Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 71



Tần Hoan đi lấy bánh ngọt.

Tối qua hắn đã đặt bánh rồi, nhưng shipper chỉ có thể mang tới cổng cảnh khu, không thể vào, hắn đành phải tự đi lấy.

Lúc Tần Hoan đi đến cổng cảnh khu, shipper cũng mói vừa đến, hai người cách rào kiểm an, hoàn thành giao dịch thiêng liêng.

Một anh bảo vệ đứng kế đó, anh ta thấy Tần Hoan cầm bánh ngọt định đi, nhịn không được hỏi: “Tặng sinh nhật bạn gái cậu à?”

Tần Hoan lắc đầu, “Không phải ạ.”

Rất nhanh, hắn lại bổ sung thêm một câu, “Là bạn trai.”

Anh bảo vệ: “!!”

Tần Hoan không để ý tới phản ứng của anh ta, cẩn thận cầm bánh ngjt,  lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới khách sạn.

Lần này trường học đi số lượng lớn, bao hai cái khách sạn  — cảnh khu này thường xuyên mở ra dùng để làm trụ sở huấn luyện, cho nên có khách sạn chuyên dành cho đoàn thể dừng chân, một phòng 4 – 6 người, thảm trải khắp phòng, phòng rất lớn, phòng tắm WC đều có, sạch sẻ ngăn nắp.

Nam sinh nữ sinh tách ra. Nam sinh một khách sạn, nữ sinh một khách sạn, nhưng hai cái cách nhau không xa, chỉ mất mười phút đi về.

Tần Hoan vừa nhìn bản đồ trên điện thoại vừa đi đường, không bao lâu liền tìm được chỗ.

Hà Húc, Diệp Hiểu Hiểu, Tào Di Cảnh chờ Tần Hoan ở cửa lớn khách sạn.

Vừa nhìn thấy Tần Hoan, Diệp Hiểu Hiểu liền nói: “Bnah ngọt đưa tớ trước, tớ đã thương lượng xong với quản lí khách sạn, có thể để họ ở đây trước.”

Tần Hoan nghe vậy, đưa bánh ngọt cho cậu ta, “Không tồi nha.”

Diệp Hiểu Hiểu cười hí hí, hào khí can vân vỗ ngực, “Ba cái chuyện câu thông đồ thì cứ giao cho tớ, cam đoan vượt mức hoàn thành nhiệm vụ.”

Tào Di Cảnh nói: “Gần đây có một khoảng đất trống, quản lí nói, tết năm sau sẽ phóng pháo hoa ở chỗ đó.”

Tần Hoan gật gật đầu, lại hỏi: “Cần gậy tiên nữ không?”

Hà Húc nói: “Tớ nhờ quản lí hỗ trợ, ổng nói tối nay có thể cho chúng ta.”

Tần Hoan cười cười, nói: “Vất vả cho các cậu.”

Ba người đều nở nụ cười, xua tay nói: “Không có, chơi rất vui.”

“Vậy cứ dựa theo kế hoạch, khoảng tám giờ mọi người hãy đi trước, sau đó tám giờ rưỡi tớ sẽ mang bạn cùng bàn của tớ qua đó.” Tần Hoan nhìn về phía Hà Húc, “Tớ lúc đó thì nhờ lớp trưởng cậu, hỗ trợ tổ chức một chút.”

Hà Húc gật đầu, “Ừ, giao cho tớ.”

“Trước cứ như vậy, tớ về phòng tìm bạn cùng bàn của tớ.” Tần Hoan nghĩ nghĩ lại hỏi, “Tớ được phân ở phòng nào ấy?”

Hà Húc nói: “627, chung phòng với Tiêu Mặc, Khương Hàng, Trương Tuân.”

“Đi.” Tần Hoan nói. “Đi lên chung?”

Hà Húc lắc đầu, “Tớ phải đi tìm cô Thái một chuyến đã.”

Tào Di Cảnh nói: “Trước giờ cơm chiều vẫn là thời gian hoạt động tự do, nghe nói khách sạn có phòng tập thể thao, tớ định đi xem xem sao.”

Hắn cầm bánh ngọt thay cho Diệp Hiểu Hiểu, nói: “Bạn cùng bàn của tớ cũng đi, cậu ấy định vận động mười phút để giảm mỡ bụng, phải dành ra một không gian thật tốt cho bữa tối.”

Tần Hoan: “….”

Tần Hoan đi lên lầu một mình.

Phòng 627 cách thang máy không xa, từ thang máy đi ra, đi qua một góc tường thì đến.

Vừa tới cửa, hắn liền đụng phải cô Chung.

“Về rồi à?” Cô Chung hỏi.

“Vâng.”

Cô Chung đánh giá Tần Hoan qua mắt kính, cuối cùng nói: “Buổi tối đừng về quá trễ, trước 12 giờ cô sẽ đến kiểm tra phòng.” Cô có xem qua hồ sơ của Tiêu Mặc, cho nên đại khái đã đoán được đám Tần Hoan muốn làm gì.

Sinh nhật mười tám tuổi, đúng là một ngày quan trọng.

Tuổi trẻ a, thật tốt.

Tần Hoan đứng nghiêm, chào một cái, “Yes Sir!”

Cô Chung lắc đầu, không nói gì thêm nữa, vòng qua bên kia, kiểm tra lại một lần, rồi đi xuống lầu.

Tần Hoan giơ tay lên gõ cửa.

Mở cửa cho hắn là Khương Hàng, Trương Tuân không ở, Tiêu Mặc cũng hiếm khi không đọc sách, lúc này đang đứng ở cạnh cửa sổ nghe điện thoại.

Là Tiêu Nguyệt Mai gọi tới.

Tuy rằng thứ sáu tuần trước Tiêu Nguyệt Mai cũng coi như làm sinh nhật mười tám tuổi cho Tiêu Mặc, nhưng dù sao cũng chưa tới lúc, cho nên hôm nay chính thức, vẫn phải chúc mừng.

Cô trả cho Tiêu Mặc 666 tiền lì xì, để Tiêu Mặc có thể đi mua đồ mình thích.

Cơ bản Tiêu Mặc không nói gì, luôn nghe. Nhưng khóe miệng y lại có một nụ cười nhàn nhạt, khí tràng quanh thân cũng dịu đi, có thể nhìn ra tâm trạng đang rất tốt.

Thấy Tần Hoan đã trở lại, y ngước mắt nhìn Tần Hoan một cái.

Tần Hoan mỉm cười, đi tới chỗ Tiêu Mặc.

“Là cô của cậu?”

Tiêu Mặc gật đầu.

Bên đầu kia điện thoại Tiêu Nguyệt Mai cũng nghe thấy giọng của Tần Hoan, cô hỏi: “Tiểu Mặc, kế con là Tần Hoan sao?”

Tiêu Mặc sửng sốt, “Vâng.”

Tiêu Nguyệt Mai nói: “Có thể để cô nói chuyện với nó mấy câu không?”

Nghe vậy, Tiêu Mặc đưa điện thoại di động cho Tần Hoan, “Cô của tớ muốn nói mấy câu với cậu.”

Quả thực Tần Hoan thụ sủng nhược kinh, hắn nhận lấy điện thoại di động, “Dì Tiêu, con là Tần Hoan.”

Tiếng cười của Tiêu Nguyệt Mai truyền đến, “Đừng câu nệ như vậy.”

Cô dừng một lát rồi nói: “Chủ yếu là dì muốn nhờ con giúp một việc, bây giờ các con đang ở cảnh khu XXX đúng không? Hôm nay là sinh nhật Tiểu Mặc chính thức mười tám tuổi, tuy dì không có cách nào tới đó, nhưng đã nhờ bạn làm giúp một cái bánh sinh nhật, con có thể đi lấy nó giúp dì không? Anh ta ở quán rượu ngay trong cảnh khu. Bnahs sinh nhật mà dì bảo anh ta làm khá lớn, hẳn là đủ cho bạn học cả lớp ăn, đến lúc đó nhờ con chia giúp một tay….”

“Được.”

Một tay kia thì Tần Hoan lại lấy điện thoại của mình ra, lưu lại số của bạn Tiêu Nguyệt Mai, sau đó nói: “Ngài yên tâm.”

“Cảm ơn con, Tần Hoan.” Tiêu Nguyệt Mai nói lời cảm ơn thật lòng.

“Ngài khách khí quá rồi dì.”

Trả điện thoại di động lại cho Tiêu Mặc, Tần Hoan vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc ra, Tiêu Mặc đã cúp điện thoại.

Tiêu Mặc nhìn Tần Hoan.

Tần Hoan cong môi, cười một cái với Tiêu Mặc, “Tớ còn muốn đi ra ngoài một chuyến.”

Tiêu Mặc nói: “Cùng đi.”

“Không cần.” Tần Hoan đè vai Tiêu Mặc lại, để y ngồi xuống ghế dựa, “Cậu làm bài tập luyện tập trước đi, tớ cam đoan là trước khi cậu làm xong, tớ sẽ về tới.”

Tiêu Mặc có hơi do dự.

Đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc mềm mượt của Tiêu Mặc, Tần Hoan trực tiếp giải quyết dứt khoát, “Tớ sẽ trở lại ngay.”

Trước khi ra cửa, hắn chào Khương Hàng.

Khương Hàng ra dấu ok.



Trong phòng chỉ còn lại hai người Khương Hàng và Tiêu Mặc.

Khương Hàng ít nói, chỉ có ở trước mặt Tần Hoan mới nói nhiều một chút, đó là biểu hiện cậu tín nhiệm một người.

Tiêu Mặc lại ít nói hơn, Tần Hoan không ở, cơ bản y cũng là một người máy.

Hai người mỗi người ngồi một chỗ, làm chuyện của mình, không ai mở lời.

Tiêu Mặc nhìn cuốn luyện tập trước mắt, tinh thần lại không tập trung được, y nhịn không được mà nghĩ tới Tần Hoan — hắn lại đi ra ngoài làm cái gì? Vừa rồi cô nói gì với hắn?

Nghĩ mãi, tớ một đề cũng không làm được, lúc bình tĩnh lại, đã sắp hơn năm giờ rưỡi.

Tần Hoan vẫn chưa quay lại.

Tiêu Mặc nhíu nhíu mày, đứng lên.

Khương Hàng ngẩng đầu, “Sao thế?”

Tiêu Mặc nói: “Tần Hoan vẫn chưa về, tớ muốn đi xem….”

Nghe nói vậy, Khương Hàng cũng đứng lên, cậu cầm lấy áo khoác đặt trên giường, “Đi thôi, chúng ta cùng đi.”

Hai người đang chuẩn bị ra cửa, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

Ánh mắt Tiêu Mặc sáng lên, y đi tới mở cửa.

Ngoài cửa, Tần Hoan xách một cái bánh kem thật lớn, cười rạng rỡ với Tiêu Mặc, “Tớ về rồi.”

Tầm mắt của Tiêu Mặc rơi vào trên tay của Tần Hoan, “…….. Đây là?”

Tần Hoan đi vào phòng, đặt bánh kem lên bàn, “Dì Tiêu nhờ bàn của dì làm cho cậu, ban nãy tớ đi lấy.”

Hắn cười nói: “Sinh nhật vui vẻ, Mặc Mặc.”

Khương Hàng ban nãy đã xem tin nhắn của Tần Hoan gửi vào group —— vì buổi tối kinh hỉ, tất cả mọi người phải làm bộ không biết chuyện. Vì thế lúc này ngữ khí của cậu nhiều hơn là sự kinh ngạc, “Sinh nhật caauj sao?”

Tiêu Mặc đáp “Ừ” một tiếng.

Khương Hàng nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

Tiêu Mặc nở nụ cười thoảng, “Cảm ơn.”

Khương Hàng nói: “Tớ cũng nên gọi các bạn học khác tới, trải qua sinh nhật này cùng cậu.”

Tiêu Mặc lắc đầu, “Đừng.”

Y nhìn cái bánh kem bự chảng trước mắt, “Lúc ăn cơm, đưa bánh cho phòng thầy cô ăn đi, xin làm món tráng miệng sau bữa ăn.”

Tần Hoan nói: “Thế cũng được, bằng không có một số bạn học bây giờ cũng không có ở đây, bên nữ cũng không chia được.”

Hắn cầm bánh kem lên lần nữa, lại hỏi: “Mặc Mặc đi chung với tớ không?”

Lần này hắn rủ Tiêu Mặc đi chung.

Lúc này đã là giờ cơm tối, không ít bạn học đã kéo bè lũ đi xuống, kết bạn đi ăn cơm, duy chỉ có các đồng học của ban ba là không —— Thái Chân đã bảo Hà Húc thông báo cho lớp là phải tụ tập lại ăn cơm từ trước, đặt là sáu giờ rưỡi, cho nên bây giờ vẫn chưa tới giờ.

Nhà ăn cách khách sạn cũng không xa mấy, đi bộ bảy tám phút là có thể đến.

Lúc họ tới, Thái Chân và cô Chung đã ở đó, đang chọn món ăn. Thấy Tần Hoan xách bánh kem to đùng vào cửa, lúc này Thái Chân mới nhớ tới, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Tiêu Mặc.

Vỗ vỗ đầu mình, cô thật là bận quá nên quên mất.

Thái Chân nói với Tiêu Mặc: “Sinh nhật vui vẻ.”

Cô Chung cũng nói lời chú tới Tiêu Mặc.

Mặt mày Tiêu Mặc cong cong, “Cảm ơn ạ.”

Nhân viên phục vụ ở nhà ăn cũng rất dễ nói chuyện, Tần Hoan nói chuyện với anh ta xong, liền đưa bánh kem cho anh ta, sau đó về cạnh Tiêu Mặc.

Thái Chân nói: “Cứ tìm đại một chỗ ngồi đi, giờ đã sáu giờ, mọi người cũng sắp tới hết rồi.”

Tần Hoan nói: “Vâng, được.”

Hắn kéo Tiêu Mặc đi đến một góc, mặt quay về phía chỗ Thái Chân ngồi, sau lưng là tường, không có ai cả.

Tần Hoan vẫn không buông tay của Tiêu Mặc ra.

Cũng không lâu lắm, các bạn học ban ba cũng lục tục tới, mọi người tự động ngồi theo tổ đã chia, vẫn chưa sáu giờ rưỡi, người lại tới đông đủ.

Diệp Hiểu Hiểu nháy mắt ra hiệu với Tiêu Mặc, “Lúc mới tới Khương Hàng đã nói với bọn tớ, hôm nay là sinh nhật cậu.”

“Anh Mặc, sinh nhật vui vẻ ha.”

Kỹ năng diện xuất của Diệp Hiểu Hiểu, thật sự tự nhiên đến bất ngờ, so với cậu ta, Khương Hàng bên kia nhìn rất giả. Chỉ là Tiêu Mặc không biết họ chuẩn bị kinh hỉ nên sẽ không nhìn ra.

Trước khi đưa món đầu tiên lên, nhân viên phục vụ đẩy bánh kem ra, hơn nữa bên trên đã cắm nến sẵn.

Cùng lúc đó, đèn bị tắt đi.

Thái Chân dẫn đầu nói: “Các em, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Tiêu Mặc lớp chúng ta, mọi người cùng nhau chúc phúc em ấy.”

“Ồ!”

Có bạn họ hét lên kinh ngạc. Sau đó, giọng đều nhịp của mọi người vang lên: “Anh Mặc, sinh nhật vui vẻ!”

Sau đó mọi người lại giục Tiêu Mặc cầu nguyện rồi thổi nến.

Tiêu Mặc không có gì để ước, y sợ mình tham lam quá, ông trời sẽ lấy đi phần quà tặng này của y.

Cho nên như thế này là đủ rồi.

Rất đầy đủ.

Tiêu Mặc thổi nến, sau khi cắt miếng đâu ftieen, còn dư lại thì để cho nhân viên phục vụ làm, bánh kem rất lớn, chia cho từng bạn học một miếng.

Tiếp theo thì bưng thức ăn lên.

Vì hai giáo viên đều ở đây, các học sinh cũng không dám náo gì quá, lấy đồ uống thay rượu, cạn ly nhau.

Khoảng tám giờ, mọi người ăn cũng khá no rồi.

Diệp Hiểu Hiểu sờ sờ cái bụng hơi nhô ra, “Ngồi cùng bàn, chúng ta đi  tới phòng tập thể thao chạy mười phút đi.”

Tào Di Cảnh sảng khoái đáp ứng: “Được.”

La Âm cùng Đồ Tuyết nói: “Chờ đã, đi với.”

Còn dư lại Khương Hàng, Trương Tuân, Hà Húc, Giang Hoài, cũng rất nhanh chóng tìm cớ để chạy đi.

Người cả bàn nháy mắt đều đi, thành ra trống toác, chỉ còn lại có mình và Tần Hoan, Tiêu Mặc không rõ vì sao, vô cùng hoang mang.

Y nghiêng đầu hỏi Tần Hoan, “Tối nay mọi người bị sao thế này?”

“Chắc là muốn đi chơi.” Tần Hoan đưa khăn giấy cho Tiêu Mặc, “Ăn no chưa?”

“No rồi.”

“Vậy chúng ta cũng đi thôi.” Tần Hoan kéo Tiêu Mặc đứng lên, “Chúng ta đi dạo, nghe nói nơi này tối có lúc sẽ thấy sao băng, chúng ta tìm một chỗ chờ đi. Có lẽ chúng ta sẽ may mắn, thấy được sao băng.”



Cảnh khu rất sáng, khắp nơi đều là đèn đường.

Bên tai có thể nghe thấy các loại tiếng côn trùng kêu rõ ràng, gió nhẹ thổi tới, mang theo mùi hoa cùng mùi cây cỏ.

Tiêu Mặc đi một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Sao trời nơi này rất đẹp, sao đầy trời, không giống thành thị, rất ít khi có thể thấy được sao.

Trong mắt của, phản chiếu lại ánh sao.

Sáng ngời, rực rỡ.

Lúc này Tần Hoan chụp ảnh Tiêu Mặc, sau khi lưu ảnh, lại mở cánh cụt béo ra, gửi tin vào group —— 【 chuẩn bị xong chưa? 】

Diệp Hiểu Hiểu: OK

Hà Húc: Rồi.

Tần Hoan nhanh chóng gửi lại —— 【 Giờ tới đó, tầm ba phút. 】

Gửi tin xong, Tần Hoan cất điện thoại di động, khẽ gọi Tiêu Mặc một tiếng, “Mặc Mặc?”

Tiêu Mặc cúi đầu, “Hửm?”

Tần Hoan nắm tay y, thần bí cười cười với y, “Đi thôi, tớ dẫn cậu tới chỗ này.”

Diệp Hiểu Hiểu phụ trách trông chừng, xa xa cậu ta đã thấy Tần Hoan cùng Tiêu Mặc đi tới, ngay lập tức trở lại đất trống, “Nhanh lên nhanh lên, bọn họ đến rồi.”

La Âm nói: “Đừng chỉ giục, cậu mau lại đây hỗ trợ a.”

Diệp Hiểu Hiểu “Ờ” một tiếng, vội vàng mở một hộp pháo hoa cầm tay ra, sau đó chia hai bó cho Giang Hoài và Trương Tuân, “Lớp phó thể dục, lớp phó, nhiệm vụ này giao cho các cậu, còn nhớ rõ nhiệm vụ không?”

Giang Hoài và Trương Tuân liếc nhau, “Yên tâm, nhớ.”

Đồ Tuyết và Khương Hàng thì là đồ trên bàn, trên bánh ngọt đã đốt nên.

Lúc này, Tần Hoan đã dắt Tiêu Mặc tới chỗ cách đó 100m rồi.

Tần Hoan bỗng nhiên dừng bước lại.

Tiêu Mặc cũng ngừng lại theo, hỏi hắn, “Tới chưa?”

“Vẫn chưa tới.” Tần Hoan lấy một cái bịt mắt từ trong túi ra, “Mặc Mặc đeo lên trước, tớ lại mang cậu đi tiếp.”

Tiêu Mặc ngơ ngác, “Nhất định phải mang sao?”

Tần Hoan nhìn y, “Ừ, nhất ddingj.”

Tiêu Mặc tin Tần Hoan, vì thế y trực tiếp nhận lấy cái chụp mắt, sau đó mang lên.”

Tiêu Mặc không nhìn thấy, liền theo bản năng đưa tay muốn với tới Tần Hoan, nhưng tay y vauwf nâng lên, Tần Hoan liền chủ động nắm lấy y.

“Mặc Mặc, cậu thả lỏng giao cho tớ là được, tớ sẽ giúp cậu.”

Giọng của Tần Hoan rất dịu dàng, “Chúng ta tiếp tục đi thôi, sắp tới rồi, đi chừng một trăm thước nữa thôi.”

Tiêu Mặc nắm tay Tần Hoan rất mạnh.

Đi đến đất trống, Tần Hoan dành ra một bàn tay, ra dấu cho mọi người.

Mọi người thấy thế, đều gật đầu.

Giờ này khắc này, Hà Húc cầm bánh ngọt, từ từ đi tới trước mặt Tiêu Mặc, sau lưng hắn, Giang Hoài cùng Trương Tuân giờ pháo lớn, còn Khương Hàng, Diệp Hiểu Hiểu, Tào Di Cảnh, Đồ Tuyết, La Âm thì đứng ở hai bên.

Tần Hoan nói: “Ngồi cùng bàn, tớ lấy chụp mắt xuống giúp cậu nhá.”

Dứt lời, hắn liền lấy chụp mắt xuống.

Trước mắt Tiêu Mặc sáng lên.

Tần Hoan vươn tay khoác lên vai Tiêu Mặc, “Ngồi cùng bàn, hoan nghênh tới hiện trường mọi người chuẩn bị kinh hỉ cho cậu ——”

Qua ánh nến, Tiêu Mặc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của mọi người.

Y ngây ra tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.