi của Tiêu Mặc, Tần Hoan yên tâm, hắn hỏi: “Vậy khi nào thì dọn vào? Tớ tới giúp.”
Tiêu Mặc nói cho hắn biết, “Cuối tuần sau.”
——
Bài thi tốn mất hai ngày mới giảng xong, mà hai ngày này, bài thi toán của Tiêu Mặc được trọn điểm đã truyền ra khắp trường.
Tư duy giải đề của Tiêu Mặc không giống với thầy cô, các bước đơn giản hơn, được thầy toán phổ biến, vì thế có bạn học ban bốn đến mượn, người nọ là bạn của Diệp Hiểu Hiểu, Diệp Hiểu Hiểu hỗ trợ tìm Tiêu Mặc, Tiêu Mặc liền cho mượn, kết quả người bạn kia lại cho lớp khác mượn.
Vì thế truyền đi truyền lại, cả trường đều biết.
Bởi vì bài thi này, còn có Tiêu Mặc đứng đầu khối lần thi này, không ít những bạn học lớp khác trộm chạy tới xem, trong đó nữ sinh chiếm đa số, các cô nghe nói người mới đứng đầu khối không chỉ có thành tích tốt, cũng rất đẹp trai, cho nên đều chạy tới.
Trưa nay, Tiêu Mặc lại ngủ ngon dưới câu chuyện nhỏ của Tần Hoan.
Giữa trưa có hơi nóng, y mở một khuy áo đồng phục ra, lộ ra một mảng ngực trắng nõn, xương quai xanh rất mê người.
Nữ sinh lớp khác hoặc đứng hoặc dựa vào cửa, toàn bộ tập trung ở hành lang bên cửa sổ.
Hết quốc khánh, lớp đổi tổ, một hai ba bốn, vì thế vị trí của Tiêu Mặc liền cách hành lang bên này không xa.
Các cô chỉ vào Tiêu Mặc, che miệng nhỏ giọng nói chuyện, mặc dù không biết đang nói cái gì, cũng có thể đại khái đoán được.
Tần Hoan vốn đang chơi trò chơi rất tốt, tâm trạng cũng biến mất.
Bạn cùng bàn là của hắn, những nữ sinh này nhìn cái gì vậy chứ.
Tần Hoan dằn lòng, chờ một hồi, vốn cho là đám các cô sẽ đi, kết quả không chỉ có không đi, còn càng quan sát thỏa thích.
Điều này khiến hắn ngồi không yên.
Tần Hoan đứng lên, đi thẳng tới trước mặt Tiêu Mặc, chắn Tiêu Mặc hoàn toàn phía sau mình.
Làm một giáo thảo, Tần Hoan cũng là nhân vật phong vân, các nữ sinh thấy không thể nhìn Tiêu Mặc, liền quang minh chánh đại nhìn hắn, nói chuyện càng lớn tiếng, còn có nữ sinh lớn gan phất tay chào hỏi hắn, rất tự nhiên.
Tần Hoan: “…”
Diệp Hiểu Hiểu lại gần, nhỏ giọng hỏi Tần Hoan, “Anh Tần, các cô ấy đều là tới nhìn Tiêu Mặc, cậu đứng đây làm gì?”
Tần Hoan nói thầm là cũng vì tới nhìn Tiêu Mặc nên tôi đây mới đành phải đứng ra, nhưng hắn không hề để ý tới Diệp Hiểu Hiểu, mà là nói với đám nữ sinh: “Bạn cùng bàn của tớ đang ngủ trưa, các cậu lớn tiếng quá, sẽ phiền cậu ấy.”
Các nữ sinh nhìn nhau một cái, cuối cùng nhìn chằm chằm Tần Hoan, che mặt kích động, trong chốc lát một đám người chạy sạch hết toàn bộ.
Lúc này Tần Hoan mới vừa lòng, một lần nữa hắn quay về vị trí cũ, tay chống hàm dưới, nhìn chằm chằm Tiêu Mặc đang ngủ.
—— quả nhiên vẫn là chỉ có tự mình xem thì tương đối tốt.
Chuyện bài thi vẫn chưa xong.
Nhờ phần bài thi này ban tặng, lần đầu tiên Tiêu Mặc nhận được thư tình.
Nữ sinh này là ban quốc tế, dáng vẻ ngọt ngào đáng yêu, cô trực tiếp đem đưa thư tình đến ban ba, sau đó không ngượng ngùng chút nào giao nó cho Tiêu Mặc.
Cô đưa xong đồng thời còn tỏ tình, “Kết giao với tớ nhé.”
Các học sinh đều kinh ngạc, lập tức một đám thay đổi mặt nhiều chuyện ngay và liền.
Chỉ có một mình Tần Hoan, mặt hoàn toàn xụ xuống, cả người áp suất thấp.
Tiêu Mặc không nhận thư tình, cũng không trả lời, mặt y không thay đổi hỏi một vấn đề, “Cậu biết tôi à?”
Nữ sinh nói: “Biết chứ, tớ biết tên cậu là Tiêu Mặc, biết cậu học ban ba, còn biết cậu là một học bá.”
Tiêu Mặc nói: “Nhưng tôi không biết cậu.”
Nói xong y liền cúi đầu, tiếp tục làm bài thi thử, cũng không buồn ngẩng đầu, cũng không để ý tới cô gái nữa.
Nữ sinh không đi, “Nhưng tớ thích cậu mà.”
Tần Hoan phiền não đá ghế đứng lên, mở miệng hỏi: “Cậu biết bạn cùng bàn của tôi mấy ngày? Cậu thích cậu ấy vì cái gì?”
Nữ sinh thành thật đáp, “Tiêu Mặc đẹp trai, thành tích cũng tốt.”
Vừa lúc La Âm từ văn phòng trở về, cô thấy nữ sinh, lại nghe nói, trực tiếp đứng ra, “Đừng đùa nữa Hứa Tình, vừa rồi tớ nghe hết rồi, cậu tới là vì cá cược với người khác.”
Cô biết cô gái này, trước khi tới văn phòng, vừa hay lại nghe được Hứa Tình đang cá cược với một đám nữ sinh ở hành lang.
Nghe vậy, tất cả mọi người nhìn về phía Hứa Tình, mặt lộ vẻ bất mãn.
Tần Hoan lặng lẽ nhìn cô, không hề phong độ với nữ sinh như trước nữa.
“Cút.”
Nhất thời trên mặt Hứa Tình hiện đủ màu sắc, cảm thấy vô cùng mất mặt, khóe mắt cô đỏ lên, bụm mặt chạy.
La Âm xoay người, vươn tay gõ bàn một cái, hỏi: “Tiêu Mặc, cậu không sao chứ?”
Tiêu Mặc làm xong một đề, “Không sao.”
Ngay từ đầu y đã không cảm thấy là thật rồi.
Một người có nói thật hay không, ánh mắt sẽ không gạt được người khác.
Mọi người cứ tưởng rằng vở kịch hờ này cứ như vậy mà xong, nhưng lại không hề, hôm sau, Tiêu Mặc liền bị gọi lên văn phòng.