Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 4



Ngày hôm sau đến trường, vết thương cũ cộng thêm vết thương mới, không hề nghi ngờ Tiêu Mặc lại dẫn tới một ít sóng oanh động cho lớp.

Lấy người yêu bát quái Diệp Hiểu Hiểu làm trung tâm, nhiều người đang yên lặng truyền tờ giấy nhỏ.

Bọn họ đang  đoán xem rốt cuộc tối hôm qua Tiêu Mặc đi đánh nhau với ai.

Tờ giấy nhỏ dạo qua một vòng ở tổ 4, mạc danh kỳ diệu truyền đến tay Tần Hoan.

Tần Hoan chộp lấy tờ giấy trên bàn mình, ngẩng đầu lên.

Diệp Hiểu Hiểu quay đầu lại nhìn hắn, không tiếng động dùng môi ngữ nói chuyện: “Anh Tần, đó là của em, anh ném qua cho em cái.”

Vừa rồi Tần Hoan đã nhìn thấy tờ giấy truyền nửa ngày, lúc này vừa nghe là của Diệp Hiểu Hiểu, biết đại khái là viết nội dung gì, vì thế cúi đầu mở nó ra.

Nhìn xong nội dung, Tần Hoan quay đầu nhìn về phía vai chính bị bạn học nghị luận, cũng chính là bạn cùng bàn mới cửa hắn.

Tiêu Mặc cũng không bị việc này quấy rầy, y không để ở trong lòng, hoặc là vốn không để ý, chỉ hết sức chuyên chú học bài.

Tuy rằng  vì tay trái bị cố định, tư thế viết chữ cũng không thoải mái, nhưng y lại làm bài rất nghiêm túc như trước, đắm chìm vào trong đó.

Hoàn toàn chính là mẫu mọt sách cù lần kiêm học bá.

Cũng không biết thành tích có đủ để thành học bá không nữa.

Tần Hoan nhìn chằm chằm một hồi, mới quay đầu lại, sau đó cầm bút lên mau chóng viết xuống một hàng chữ trên tờ giấy, tiện đà còn vò tờ giấy thành một cục, ném trả lại cho Diệp Hiểu Hiểu.

Diệp Hiểu Hiểu vô cùng hoảng, miệng há thật to, cậu ta không ngờ Tần Hoan cũng sẽ có hứng thú tham dự thảo luận bát quái lần này, bởi vậy chờ tờ giấy bị ném trở về, liền không kịp chờ mà mở ra nhìn.

Chỉ thấy một câu viết rồng bay phượng múa trên tờ giấy:  “Học tập cho giỏi mỗi ngày hướng về phía trước, thiếu niên, nói chuyện sau lưng người ta là không tốt.”

Vẻ mặt của Diệp Hiểu Hiểu vốn chờ mong Tần Hoan viết gì đó hay ho: “…”

Vì thế tờ giấy nhỏ đến nước này rồi đành chết yểu.

__

Buổi sáng tiết 4: Tới tiết thể dục.

Giáo viên thể dục hơn bốn mươi tuổi, vầng trán hơi cao, ông để cả lớp sắp xếp rồi đứng nói mấy câu, rồi thông báo nhiệm vụ của tiết này.

Nam sinh một ngàn rưỡi, nữ sinh 800 mét.

Chạy xong có thể tự do hoạt động.

Hơn mười giờ, mặt trời cực gắt, các bạn nữ bi thương ngược dòng thành sông, hận không thể mưa ngay bây giờ, ngừng tiết thể dục này lại mới tốt.

Mà các bạn nam lại vẫn ổn, dù sao chạy xong là có thể chơi.

Đây chính là một trong hai tiết thể dục của tuần đấy.

Tay của Tiêu Mặc có thương tích, còn dùng thạch cao cố định, cho nên thầy để y nghỉ ngơi một bên, lần này thì các bạn nữ hâm mộ ghen tị một trận.

Tiêu Mặc ở dưới cái nhìn soi mói của mấy nhỏ, chậm rãi đến bên cạnh ngồi xuống.

Rất nhanh, cả lớp bắt đầu chạy dưới sự hướng dẫn của ủy viên thể dục Trương Tuân.

Một mình Tiêu Mặc ngồi ở cạnh sân thể dục, tầm mắt của y dừng ở trên người của Tần Hoan trong đội ngũ, chăm chú nhìn hồi lâu.

Tần Hoan rất cao, khoảng 1m84, dáng dấp rất tuấn tú, ở trong đội ngũ lại vô cùng rõ, ánh sáng mặt trời chiếu đến trên người hắn, cơ hồ là lấp lánh, hắn vừa chạy vừa nói chuyện với Trương Tuân và Khương Hàng kế bên, thoạt nhìn vô cùng thoải mái, nhìn là biết thường xuyên rèn luyện.

Hắn một vòng trở lại đường chạy trước mặt Tiêu Mặc, chú ý tới ánh mắt của y, liền quay đầu nhìn về phía Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc cũng không tránh, như trước nhìn không chuyển mắt.

Tần Hoan: “…”

Tần Hoan hỏi: “Có việc?”

Tiêu Mặc ngẩn ra, lắc lắc đầu.

Được rồi.

Tần Hoan vừa liếc nhìn Tiêu Mặc, rồi liền thu tầm mắt lại, sau đó ngồi nghỉ ngơi vài phút, liền đứng lên đi đến chỗ Khương Hàng Trương Tuân.

Mấy người chơi bóng.

Tiêu Mặc nhìn thấy bóng lưng Tần Hoan, cho tới khi họ đi đến sân bóng rổ, các nữ sinh vây quanh sân bóng rổ, mới thu ánh mắt lại.

Cũng không lâu lắm, sân bóng rổ lại vô cùng huyên náo.

Nghe tiếng cô lên không ngừng truyền đến, Tiêu Mặc cũng đứng lên, đi tới hướng sân bóng rổ.

Tần Hoan bọn họ đang thi đấu.

Tần Hoan, Khương Hàng, Trương Tuân, còn có hai nam sinh trong ban một đội, một đội khác là lớp khác cũng đang trong giờ thể dục.

Giáo viên thể dục làm trọng tài.

Ghi điểm lên bảng, đám Tần Hoan đang thua vài điểm, dù đang cố gắng đoạt về, nhưng đối thủ cũng rất lợi hại, phòng rất chặt.

Nữ sinh hô “Tần Hoan cố lên” liên tiếp từng trận.

Tiêu Mặc yên lặng nhìn chăm chú vào Tần Hoan.

Khi nhìn thấy Tần Hoan liên tiếp ném ra ba bóng ba điểm cứu đội, chơi trội hết cỡ, điểm số cũng kéo lại, còn nhiều hơn đối phương hai điểm, y liền chuẩn bị đi khỏi.

Nhưng mà y vừa mới xoay người, liền nghe thấy một tiếng hô to.

“Cẩn thận!”

Nghe tiếng quay đầu lại, Tiêu Mặc đã nhìn thấy trái bóng bay tới một bạn nữ đứng cạnh y, bạn nữ kia chắc là không phản ứng kịp, còn đứng ngơ ngác tại chỗ.

Tiêu Mặc không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đưa tay kéo bạn nữ một cái, nhưng bên chân của y là cầu thang, vì thế kéo luôn cả bạn nữ kia, té xuống đất, y còn làm đệm thịt cho bạn nữ kia, tay trái cũng chống mạnh lên mặt đất.

Kêu đau một tiếng.

Tất cả bạn học vây quanh.

Bạn nữ ấy tỉnh táo lại, vội vàng đứng lên từ người Tiêu Mặc, vẻ mặt áy náy giải thích, “Xin lỗi xin lỗi, cậu không sao chứ?”

Tiêu Mặc lắc đầu.

Bạn nữ này cũng cùng ban 3, cô thấy tay của Tiêu Mặc, có chút bất an hỏi: “Tay cậu… Phải đi bệnh viện hả?”

Tiêu Mặc nói: “Không cần.”

Nói xong y liền đứng lên, dùng tay phải vỗ vỗ tro bụi trên người, sau đó xoay người đi.

“Tiêu Mặc.”

Bạn nữ cau mày, kêu tên y, vốn còn muốn nói điều gì, đã thấy Tần Hoan lướt qua cô, trực tiếp nắm tay của Tiêu Mặc.

Vẻ mặt của Tần Hoan nghiêm túc, “Đi, đi bệnh viện.”

Tiêu Mặc liếc nhìn tay bị nắm của y, giọng rất nhẹ, “Không có gì, chỉ đụng một cái thôi.”

Tần Hoan không để ý y, lôi y đi ra ngoài, vừa đi vừa dặn Khương Hàng, “Giúp bọn tới xin phép lão Thái, nói đi bệnh viện.”

“Biết rồi.” Khương Hàng lên tiếng.

Diệp Hiểu Hiểu đứng ở bên cạnh Khương Hàng, nhìn thấy Tần Hoan kéo đi, Tiêu Mặc một chút cũng không có phản kháng, tò mò hỏi: “Mới một buổi tối mà xảy ra chuyện gì thế? Sao đột nhiên anh Tần thân với học sinh chuyển trường vậy?”

Một giây sau, cậu ta lại nói: “Nhưng không hổ là anh Tần, dù người mới tới giỏi đánh đấm, ở trước mặt ảnh cũng ngoan quá.”

Khương Hàng vỗ cái ót cậu ta một cái, “Anh Tần là người mà cậu có thể nói sau lưng sao.”

Diệp Hiểu Hiểu ôm đầu, vẻ mặt vô tội, “Tớ không hề nói mà? Tớ đang thảo luận với cậu á, thảo luận đó cậu hiểu ôn.”

Đáp lại cậu ta là một cái nhìn xem thường của Khương Hàng.

__

Tần Hoan vẫn lôi kéo Tiêu Mặc, hai người ra trường.

Tần Hoan vừa mới chơi bóng, lúc này một thân toàn mồ hôi, tay nắm Tiêu Mặc cũng đều là mồ hôi, có hơi nhớp nháp.

Tiêu Mặc cảm giác được mồ hôi trong tay Tần Hoan, ẩm ướt, có hơi không ổn nhấp môi dưới.

Y thử kéo tay ra, rút không ra.

Nhưng ngay sau đó, Tần Hoan liền ý thức được hắn còn đang nắm tay của Tiêu Mặc, chủ động buông lỏng ra, sau đó hắn lại giơ tay lên bắt một chiếc xe taxi.

Tần Hoan để Tiêu Mặc ngồi vào trước, sau đó mới ngồi lên sau.

Tài xế hỏi: “Đi đâu đấy?”

Tần Hoan nói: “Bệnh viện Số 1.”

“Được.”

Sau khi khởi động xe, Tiêu Mặc liền quay đầu đi, không hiểu hỏi Tần Hoan, “Vì sao?”

Tần Hoan khoanh tay nhìn y, “Cái gì mà vì sao?”

Tiêu Mặc nói: “Giúp tôi.”

Bất luận là đêm qua, hay là hôm nay, Tần Hoan đều đang giúp y.

Tần Hoan nhìn thẳng y, đương nhiên hỏi: “Giúp người còn cần nguyên nhân à?”

“Hơn nữa cậu là bạn cùng bàn với tôi, tuy rằng chỉ mới chuyển đến một ngày, nhưng sau này hay sớm chiều ở chung hai năm, miễn cưỡng đều là người quen.”

Trên thực tế, Tần Hoan cũng không hiểu hành vi của hắn, rõ ràng là cảm thấy bạn cùng bàn vô cùng kiêu, hơn nữa hắn mặt nóng dán mông lạnh nhiều lần, nói xong rồi mặc kệ y, cũng không thèm để ý, mà mỗi lần xảy ra chuyện một cái, hắn liền không nhịn được mà ra tay.

Nói tới nói lui, vẫn cảm thấy nhìn không đặng.

Một lòng “Bảo vệ chính nghĩa” đang rục rịch.

Nhưng tối qua và hôm nay, bạn cùng bàn mới lại sinh ra một ấn tượng mới khác cho hắn, cứ việc “Rất kiêu, rất lãnh đạm” thiết lập của người này chưa từng thay đổi.

Xe taxi sắp tới bệnh viện Số 1, cách mười mấy tiếng, Tiêu Mặc lại về với phòng chẩn đoán bệnh lần nữa, bác sĩ vẫn là bác sĩ tối hôm qua.

Gặp lại Tiêu Mặc lần nữa, tầm mắt của bác sĩ đảo một vòng trên tay trái y, hỏi: “Sao nào, lại choảng nhau?”

Tiêu Mặc trầm mặc, không biện giải cho mình.

Trái lại Tần Hoan nói chuyện, “Không phải đánh nhau, cậu ấy cứu người, khiến tay trái chạm đất.”

“Cứu người à, chuyện tốt.” Bác sĩ nói, “Đưa tay đây, tôi kiểm tra cho cháu một chút, sau đó cháu lại đi chụp hình lần nữa.”

Tiêu Mặc gật đầu.

Rất nhanh tấm film đã tới, bác sĩ liếc nhìn: “Không sao, xương không lệch vị trí nữa, chẳng qua sau này cháu phải chú ý.”

Nói xong, ông lại hỏi Tiêu Mặc mấy vấn đề, tỷ như có thấy đau hay không, có thấy tê đồ các kiểu hay không, Tiêu Mặc đều trả lời từng cái một.

Căn cứ vào câu trả lời của Tiêu Mặc, bác sĩ kê cho y chút thuốc tiêu viêm và thuốc giảm đau.

Ôm vài hộp thuốc đi ra khỏi từ bệnh viện, đã là buổi trưa.

Mười bảy mười tám tuổi là độ tuổi đang trổ mã, Tần Hoan sáng sớm vừa chơi bóng lại vừa chạy bệnh viện, đã sớm đói bụng, hắn ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy tiệm cơm bên cạnh, sờ sờ bụng của mình, nói với Tiêu Mặc: “Tôi đói rồi, cơm nước xong rồi về.”

Tiêu Mặc chần chờ một chút, gật gật đầu.

Lúc bước vào tiệm cơm, y còn nói: “Tôi mời cậu.”

Tần Hoan nhìn bạn cùng bàn của hắn, cảm thấy hơi buồn cười, đêm qua mời uống nước, hôm nay mời ăn cơm, hắn mà giúp y nữa, có phải sẽ mời hắn ngủ luôn không?

Hàng dài quá.

Nhưng mà hắn lại không từ chối lời đề nghị này, “Được, cậu mời, tôi ăn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.