Tần Hoan mới vừa ấn nút nghe, giọng oang oang của Diệp Hiểu Hiểu liền từ bên đầu điện thoại kia truyền tới, cách xa hai mét cũng có thể nghe được.
“Anh Tần, xảy ra chuyện lớn rồi, cậu mau dậy đi, lên máy tính xem cái link tớ gửi cho cậu.”
Hai ngày cuối tuần không hề nhìn tới bài tập, tối hôm qua Tần Hoan cà bài tập tới hơn hai giờ, nên giờ mệt muốn chết, hắn ngồi xuống liếc nhìn thời gian, vẫn chưa tới sáu giờ.
Giọng của Tần Hoan có hơi khàn, hắn nói: “Nếu như không phải là chuyện lớn gì, hôm nay cậu chắc chắn phải chết.”
“Tóm lại là anh Tần cậu mau coi đi, phần đầu kệ nó, cứ lật thẳng tới trang 17.” Diệp Hiểu Hiểu nói, “Xem xong rồi thì chắc chắn cậu phải cảm ơn tớ.” Nói xong, cậu ta cúp máy.
“Cái quái gì thế?” Nhìn chòng chọc điện thoại nửa ngày, Tần Hoan nhíu mày đứng lên rửa mặt, cuối cùng mới tỉnh được. Hắn mở ra cái link Diệp Hiểu Hiểu gửi cho hắn.
Đây là cái link của một bài post trên Tieba Nhất Trung.
Tần Hoan nhìn tiêu đề, mặt lộ vẻ khó hiểu.
Tiêu đề bài post viết: Đại hội thể dục thể thao khóa này lầu chủ thỏa mãn lắm rồi, tim thiếu nữ lên mode hết aaaaa, cái cặp SZ thật sự quá đẹp trai rồi!
Lầu này đã lên được gần 2000 tầng, có dấu sao trên trang đầu.
Tầm mắt của Tần Hoan rời khỏi tiêu đề, lướt xuống một xíu, sau đó liền thấy ảnh chụp của mình và Tiêu Mặc tay trong tay vượt qua đích. Hắn lại nhìn miêu tả của lầu chính.
Cuối cùng cũng phản ứng kịp,đây là lầu CP.
SZ, cp bùng nổ.
Tên CP cũng không tệ lắm.
Tần Hoan hoàn toàn không mệt, tâm tình của hắn rất tốt, cứ liên tục lưu ảnh, cứ lưu hết tất cả vào trong album mới tạo, lưu hơn nửa, hắn mới nhớ tới lời của Diệp Hiểu Hiểu, tạm thời tha cho việc lưu ảnh, cứ lật tới trang 17.
Lầu 1543: Đây không phải là Tiêu Mặc sao? Ha ha.
Lầu 1544: Tôi cứ bảo sao không có tin tức của Tiêu Mặc, thì ra là chuyển trường đến Nhất Trung, coi bộ còn khá hòa đồng. Nhất Trung có phải sắp tàn rồi không, sao ai cũng nhận hết vậy? Lầu trên còn đuổi theo la “Thật là đẹp trai, đẹp trai bạo.”, mắt mấy người bị mù hết rồi hay gì?
Phổ cập khoa học cho mấy người một chút, Tiêu Mặc này không chỉ có thành tích kém, nhân phẩm kém, chuyên kéo chân sau của lớp còn đánh giáo viên, đúng rồi, ba thằng đó còn là một ông biến thái mang tội giết người, mẹ là người bệnh tâm thần, người như vậy mà mấy người cũng bảo đẹp trai? Cả đám chắc ngu ngục hết rồi.
…
Sau đó còn có rất nhiều ngôn luận tương tự, mỗi một lầu đều là kỳ quái, châm chọc khiêu khích, moi móc tất cả quá khứ của Tiêu Mặc ra.
Nụ cười trên mặt Tần Hoan cứng lại.
Hắn vội vàng lướt hết nội dung của trang này, vứt điện thoại đó rồi thay đồ, lại mất một phút để đánh răng, sau đó liền cầm balo vọt ra khỏi phòng.
Mẹ Tần gọi hắn, “Hoan Hoan, ăn sáng!”
Tần Hoan xoay người mang giày, đáp vội một câu, “Không ăn.”
Ngay sau đó, là tiếng cửa lớn bị đóng lại.
Tần Thời xoa mắt từ trong phòng đi ra, “Mẹ, sao anh đi sớm thế?”
Mẹ Tần lắc đầu, “Không biết, vội vội vàng vàng.”
Bà nói: “Sáu giờ hai mấy rồi, con rửa mặt thay quần áo nhanh đi, bằng không sẽ đi học trễ.”
——
Tần Hoan ra khỏi cổng tiểu khu, liền trực tiếp bắt taxi chạy tới trường, tới cổng trường rồi, hắn liền gọi điện cho Tiêu Mặc. Một bên gọi điện thoại còn một bên hắn đi về phía kí túc xá.
Trường học sáu giờ rưỡi mở cổng, nhưng bây giờ còn sớm, không có ai tới, nhưng thật ra lại có không ít người ở lại trường đi ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Tần Hoan đụng phải Giang Hoài.
“Anh Tần?”
“Có thấy bạn cùng bàn của tớ không?”
“Tiêu Mặc? Không có.” Giang Hoài nói, “Chắc là còn ở trong kí túc xá, giờ còn sớm, có thể là cậu ấy mới vừa dậy thôi.”
“Cảm ơn.” Bỏ lại những lời này, Tần Hoan xoay người lên lầu.
Nhanh chóng leo đến lầu ba, chạy tới trước cửa phòng 302, Tần Hoan thở sâu một hơi, giơ tay lên gõ cửa.
Một lúc lâu sau cửa mới mở.
Nghiêng người để Tần Hoan đi vào, Tiêu Mặc không nói gì, điện thoại của y để trên bàn, màn hình còn hiển thị ngay bài post trên Tieba.
Tần Hoan nhẹ giọng hỏi: “Cậu xem rồi?”
Tiêu Mặc gật đầu.
Y trở lại ghế dựa ngồi xuống lần nữa, giọng nói lại lãnh đạm như lúc đầu gặp mặt, “Cậu biết hết rồi, sao còn muốn lại đây?”
Tần Hoan nở nụ cười, “Vì sao lại không tới?”
Hắn kéo cái ghế đến trước mặt Tiêu Mặc ngồi xuống, “Cha mẹ của cậu, quá khứ của cậu, cũng không thể đại biểu cho cậu bây giờ.”
Tiêu Mặc nhìn hắn, “Cha tớ…giết người.”
Tần Hoan hỏi: “Rồi sao?”
Tiêu Mặc mặt không thay đổi, trần thuật, “Tớ là con của người phạm tội giết người, tớ còn đánh giáo viên, nếu lúc ấy không ai cản tớ lại, tớ vẫn sẽ tiếp tục đánh….”
“Tiêu Mặc.”
Tần Hoan ngắt lời Tiêu Mặc, đây là lần đầu tiên hắn đối diện Tiêu Mặc, trực tiếp gọi tên của y, mà không phải là bạn cùng bàn. Hắn nhìn Tiêu Mặc thật kĩ, giọng nói nghiêm túc, “Cậu là cậu, cha cậu là cha cậu, các cậu không phải cùng một người, cũng không giống với ông ấy.”
“Cậu không sợ sao?” Tiêu Mặc nhớ lại mỗi bạn học, đầu ngón tay có chút run rẩy, lại dùng thái độ thờ ơ nói, “Họ đều nói là, tớ là con của tội phạm giết người, mẹ lại có bệnh trầm cảm, chắc chắn tớ sẽ di truyền từ cha mẹ, tương lai cũng sẽ phát bệnh, cũng sẽ giết người…”
“Tớ không sợ, cậu là cậu, chỉ là chính cậu thôi.” Tần Hoan nhìn chăm chú vào ánh mắt của Tiêu Mặc, vẻ mặt trước nay chưa hề có, “Hơn nữa tớ đã chứng kiến, hiểu được, Tiêu Mặc là một người vui vẻ giúp người khác, trong nóng ngoài lạnh, cậu rất bình thường, cũng rất tốt bụng.”
Đột nhiên Tiêu Mặc nở nụ cười tự giễu, y cong chân lên, dùng hai tay ôm lấy, cằm đặt trên đầu gối, “Cậu là người đầu tiên nói vậy đấy.”
“Mùng hai năm ấy, cha tớ gặp chuyện không may, từ đó trở đi, bạn bè của tớ, những người bạn thân nhất, chính là người rời xa tớ đầu tiên.” Tiêu Mặc rũ đôi mắt, giọng rất nhẹ, “Cha mẹ của họ không cho họ chơi với tớ, lo tớ làm hư họ, những người khác cũng không dám tiếp xúc với tớ.”
Lúc nói những lời này, Tiêu Mặc vẫn không có biểu cảm gì, y rất bình tĩnh, giống như đang kể chuyện xưa cho người khác nghe.
Tần Hoan không biết rốt cuộc Tiêu Mặc đã trải qua bao nhiêu, mới có thể bình tĩnh đến như hôm nay như vậy, hắn càng không thể tưởng tượng ra mấy năm nay làm sao mà Tiêu Mặc qua được, rõ ràng là còn nhỏ như thế.
Sao hắn lại không thể quen biết Tiêu Mặc sớm một chút chứ?
Nếu như có thể quen biết sớm thêm chút nữa, hắn nhất định sẽ bảo vệ tốt Tiêu Mặc.
Tần Hoan cực kỳ đau lòng, hắn cũng không nhịn được nữa, nghiêng người ôm chầm lấy Tiêu Mặc, “Tớ không giống với họ, Khương Hàng, thằng Tuân, Diệp Hiểu, La Âm, Đồ Tuyết, lớp trưởng, lớp phó…Và rất nhiều người, mỗi người bọn họ đều rất thích cậu, thật lòng muốn kết bạn với cậu, bọn tớ sẽ không thế.”
Giọng của Tần Hoan rất dịu dàng, “Cậu đừng lo, cũng đừng phải sợ, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến cái nhìn của bất cứ người nào về cậu, chờ đến lớp, mọi người vẫn sẽ chào hỏi với cậu, ở chung như thế nào, thì vẫn như thế, sẽ không thay đổi.”
Tiêu Mặc đẩy Tần Hoan, “Cậu là cậu, không thể đại biểu cho mọi người.”
Tần Hoan nghĩ nghĩ, lại nói: “Được, tớ cũng không phải là họ, chờ tự cậu xem.”
Sau đó hắn liền ngồi chung với Tiêu Mặc, không ai chủ động mở miệng cả.
Tiếng chuông vào học vang lên.
Tiêu Mặc nói: “Cậu đi học đi.”
“Cậu đi không?” Tần Hoan không hề động, “Cậu đi thì tớ đi, chúng ta cùng đi.”
Tiêu Mặc lại trầm mặc.
Đi?
Không đi?
Tiêu Mặc quay đầu, ánh mắt đảo qua cái khung ảnh để trên bàn, bên trong đó là ảnh chụp mà họ đi chơi ở khu vui chơi, tất cả mọi người dều cười rất vui.
Ngay cả y cũng đang cười.
Nếu lại giống như lúc trước, thì phải làm sao đây?
Tiêu Mặc rũ tay xuống nắm chặt góc áo, trong lòng rất không yên.
“Cùng bàn.” Tần Hoan gọi Tiêu Mặc một tiếng, đồng thời tay hắn cũng vươn tới, nắm lấy tay của Tiêu Mặc, nắm thật chặt.
Tiêu Mặc quay đầu nhìn hắn.
“Đồng ý nói cho tớ nghe quá khứ của cậu được không?” Giọng của Tần Hoan rất nhẹ, hắn nhìn Tiêu Mặc, ánh mắt rất nhu hòa.
Tiêu Mặc không trả lời, y chỉ im lặng ngồi đó.
Tay cũng không rút về.
Được nắm như thế, có thể triệt tiêu sợ hãi và bất an khi quá khứ bị vạch trần, Tiêu Mặc cảm thấy rất an tâm.
Y có thể biết rõ, có một người cùng với mình.
Không phải chỉ có một mình mình.
Tần Hoan nghĩ nghĩ, còn nói thêm: “Chuyện cứ giấu miết ở trong lòng không dễ chịu, nếu cậu muốn nói, tớ sẽ lắng nghe, cậu có thể coi tớ như một cái cây hoặc là một cái thùng rác, những thứ muốn nói, cứ nói hết ra. Cậu muốn dùng từ mạnh bạo thô tục, muốn mắng người, đều có thể.”
Tiêu Mặc cúi đầu, thật lâu sau, cuỗi cùng cũng khẽ cất tiếng.
Tần Hoan nở nụ cười, trong mắt mang theo một chút ánh sao.
Ánh mặt trời xuyên qua song sắt, chiếu lên đất, chiếu ảnh ngược của bóng cây bên ngoài vào.
Gió mát phất qua, có thể nghe thấy tiếng vang xào xạt thanh âm của lá cây bên ngoài.
Tiêu Mặc nhìn về phía chân trời, chậm rãi mở miệng, “Năm đó, tớ học cấp 2…”
Năm ấy thành phố Y có án kiện mang tính chất vô cùng ác liệt, một nữ sinh viên đại học bị sát hại bên trong căn hộ của mình, hơn nữa thủ đoạn của hung thủ vô cùng tàn nhẫn.
Ngực của nữ sinh liên tục trúng bảy nhát dao.
Sau khi hàng xóm báo án, cảnh sát vào cuộc rất nhanh.
Không lâu sau hung thủ liền bị bắt —— ông chính là cha của Tiêu Mặc.
Thân phận của cha Tiêu đặc biệt, ông là giáo viên của nữ sinh kia, cho nên sau khi bị bắt, án tử nhanh chóng bị báo chí lớn đăng tin.
Trên mạng cứ liên tục chửi rủa.
Tiêu Mặc và mẹ Tiêu không tin cha Tiêu giết người.
Mẹ Tiêu bán nhà, nhờ quan hệ của mọi người xung quanh, tìm luật sư tốt nhất để biện hộ cho cha Tiêu, nhưng mà chứng cứ thật sự rất đầy đủ, căn bản tìm không thấy dấu vết gì cả, sau khi nhất thẩm, cha Tiêu bị phán tử, hoãn lại hai năm.
Cùng năm ấy, mẹ Tiêu mắc bệnh trầm cảm.
Trạng thái tinh thần cả người bà không ổn, lại còn chạy tới chạy lui vì chuyện của cha Tiêu, lại còn phải quan tâm tới Tiêu Mặc.
Sau khi có kết quả nhất thẩm, Tiêu Mặc đã sắp lên cấp 3, nhưng bởi vì chuyện của cha Tiêu, y bị người trong lớp cô lập, cũng không một ai nguyện ý tiếp xúc với y.
Dù cho Tiêu Mặc không hề nói cho mẹ Tiêu biết, nhưng bà biết hết.
Tiêu Mặc không còn cười, đến trường biến thành độc lai độc vãng, lúc họp phụ huynh, cha mẹ xung quanh, học sinh nghị luận sau lưng, giáo viên muốn nói lại thôi.
Từng chút việc một, cũng làm cho mẹ Tiêu tự trách, thương tâm.
Bệnh tình của mẹ Tiêu ngày một nặng thêm.
Một cọng cỏ cuối cùng đè xuống mẹ Tiêu, đó chính là kết quả cuộc thẩm tra lần hai của cha Tiêu —— đột nhiên từ trì hoãn án tử lập tức thành hành án tử.
Sau khi cha Tiêu chết rồi, bà chống đỡ đến khi Tiêu Mặc thi trung khảo xong, cuối cùng cũng không chịu được nữa.
Căn bệnh trầm cảm của bà khi đó đã vô cùng nghiêm trọng, ngủ không được, ăn không vô, thường xuyên xuất hiện ảo giác, lãng tai, thấy dao sắc, cũng chỉ muốn đâm vào trong người, đứng ở chỗ cao, thì chỉ muốn nhảy xuống.
Tử thần đang dùng tất cả các cách để gọi bà đi.
Một ngày trước khi mẹ Tiêu tự sát, đã dắt Tiêu Mặc đi tới thành phố gần đó chơi, ngày đó, hai người họ leo núi, ngắm biển, còn đi thủy cung.
Đó là ngày vui vẻ nhất sau khi cha Tiêu gặp chuyện không may.
Thế nhưng ngày hôm sau, mẹ Tiêu liền tự sát, bà nhảy từ ban công quán rượu xuống, chết tại chỗ.
Bà chỉ để lại một câu cho Tiêu Mặc.
—— Mặc Mặc à, mẹ không chịu được nữa, nhưng con đừng nhát gan như mẹ nhé, con phải kiên cường, sống khỏe mạnh.
Tiêu Mặc trở thành cô nhi.
Sau tang lễ, Tiêu Nguyệt Mai nhận nuôi Tiêu Mặc, mang Tiêu Mặc về nhà mình.
Thành tích trung khảo cũng đã có, Tiêu Mặc lấy thành tích xuất sắc nhất đậu trường trung học Hồ Sơn. Nhưng sau khi cha mẹ liên tiếp qua đời, Tiêu Mặc đâm ra chán chường, tâm lý cũng xuất hiện vấn đề rất nghiêm trọng như vậy.
Y không muốn trị, bắt đầu cam chịu.
Hồ Sơn là trường trung học trọng điểm, lại nổi tiếng là coi trọng thành tích, tựu trường lớp mười thi khảo sát, Tiêu Mặc thi đứng nhất từ dưới lên.
Các cuộc thi về sau, y không hề có tiến bộ.
Ban đầu lúc Tiêu Mặc thi đậu vào, được chia tới lớp chuyên, nhưng thành tích hiện tại của y, hoàn toàn là kéo chân sau của lớp, hại trung bình lớp đến cả lớp phổ thông cũng không sánh bằng, giáo viên cảm thấy mất mặt, tiền thưởng lại không lấy được, đã trút oán khí hết lên người y.
Các học sinh trong lớp cũng vì thái độ của giáo viên bắt đầu có thành kiến với Tiêu Mặc, cho rằng Tiêu Mặc khiến cho mọi cố gắng của họ đều uổng phí.
Vì thế giáo viên đi đầu, mọi người bắt đầu cô lập và ức hiếp Tiêu Mặc.
Bị vứt mất vở bài tập và sách thường xuyên, hay bị châm chọc và chỉ trích, rác và những dòng chữ xấu xí trên bàn ghế, thậm chí ngay cả sự tồn tại của Tiêu Mặc, đều bị coi là sai trái.
Mỗi lần đi học, giáo viên đều sẽ kiếm cớ châm chọc Tiêu Mặc vài câu, bảo y đứng lên, hoặc là đi ra ngoài đứng.
Tiêu Mặc không để ý tới họ, cũng không muốn để ý, chỉ đắm chìm trong thế giới của mình, y luôn ngủ.
Cho tới thi giữa kì, Tiêu Mặc lại đứng thứ nhất đếm ngược, giáo viên chỉ vào mũi của Tiêu Mặc rồi mắng: “Con của cặn bã quả nhiên cũng là đứa cặn bã!”
Ông ta ngại chưa hết giận, tiếp tục mắng: “Nhớ lại ba cậu xấu xa như thế, chết rất tốt, mà nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn thì cũng giống ông ta, khó trách mẹ cậu bỏ cậu, chạy đi tự sát, nếu là tôi, tôi cũng chọn cái chết.”
Lúc này, Tiêu Mặc đi về phía các học sinh khác, lấy ghế đập vào đầu giáo viên, sau đó tay nắm thành quyền dọng mạnh tới.
Tiêu Mặc ra tay rất ác, không hề lưu tình.
Chuyện này kinh động đến hiệu trưởng, Tiêu Nguyệt Mai bị mời đến trường học, nhưng khi tại hiệu trưởng nói hết ra, Tiêu Nguyệt Mai không lưu tình chút nào giơ tay cho giáo viên kia một cái tát.
Sau đó liền dắt Tiêu Mặc đi khỏi phòng hiệu trưởng, không hề quay đầu lại.
Thật ra Tiêu Mặc bị thôi học, nhưng sau lại Tiêu Nguyệt Mai nhờ cậy rất nhiều quan hệ, mới từ trong học bạ của y từ đuổi học thành tạm nghỉ học, lại nhờ sự giúp đỡ của thầy cha Tiêu, để Tiêu Mặc chuyển vào Nhất Trung thành công.
Mà trong thời gian gần một năm này, Tiêu Mặc đi gặp bác sĩ tâm lí, bác sĩ khuyên răn, dần dần khỏi.
“Tớ không tin cha tớ giết người.” Tiêu Mặc khàn giọng nói, “Cha tớ là người tốt bụng, có lúc ông biết rõ là ăn xin giả để lừa gạt người nhưng ông vẫn cho tiền, ông còn giúp cho các học sinh khác, nói chờ khi họ lên đại học, sẽ đi gặp họ… Có một lần, ông thấy ăn cướp, rõ là ông rất yếu ớt, lại cứ xông thẳng vào, kết quả cánh tay bị đâm một nhát.”
“Ông ấy biết tớ thích vẽ, còn đồng ý dẫn tớ đi tới trung tâm nghệ thuật để học vẽ…Ngày đó, khi cô gái kia bị giết, là ngày kỉ niệm kết hôn của cha mẹ tớ, ông đã đặt bánh kem, lúc lấy bánh còn gọi cho tớ nói là muốn cho mẹ tớ một bất ngờ, muốn tớ phối hợp với ông ấy…”
Tiêu Mặc ôm mặt, lại ngẩng đầu lên, không cho nước mắt rớt xuống, “Ông ấy tốt như thế, yêu bọn tớ như thế, hơn nữa mỗi lần nhắc tới học sinh của ông, ông đều kiêu ngạo, một người thầy như thế, sao lại có thể ra tay sát hại học sinh của mình, lại còn tàn nhẫn mà đâm liền bảy nhát…”
Tiêu Mặc nghẹn ngào, cả người cực kỳ mong manh.
Tần Hoan liền nắm tay của Tiêu Mặc, kéo y vào ngực mình, ôm chặt. Hắn vỗ nhè nhẹ lên lưng của Tiêu Mặc, miệng cứ mở ra miết nhưng không biết nên an ủi như thế nào.
Lần đầu tiên Tần Hoan nhận ra, học lực của hắn vẫn chưa đủ.
Hắn không lấy ra được lời nào hay cả.
Suy tư hồi lâu, Tần Hoan mới nói: “Bạn cùng bàn, cậu có nhớ rõ những lời lúc trước tớ nói không?”
Tiêu Mặc tựa vào vai của Tần Hoan, cúi đầu đáp: “Ừ.”
“Trong chuyện này, cậu không có lỗi gì hết, giáo viên như thế, không xứng làm giáo viên.” Tần Hoan nhẹ vỗ về đầu của Tiêu Mặc, “Nhưng nó đã qua, chúng ta phải cùng nhau nhìn về phía trước, không thể bị bọn họ ảnh hưởng.”
“Bây giờ cậu ở Nhất Trung, là một thành viên của ban ba bọn tớ, chủ nhiệm lớp của cậu là Thái Chân, cô ấy là một người cô tốt.”
“Tương lai của cậu còn rất dài, cậu có đủ thời gian, sẽ có bạn bè lần nữa, người thân, và cũng sẽ có vợ.”
Bỗng nhiên Tần Hoan buông lỏng cái tay ôm Tiêu Mặc ra, ngược lại khoát lên trên vai của y, vô cùng chăm chú nhìn y, đáy mắt tràn đầy ánh nhìn dịu dàng.
“Bạn cùng bàn, trên con đường tương lai, có nguyện ý để tớ bước chung với cậu không?”